Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

CHÍNH VƯƠNG BỊ RƯỢT

1 Samuen 20-23
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay tường thuật màn mở đầu cuộc rượt đuổi của Sau-lơ đối cùng Đa-vít. Vị vua được Chúa chọn bị săn đuổi bởi vị vua bị Chúa loại. Trong khi mối quan hệ bố vợ con rể ngày càng cách biệt thì mối quan hệ giữa anh vợ (Giô-na-than) và em rể (Đa-vít) ngày càng trở nên sâu đậm, bất chấp lòng ganh ghét điên loạn của vua cha.
Sau-lơ đúng là điên hết chỗ nói. Từ ganh tị chuyển sang sợ hãi. Và vì đang có uy quyền trong tay nên Sau-lơ giải quyết nỗi sợ bằng cách thủ tiêu đối tượng, bất kể đúng sai. Đây cũng chính là phản ứng của Hê-rốt đại đế đối với hài nhi Giê-xu khoảng 2,000 năm sau đó. Bề ngoài thì coi bộ hùng hổ thế đấy nhưng thật ra là lão ấy đang sợ, sợ đến mụ mị cả châu thân.
Nhìn đâu lão cũng thấy Đa-vít. Lúc nào lão cũng có cảm giác là thằng Dzít nó sắp hại mình; lúc nào cũng nghĩ là thằng Dzít nó chuẩn bị cướp ngôi của mình. Đây là triệu chứng của bệnh tâm thần phân lập. Nếu Sau-lơ mà sống vào thời này á, chắc chắn là bị đưa vô trại cách ly ngay: trong Nam thì có Biên Hòa, còn ngoài Bắc thì có Trâu Quỳ (Hà nội).
Vì hoang tưởng quái ác như vậy nên suốt những năm tháng này Sau-lơ không còn lo đánh dẹp kẻ thù truyền kiếp là Philitin để chấn hưng bờ cõi chi cả, mà chỉ dồn toàn lực để tiêu diệt đối tượng nguy hiểm là Đa-vít mà thôi.
Bất kỳ ai liên quan hay dính dáng đến Đa-vít, dù vô tình hay cố ý cũng đều lọt vào danh sách cần phải thanh toán của Sau-lơ. Thời giờ, tiền của, sức lực và sinh mạng của bao người đã tiêu tốn cho khát vọng trả thù mù quáng của Sau-lơ. Càng nôn nóng với việc thủ ác này, Sau-lơ càng đánh mất lòng tin của quan quân tướng lĩnh.
Than ôi, một khi đã ngồi vào chỗ tột đỉnh vinh quang rồi mà còn để cho lòng ganh ghét, tị hiềm kiểm soát mình, điều khiển mình thì tác hại của nó là khủng khiếp dường nào. Nếu chỗ ‘tột đỉnh vinh quang’ kia là trong Hội Thánh Chúa, nếu Sau-lơ kia là những người lãnh đạo trong Hội Thánh thì đúng là … ‘thôi rồi Lượm ơi’!
Anh chị em ơi, lòng căm ghét cũng có sức mạnh không kém gì tình yêu đâu đấy nhá. Chỉ có điều đó là loại sức mạnh hủy diệt mà thôi.
Điều tiếp theo ta có thể học được nơi phần Kinh Thánh hôm nay là sự bảo vệ của Đức Chúa Trời. Chúa không hứa với Đa-vít là chàng sẽ không gặp khó khăn, hoạn nạn hay bắt bớ. Được xức dầu làm vua cũng không được miễn trừ khỏi bị rượt đuổi đâu nha.
Thế nhưng, vây thì vây, rượt thì rượt, đuổi thì đuổi nhưng sẽ không bao giờ bắt được ‘em’ đâu, sẽ không bao giờ hại được ‘em’ đâu. Răng hay thế nhỉ? – Vì Chúa luôn ở cùng Đa-vít. Đó là điều chắc chắn.
Đây là lời của CHÚA: “Chúng sẽ tranh chiến với con, nhưng không thắng được, vì Ta hằng ở với con để giải cứu con” (Giê-rê-mi 1:19)
Người có Chúa ở cùng luôn luôn thành công, làm chuyện gì cũng thành công, kể cả … chạy trốn. He he.
Trong chuyện trốn chạy của Đa-vít có thuật lại chuyện chàng nói dối thượng tế A-hi-mê-léc (chương 21). Kinh Thánh không đưa ra bình luận đúng sai gì về sự kiện này cả. Rõ ràng, Chúa không ủng hộ việc nói dối, dù với mục đích hay hoàn cảnh nào.
Việc Đa-vít dối gạt thầy tế lễ trong lúc trốn chạy bày tỏ một góc tối, một phản ứng rất … ‘người’ của Đa-vít (khi ‘vô thế’ thì cũng gian chẳng kém ai!). Điều đó cho thấy rằng, người được chọn của Chúa KHÔNG PHẢI là một con người hoàn hảo. Khác với kiểu thêu dệt, thần thánh hóa những cá nhân, những lãnh đạo theo tiêu chuẩn của đời.
Bài học cuối cùng, đó là việc kết nghĩa huynh đệ giữa hoàng tử Giô-na-than và phò mã Đa-vít. Ngay sau khi Đa-vít xách đầu Gô-li-áp trở về, Giô-na-than đã thấy ‘kết’ anh bạn trẻ này rồi (18:1-4). Khác với vua cha luôn lo sợ Đa-vít cướp ngôi, Giô-na-than một lòng tin yêu người em rể. Và khi nhận ra rằng, mình sẽ không bao giờ ngồi trên ngôi vua Y-sơ-ra-ên, Giô-na-than sẵn lòng với vị trí phụ tá, địa vị của một phó vương (23:17).
Giô-na-than luôn bên cạnh Đa-vít. Từ chỗ công khai bênh vực Đa-vít trước mặt vua cha, đến chỗ mật báo cho chàng trốn khỏi mưu ác của vua cha, rồi bất chấp nguy hiểm đến gặp Đa-vít để an ủi khích lệ và tái kết ước cùng nhau. Một tình bạn tuyệt vời.
Kinh Thánh cho biết, Giô-na-than yêu thương Đa-vít cách lạ lùng: “… tâm hồn của Giô-na-than kết chặt với tâm hồn Đa-vít, đến nỗi Giô-na-than yêu mến Đa-vít như chính mạng sống mình. … Giô-na-than kết ước với Đa-vít, vì ông yêu mến Đa-vít như chính mạng sống mình” (18:1,3). Không biết có phải vì ‘mắc bệnh … giới tính’ không mà mấy ‘anh-chị’ pê-đê khi đọc câu này lại reo lên như được vàng rằng, Giô-na-than và Đa-vít là … bóng! Đúng là bệnh hoạn hết thuốc chữa.
Thật cần biết bao một Giô-na-than như vậy cho những ai đang bị ‘rượt đuổi’. Một người chân thành, chung thủy không bỏ rơi bạn mình trong lúc khó khăn, trong lúc bị hiếp đáp, cô thế bất chấp địa vị có khác biệt.
Nhiều người than rằng, ngày nay sao khó tìm một Giô-na-than như thế, kể cả trong hội thánh. Điều đó là đúng, nhưng thử hỏi, liệu sẽ có được Giô-na-than chăng nếu chẳng tìm đâu ra một Đa-vít cho Trời. Bạn có tìm được một Giô-na-than trong đời sống của mình không?


Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

HOÀNG VƯƠNG KÍN GIẤU

1 Samuen 16-19
Trong khi Sau-lơ đánh mất lòng thương xót của Đức Chúa Trời, thì chàng thiếu niên chăn cừu Đa-vit được Samuen, theo lịnh Chúa, bí mật xức dầu để làm người thay thế Sau-lơ. Kể từ thời điểm đó, cuộc đời của hai vị vua này ‘xoắn tít’ lấy nhau như một cặp đôi đang say sưa điệu tango trên sàn diễn vậy.
Vì có tài chơi đàn nên Đa-vít được gọi vào cung phục vụ Sau-lơ mỗi khi vua nỗi cơn điên loạn. Tiếp sau đó, chàng trở thành anh hùng dân tộc khi dám thách đấu và hạ gục tên khổng lồ Gô-li-át, người mà lẽ ra chính Sau-lơ phải tiêu diệt. Rõ ràng, Chúa ở cùng Đa-vit. Chính điều đó đã khiến cho Sau-lơ ganh ghét Đa-vít cách điên dại và làm cho đời chàng thêm bao nỗi gian truân.
Có rất nhiều bài học chứa đựng trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay. Có những điều chúng ta đã từng được biết và chắc cũng có những điều mà đến hôm nay ta mới biết.
Trước hết là về sự chọn lựa của Đức Chúa Trời. Chúa luôn có đủ nhân sự trong mọi hoàn cảnh, mọi thời điểm. Chúa không bao giờ thiếu người. Chúa không bao giờ bị động về ‘công tác nhân sự’ đâu nha. Song có một điều mà chúng ta cần lưu ý là thời điểm và bối cảnh mà vị vua tương lai này được hé lộ: khi Samuen, người lãnh đạo thuộc linh lúc bấy giờ, đang kêu khóc với Chúa.
“Đức Giê-hô-va phán cùng Sa-mu-ên rằng: Ngươi buồn rầu về việc Sau-lơ cho đến chừng nào? Ta đã từ bỏ nó, hầu cho nó không còn làm vua trên Y-sơ-ra-ên nữa. Hãy đổ dầu đầy sừng của ngươi và đi. Ta sẽ sai ngươi đến Y-sai, người Bết-lê-hem; vì trong vòng các con trai người, ta đã chọn một người làm vua” (16 :1)
Nói cách khác, Đa-vit thì đã có sẵn đó rồi nhưng chỉ khi người của Chúa, Samuen, dốc đổ lòng cưu mang của mình về cơ nghiệp nhà Chúa ra trước mặt Chúa thì vị vua tương lai, người lãnh đạo được chọn của Chúa mới được chỉ ra.
Ngoài ra, trong sự chọn lựa của Chúa có một nguyên tắc rất khác biệt với cách của con người.“Ta không xét đoán như loài người xét đoán, vì loài người chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng CHÚA nhìn thấy tấm lòng bên trong” (16:7).
Phần lớn chúng ta đều biết nguyên tắc này, nhưng cũng giống như Samuen khi ấy, mỗi khi chọn lựa ta lại chú ý cái vẻ bề ngoài, cái tài của một người chớ không mấy để ý đến cái tâm. Nhưng Samuen thì ngay lúc ấy đã nghe được tiếng Chúa, còn chúng ta thì … lúc có sóng lúc lại ‘ngoài vùng phủ sóng’. Chúng ta chọn lãnh đạo để “làm việc” cho mình, còn Chúa chọn đầy tớ là để “đi theo” Ngài.
Được Chúa chọn không có nghĩa là một bước lên … vua ngay đâu nhé, mà cần phải có thì giờ để học … làm vua. Học làm vua không phải là học về bước đi, dáng đứng, cũng không phải là học về “nghệ thuật nói trước công chúng” hay kỹ năng làm việc mà là học cách … ứng xử cho đáng mặt làm vua!
Học làm vua không nhằm mục đích làm cho cái đầu to ra mà làm cho tấm lòng rộng ra. Chính vì lý do đó, mà Chúa đã chọn cho trò Đa-vít một ngôi trường đảm bảo đúng chuẩn, đảm bảo chất lượng cao chót vót: Trường Đời (Khổ Nạn)!
Được Chúa chọn là thế, còn bị Chúa loại thì răng? – Bị Chúa loại cũng không có nghĩa là một bước … văng ngay, mà vẫn còn được ‘hành hô, hành sát’ đến chán chê mê cuồng nữa kia đấy. Nhân từ là ở chỗ đó, nhưng chết cũng là ở chỗ đó.
Nếu người bị loại chợt tỉnh cơn mê, kịp dập đầu ăn năn thống hối thì kết cuộc chắc chắn là sẽ vô cùng có hậu, vì Chúa vốn nhân từ. Vì nhân từ nên Chúa mới cho thêm thời giờ để phạm nhân có cơ hội ‘làm lại cuộc đời’. Thế nhưng, nếu phạm nhân không tin rằng mình đã bị ‘cắt hộ khẩu’ rồi (vì địa vị, bổng lộc, quyền lực, … và mọi thứ vẫn còn nguyên mờ), cứ tiếp tục vẫy vùng, cứ chém, cứ giết thì kết cuộc cuối cùng chắc chắn sẽ là “chuông gọi hồn ngươi”. Rứa thôi.
Bài học thứ hai rất gần gũi với chúng ta mỗi ngày đó là lòng ganh tỵ hay đố kỵ.
Vì được CHÚA ở cùng nên Đa-vít đánh đâu thắng đấy. Mà Đa-vít càng thành công chừng nào thì Sau-lơ càng cay cú chừng nấy, dù Sau-lơ yêu chàng hết cỡ và chàng đã là người nhà của vua khi cưới công chúa Mi-canh. Đa-vít càng thành công thì mạng sống của chàng càng thành … bia cho Sau-lơ ‘tập’ phóng lao.
Được Chúa chọn, được Chúa ở cùng mà sao tánh mạng luôn như ‘ngàn cân treo sợi tóc’ thế này? Đó là những bài thi mà trò Đa-vít phải vượt qua. Thay vì ‘ăn miếng trả miếng’ và gia tăng lòng cay đắng với kẻ đã ganh ghét và tìm cách hại mình vô cớ, Đa-vít đã hành xử đúng. Trò Đa-vít đã xuất sắc đạt điểm ưu trong mỗi bài thi.
Anh chị em có quen với cảnh bị ganh, bị ghét kiểu ni trong công ty, trong gia đình, trong trường học và thậm chí trong hội thánh của anh chị em không? Vì cớ phước hạnh của Chúa phủ vây trên đời sống hay trên chức vụ của mình mà anh chị em phải đối diện với những tị hiềm, quấy phá và những khổ nhọc không đáng có không?
Chúa muốn anh chị em, giống như Đa-vít, luôn giữ được thái độ đáng trọng và cách hành xử đúng đắn khi đối diện với những sự truy bức hay ngăn trở như thế. Điều tối quan trọng trong những lúc như vậy là canh giữ tấm lòng của mình. Hãy giữ lòng mình cách ngay thẳng trước Chúa, đừng cho phép sự cay đắng, thù hận đâm rễ trong lòng.
Nếu cho rằng, việc đang xảy ra cho mình là do con người mà đến thì ta sẽ căm giận ‘kẻ thủ ác’ muôn đời muôn kiếp. Song nếu ta tin rằng, điều đó đến từ Chúa – mà từ nơi Chúa thì chỉ có tốt, tốt nhất đến … trên cả tuyệt vời mà thôi – thì dù có hiểu hay không, ta cũng dễ dàng ‘cao cung lên’ rối rít tạ ơn Chúa vì đã hào phóng tặng cho mình một ‘kẻ thủ ác’ … hơi bị ác, có tên gọi Sau-lơ!


Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

SAU-LƠ, VỊ VUA BỊ LOẠI

1 Samuen 13-15
Sau vài màn dạo đầu đầy ấn tượng, vua Sau-lơ bắt đầu bộc lộ chân tướng khi đối diện với những bài thi. Cái chất ‘lùn’ thuộc linh của chàng bắt đầu lồ lộ ra qua từng hành động. Đầu tiên là chuyện “cầm đèn chạy trước ô-tô”, tiếp theo là sợ người hơn sợ Chúa và cuối cùng là “vâng lời … một nữa”. Ta có thể rút ra được từ ba chương Kinh Thánh hôm nay một bài học lớn nhất: bài học về sự vâng lời.
Bài thi đầu tiên mà vua Sau-lơ phải trả có tựa đề: CHỜ GIỜ G. Giờ G là một thời điểm nào đó trong ngày thứ 7 đợi chờ mà cụ Sa đã báo cho Sau.
Sau đã chờ, một ngày, hai ngày, … và cố chờ, nín chịu chờ, thậm chí gần hết ngày thứ bảy, mà cụ Sa vẫn mịt mờ bóng chim tăm cá. Trong khi đó, quân dân Y-sơ-ra-ên, từng em từng em một, từng bước từng bước ‘lặn’ dần. Lạnh lẽo quá, ảm đạm quá; và ngoài kia vòng vây của quân thù đang từng bước, từng bước xiết lại dần.
Sau-lơ sợ. Cái kiểu chờ đợi trong hãi hùng này dễ khiến cho người ta quẩn trí lắm đây. (Vì quẩn trí nên Phê-rơ đã quyết định dẫn theo 6 môn đồ đi đánh cá, sau mấy ngày vô cùng ngột ngạt trong một phòng kín tại Giê-ru-sa-lem sau khi Chúa Giê-xu đã sống lại). Vì chịu hết nỗi nên Sau-lơ đã quyết định phải làm một việc gì đấy. Việc gì cũng được chớ thụ động ngồi chờ thế này chắc ‘lên máu’ mà chết chớ chẳng chơi. Mà có việc gì đâu để làm cơ chứ.
“Ok, rồi có rồi. Bây đâu, chuẩn bị tế lễ cho ta. Mọi sự sẵn sàng cả rồi chứ? Nào nổi lửa lên. Ura … ura …” Lửa bùng lên, mùi thịt cháy, khói mịt mù. Sau-lơ dụi mắt, cái gì vậy? – Bên kia làn khói tỏa lan, cụ Samuen đã đứng đó như tự hồi nào. Xong phim.
Sau-lơ bị đánh rớt trong lần thi thứ nhất. Sau-lơ đã làm cái việc mà chỉ có thầy tế lễ mới được làm. Ông đã coi thường lề luật Chúa. May cho ông là chưa bị chết ngay tại chỗ như 2 ông con của A-rôn năm xưa hay bị phong nổi đầy người như vua Ô-xia về sau này.
Ông đã không chờ đợi được thời điểm của Chúa, tức là thời điểm mà người của Đức Chúa Trời sẽ đến. Vì nôn nóng, dẫn đến quyết định sai lầm, nên ngay ‘phát’ đầu tiên Sau-lơ đã đánh mất luôn ngôi báu (13:14) Quá nghiêm, đúng không. Vua mà, lãnh đạo mà, … “số sướng” thì phải chịu thôi.
Rõ ràng, thời điểm của Chúa khác với thời điểm của chúng ta. Điều duy nhất mà chúng ta cần học: CHỜ. Chúng ta thật sự rất cần ân điển của Chúa để học được, học thuộc và thi đậu bài kiểm tra này.
Hãy thành thật với chính mình thì ta cũng sẽ nhận ra được rằng, đã không ít lần ta ‘làm tài khôn’ trước Chúa, đã không ít lần ta đã coi thường thời điểm của Chúa để vội vàng “cầm đèn chạy trước ô-tô”. Có khác chăng chỉ là ‘ngôi báu’ của mình, dường như, chưa bị Chúa tước mất mà thôi. Hãy ăn năn, hỡi anh chị em, nếu còn cơ hội.
Lần thứ hai, Sau-lơ thi trượt khi không giữ lời hứa nguyện trong một phút ngẫu hứng ‘lý qua cầu’ của chính mình: xử tử kẻ nào dám ‘xực phàn’ hay ‘ma-kan’ hôm đấy.
Chẳng phải vì Sau-lơ quá yêu thương con trai mình là Giô-na-than, người phạm lỗi; Cũng chẳng phải vì Sau-lơ quá nhu nhược hay mềm yếu không dám ra tay. Nếu có yêu thì Sau-lơ chỉ yêu chính mình; nếu có yếu thì Sau-lơ cũng chỉ yếu vì cớ bản thân mình. Chàng không dám giữ lời hứa nguyện vì sợ quần chúng nhân dân lật đổ hay loại bỏ. Nói cách khác, Sau-lơ sợ người hơn sợ Chúa.
Hứa ‘sảng’ thì trước vua đã từng có một người. Nhưng Giép-thê thì đã làm tròn hứa nguyện, còn Sau-lơ thì … xin hẹn Chúa lần sau.
Vì sợ con người từ bỏ, vì sợ con người không chấp nhận nên có biết bao người đã bội ước với Chúa, kể cả những lời ước nguyện chân thành, những lời ước nguyện hết sức nghiêm túc. Đã có lần nào bạn không giữ lời thề nguyện trước Chúa chăng?
Lần thứ ba, quá tam ba bận, Sau-lơ lại trượt. Game over.
Thật ra thì trong lần thứ 3 này Sau-lơ có vâng lời nhưng vâng lời … một nữa mà thôi. Sau-lơ chỉ làm theo mạng lịnh của Chúa chừng nào những mạng lịnh đó còn có lợi hoặc không xâm phạm đến quyền lợi hay sở thích của anh í. Một khi ý Chúa không trùng với ý mình thì anh í không amen.
Đối với Sau-lơ thì ý Chúa chẳng qua cũng như ý kiến hay lời khuyên của một ông thầy vậy thôi, chớ không phải của một ông chủ. Do đó, thích thì theo, không thì thôi. Sau-lơ được Chúa tôn làm vua trên toàn dân Y-sơ-ra-ên nhưng ông chưa hề tôn Chúa làm Vua trong đời sống của mình.
Bạn thân mến, chỉ khi nào bạn thật sự tôn Giê-xu làm Chúa, tức là Chủ của chính mình, thì khi đó bạn mới có thể vâng lời Chúa cách hoàn toàn, vâng lời Chúa 100%. Còn một khi ‘thích thì vâng, không thì thôi’ là bạn chưa thật sự tôn Giê-xu làm Chúa đâu. Bạn chỉ gọi ‘chúa, chúa’ bằng mồm thế thôi, chớ ngai lòng thì chưa thật sự trao lại cho Ngài.
Vâng, bạn đã mời Chúa vào nhà nhưng Ngài chỉ là một vị khách, có thể là khách quý mà thôi. Mà nếu Chúa chỉ là khách của bạn thôi thì mọi chuyện trong nhà bạn, bạn tự lo đi nhé.
Phải chăng, anh chị em luôn gặp khó khăn trong việc đầu phục Chúa hoàn toàn? Phải chăng anh chị em thật sự khó khăn khi phải vâng lời Chúa … ‘cái rụp’? Hãy xem lại vị trí của Chúa trong đời sống của mình đi nhé và hãy mạnh dạn mà giao lại cho Chúa quyền làm chủ của Ngài như Ngài đáng phải có trong đời sống của mỗi chúng ta.


Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015

SAU-LƠ, VỊ VUA ĐƯỢC CHỌN

1 Samuen 9-12
Cuối cùng, điều mà dân Y-sơ-ra-ên ao ước cũng đã thành hiện thực: họ đã có được một vị vua, vừa trẻ, đẹp lại vừa có tài. Nói theo ngôn ngữ ngày nay thì anh í rất chuẩn ‘men’ và cũng được Chúa chuẩn y. Thế nhưng, đó lại là một việc không đẹp lòng Chúa.
Không đẹp lòng Chúa mà Chúa vẫn ban cho. Kiểu này được gọi là “ý muốn cho phép” chớ không phải là “ý muốn trọn vẹn” của Chúa đâu nha. Đây là kiểu “thích thì chìu” đấy. Kiểu ban cho này cùng nhóm với “chim cút sa mạc” mà dân Y-sơ-ra-ên đã từng. Đây là loại tặng phẩm luôn có ‘tác dụng phụ’ đi kèm. Nhớ nhé.
Trong buổi đầu nhậm chức, thì không hề thấy ‘tác dụng phụ’ chi cả. Sau-lơ đẹp trai, trẻ trung, hơn hẳn người ta … “cái đầu” (9:2). Rồi cũng được xức dầu bởi chính Samuen, rồi Thánh Linh tác động, rồi cũng nói tiên tri như ai. Còn gì nữa? – Chàng đánh đấm ra trò nha. Uýnh một phát thôi là quân Am-môn không còn một mống.
“Lãnh đạo như thế thì tốt quá rồi còn gì. Đúng là một người đầy ơn. Thật là phúc phận cho dân tộc, cho đất nước. Hỡi quốc dân đồng bào, một giai đoạn mới, một trang sử mới xán lạn đã đến với chúng ta, …” Nói chung là rất hồ hởi, phấn khởi.
Chính vì nhìn thấy tư cách rất khiêm nhu, những hoạt động vô cùng sôi nổi, những chiến công hay thành quả hoành tráng bước đầu của Sau-lơ mà dân Y-sơ-ra-ên, dù bị Chúa quở trách trước và sau sự vụ đó, vẫn không thực sự ‘tâm phục khẩu phục’ là họ đã sai trật, đã phạm tội về việc xin một vua.
Ngày nay, trong hội thánh Chúa có hay không những vị lãnh đạo được chọn theo kiểu “cho phép” thế này không? – Chắc là có đấy.
Việc xin một vua là điều không đẹp lòng Chúa, nhưng Sau-lơ thì lại được chính Chúa chọn chớ không phải cộng đồng Y-sơ-ra-ên chọn. Nói cách khác, Sau-lơ được chọn bởi Chúa chớ không bởi con người. Đó không phải là điều dễ dàng để hiểu. Ta không thể hiểu tại sao Chúa lại chọn Sau-lơ, một người chẳng có tí quan tâm nào đến chuyện thuộc linh để làm lãnh đạo trên toàn thể dân sự của Chúa.
Ai đời, ‘nhà chàng ở cạnh nhà ông’ như thế, mà Sau-lơ không hề biết gì đến Samuen và công việc của ông ấy cả. Thậm chí, một thằng tiểu đồng còn biết nhiều hơn anh í. Tệ đến nổi, anh xem Samuen cũng giống như mấy ông ‘sờ mu rùa’ đoán vận hay sao í nên mới bảo thằng hầu vét chút tiền còm đặt lễ! Vậy mà Chúa vẫn chọn người này để làm vua.
Có thể bạn đang ‘théc méc’ trong lòng vì sao người này, người kia lại được chọn làm lãnh đạo, hay tay nọ tay kia lại được làm vương làm tướng? Chúa ở đâu, công lý ở đâu? – Yên tâm đi cưng. Chúa đang ở đó chớ đâu.
Khá nhớ rằng, “chẳng có thẩm quyền nào mà không đến từ Đức Chúa Trời; các nhà cầm quyền hiện có đều do Đức Chúa Trời chỉ định” (Roma 13:1). Thẩm quyền hay uy quyền lãnh đạo thì đúng là đến từ Đức Chúa Trời nhưng nhân cách (của người lãnh đạo đó) thì không.
Nhớ nha, kể cả mấy ông ‘trời ơi, đất hỡi’, mấy tay dùng mưu mô, thủ đoạn để chiếm ghế hay mua ghế gì gì đi nữa thì cũng “đều do Đức Chúa Trời chỉ định” cả đấy. Còn tại sao Chúa ‘chỉ định’ mấy ổng, mấy bả phải ngồi vào cái ghế đó thì … hồi sau sẽ rõ. Đừng manh động mà tội chồng thêm tội nghe cưng. He he
Còn một điểm nữa trong phần Kinh Thánh hôm nay cũng hay à nha. Đó là cách Chúa sử dụng hoàn cảnh để dẫn dắt người trong cuộc. Vị vua đầu tiên của Y-sơ-ra-ên được Chúa ‘dẫn’ đến ngôi báu bởi mấy con lừa đi lạc! Chúa tể trị và sắp đặt mọi sự để tỏ cho người được chọn biết được sự kêu gọi của Ngài, cũng như nhận được những xác chứng cho sự kêu gọi đó.
Hãy ngẫm mà xem, có biết bao điều từng xảy ra trong đời ta mà thoạt tiên chẳng khác chi là chuyện ngẫu nhiên, tình cờ. Nhưng giờ đây khi kết quả đã tỏ bày, ai nấy trong chúng ta đều gật gù … “đúng là ý Chúa”.
Thế thì, anh chị em ơi, một lần nữa hãy điểm lại những lần “ngẫu nhiên – thiên định” như thế và dâng lời tạ ơn Đức Chúa Trời vì sự tể trị và sự dẫn dắt lạ lùng của Ngài trên cuộc đời mình từ lúc thiếu thời cho đến tận hôm nay.


Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

SAMUEN, NGƯỜI ĐẦY TỚ TẬN TRUNG

1 Samuen 4-8
Năm chương Kinh Thánh hôm nay đã thêm vài nét nhấn nhá cuối cùng trên bức tranh toàn cảnh của lịch sử Israel vào giai đoạn giao thời giữa thời kỳ Thẩm Phán và thời kỳ Tiền Quân Chủ. Trong ba chương đầu (4-6) thì Hòm Giao Ước là trung tâm của sự chú ý, còn hai chương sau (7-8) thì đề cập đến biến cố dân Israel quyết liệt xin một vua để được giống như thiên hạ.
Như chúng ta đã biết, Hòm Giao Ước là biểu tượng quan trọng về sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Nhưng biểu tượng thì không bao giờ là một với đối tượng, với chủ thể mà nó biểu đạt. Do đó, Hòm Giao Ước không bao giờ là Đức Chúa Trời, hay nói cách khác Đức Chúa Trời không bao giờ bị “nhốt” trong Hòm Giao Ước đó.
Người ta có thể khiêng trên vai hay đặt Hòm Giao Ước lên xe kéo để chuyển từ nơi này sang nơi khác, nhưng điều đó không có nghĩa là người ta có thể “điều khiển” hay “bắt cóc” Đức Chúa Trời. Chính vì không hiểu như vậy nên người xưa đã phải nhận trái đắng khi có được (dân Israel) hay chiếm được (quân Philitin) Hòm Giao Ước của Đức Chúa Trời.
Dân Israel đã xem Hòm Giao Ước như một dạng vật linh, một dạng thần tượng, một dạng bùa phép bảo đảm chiến thắng cho mình. Thay vì nhờ cậy nơi chính Đức Chúa Giê-hô-va thì họ lại đặt lòng tin nơi Hòm Giao Ước, một vật dụng mang tính biểu tượng.
Điều này cũng tương tự như ngày hôm nay nhiều con dân Chúa cảm thấy an tâm khi đeo nơi cổ vật trang sức có hình thập tự giá. Số khác thì ngây thơ tin rằng, nếu trong nhà hay trong phòng ngủ của mình có treo thập tự giá thì tà ma sẽ không dám quấy phá. Thậm chí, có người còn … máu hơn khi cầm thập tự giá làm vũ khí để đuổi quỷ nữa kia đấy.
Tất cả những việc đó đều là sai nhè hết đấy anh chị em ơi. Không có quyền phép gì nơi những cây thập tự giá đâu. Dù là bằng gỗ, bằng vàng hay bằng bất cứ một kim loại nào; dù được người ta tự làm hay được mua ngoài chợ hoặc được “thỉnh” từ nhà thờ với lời cầu nguyện của linh mục hay mục sư đi nữa thì tự thân cây (hay hình) thập tự chẳng có tí quyền năng nào cả. Đừng có mà mê tín nha anh chị em.
Hãy check lại chính mình xem còn có “vật thánh” nào mà bạn đặt lòng tin nơi đó như thể là … “bùa hộ mạng”, là “bùa bình an” không nhé. Đó có thể là chiếc thập tự giá, là bức tranh hay tượng thánh (đối với những anh chị em từ gia đình Công Giáo) hay thậm chí là một lọ hoặc ve dầu thánh có nguồn gốc tận bên Israel. Quyền năng thật luôn ở nơi Đức Chúa Trời chớ không phải nơi những vật thánh đó đâu nha. Hãy nghiền ngẫm sự thất bại tơi bời của dân Israel trong chương 4 hôm nay để được thức tỉnh khỏi tình trạng đặt lòng tin nhầm đối tượng – thay vì đặt nơi Đức Chúa Trời thì lại đặt nơi những vật dụng chỉ mang tính biểu tượng về Chúa hay về những công việc của Ngài!
Việc hiểu sai của dân Israel về Hòm Giao Ước khiến họ bị quân thù đánh cho tơi tả, còn việc hiểu sai của quân Philitin lại khiến họ bị Đức Chúa Trời “hành” cho lên bờ xuống huyệt luôn. Cả hai đều đánh đồng Hòm Giao Ước là Chúa. Một bên thì tôn thờ, một bên thì xem thường. Cả hai đều chết như nhau.
Hẵn nhiên, Hòm Giao Ước không phải là Chúa; những cơ sở vật chất, những vật dụng dùng trong việc thờ phượng Chúa không phải là Chúa. Thế nhưng, đừng vì thế mà muốn làm gì làm: muốn thu thì thu, muốn lấy thì lấy, muốn đốt thì đốt, muốn phá thì phá nha.
Biết bao nhiêu người, lớn có nhỏ có, xưa có nay có, Tây có ta có, … hoặc thân bại danh liệt, hoặc phải chết bất đắc kỳ tử, hoặc gia đình liên tục hưởng tai ương, … cũng chỉ vì dám phạm đến những vật thánh trong nhà Chúa hay xúc phạm đến Danh Chúa đấy. Từ xưa đến nay, không có một người nào đốt Kinh Thánh hay đập phá nhà thờ Chúa mà bình an qua đời cả, trừ phi kẻ đó ăn năn sám hối.
Việc dân Israel xin một vua cũng đáng được mổ xẻ nhưng ta sẽ ‘mổ’ ở ngày mai. Còn hôm nay, trong thì giờ còn lại, ta chỉ chú ý nơi một chi tiết liên qua đến phần cuối cuộc đời của vị tiên tri – thẩm phán – tư tế khả kính, người đầy tớ Chúa tận trung là Samuen mà thôi.
“Khi về già, ông Sa-mu-ên cho các con trai mình lãnh đạo và xét xử dân Y-sơ-ra-ên. Người con trưởng tên Giô-ên, và người con thứ tên A-bi-gia; cả hai điều hành việc xét xử tại Bê-e Sê-ba. Nhưng các con không noi gương cha mình; chúng tham tiền, ăn hối lộ và bóp méo công lý. (8: 1-3)
Có hai điều ta có thể chọn để làm đối với sai lầm của người khác: (1) ta có thể học từ đó để … tránh, hoặc (2) ta có thể lập lại chính điều đó.
Lý ra, Samuel có thể tránh được thất bại của thượng tế Hê-li trong việc dạy dỗ và kỷ luật con cái của mình. Vì ông được chứng kiến tận mắt từ khi còn thơ ấu kia mà. Thế nhưng, ông cũng đã lập lại đúng y thất bại của thầy mình là Hê-li.
Nguyên nhân? – Sự xao lãng. Không phải là xao lãng trong chức vụ ngoài xã hội mà là trong chức phận làm cha ở gia đình.
“Sa-mu-ên lãnh đạo xét xử dân Y-sơ-ra-ên cho đến khi ông qua đời. Mỗi năm, ông đi vòng qua các thành Bê-tên, Ghinh-ganh, Mích-ba, và xét xử dân Y-sơ-ra-ên trong các thành ấy. Rồi ông trở về nhà ở Ra-ma. (17: 15-17).
Chính những chuyến công tác triền miên khắp mọi miền đất nước hàng năm như thế đã chiếm hết thời giờ của tôi tớ Chúa dành cho những đứa con của mình, nhất là khi chúng bước vào độ tuổi vị thành niên. Phải chăng, ông đã dành gần như trọn thời giờ để dạy dỗ con người ta nhưng con của mình thì … ‘phó cho Chúa’ chăng?
Biết bao nhiêu tôi tớ Chúa ngày hôm nay đang phải đau đớn, sầu khổ cách câm nín mỗi ngày vì cái cảnh “cha làm thầy, con đốt sách” này. Trong khi đó, có biết bao nhiêu bậc làm cha làm mẹ khác thì vẫn đang “cháy hết mình”, vẫn đang như con ong chăm chỉ, đạt hết thành công này đến thành công khác, hết lĩnh vực này đến lĩnh vực khác ngoài xã hội nhưng lại không biết rằng, những bất hạnh lớn lao đang hoặc sẽ chờ đợi mình tại gia đình – bất hạnh có tên là những đứa con hư!
Bạn thì sao: con cái của bạn có thuộc nhóm đối tượng ưu tiên phục vụ trong đời sống và trong lịch công tác của bạn không?
Còn một điều nữa liên quan đến … đường con cái. Đó là thay vì tốn thì giờ lên án, phê phán hay chỉ trích con cái của ông nọ bà kia hư thế này đốn thế khác thì ta nên nhìn lại chính mình thì hơn.
Nếu bạn đã có con thì hãy nhìn vào gương của Hê-li, của Samuel mà lo dạy dỗ con mình; còn nếu bạn chưa có gia đình hay chưa có con hoặc con của bạn còn quá bé thì cũng đừng có vội mà ... ‘khoe’ nhé. Nhìn thấy điểm yếu hay sai lầm của người khác hoặc phê phán chỉ trích họ vì điều đó thì dễ lắm, ai làm cũng được. Thế nhưng, để không lập lại sai lầm của họ thì không phải ai cũng làm được đâu nha.
Cần có sự khiêm nhường, cần có cam kết và cần có cả sự vùa giúp thiêng liêng từ nơi Chúa nữa đấy. Bạn có thể là một người cha, người mẹ được như vậy không?


Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

SAMUEN – NGƯỜI TÔI TỚ TẬN HIẾN

1 Samuen 1-3
Đang thời các quan xét trong Y-sơ-ra-ên không có vua, nên ai nấy đều làm theo ý mình cho là phải, trừ 2 người là Ru-tơ và Sa-mu-ên!
Có thể gọi Sa-mu-ên là vị quan xét cuối cùng, người được Đức Chúa Trời dấy lên để khép lại giai đoạn đầy hỗn loạn trong lịch sử của Y-sơ-ra-ên. Ông đồng thời cũng là nhà tiên tri vĩ đại, người được biệt riêng để phụng sự Đức Chúa Trời khi vừa thôi bú mẹ.
Sa-mu-ên được nuôi dưỡng trong nhà thượng tế Hê-li, người có hai ông con thay cha hầu việc Trời mà chẳng coi Trời … ra trăm gờ-ram nào cả. Trong một môi trường mà tội lỗi đã xâm nhập đến tận nhà người hầu việc Chúa và tận nơi thờ phượng Chúa, nhưng Sa-mu-ên vẫn cứ ngày càng lớn khôn, không bị vấy bẫn, không hôi mùi bùn, vẫn cứ đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta như thế thì quả là ơn Chúa rồi.
Điều đó cũng một lần nữa minh chứng cho chân lý là một người tin Chúa hoàn toàn có thể sống sạch, theo chuẩn của Chúa, giữa một môi trường bị ô nhiễm, bị băng hoại bởi tội lỗi cách nghiêm trọng. Vấn đề là người đó có MUỐN hay không mà thôi.
Hê-li và hai quý tử của ông cũng là bài học cảnh báo rõ ràng cho những người hầu việc Chúa và con cái những người hầu việc Chúa. Chúa phán: “ai tôn trọng Ta sẽ được Ta tôn trọng, còn ai khinh dể Ta sẽ bị Ta khinh dể” (2:30). Một khi đã bị Trời khinh thì coi như xong đời rồi và thậm chí là còn kéo thêm ‘phiu’ (few) đời nữa, chớ không đơn giản như khi bị Đời khinh đâu nha.
Dù Chúa là Đức Chúa Trời thành tín, tức luôn giữ lời hứa nhưng trong chương 2: 27-36, rõ ràng là Chúa đã hủy bỏ cam kết “trọn đời” với nhà Hê-li.
Vì răng? – Vì họ không tuân thủ cam kết, không vâng giữ lề luật Chúa dành cho họ. Hay diễn ý cho dễ hiểu là vì họ không tuân thủ ‘hiệp đồng’. Rứa đấy.
Nhớ nha anh chị em, không phải cứ đã thành ‘thầy’ rồi thì muốn sống sao cũng được; không phải cứ một khi đã là con dân Chúa rồi thì không còn phải kiêng khem, giè giữ gì nữa đâu nhé. Chết à, chết bất đắc kỳ tử, chết không kịp ngáp nghe cưng.
Chính vì không biết hay nỏ cần biết như hai ông con của Hê-li mà ngày nay có nhiều ‘mem’, bề ngoài thì … ‘còn nguyên’, thậm chí còn đính kèm một lô một lốc tước hiệu, bằng cấp, nhưng người bề trong thì đã nhận án tử và ‘đai’ tự lâu … rồi! (Chỗ này nhớ xuống vọng cổ nha. Hic)
Cuối cùng, bài học mà bạn và tôi không được quên trong phần Kinh Thánh hôm nay đó là “Chúa, Đấng đáp lời cầu nguyện của chúng ta”. Không phải vì Anne ra giá kiểu nếu-thì nên Chúa đáp lời cầu nguyện của cô ấy đâu nhé. Không. Chúa đáp lời cầu nguyện của chúng ta vì Ngài là Đấng Ban Cho.
Chỉ có điều ta cần phải nhớ là Chúa có thời điểm của Ngài để đáp lời cầu xin của chúng ta. Chúa biết thời điểm nào là TỐT NHẤT để ban cho chúng ta điều chúng ta cầu xin. Và câu trả lời của Chúa không chỉ đơn thuần là đáp ứng nhu cầu hay ước muốn của người xin mà còn là nhằm thực hiện mục đích của Ngài. (Liên quan đến đề tài này anh chị em có thể tham khảo những bài giảng trong vietministry.blogspot.com).
Có những lời cầu nguyện nào của anh chị em thuộc dạng “chưa được phúc đáp” chăng? – Hãy đánh dấu cụm từ “hãy nhớ đến An-ne” bên cạnh đấy và bắt đầu nhắc Chúa cho đến khi anh chị em có thể nhìn thấy ‘nó’ bằng xương, bằng thịt, tức là có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường.
Đừng vội bỏ lòng tin cậy Chúa. Khá nhớ rằng, “ai xin thì được” mà ai không xin, hay nghỉ xin thì nỏ được chi mô. Rứa thôi nhé.


Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015

ĐẤT TRỜI TƯƠNG PHẢN

Dừng Chân Lần Thứ 9
NHÌN LẠI
Tuần lễ này, chúng ta đã đọc về những vị Thẩm Phán của Israel, những lãnh đạo quân sự đã giải thoát cả dân tộc khỏi ảnh hưởng thâm căn cố đế của tội lỗi. Hơn chục vị đã được xướng danh trong sách Thẩm Phán, nhưng Đê-bô-ra và Ghi-đê-ôn là hai trong số những người tốt nhất.
Nữ tiên tri và nữ nhạc sĩ Đê-bô-ra là công cụ trong việc giải phóng dân tộc khỏi ách áp bức của người Canaan. Còn Ghi-đê-ôn, một anh trai nhút nhát với đủ các kiểu nghi ngờ, thì lãnh đạo một đội quân lạ thường nhất thế giới trong việc hủy diệt quân thù Ma-đi-an mà chẳng tốn một viên đạn hay mũi tên nào!
Chiếc bóng lớn phủ trên phần còn lại của sách Thẩm Phán chính là Sam-sôn, người có một cơ thể khỏe mạnh thôi rồi và đồng thời cũng có một sự yếu đuối thôi rồi về phương diện đạo đức. Được biệt riêng từ trong bụng mẹ để phục vụ Chúa cách đặc biệt nhưng Sam-sôn đã kết liễu đời mình trong thất bại và ô nhục.
Tiềm năng to lớn cùng sự suy đồi đạo đức … ngang ngữa như rứa của anh í phản chiếu tình trạng của một dân tộc, tình trạng băng hoại và đồi bại hoàn toàn được miêu tả trong những chương cuối sách. Đó là thời kỳ mà người ta không còn biết xấu hổ, không còn biết kinh tởm, không biết đau đớn hay tức giận trước những tội ác tày trời và những hành động vô đạo của người xung quanh nữa.
Tuy nhiên, giữa màn đêm tăm tối đó thì câu chuyện của Ru-tơ lại chiếu soi một chiều sâu tươi sáng. Ru-tơ người Mô-áp đã sẵn sàng từ bỏ quê hương để có được đặc ân nhận biết Đức Chúa Trời có một và thật
NHÌN LÊN
Kế hoạch có thể thuộc về con người, nhưng còn kết cuộc ra sao lại là phần của Chúa. Nếu được quyền chọn lựa thì đoan chắc là bạn sẽ không bao giờ chọn tương quan lực lượng như Ghi-đê-ôn đã từng khi Đức Chúa Trời cắt giảm quân số của anh í xuống thấp đến hết cỡ nhằm đem lại sự vinh hiển lớn lao cho Chúa của vạn quân.
Nào hãy cầm lấy bút và ta cùng nhau làm vài phép tính nho nhỏ, theo cách điền vào chỗ trống nhé:
1. Tổng quân số của Ma-đi-an trước khi lâm trận là bao nhiêu? (Theo Thẩm Phán 8: 10 thì có đến 15.000 người còn lại sau khi 120.000 đã bỏ mạng tại sa trường. Như vậy, tổng cộng có _____.000 lính Ma-đi-an trước khi cuộc chiến bắt đầu)
2. Theo Thẩm Phán 7: 3, thì Ghi-đê-ôn còn lại 10.000 quân sau khi 22.000 ‘em’ được giải ngũ đồng loạt vì … quá hốt. Vậy cộng dồn hai con số này lại với nhau, thì anh í đã bắt đầu với ____.000 quân.
3. Điều này có nghĩa là lúc ban đầu, Ghi-đê-ôn đã đối diện với tương quan lực lượng 135.000 : 32.000 hay theo tỉ lệ 4:1. Và Đức Chúa Trời đã nói gì về tỉ lệ này (Thẩm Phán 7:2)?
 …………………………………………………………………………………………………………………………………
4. Sau khi những người yếu bóng vía được giải ngũ, đội quân của Ghi-đê-ôn bị giảm xuống còn ____.000 người. Trong khi đó, quân Ma-đia-an vẫn còn giữ nguyên đội hình là ___.000. Giờ đây, Ghi-đê-ôn đã đối diện với tương quan lực lượng 135.000 : 10.000 hay theo tỉ lệ 13:1. Và Đức Chúa Trời đã nói gì về tỉ lệ này (Thẩm Phán 7:4)?
…..…………………………………………………………………………………………………………………………………
5. Sau bài kiểm tra uống nước, đội quân của Ghi-đê-ôn bị giảm thêm xuống chỉ còn ____ người (Thẩm Phán 7: 7). Trong khi Ma-đia-an vẫn còn giữ nguyên đội hình là ___.000. Điều này có nghĩa là giờ đây, Ghi-đê-ôn phải đối diện với tương quan lực lượng 135.000 : 300 hay theo tỉ lệ 450:1. Và Đức Chúa Trời đã nói gì về tỉ lệ này (Thẩm Phán 7:7)?
…..…………………………………………………………………………………………………………………………………
NHÌN TỚI
Đức Chúa Trời vui thích ban chiến thắng vĩ đại trong những hoàn cảnh mà chắc chắn là thất bại mười mươi. Chúa luôn bảo đảm cho “tỉ lệ chọi”, hoặc hoàn cảnh bất lợi dồn ép dân Ngài đạt đến cực điểm, để rồi khi chiến thắng xảy ra chỉ có một cách giải thích duy nhất: Chúa làm đấy!
Anh chị em có được khích lệ bởi những gì Ghi-đê-ôn đã thực hiện không? Thế nhưng trước khi anh chị em kết luận rằng Ghi-đê-ôn là một trong số ít “siêu thánh nhân” của thời Cựu Ước thì đừng quên lúc câu chuyện bắt đầu, anh í đang trốn trong hầm ép rượu để đập lúa mì vì sợ quân Ma-đi-an đó nha (Thẩm Phán 6: 11-12). Anh í chỉ là một đầy tớ khiêm nhường sẵn sàng thuận phục Đức Chúa Trời, cho dù gặp bất lợi.
Có thể, trong cái nhìn của mình, bạn thấy chẳng có gì tươi sáng nơi sức khỏe, nơi công việc, tình hình tài chính, hay hôn nhân của chính mình chăng? Hãy để cho Đức Chúa Trời có cơ hội bày tỏ quyền năng của Ngài, rồi bạn sẽ thấy được “điểm bất lợi” của mình hóa ra là LỢI chớ không phải là HẠI như mình vẫn tưởng đâu.