Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

TỪ QUỐC NẠN ĐẾN … THÂN NẠN

2 Các Vua 18-21
Với việc bị lưu đày biệt xứ, đối với mười chi phái thuộc vương quốc phía Bắc, coi như màn đã hạ. Thế còn ‘đứa em song sinh phía Nam’ thì sao: Liệu nó có học được gì từ tai họa của “chị” nó mà quay trở lại cùng Đức Chúa Trời chăng?
Trong thời khắc quyết định đó, Đức Chúa Trời đã dấy lên một ‘ông Thiện’ cho nhà Đa-vít. Ê-xê-chia là người “làm điều ngay thẳng dưới mắt Đức Giê-hô-va như Đa-vít, tổ phụ vua, đã làm” (18: 3).
Về phương diện thuộc linh, Ê-xê-chia tiến hành một cuộc cải cách sâu rộng và triệt để nhằm đem cả dân tộc trở lại thờ phượng Đức Chúa Trời cách hết lòng. Về phương diện chính trị, Ê-xê-chia từ chối nộp cống đối với Asyri, và quyết định chọn tin cậy nơi sự bảo vệ Đức Chúa Trời trước sự trả thù của đối thủ.
Đức Chúa Trời nhận lời cầu xin của Ê-xê-chia, triệt hạ phần mười sức mạnh của Asyri và khiến cho quốc gia này không còn thế trở lại một cường quốc được nữa, cho đến tận ngày nay.
Cuối đời, trong những năm được ‘khuyến mãi’, sự kiêu ngạo và sự tắc trách trong việc nuôi dạy con cái của ông Thiện này, đã khiến cho số phần của Giu-đa chẳng còn kéo dài được bao lâu.
Nếu bạn đang tìm kiếm sự giúp đỡ cho đời sống cầu nguyện cá nhân thì tại sao lại không dành ít thời gian nghiên cứu một nhân vật trong Cựu ước, người luôn nhận được câu trả lời của Chúa cho mọi điều mình xin.
Ê-xê-chia là một người tin cậy Chúa (18: 5) và là một chiến sĩ cầu nguyện. Phản ứng đầu tiên của ông mỗi khi đối diện với nan đề là dâng trình điều đó lên trước mặt Chúa. Dù là 185,000 quân Asyri không mời mà đến (19: 35) hay là khối u ác tính đang hành hạ (20: 1, 7) thì Ê-xê-chia cũng đều ‘lôi’ chúng trình diện Chúa trong sự cầu nguyện. Và khi ông cầu nguyện, phép lạ đã xảy ra!
Cầu nguyện không phải là một hình thức ma thuật mà là cuộc trò chuyện với Đấng tể trị của cả cõi tạo vật này. Người ta có thể vứt bỏ lời thỉnh cầu của bạn, từ chối sứ điệp của bạn, phản đối lý lẽ của bạn nhưng họ sẽ hoàn toàn bất lực trong việc chống lại những lời cầu nguyện của bạn với Chúa.
Thế thì, hãy xem lại những thói quen cầu nguyện của mình, hỡi anh chị em. Chúng có giúp anh chị em xây dựng một mối thông công cá nhân với Đức Chúa Trời không? Anh chị em có làm mạnh mẽ đời sống cầu nguyện của mình qua việc thực hành mỗi ngày không? Giờ đây anh chị em có thỏa mái trò chuyện với Chúa hơn là so với một năm về trước, một tháng về trước không?
Đối với những ai chưa thiết lập được một thói quen cầu nguyện thì hãy thử làm thế này: cứ mỗi lần ‘lên xe’ và ‘xuống xe’ (dù là xe ô-tô, xe máy, xe đạp hay xe ‘mô-tô bước’!) cũng hãy dành ít phút để thưa chuyện với Chúa. Hiệu quả lắm đấy. Mần ngay đi nhé.
Trong câu chuyện của ‘ông Thiện’ Ê-xê-chia ở 4 chương Kinh Thánh hôm nay cũng còn có một số điều khác đáng để suy gẫm.
Trước hết, là việc con rắn đồng mà Môi-se làm theo lịnh Chúa trong sa mạc năm nào (Dân số 21: 1-9) lại trở thành đối tượng để thờ phượng của dân Y-sơ-ra-ên. Con rắn bằng đồng là phương tiện tuyệt vời được Chúa dùng để cứu dân Chúa khỏi họa rắn lửa lúc bấy giờ. Nó còn là hình bóng về Chúa Giê-xu như chính Ngài về sau đã xác nhận trong Giăng 3: 14-15. Tuy nhiên, con người cũng có thể biến những điều tốt, những đối tượng từng được Chúa dùng như thế thành thần tượng, thành thánh vật cho mình. Đó là hiểm họa.
Con dân Chúa ngày nay cũng luôn phải cảnh giác trước tội thờ hình tượng ở dạng thức này. Hội thánh có thể thần tượng những người lãnh đạo; sùng bái bằng cấp, học vị; tôn truyền thống của hội thánh mình, giáo hội mình, hệ phái mình hay kinh nghiệm thuộc linh của cá nhân mình lên ngang hàng hay thậm chí cao hơn cả Kinh Thánh; hội thánh cũng có thể thần thánh hóa một kiểu thờ phượng nào đấy.
Những từ như “thần tượng”, “tôn cao” hay “xem nhẹ Lời Chúa”, “thần thánh hóa”, … dường như không liên quan gì đến việc thờ hình tượng, đúng không? Thế nhưng, nó đích thực là thờ hình tượng đấy.
Nếu chính anh chị em hay hội thánh, hệ phái của anh chị em mà làm bất kỳ một điều gì vừa được ‘điểm danh’ ở trên thì đấy đích thị là thờ hình tượng rồi, đích thị là việc Chúa ghê tởm hay gớm giếc đấy. Dù là thần tượng một diễn viên điện ảnh, hay ‘thiêng hóa’ cây thánh giá trong nhà thờ. Hãy ‘xử đẹp’ nó đi nha anh chị em, như Ê-xê-chia đã làm đối với con rắn đồng năm xưa í. Thế nhé.
Trong phần đời 15 năm ‘khuyến mãi’ mà Chúa dành cho Ê-xê-chia sao chỉ thấy toàn điểm trừ chớ không có điểm cộng các bác ạ. Nếu ‘ông Thiện’ này mà chết đúng hạn như … ‘quy hoạch từ trước’ thì đúng là hơi ngắn. Hưởng dương có 39 à!
Thế nhưng, thêm 15 nữa chỉ để ‘thòi’ ra một con ‘hổ dữ’ như Manase thì đúng là … thiện tai, thiện tai (21: 1). Phải chăng, việc Ê-xê-chia được lành bệnh ung bướu rồi được chứng kiến phép lạ … ‘thời gian ơi xin lùi lại’ chỉ để tỏ ra rằng chất ‘thiện lành’, chất ‘tin cậy’ trong ông đã hết đát hay sao? Sao đang ‘ngon lành’ như thế, bổng dưng … thoái hóa, biến chất đến thế? Mà đã biết trước là cơ sự sẽ ra như thế, sao Chúa lại khuyến mãi những 15 năm tuổi nữa để làm gì? Chịu.
Nhiều cặp vợ chồng không có con cố tìm đủ mọi cách để có con, hoặc là xin con nuôi hoặc là sinh trong ống nghiệm, nhưng đã có bao người đủ dũng cảm nhận ra sai lầm rằng mình đã cố chống trả mệnh Trời sau khi đã ‘hưởng’ đầy đủ hỉ nộ ái ố từ những đứa con này khi chúng đã lớn khôn (?)
Đôi khi, Chúa cũng cho chúng ta nhận được những gì chúng ta mong muốn, dù đó không phải là ý muốn tốt lành của Chúa. Người ta gọi đó là ý muốn cho phép của Đức Chúa Trời. Loại ý muốn cho phép này bao giờ cũng đi kèm ‘tác dụng phụ’ đó nghe bà con.
Hãy suy gẫm thật kỹ những gì xảy ra trong phần đời ‘khuyến mãi’ của vua Ê-xê-chia để rồi cân nhắc mỗi khi đến với Đức Chúa Trời trong lời cầu nguyện nài xin!


Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

TỪ LY LOẠN ĐẾN LY TAN

2 Vua 13-17
Năm chương Kinh Thánh mà chúng ta đọc hôm nay là trang cuối cùng trong cuốn lịch sử của vương quốc phía Bắc Y-sơ-ra-ên. Có cả thảy 9 vị vua thay nhau xuất hiện trên sân khấu chính trị quốc gia. Người lâu nhất 41 năm (Giê-rô-bô-am II), người ngắn nhất vỏn vẹn chừng 1 tháng (Salum). Dù ngồi đến … mòn ngai vàng như Giê-rô-bô-am Đệ Nhị hay chỉ kịp ghé mông như tướng … Sà lủm, thì trong cuốn sách ghi chép của Đức Chúa Trời về 9 ông Ác này đều có cùng một điệp khúc như nhau:
“Năm thứ … đời …, vua Giu-đa, thì …, con trai …, lên ngôi làm vua Y-sơ-ra-ên tại Sa-ma-ri, và người cai trị … năm. Người làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va, không từ bỏ tội lỗi của Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát, đã gây cho Y-sơ-ra-ên phạm tội, mà cứ làm theo. Các chuyện khác của …, mọi công việc người làm, thể nào người …, và sự … của người làm sao, thảy đều chép trong sử ký về các vua Y-sơ-ra-ên. … an giấc cùng các tổ phụ người, rồi … kế vị người”.
Vâng, có thể công trạng, công đức và cả công … cốc của những vị vua này thảy đều được sách sử của con người ghi chép, tung hô đủ các kiểu, nhưng trong ‘bộ nhớ’ của Đức Chúa Trời thì tất cả họ chỉ là những kẻ làm ác mà thôi.
Kể từ lúc Giê-rô-bô-am Đệ Nhất lập tế đàn thờ phượng Đức Giê-hô-va trong hình tượng hai con bê bằng vàng tại Đan và Bê-tên cho đến khi vua Asyri là Sanh-ma-na-sa tiến chiếm thủ đô Samari, tống giam vua Ô-sê và bắt dân Y-sơ-ra-ên lưu đày biệt xứ thì vương quốc phía Bắc tồn tại được 200 năm với 19 đời vua. Cả 19 vị đều là ông Ác, chẳng có lấy nổi một ông Thiện. Ác đều như thế mà Chúa vẫn cho sống đến 200 năm. Thậm chí, có nhiều ông thuộc nhóm ác … ‘ngoại hạng’ nhưng lại có thời gian trị vì lâu thấy ớn luôn.
Các nhà sử học và những nhà nghiên cứu chính trị luôn cho rằng, Y-sơ-ra-ên lúc bấy giờ và sau đó là Giu-đa bị xâm chiếm là vì họ quá nhỏ, thuộc vùng đệm giữa những ông láng giềng vừa to, vừa khỏe ở phía Nam (Ai-cập) và ở phía Bắc (Asyri và Babilon). Thế nhưng, Kinh Thánh khẳng định rằng, việc xứ sở bị xâm chiếm và dân cư bị bắt lưu đày là hình phạt của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi của dân Y-sơ-ra-ên. Y-sơ-ra-ên đã lìa bỏ Chúa, trở lại thờ hình tượng và bỏ ngoài tai mọi sứ điệp cảnh bảo liên tục từ các tiên tri của Đức Chúa Trời: “hoặc ăn năn hoặc ăn … đòn”. Do đó, giờ thì họ không thể trách ai được cả, ngoại trừ trách mình.
Nguyên tắc Kinh Thánh này ngày hôm nay vẫn còn nguyên hiệu lực đối với từng quốc gia cũng như từng cá nhân, đối với người theo Chúa cũng như với người đi … chùa! Đức Chúa Trời sẽ đối xử với từng cá nhân, từng gia đình hay với từng dân tộc theo nguyên tắc bất di bất dịch: “gieo gì, gặt nấy” (Galati 6: 7).
Sách Truyền Đạo (Giáo Huấn) 7: 2 dạy rằng, “Đi đến nhà tang chế hơn là đến nhà yến tiệc; Vì đó là điểm cuối cùng của mọi người, và người sống để tâm suy nghĩ.”
Nào chúng ta cùng “để tâm suy nghĩ” khi nhìn mặt chị Y-sơ-ra-ên lần cuối trước giờ dzĩnh biệt nhé:
“Tuy thế, Đức Giê-hô-va đã dùng các nhà tiên tri, các nhà tiên kiến cảnh cáo Y-sơ-ra-ên và Giu-đa rằng: ‘Hãy quay khỏi đường lối gian ác của các ngươi! Hãy tuân giữ điều răn và luật lệ của Ta, đúng theo toàn bộ luật pháp mà Ta đã truyền cho tổ phụ các ngươi, và mọi điều Ta đã dùng đầy tớ Ta là các nhà tiên tri phán bảo các ngươi’. Nhưng họ không chịu nghe và cứng cổ như các tổ phụ của họ, là những người không tin vào Giê-hô-va Đức Chúa Trời của mình. Họ đã xem thường các luật lệ của Ngài cũng như giao ước mà Ngài đã lập với tổ phụ họ, và họ cũng xem thường những lời cảnh cáo mà Ngài đã phán với họ. Họ đi theo các thần hư không và chính họ cũng trở thành hư không. Họ bắt chước các dân tộc chung quanh, là những dân tộc mà Đức Giê-hô-va đã truyền họ không được làm theo chúng. Họ loại bỏ tất cả điều răn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, đúc cho mình hai tượng bò con, làm tượng nữ thần A-sê-ra, thờ lạy tất cả các thiên thể, và thờ phượng Ba-anh. Họ đưa con trai con gái mình qua lửa để tế thần. Họ dùng tà thuật, tin bói khoa, và tự bán mình để làm điều dữ dưới mắt Đức Giê-hô-va mà chọc giận Ngài. Vì thế, Đức Giê-hô-va rất giận dân Y-sơ-ra-ên và loại bỏ họ khỏi mặt Ngài, chỉ còn lại bộ tộc Giu-đa mà thôi.” (17: 13-18)
Đây là một bức tranh gây sốc thật sự về tiềm năng làm ác của con người và hậu quả của tội lỗi. Chúng ta có thể thấy ở đây sự lây nhiễm của điều ác hay tội lỗi trên đời sống của một dân tộc từng có lần được biệt riêng hay thánh hiến cho Chúa. Không những thế, chúng ta còn có thể thấy được rằng, điều ác hay tội lỗi có một sức mạnh to lớn để lây nhiễm và bắt người ta làm nô lệ, kể cả những người trước đó đã từng dâng chính mình cho Chúa.
Thế thì, hỡi anh chị em, cần phải luôn cảnh giác, chống trả ngay cả những tội be bé hay những sự thỏa hiệp nhé. Vì chúng sẽ dẫn đến những tội lớn, dẫn đến sự phản loạn, những hành động không thể tưởng tượng được và cuối cùng là hủy diệt.
Còn đối với những ‘ông hoàng, bà chúa’ nào hiện vẫn còn đang miệt mài theo lối sống của các dân ngoại ở xung quanh (vừa Chúa, vừa chùa; tình dục vô luân; đủ trò gian, ác; …), thì hãy dừng lại ngay đi. Đến 10 chi phái Y-sơ-ra-ên, tức là cả một quốc gia, mà Chúa còn không tiếc, thì Chúa lại tiếc gì một mạng ‘mốc’ của ngươi, nếu ngươi không chịu tỉnh ngộ, ăn năn.
“Hoặc ăn năn hoặc ăn … đòn!”, muốn ăn gì đó thì ăn, nhưng khá nhớ rằng, quay đầu mới là bờ, nghe cưng.


Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

KẺ BÁO THÙ, NGƯỜI TRÙNG TU

2 Các Vua 9-12 
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay là một trang đẩm máu nhất trong lịch sử của Y-sơ-ra-ên. Vừa khi được người của Ê-li-sê xức dầu làm vua trên vương quốc phía Bắc, Giê-hu ngay lập tức thực thi sứ vụ: diệt sạch nhà A-háp, không để sót một ai.
Giê-hu được Đức Chúa Trời ‘chấm’ từ lâu lắm rồi. Ngài đã chỉ thị cho Ê-li đến xức dầu tấn phong cho người này làm vua Y-sơ-ra-ên từ khi chàng còn vô danh tiểu tốt cơ (1 Vua 19: 16).
Không hiểu sao, Ê-li lúc ấy không trực tiếp ‘xức’, mà ‘nhường’ lại cho trò của trò mình ‘xức’. Chịu. Nhưng dù bởi ai đi nữa thì Giê-hu vẫn là vị vua duy nhất tại vương quốc phía Bắc được xức dầu tấn phong bởi người của Đức Chúa Trời.
Giê-hu đúng là máu lạnh. Giết người như ngóe. Không kể đàn ông, đàn bà, người lớn, trẻ em chi cả. Cứ liên quan đến dòng tộc A-háp, cứ dính dáng đến việc thờ lạy Ba-anh là giết sạch. Thậm chí, ông dường như không chỉ đạt mà còn … ‘vượt kế hoạch’ Chúa giao nữa là khác.
Nếu chỉ xét riêng về việc Giê-hu toàn tâm, toàn ý thực hiện nhiệm vụ Chúa giao, thì phải nói đây là chuẩn mực đáng noi theo.
Giê-hu là một người có sự kêu gọi thiêng thượng. Ông là người có sứ mạng và không hề lãng phí thời giờ trong việc thực hiện sứ mạng. Ông đã hoàn thành lời tiên tri của Ê-li nghịch lại cùng nhà A-háp (1 Vua 21: 19-24) và đã giải thoát Y-sơ-ra-ên ra khỏi tình trạng thờ lạy thần ngoại giáo Ba-anh cách hoàn toàn. Chúa đã ‘phê chuẩn’ chức vụ của Giê-hu và ban thưởng cho ông vì những việc đó (10: 30).
Đối với những công việc hay nhiệm vụ Chúa giao thì bạn thực hiện như thế nào: lơ đễnh, cẩu thả, 50/50 hay quyết liệt theo cách của Giê-ru? Dù bạn là ai: học sinh hay bậc làm cha mẹ, là người hầu việc Chúa hay nhân viên văn phòng, bạn đều có thể đặt trọn lòng mình vào công việc, nếu Đức Chúa Trời, Đấng sử dụng Giê-hu năm xưa, hiện đang ở trong lòng của bạn.
Tuy nhiên, xử lý hay trừng phạt sai lầm, tội lỗi của người khác bao giờ cũng dễ dàng bội phần hơn là xử lý tội lỗi của chính mình. Đây chính là lý do mà Giê-hu vẫn tiếp tục dung túng cho tội thờ phượng Chúa cách sai trật mà Giê-rô-bô-am đã thiết lập. Ông không tiêu diệt các tượng bò con bằng vàng mà hằng ngày người dân Y-sơ-ra-ên vẫn dâng hương trên danh nghĩa là đang ‘tôn kính Đức Giê-hô-va’.
Có thể nói thế này: Giê-hu là một người được Chúa chọn, được Chúa sử dụng làm một công cụ để thi hành công lý của Ngài, hay nôm na là công cụ thi hành án. Làm công việc Chúa thì rất thành tâm, rất quyết liệt, nhưng Giê-hu hoàn toàn không có mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Trời. Giê-hu làm công việc Chúa nhưng không biết Chúa. Nói theo ngôn ngữ ngày hôm nay thì Giê-hu có thể là một người hầu việc Chúa nhưng không hề có mối quan hệ với Chúa.
Một nhân vật khác trong phần Kinh Thánh hôm nay cũng đáng được xem xét. Đó là vua Giô-ách. Việc cậu còn sống rồi được lên làm vua bày tỏ rất rõ ràng về sự tể trị cùng sự thành tín của Đức Chúa Trời đối với những gì Ngài đã hứa. Trong trường hợp này là lời hứa đối với nhà Đa-vít: luôn có người nối dõi.
Sau khi lên ngôi, điều Giô-ách quan tâm trước hết là trùng tu Đền Thờ của Đức Chúa Trời, nơi cậu ẩn náu suốt những tháng ngày thơ ấu. Thế nhưng, ước ao này đã bị trì hoãn hàng chục năm. Không bởi thiếu tiền mà là thiếu cách quản lý tài chánh minh bạch.
Bởi vì không minh bạch trong vấn đề tài chánh nên người ta không mặn mà chuyện dâng hiến cho dự án trùng tu. Mà một khi người ta không dâng hiến rời rộng thì mần răng mà sửa với xây cho đặng. Tiền gì ra tiền nấy. Cứ nhập nhằng ‘một cục’, rồi cắt dần, xẻo dần ‘tiền lương’ của mấy ông thầy tế lễ thì làm sao mà dự án sớm được hoàn thành. Phải dzậy hông bà con?
“Giô-ách làm điều thiện trước mặt Đức Giê-hô-va, trọn lúc Giê-hô-gia-đa, thầy tế lễ, dạy dỗ người.”(12: 2). Điều này hàm ý rằng, một khi sư phụ qua đời thì Giô-ách sẽ đổi … mô-đen. Sách 2 Sử Ký 24: 17-19 xác nhận điều này:
“Sau khi Giê-hô-gia-đa đã qua đời, các quan trưởng Giu-đa đến chầu lạy vua. Vua bèn nghe theo lời của chúng, lìa bỏ đền Đức Giê-hô-va là Đức Chúa Trời của tổ phụ mình, mà phục sự những thần A-sê-ra và các hình tượng; tại cớ tội lỗi ấy, bèn có cơn giận của Chúa nghịch cùng Giu-đa và Giê-ru-sa-lem. Đức Giê-hô-va sai các đấng tiên tri đến cùng chúng, để dắt chúng trở lại cùng Đức Giê-hô-va; nhưng chúng không chịu nghe.”
Giô-ách là hình ảnh của một người lãnh đạo kiểu “còn chụm, còn cháy”. Đây là loại lãnh đạo không có chính kiến, gió chiều nào theo chiều nấy. Mà đã là típ người như thế thì không thể gọi là lãnh đạo được. Những người này chỉ phù hợp với chức năng phụ tá, tức giúp việc thôi, hay nôm na là sai đâu đánh đó. Đặt ổng lên làm lãnh đạo bù nhìn thì được nhưng làm lãnh đạo thật thì … trật. Rứa đấy.
Tuy sống trong Đền Thờ từ bé, được một vị thượng tế tin kính Chúa trực tiếp dạy dỗ, nhưng Giô-ách cũng không hề có mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Trời. Khi còn thầy bên cạnh thì mọi việc đều ô-kơ, rất chi là thiêng liêng, thánh thiện nhá. Nhưng tất cả chỉ là hình thức bề ngoài, chỉ có lớp vỏ tin kính mà thôi.
Dường như, đối với Giô-ách, Đức Giê-hô-va chỉ là Chúa của thượng tế Giê-hô-gia-đa chớ chưa phải và cũng không phải là Chúa của riêng vua. Nói cách khác, Giô-ách chưa hề biết Chúa cách cá nhân. Chính vì vậy mà vừa khi Giê-hô-gia-đa qua đời, Giô-ách liền nghe theo lời xúi dại xây lưng khỏi Chúa đi thờ lạy hình tượng.
Bạn thân mến, Chúa Giê-xu mà bạn đang thờ phượng có phải là Chúa của riêng bạn không hay Ngài chỉ là Chúa của bố mẹ bạn, của Mục sư của bạn mà thôi? Hãy nghĩ xem, nếu một ngày bố mẹ tin kính của bạn, hay người lãnh đạo thuộc linh của bạn không còn ở bên cạnh bạn nữa, thì liệu bạn có tiếp tục thờ kính Chúa hay như vị vua trẻ Giô-ách kia, bạn sẽ nhanh chóng quay lưng lại với Ngài?


Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

VỊ TIÊN TRI CỦA PHÉP LẠ

2 Các Vua 4-8
Có thể gọi năm chương Kinh Thánh hôm nay là một “album phép lạ” của Đức Chúa Trời với phần trình bày của … ‘quái kiệt’ Ê-li-sê! Có ít nhất là 9 phép lạ đã được thực hiện qua chức vụ của ông, còn những lời báo trước thì không kể.
Thôi thì kính thưa các thể loại phép lạ. Từ trẻ em đến cụ già; từ trong nhà ra ngoại quốc; từ ‘bốc thuốc’ đến buộc lưỡi rìu phải ‘thăng’; từ dầu ăn cho đến bánh lúa mạch; từ người nợ nần quẫn bách cho đến kẻ có của để của ăn; từ thằng ăn xin bị phong cho đến ông phung làm tướng; sướng cho sáng, chán cho mù; còn tay nào bù lu bù loa: á à, bị người ta chà nát bét. Khiếp!
Ê-li-sê hầu việc Chúa khi vương quốc phía Bắc Y-sơ-ra-ên đang trong … ‘thời kỳ cuối’. Tội lỗi gia tăng khắp mọi lĩnh vực của đời sống dân sự Chúa. Vai trò của người lãnh đạo quốc gia (vua) hết sức nhạt nhòa, có cũng như không. (Nếu không thật chú ý thì người đọc sẽ không biết được ông vua lúc ấy tên gì). Hạn hán, đói kém và giặc ngoại xâm xảy ra khắp nơi, cách dai dẳng.
Tại một xứ sở mà từ vua đến dân đã quay lưng lại với Chúa, miệt mài trong việc thờ lạy hình tượng cùng ngập chìm trong lối sống tội lỗi của thế gian như thế mà Đức Chúa Trời vẫn tỏ chính mình Ngài qua các dấu kỳ phép lạ. Điều đó dạy chúng ta điều gì? – Môi trường hay hoàn cảnh không ảnh hưởng gì đến quyền phép hay hoạt động của Đức Chúa Trời.
Đừng in trí rằng, cần phải có một ‘bầu khí thuộc linh’ hay một môi trường đủ ‘thiêng’ thì Chúa mới thi thố quyền năng được. Không. Bất kỳ nơi đâu, trong bất kỳ ‘bầu khí’ gì, nếu Chúa muốn, Ngài đều có thể làm phép lạ. Chúa toàn năng kia mà.
Điều thứ hai, hầu hết những phép lạ xảy ra trong chức vụ của Ê-li-sê đều xảy ra bên ngoài các buổi nhóm họp của con dân hay tôi tớ Đức Chúa Trời. Và trong nhiều trường hợp, Ê-li-sê không có mặt tại địa điểm xảy ra phép lạ.
Tiếp theo, ngoài một vài phép lạ xảy ra theo sau lời cầu xin của Ê-li-sê, còn các trường hợp khác đều do người ta “làm đúng theo sự hướng dẫn”. Trong hầu hết các trường hợp này, những người có nhu cầu đều chạy đến với nhà tiên tri, tức là người đại diện của Đức Chúa Trời trong thời bấy giờ, để xin sự hướng dẫn. Sau đó, họ làm đúng theo chỉ dẫn. Kết quả: phép lạ xảy ra.
Bí quyết nằm ở đó: làm theo sự hướng dẫn của Chúa hay vâng lời Chúa. Mà làm theo sự hướng dẫn của Chúa hay vâng lời Chúa chính là hành động của đức tin.
Thế thì đức tin là gì? – Nôm na là nghe Lời Chúa (sự hướng dẫn) cho trường hợp cụ thể của mình, rồi sau đó làm theo đúng y khuôn như thế. Đơn giản rứa thôi.
Ngày xưa, để biết được ý Chúa phải chạy đến với các tiên tri, những người được Chúa lập làm trung gian hay làm phát ngôn viên của Ngài. Còn ngày nay thì chúng ta được ‘đặc cách’ gặp trực tiếp Chúa để được hướng dẫn. Sướng chưa.
Dầu đức tin là không thể thiếu trong việc phép lạ xuất hiện, nhưng khá nhớ rằng, không phải đức tin của chúng ta khiến phép lạ xảy ra đâu nha. Đức tin của chúng ta là cần thiết, không phải để làm cho phép lạ xảy ra mà là để nhận lấy, để hiện thực hóa những gì mà chính Chúa sẽ làm cho chúng ta. Không phải đức tin của chúng ta trả lời đều chúng ta cầu xin mà là chính Chúa, đức tin của chúng ta chỉ là để nhận lãnh điều Chúa ban cho mình mà thôi.
Gọn một lời: đức tin của chúng ta không tạo ra phép lạ. Chúa mới là Đấng làm phép lạ. Nhớ nha.
Liên quan đến việc làm phép lạ còn có một bài học khác cũng hết sức hữu ích cho chúng ta, nhất là những người được Chúa sử dụng để thực hiện phép lạ. Câu chuyện đòi … ‘bồi dưỡng’ của anh Ghê-ha-xi, đệ tử của tiên tri Ê-li-sê là lời cảnh báo luôn nóng hổi tính thời sự. Đừng bao giờ, đừng bao giờ, đừng bao giờ dùng sự xức dầu để kiếm tiền hay nói cách văn hoa là đừng lấy sự xức dầu để kinh doanh. Cùi hủi nổi đầy mình nghe cưng.
Biết bao người từng được Chúa dùng trong việc chữa bệnh, giải cứu, … Rồi khi những người được chữa lành, được giải cứu, … đến để hậu tạ: mỏng thì đôi ba quan tiền, bộ quần áo; dày thì xe pháo, nhà cửa, … Nếu người được hậu tạ không chịu lắng nghe sự hướng dẫn của Chúa để biết nên nhận hay không, thì sớm hay muộn gì phước cũng sẽ biến thành họa. Đối với Chúa, chức vụ người ấy đã vĩnh viễn chấm dứt.
Ngoài ra, còn một lời cảnh báo khác nữa cho những ai vô tín, nghịch lại ý định của Đức Chúa Trời. Sẽ có những lúc ta không thể nào hiểu nổi những gì Chúa sắp làm nhưng chớ có dại mồm, dại miệng như viên cận thần của vua Y-sơ-ra-ên kia (7: 17-20) mà chuốc họa vào thân nhé. Đúng là ‘thần khẩu hại xác phàm’. Ngay chính giờ ‘xả cửa’ lại trở thành … ma đói.
Nếu có lắm mồm thì hãy học kiểu lắm mồm của mấy anh phung ăn xin kia kìa.
Bấy giờ, họ nói với nhau: “Chúng ta đang làm điều không phải. Hôm nay là ngày có tin lành mà chúng ta nín lặng sao! Nếu chúng ta đợi đến rạng đông thì hình phạt chắc sẽ đổ trên chúng ta. Vậy chúng ta hãy đi báo tin nầy cho hoàng gia.” Họ liền đi gọi người gác cổng thành, và báo tin: “Chúng tôi đã đến trại quân A-ram, không thấy ai ở đó cả và cũng không nghe tiếng người. Chúng tôi chỉ thấy ngựa và lừa đang bị cột, còn các lều trại thì vẫn y nguyên.” (7: 9-10)
Vâng, nếu không được chọn để thi hành phép lạ mà chỉ là người chứng kiến phép lạ như những người ăn xin nầy thôi, thì cũng hãy nhanh chóng mà báo cho người khác, những người đang có nhu cầu, để họ chạy đến mà nhận lãnh phần phước mà Chúa sẵn dành cho.
Phải. Hôm nay là ngày có tin lành mà chúng ta nín lặng sao!


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

KẺ Ở, NGƯỜI ĐI

2 Các Vua 1-3
Trong sách Các Vua thứ nhất thì một nước bổng … chia hai, còn trong Các Vua thứ hai thì đang hai bổng dưng thành một, và cuối cùng là … không còn chi cả.
19 vị vua gian ác liên tiếp hiệp nhau cùng đưa Y-sơ-ra-ên xuống dốc, cách … kiên định. Đến nỗi chức vụ đầy quyền năng của tiên tri Ê-li-sê cũng không thể ngăn được cả một quốc gia đang lao xuống dốc. Trong khi đó, tại vương quốc Giu-đa phía Nam, thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vị vua tốt, nhưng họ hoàn toàn bất lực trong việc triệt bỏ những việc gian ác mà các đời vua trước đã làm.
Câu chuyện ‘một đất, hai chế độ’ này có kết cuộc buồn thúi ruột luôn: Bắc triều Y-sơ-ra-ên hoàn toàn bị xóa sổ bởi vua A-sy-ri (2 Vua 1 – 17); còn Nam quốc Giu-đa thì bầu đàn thê tử, lê lếch nhằm hướng Đông thẳng tiến để chịu cảnh phu tù (2 Vua 18 – 25)
Ba chương Kinh Thánh mở đầu cho sách Các Vua thứ 2 hôm nay đề cập đến chuyện kẻ ở, người đi. Người đi là cụ Ê-li, còn kẻ ở lại là học trò Ê-li-sê. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cách xuất sắc, suốt triều đại bạo Chúa A-háp, tiên tri Ê-li đã được lịnh … hồi hương. Một phi thuyền không gian có hình … ngựa lửa đột ngột hạ độ cao ngay bên trên sông Giô-đanh, ‘xớt’ gọn tiên tri lửa về trời. Lửa khói ngút ngàn, quyện trong tiếng kêu thảng thốt: “thầy hỡi, thầy ơi” của đồ đệ Ê-li-sê.
Tiên tri lửa có khác. Trước sau, đầu cuối gì cũng thấy toàn lửa là lửa. Trước khi về trời, Ê-li còn ‘cố’ nướng thêm 100 tốt và 2 tướng nữa mới thôi. Kinh. Ông đúng là một tiên tri đại diện cho Luật Pháp, tức tiên tri của sự phán xét.
Ấy thế mà anh học trò vừa bỏ tay cày Ê-li-sê lại có một chức vụ đầy ân sủng, gần như ngược hoàn toàn với bản chất chức vụ của thầy mình là Ê-li. Cùng một Đức Thánh Linh đấy nhé.
Có thể nói hình ảnh nổi bật trong ba chương Kinh Thánh hôm nay là chính Đức Chúa Trời, Đấng hay làm phép lạ. Đằng sau ba hiện tượng: lửa, gió xoáy và nước là gốc tích hay xuất phát điểm từ TRỜI. Mục đích có khác nhau (lửa từ trời trong chương 1 để phán xét; gió lốc trong chương 2 để đón người hoàn thành nhiệm vụ trở về, và nước trong chương 3 để vừa đáp ứng nhu cầu cho phe ta, đồng thời là bẫy cho ‘phe địch’), nhưng đều là do Đức Chúa Trời mà có.
Nếu phép lạ được định nghĩa là “một điều gì đó hết sức khó khăn mà chỉ một mình Đức Chúa Trời mới có thể làm được”, thì lĩnh vực nào trong đời sống của bạn thật sự cần phép lạ hơn hết? Và làm thế nào để so sánh phép lạ đó với những phép lạ đã được kể ra trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay?
Chúa phán với Abraham: “Có điều gì quá khó cho Đức Giê-hô-va không?” (Sáng thế ký 18: 14). Và rồi Abraham trở thành cha của Y-sac khi đã tròn một trăm tuổi.
Khi hướng dẫn Giô-ram đào nhiều hố trong thung lũng để Chúa sẽ làm cho chúng đầy ắp nước, Ê-li-sê đã bảo đảm với vua rằng, “đây chỉ là việc nhỏ dưới mắt Đức Giê-hô-va” mà thôi (3: 18). Và thật, sáng hôm sau nước đã tràn về.
Tiên tri Giê-rê-mi cũng đã xác nhận “Không có việc gì khó quá cho Ngài” (Giê 32: 17). Và rồi Chúa đã giải phóng dân Ngài khỏi chốn lưu đày.
Còn thiên sứ Gaprien thì nói thế này với Mary: “Bởi vì không có việc gì mà Đức Chúa Trời chẳng làm được” (Luca 1: 37). Và rồi nữ đồng trinh mang thai Đấng Cứu thế.
Thế thì, có thách thức gì hay nhu cầu nào của anh chị em là quá lớn đối với Đức Chúa Trời hằng sống, Đấng hay làm phép lạ và ngày nay vẫn còn làm phép lạ không? Hãy đọc lại cho thật kỹ ba chương Kinh Thánh hôm nay và đặt trọn lòng tin cậy nơi Chúa trong mọi nhu cầu của cuộc sống chúng ta.
Trong chương hai cũng có một sự dạy dỗ về sự trung thành hay chung thủy với người mà Chúa đặt để trên mình. Trung tín với Chúa là một nhẽ, nhưng trung thành với người lãnh đạo tin kính mà Chúa đặt để trên mình lại là một đòi hỏi khác của Chúa đối với mỗi một chúng ta. Trung thành với người lãnh đạo còn ‘đương chức’ thì dễ, nhưng trung thành với người lãnh đạo đã ‘nhận quyết định về hưu’ thì không dễ chút nào. Nhưng Ê-li-sê đã làm được như thế, đi với thầy cho đến giây phút cuối, đến cuối con đường. Và phần thưởng cho lòng trung thành này là chiếc áo choàng của thầy, biểu tượng cho sự hiện diện gấp đôi của Đức Thánh Linh.
Trong câu cuối cùng của chương 3 có một chỗ hơi bị … ‘đa hệ’ dịch.
“Người bèn bắt thái tử, là kẻ phải kế vị mình, dâng làm của lễ thiêu tại trên vách thành. Bèn có cơn thạnh nộ nổi phừng cùng Y-sơ-ra-ên; thì họ lìa khỏi vua Mô-áp, và trở về xứ mình.” (BDC)
Anh Hiệu Đính thì ri: “… Người Y-sơ-ra-ên cảm thấy quá kinh khiếp, nên họ rút lui  …”; bác Bản Dịch Mới thì ri: “… Một cơn thịnh nộ lớn giáng xuống trên Y-sơ-ra-ên, nên họ rút lui …”, còn cụ Hiện Đại, tức bản diễn ý thì thế này: “Quân Y-sơ-ra-ên phải rút về nước vì cơn phẫn nộ của Thượng Đế nổi lên.”
Đúng là chẳng biết đường nào mà lần. He he.
Đối với người Mô-áp mà dâng con của mình cho thần Mo-lóc qua hình thức thiêu sống là chuyện bình thường. Trong lúc liên quân Y-sơ-ra-ên siết chặt vòng vây, thì vua Mô-áp đành phải … ‘chơi’ hàng độc thôi. Một mặt, vua muốn thể hiện quyết tâm chiến đấu đến cùng trước thần dân của mình; Mặt khác, vua muốn cầu xin thần linh của mình phò trợ, giải cứu. Đó là niềm tin của vua, tín ngưỡng của vua nó vậy.
Thế nhưng, chỗ khó hiểu là “cơn thịnh nộ” kia thuộc về ai? Theo như cụ Hiện Đại là của Chúa. Nhưng tại sao Chúa lại nổi giận với liên quân Y-sơ-ra-ên trong khi Chúa ‘sai’ họ di uýnh ‘thằng’ Mô-áp, mà còn bảo phải diệt sạch nữa cơ? Còn nếu vì chuyện thiêu trẻ mà Chúa nổi giận thì đó có phải là tội của Y đâu.
Còn theo quan điểm của anh Hiệu Đính vì liên quân thấy chuyện ‘nướng trui’ sao khiếp quá nên rút lui thì có gì đó không ổn so với không khí chiến trường và hoàn cảnh thực tiển trước đó (c. 24-25). Mấy ảnh giết thù như ngóe trước đó thì đâu có dễ gì chùn tay, lùi bước khi thêm một đứa trẻ con kẻ thù bị giết. Đúng không?
Thôi thì các học giả, học thật cãi nhau chỗ này chí chóe luôn. Tất cả cũng chỉ bởi một từ được dịch ra là thịnh nộ hay cơn giận đấy.
Sau khi ‘ngâm cứu’ … kính thưa các thể lễ loại giảng giải kinh, vãi kinh hay giảng giải kinh … dị, MSB tui chợt lóe ra một ý dzầy: khi liên quân thấy đứa trẻ bị thiêu trên vách thành trong nghi thức dâng tế cho thần Mo-lóc, mấy ảnh đâm ra ‘hốt’.
Đừng quên rằng, thời bấy giờ dân Chúa nhưng đi … chùa là chuyện thường, cho nên trước cảnh ‘trực quan sinh động’ đến như thế nên từ quân đến tướng bổng xôn xao. Kẻ bảo thật (Mo-lóc sẽ ra tay giáng họa trên họ), người bảo không. Thế là cãi nhau chí mạng. Không ai chịu ai. Thôi dẹp đi. Rút cho nó lành. Rứa thôi.


Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

HIỂM HỌA PHÂN TÂM

Dừng Chân Lần Thứ 13 
NHÌN LẠI
Với sự khôn ngoan Chúa cho cộng với việc cam kết đi theo gương mẫu của Đa-vít cha mình (3: 3), đã bảo đảm cho triều đại của Salomon đạt đến đỉnh hoàng kim trong lịch sử quốc gia Y-sơ-ra-ên. Từ bốn phương tám hướng, diệu vợi trùng xa, người người lũ lượt đi tua (tour) về Giê-ru-sa-lem đặng tham quan chiêm bái. Thậm chí mãi tận … Áp-rì-ca cũng có một nàng … vua vì quá đỗi tò mò, nên thà chấp nhận nhọc nhằn thân gái trên đường phượt chớ nhất định không thể … “hoãn cái sự sung sướng nó lại”, như tuyên ngôn của bác Quềnh nhà ta.
Họ đến để tận mắt chứng kiến sự oai nghi và khôn ngoan lạ thường của vương triều Salomon, và họ đã … ‘mãn nhãn’ rồi gật gù lúc ra về: “thật là … đáng đồng tiền bát gạo bà con nhỉ”.
Được ban cho danh vang bốn biển và sự giàu có không thể dò lường, Salomon đã hoàn thành mơ ước của phụ vương Đa-vít: xây một đền thờ thật xứng đáng để thờ phượng Đức Chúa của cả cõi trời đất. Song điều lạ là Nhà cho Chúa chỉ tốn khoảng phân nữa thời gian so với việc xây dựng nhà riêng của vua.
Rồi ngay sau đó, một loạt những dấu hiệu cảnh báo … hơi bị xấu khác nữa cùng rủ nhau … ‘lộ hàng’ ngay trong nơi cung cấm. Tài sản, rồi … chân dài, rồi ngựa xe … đời mới, rồi thì là … kính thưa các thể loại cúng tế ngoại quốc ai-đồ (idols) đã hiệp sức đẩy Chúa ra khỏi lòng Sa! Sa lo mon, hãy nói theo cách của bạn.
Rồi dưới sự lãnh đạo ích kỷ của ông con trai Rô-bô-am, vương triều của Salomon gãy thành hai mảnh. Và rồi tiếp theo, dưới ‘tài’ (hay ‘tai’ cũng được) lãnh đạo của một loạt những vị vua bất kính từ Giê-rô-bô-am đến A-háp, hai mảnh sơn hà này đã được ‘hóa kiếp’ bởi ngoại bang.
NHÌN LÊN
Chúng ta sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy một vận động viên với nữa đầu đoạn đường đua thì chạy nhanh như … ăn cướp, nhưng nữa đường còn lại thì chơi xì-lô chậm và cuối cùng là lăn đùng ra … tắt thở?
Cái cảnh “đầu voi đuôi chuột” hay chính xác hơn là “nữa đường gãy gánh” không bao giờ được hoan nghinh trong đời thường cũng như trong đời thiêng liêng, tức trên bước đường theo Chúa. Ai cũng biết là có 12 thám tử được Môi-se sai đi do thám xứ Hứa Canaan. Thế nhưng, chỉ còn 2 cái tên trong số đó là Giô-suê và Ca-lép, được nhớ đến mà thôi.
Họ được nhớ mãi là vì họ đã đạt đến đích. Họ được nhớ mãi là vì họ đã đồng đoạt cúp vàng. Thế cho nên, về sau này Chúa khuyên giục chúng ta qua Phao-lô rằng “vậy hãy chạy sao cho thắng cuộc” là vì vậy (1 Corinhto 9: 24).
Có người phát biểu ri nè: “một Cơ-đốc nhân, tức một người tin thờ Đức Chúa Giê-xu, mà tiền hậu bất nhất, lúc thế này lúc thế khác, thì người ấy đích thị là một trong những nhân sự xuất sắc của ma quỷ”. Hơi bị sốc đúng không? Nhưng không phải là không có lý à nha.
Vương quyền của Salomon bắt đầu với một lời hứa và một tiềm lực lớn lao. Vị vua “vượt hơn tất cả các vua trên thế giới về sự giàu có và khôn ngoan” (10: 23) dường như không còn gì mà ao, mà ước. Đầy đủ mọi sự, không thiếu thứ gì.
Thế nhưng trong những năm cuối đời, con người khôn ngoan có một không hai, trong suốt lịch sử nhân gian này, lại bắt đầu … hóa dại. Đã có thời, lòng Salomon chỉ tập chú nơi một mình Chúa mà thôi. Thế mà giờ đây, lòng cụ … vua không còn trẻ này bổng dưng … chia thành vài nghìn phần tươi đỏ. Sa dành riêng cho … gái phần nghìn, phần cho … xe ngựa, với … kim ngân!
Và khi chương cuối cùng, chương buồn nhất, của cuộc đời vị vua nổi tiếng này được viết lại, vị vua với tấm lòng phân đôi (nữa cho Trời, nữa dính Đời) này, đã lìa đời khi để lại cho đời một vương quốc bị chia hai.
NHÌN TỚI
Kinh Thánh nói rất nhiều về hiểm họa phân tâm, tức mối nguy hiểm của một tấm lòng phân đôi hay còn gọi là kẻ hai lòng. Hội thánh Lao-đi-xê không nóng cũng không lạnh, chỉ hâm hẩm trong thái độ đối với Chúa. Và hãy chú ý đến phản ứng quyết liệt của Chúa đối với loại hội thánh kiểu ‘xanh vỏ, đỏ lòng’ như thế. “Ta biết các công việc của ngươi; ngươi không lạnh cũng không nóng. Ước gì ngươi nóng hay lạnh thì hơn. Vậy, vì ngươi hâm hẩm, không nóng cũng không lạnh, nên Ta sẽ nhả ngươi ra khỏi miệng Ta” (Khải Huyền 3: 15-16)
Sự xao lãng và sự lo lắng có thể gây chết người đấy ạ. Salomon đã ‘túm lại’ như thế trong Châm Ngôn 24: 30-34 những gì mà ông đã quan sát được nơi thửa ruộng của một thằng lười. Ấy thế mà điều này lại vận đúng vào chính cuộc đời ông.
Anh chị em ơi đừng để cho những lời này của Salomon trở thành ẩn dụ hay ‘bóng gió’ về cuộc đời của chính anh chị em nha. Nếu cho đến giờ này bạn vẫn còn là người hai lòng đối với Chúa hoặc đối với những người xung quanh, mà đặc biệt là những người thân trong gia đình của mình, thì ‘chưa có khi nào đẹp như hôm nay’ để giải quyết dứt điểm, một lần đủ cả … ‘quả tim thừa’ quái dị đó.
Nào, bạn đã sẵn sàng chưa. Action!


Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

NGÀY TÀN CỦA BẠO CHÚA

1 Các Vua 20-22 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay thuật lại giai đoạn cuối đời của vua A-háp, vị vua đã đạt đến cực đỉnh trong sự gian ác tại vương quốc phía Bắc là Y-sơ-ra-ên.
Từ cuối chương 16, ta đã được xem ‘lý lịch trích ngang’ của vị vua này:
“Năm thứ ba mươi tám đời A-sa, vua Giu-đa, thì A-háp, con trai Ôm-ri, lên ngôi làm vua Y-sơ-ra-ên; người ở Sa-ma-ri, cai trị trên Y-sơ-ra-ên hai mươi hai năm. A-háp, con trai Ôm-ri, làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va hơn hết thảy các người tiền bối mình. Vả, người lấy sự bắt chước theo tội lỗi của Giê-rô-bô-am, con trai Nê-bát, làm nhỏ mọn, nên người đi lấy Giê-sa-bên, con gái Ết-ba-anh, vua dân Si-đôn, mà làm vợ; người cũng đi hầu việc Ba-anh và thờ lạy nó. Người lập một bàn thờ cho Ba-anh tại trong miễu của Ba-anh mà người đã cất tại Sa-ma-ri. A-háp cũng dựng lên một hình tượng Át-tạt-tê. Vậy, A-háp làm nhiều điều ác, chọc giận Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên hơn các vua Y-sơ-ra-ên trước mình” (16: 29-33)
A-háp rất là sùng đạo, trừ đạo … Chúa; chúa nào cũng thờ, ngoại trừ Chúa Giê-hô-va! Thế nhưng, có thể nói đối tượng thờ phượng ‘nâm-bờ hoanh’ của A-háp là thờ … bà, bà vợ Giê-sa-bên!
A-hap là vua, là lãnh đạo của Y-sơ-ra-ên, còn Giê-sa-bên là lãnh đạo của A-hap! (Nếu tại Y-sơ-ra-ên lúc bấy giờ mà có một HSV (hội sợ vợ) thì chắc chắn A-háp sẽ được tín nhiệm cao cho vị trí chủ tịt. Hic).
Giê-sa-bên đứng đằng sau mọi quyết định của A-háp. Câu chuyện chiếm vườn nho của Na-bốt trong chương 21 cho chúng ta thấy rõ rằng, chính Giê-sa-bên mới là người thật sự cầm quyền, chính Giê-sa-bên mới là người thật sự lãnh đạo đất nước.
Đây chính là nguồn gốc mọi tai họa đối với A-háp nói riêng và quốc gia Y-sơ-ra-ên nói chung. Cũng chính vì thế mà việc cưới Giê-sa-bên đã đưa A-háp đạt đến đỉnh … ác, theo chuẩn của Chúa. Ác hơn việc thờ lạy bò con vàng mà Giê-rô-bô-am đã tái lập nữa kia. Kinh.
Ngày nay tinh thần Giê-sa-bên hoặc linh Giê-sa-bên vẫn luôn tìm cách tấn công và kiểm soát vợ của những người lãnh đạo trong hội thánh. Tà linh này thông qua người vợ luôn xui khiến chồng làm những chuyện sai trật với đạo lý Chúa, hãm hại những tôi tớ Chúa thật và đem sự đồi bại vào trong nơi chốn thờ phượng Chúa.
Hãy tỉnh thức với tà linh này hỡi anh chị em.
Dù A-háp thuộc dạng … ‘ác 5 sao’ nhưng Chúa lại luôn ban cho ông ta hết chiến thắng này đến chiến thắng khác. Răng lọa rứa hè? – Câu trả lời là ri: Ta sẽ phó nó vào tay ngươi, và ngươi sẽ biết Ta là Giê-hô-va (20: 13, 28)
Không phải vì A-háp đẹp lòng Chúa đâu mà là vì Chúa còn cố tỉnh thức tay bạo chúa này, rằng thì là chính Chúa, Giê-hô-va, mới là Chân Thần, mới là Đấng xứng đáng để thờ phượng, để nương cậy, chớ không phải là Ba-anh hay Át-tạt-tê. Thắng hay bại là do Chúa Giê-hô-va mà có chớ không phải do thần thánh nào khác hay là do sức mạnh quân sự của vua hay của liên minh mà vua có được.
Hết tiên tri này đến tiên tri khác, hết hướng dẫn rồi cảnh báo, nhưng than ôi, A-háp đã vào giai đoạn cuối, hết thuốc chữa rồi nên giờ chỉ chờ chuông gọi hồn A thôi.
Mỗi khi có ai đó trái ý mình hay quở trách mình thì vua A-hap luôn “lấy làm buồn rầu và giận dữ” (20: 43; 21: 4), chỉ có lần cuối cùng khi đối mặt với bản án chung thẩm được tuyên bởi tiên tri lửa Ê-li thì A-háp mới hạ lòng ăn năn. Nhưng khi ấy thì đã quá muộn rồi.
Hỡi anh chị em việc còn có ai đó góp ý cách thẳng thắn hay chỉ ra cái sai của mình thì hãy khiêm nhường, tạ ơn Chúa, cảm ơn người mà suy xét. Nếu điều người ấy nói là đúng thì hãy thay đổi, hãy ăn năn. Còn nếu điều người ấy nói thật sự không chính xác thì cũng hãy xem lại cách sống, cách xử sự của mình để người ta không hiểu nhầm cách tai hại như thế.
Đừng bao giờ căn cứ vào những chiến công mà ta còn giành được hay số lượng đông đảo những ‘tiên tri’ luôn mượn danh Chúa ‘phán’ những điều ta muốn nghe, mà thật sự là xúi ta vào chỗ chết, để minh chứng rằng việc ta đang làm là đúng, ta vẫn còn ‘ngon lành’ trong mắt Chúa. Chết bất đắc kỳ tử nghe cưng. Cũng thì chết trên chiến trường nhưng A-háp đã chết cách lãng nhách (22: 34).
Thật ra, thì A-háp vẫn còn biết phân biệt đúng sai chớ không đến nỗi lú hoàn toàn. Ông vẫn biết được đám tiên tri đông đảo bên cạnh mình là xạo, là một lũ nịnh. Ông cũng biết được ai là tôi tớ thật của Đức Chúa Trời và đâu là sứ điệp thật từ Đức Chúa Trời.
Vì biết cho nên khi ra trận A-háp không dám mặc hoàng bào. Thế nhưng với bản tánh ngoan cố của mình, A-háp bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Chúa qua tôi tớ thật của Ngài là tiên tri Mi-chê, để ra trận. Có lẽ, ông hy vọng rằng, lần này Chúa lại … du di, lại bỏ qua cho mình chuyến nữa chăng.
Nhưng Trời bất dung gian, A-háp mất mạng nơi chiến trường bởi một mũi tên lạc.
Một kết cuộc tối hù cho ngày tàn của một bạo chúa, và cũng là kết thúc của sách Các Vua thứ nhất, sách liệt kê những vị vua nhưng không biết tôn Thiên Chúa làm Vua trong đời sống của mình.