Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

NÀO CÙNG NGỢI KHEN CHÚA

Thánh Thi 7-12
Kẻ thù của dân sự Chúa cũng là kẻ thù của chính Chúa. Trong 6 chương Kinh Thánh hôm nay chúng ta đọc thấy gánh nặng của Đa-vít trong việc đáp trả lại những kẻ thù của mình.
Đối diện với hiểm họa từ những kẻ chống đối, Đa-vít tìm kiếm công lý của Đức Chúa Trời (TT 7), sự bảo vệ (TT 9-10) và sự giải cứu (TT 11-12).
Thêm vào đó, qua chương 8, chúng ta cũng sẽ được biết rằng, Đức Chúa Trời – Đấng tạo nên con người để cai quản cõi tạo vật của Ngài, cũng chính là Đấng sẽ khuất phục kẻ thù của Ngài và buộc chúng phải câm miệng.
Có một bài học rất quan trọng về sự ngợi khen được nói đến trong Thánh Thi 8:3 của ngày hôm nay. Ri nè: sự ngợi khen là vũ khí thuộc linh.
Đa-vít nói cùng Đức Chúa Trời: “Từ môi miệng trẻ thơ và trẻ con đương bú, mà lập nên năng lực Ngài. Vì cớ kẻ thù mình, Ngài làm cho kẻ thù nghịch và người báo thù phải im lặng”.
Thế nhưng, trong Tân Ước, ở Phúc Âm Mathiơ 21: 15-16, Chúa Giê-xu đã trích dẫn địa chỉ Kinh Cựu Ước này trong ý nghĩa mới: “các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo thấy sự lạ Ngài đã làm, và nghe con trẻ reo lên trong đền thờ rằng: Hô-sa-na con vua Đa-vít! Thì họ tức giận, và nói với Ngài rằng: Thầy có nghe điều những đứa trẻ nầy nói không? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Có. Vậy chớ các ngươi chưa hề đọc lời nầy: Chúa đã được ngợi khen bởi miệng con trẻ và con đương bú, hay sao?”.
Như vậy, chỗ mà tác giả Thánh Thi nói: “Ngài lập nên năng lực” thì Chúa Giê-xu đọc thành “Ngài lập nên sự ca ngợi”.
Điều đó cho chúng ta thấy rằng, quyền năng của con dân Đức Chúa Trời ở trong sự ngợi khen trọn vẹn. Không quan trọng là chúng ta yếu cỡ nào thì vũ khí thuộc linh ấy vẫn là không gì phá vỡ nỗi.
Tác giả Thánh Thi chọn hai đối tượng yếu ớt nhất: trẻ thơ và trẻ con còn bú mẹ. Thậm chí chúng cũng trở thành vũ khí của quyền năng Đức Chúa Trời một khi chúng ngợi khen Ngài và bởi chính điều đó mà kẻ thù bị buộc phải im tiếng.
Đừng bao giờ quên rằng, có những kẻ thù của Đức Chúa Trời và đặc biệt là có một kẻ được gọi là “kẻ thù nghịch và là kẻ báo thù” – đó chính là Sa-tan.
Chúa buộc Sa-tan và những kẻ thù khác im lặng khi nào? Khi chúng ta ngợi khen Ngài.
Tại sao chúng ta cần ma quỷ phải im tiếng? Bởi vì nó kiện cáo chúng ta cả ngày lẫn đêm.
Có thể, bạn sẽ hỏi Chúa: “Tại sao chính Chúa không bịt mồm ma quỷ lại?” thì Ngài sẽ trả lời: “Bởi vì ta đã ban cho con vũ khí để con có thể làm việc đó rồi”.
Nhớ nha, chúng ta có thể buộc cho ma quỷ phải câm miệng đấy. Quá đã, đúng không? 


Thứ Hai, 1 tháng 6, 2015

NGUYỆN CẦU BÊN CHA

Thánh Thi 1-6
Được chấp bút bởi ít nhất là 7 thi sĩ, mà Đa-vít là người viết nhiều hơn hết, sách Thi Thiên hay Thánh Thi trải dài suốt 1000 năm lịch sử phong phú của Israen – từ thời Môi-se cho đến tận lúc hồi hương sau 70 năm lưu đày tại Babilon.
Được sử dụng như một quyển thánh ca trong Đền Thờ, các Thánh Thi bày tỏ đủ mọi cung bậc cảm xúc con người, đối với Trời cũng như đối với Đời, lúc thuận thời hay khi nghịch cảnh.
Trấn giữ nơi lối vào của sách Thánh Thi là 2 tuyên bố chủ đạo liên quan đến mặc khải của Đức Chúa Trời về chính Ngài: Có thể nhận biết Chúa qua Lời của Ngài, là Lời đem lại phước hạnh (TT 1), và có thể nhận biết Chúa qua thân vị của Con Ngài, Đấng cai trị trên toàn cõi tạo vật (TT 2).
Tiếp theo, các Thánh Thi còn lại trong phần Kinh Thánh hôm nay đều tập trung vào sự bảo vệ của Đức Chúa Trời đối với tôi tớ Ngài nói riêng, cũng như đối với tất cả những ai đặt lòng tin cậy nơi Ngài nói chung. Họ được Chúa bảo vệ khỏi kẻ thù (TT 3), khỏi sự thất bại (TT 4), khỏi thất vọng (TT 5), khỏi đau đớn (TT 6). Nói cách khác, không một thế lực nào, một hoàn cảnh nào hay điều chi có thể chiếm hay thay đổi quyền kiểm soát của Chúa trên đời sống của con dân Ngài.
Thánh Thi thứ nhất chứa trong nó bí quyết của một đời sống phước hạnh. Chân lý này đã từng được tỏ bày trong Giô-suê 1: 8 Quyển sách luật pháp nầy chớ xa miệng con, hãy suy ngẫm ngày và đêm, để cẩn thận làm theo mọi điều đã chép trong đó. Vì như thế, con mới được thịnh vượng trong con đường mình và mới thành công. Tuy nhiên, ở đây nó được giải thích chi tiết hơn qua việc sử dụng 2 hình ảnh tương phản: người lành, kẻ ác. “Kẻ ác – tội nhân – kẻ nhạo báng” tuy ba nhưng chỉ là một mà thôi. Đó là những nicknames mà Kinh Thánh dùng để gọi những người không tin thờ Chúa, tức dân ngoại đấy nha.
Theo đó, một người muốn được phước đúng nghĩa thì trước hết là phải “không đi, không đứng, không ngồi”, tức không hành xử theo xì-tai (style) của người đời. Nôm na là không sống theo kiểu của Đời. Nhưng chỉ chừng đó thôi thì chưa có phước mô. (Không ít những vị chân tu của các tôn giáo khác cũng có đời sống rất đạo hạnh đấy thôi). Muốn hưởng phước thật thì ngoài việc từ khước xì-tai của Đời, người ấy cần phải thuận theo xì-tai của Trời nữa kia.
Mà làm sao biết được xì-tai của Trời? – Mở Kinh Thánh ra. Có đủ trong ấy đấy.
Để có thể thuận theo xì-tai của Trời thì phải nghiền ngẫm Lời Chúa mới được. Mà để nghiền ngẫm hay suy gẫm hoặc nói cách đầy hình ảnh là tơ tưởng được Lời Chúa thì phải thích thú, phải ham muốn Lời Chúa. Mà để vui thích, ham mến Lời Chúa thì cần phải loại bỏ khỏi đời sống mình xì-tai của Đời hay nói như sứ đồ Phê-rơ là mọi điều độc ác, mọi điều gian giảo, mọi thứ giả trá, lòng ghen ghét và sự nói hành  (1 Phê-rơ 2: 1)
Nếu tuân thủ đúng quy trình như thế thì kết quả sẽ là: Người ấy sẽ như cây trồng gần dòng nước, Sinh bông trái đúng mùa đúng tiết, Lá nó cũng chẳng tàn héo. Mọi việc người làm đều sẽ thịnh vượng (1: 3).
Trong chương 2 có đề cập đến chuyện Đức Chúa Trời cười. Không phải cười vui mà là cười nhạo mấy tay lãnh đạo thế gian đang hiệp nhau chống Chúa.
Cười được gọi là một cảm giác rất chi là sảng khoái đối với tất cả mọi người trong chúng ta, ngoại trừ trường hợp ta bị người ta cười chê. Loại cười này thường mang lại đau hơn là … sướng; nhức hơn là … phê. Trước cảnh một liên minh quốc tế bao gồm lãnh đạo nhiều nước đang phùng mang, trợn má, hùng hổ giơ nắm đấm lên trước mặt Chúa; to mồm đòi lật đổ quyền tể trị của Chúa theo kiểu “không có chúa chiếc gì ráo trọi. Tao là Chúa nè” thì Đức Chúa Trời phản ứng làm răng? – Chúa cười ha hả, cười rúng động trời đất luôn.
Không cười sao được khi những con người bằng xương bằng thịt lại hùng hổ hiệp nhau đi phủ nhận quyền chủ tể của Đấng tạo nên mình. Điều này cũng tương tự như một người cứ khăng khăng rằng mình tự nhiên từ dưới lỗ nẻ chui ra chớ chẳng do cha do mẹ nào sinh ra cả. Đúng là dại dột và bất hiếu thôi rồi. Trong cái nhìn của Chúa thì một người không hạ mình nhận biết sự vĩ đại của Ngài, tức là không thờ phượng Ngài thì không còn cái dại nào hơn.
Hãy nhìn vào trong lịch sử nhân loại để kiểm chứng xem có cá nhân nào, gia đình nào, dòng họ nào, tập thể nào, dân tộc nào, thể chế nào chống lại Chúa hay phủ nhận sự hiện diện và quyền tể trị của Đức Chúa Trời mà có kết cuộc tươi sáng không? Rồi hãy xét xem có cá nhân nào, gia đình nào, dòng họ nào, tập thể nào, dân tộc nào, thể chế nào yêu kính Chúa và đầu phục quyền tể trị của Đức Chúa Trời mà có kết cuộc đen tối không? Không phải ngẫu nhiên mà trong 7 nước công nghiệp hàng đầu (Group of Seven) – Mỹ, Anh, Đức, Pháp, Canada, Ý và Nhật – hay còn gọi nôm na là 7 nước giàu nhất thế giới, thì có đến 6 nước thuộc Đạo Chúa rồi.
“Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong”, tức là thuận với Chúa thì còn mà nghịch lại với Chúa thì … tiêu. Người xưa đã phát biểu rứa đo. Tiếc thay, bao nhiêu người ngày nay vẫn cứ hoặc công khai hoặc âm thầm từ chối quyền chủ tể của Đức Chúa Trời trên đời sống của mình. Dù họ là vua, là quan trên ngôi chín bệ hay là dân đen cùng khổ thì Chúa cũng đang cười vào sự ngu dại của họ. Và án phạt đã sẵn dành cho họ rồi. Đó là sẽ bị Chúa quở trách, cùng hứng chịu cơn thịnh nộ của Ngài và sẽ bị hủy diệt cách … nát bét như một chiếc bình gốm vỡ (2: 5, 9, 12).
Điều cuối cùng trong phần bình lựng của ngày hôm nay là các Thánh Thi không chỉ dùng để … hát, mà còn được sử dụng để … khóc. Thật đấy. Khóc có bài bản nha. Khóc với Chúa chớ không phải với con người đâu. Nếu anh chị em thuộc típ Cơ-đốc nhân “chưa biết nói gì với Chúa khi cầu nguyện” thì phần lớn các Thánh Thi sẽ là những bài … “cầu nguyện mẫu” tuyệt vời đấy.
Khi đọc Thánh Thi hãy lưu ý đến những câu nói về Chúa là ai, Ngài là Đấng như thế nào và đâu là những việc mà Chúa làm. Chẳng hạn: Ngài là cái khiên chở che con; Ngài là vinh quang của con và là Đấng làm cho con ngẩng đầu lên. (3: 3); tôi sẽ nằm và ngủ bình an; Vì chỉ một mình Ngài làm cho tôi được ở yên ổn (4: 8); Ngài sẽ ban phước cho người công chính (5: 12); …
Nếu chịu khó ghi chép lại những điều này vào một cuốn sổ và thường xuyên sử dụng mỗi khi cầu nguyện thì chẳng mấy chốc vốn từ cầu nguyện của bạn sẽ hơi bị dư dật đấy.
Chần chờ gì nữa, mần ngay đi thôi!


Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

HƠN HẲN NGÀY XƯA

Gióp 40-42 
Dù Gióp đã sẵn lòng nhìn nhận quyền năng và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời, nhưng trong ông vẫn còn không ít ‘lăn tăn’ về sự phán xét của Ngài (40: 8 BDM). Cũng dễ hiểu thôi vì anh í bị đau quá xá cỡ mờ.
Chúa ‘đọc’ thấy điều đó, nên một lần nữa, Ngài thách thức Gióp ngồi vào chỗ của Chúa để ‘thế thiên hành … công lý’.
Nôm na ri nè: “Ô-kơ Gióp, ngươi cho rằng Ta bất công trong việc xét xử chớ gì. Thế thì, ngươi có đủ sức mạnh và sự thạnh nộ thánh khiết cần thiết để xét xử tội nhân không?
Nếu có thì hãy bắt đầu đi. Mặc áo chánh án vào. Thẳng tay nghiêm trị lũ kiêu ngạo, quân ác nhân xem nào. Hãy chứng tỏ ngươi tốt hơn Ta trong việc đem công bình đến cho thế gian đi.
Sao, rộng quá à? Ok, nếu xử lý toàn bộ vũ trụ thì quá rộng, quá nhiều và có lẽ đòi hỏi nhiều … thời lượng của ngươi. Thôi dzầy đi, ngươi chỉ cần trổ tài với hai tạo vật của ta là đủ rồi. Một là con Bê-hê-mốt (40: 15-24) và hai là Lê-vi-a-than (41: 1-34).
Nếu ngươi bắt được cặp quái thú này và thuần phục được chúng thì ngươi chắc chắn là đủ chuẩn … khôn, cũng như đủ chuẩn mạnh để ngồi vào ghế chánh án để xét xử toàn thế gian đấy!”
Chúng ta không biết hai quái thú Bê-hê-mốt và Lê-vi-a-than thật sự là con gì, nhưng Gióp thì chắc chắn biết. (Rõ ràng, đây không phải là cá sấu, là hà mã hay trâu nước như một số bản dịch Kinh Thánh cố gắng chuyển ngữ đâu). Vì biết, cho nên vừa khi nghe đến tên tụi nó là Gióp đã … ‘rụng rời rơi ống ngoáy’ rồi, nói chi đến chuyện bắt với chả xử. Thế cho nên, rất nhanh chóng anh í đã buông súng đầu hàng vô điều kiện.
“Thật, con đã nói những điều con không hiểu, những việc quá diệu kỳ mà con không hề biết. … Trước đây tai con có nghe đồn về Chúa, nhưng bây giờ mắt con đã thấy Ngài; Vì vậy, con ghê tởm chính mình, và ăn năn trong tro bụi.” (42: 1-6)
Rồi. Con hoàn toàn tâm phục, khẩu phục rồi Chúa ơi.
Sự hiểu biết của Gióp về Đức Chúa Trời trước cơn hoạn nạn chủ yếu là sự hiểu biết gián tiếp, “tai con có nghe đồn về Chúa”, có thể từ bố mẹ, bạn bè hay từ những người quen biết. Thế nhưng, giờ đây, sau khi đã đi qua lò thử thách, ông đã biết Chúa rõ hơn và đạt đến chỗ tin cậy Ngài cách cá nhân.
Nói cách khác, trước khi gặp nạn, Gióp biết Chúa … cách lý thuyết. Có lẽ, lúc đó, đối với Gióp, Chúa là Chúa của ai đó (của bố mẹ, của dòng họ, của tổ tiên, …) chớ chưa phải của riêng ông. Nhưng, sau cơn hoạn nạn, Gióp đã thật sự gặp được Chúa, kinh nghiệm Chúa cách cá nhân, hiểu biết Chúa cách cá nhân.
Bất cứ khi nào mà một người được gặp Chúa cách cá nhân, thì lúc đó, người ấy mới hiểu thế nào là … ‘trời cao đất rộng’. Lúc đó, người ấy mới thấy rõ chính mình sao mà xấu xí, mà nhớp nhúa, mà … bẩn thế không biết. Đó là lý do mà Gióp đã ghê tởm chính mình (42: 6), và về sau tiên tri Ê-sai cũng từng hét toáng lên như thế (Esai 6: 5). Có bao giờ bạn đã từng kinh nghiệm cảnh này chưa?
Rõ ràng, Đức Chúa Trời không trả lời cho những câu hỏi của Gióp. Thay vào đó, Ngài chỉ đơn giản là đáp ứng ‘tiếng lòng’ của Gióp. Đức Chúa Trời không giải thích gì về mỗi giai đoạn của cuộc chiến, nhưng Ngài đã khiến Gióp “thắng hơn kẻ chinh phục” trong mỗi trận chiến.
Sách Gióp khép lại với một kết cuộc thật có hậu, như Gia-cơ về sau đã nhận định: “Anh em đã nghe nói về sự kiên định của Gióp, và thấy được mục đích của Chúa; vì Chúa đầy lòng xót thương và nhân từ” (Gia-cơ 5: 11)
Tất cả đều gấp đôi, ngoại trừ … chục đứa con. Chúng ta học được điều gì từ chuyện này?
Không phải mọi hoạn nạn sẽ kết thúc với mọi vấn đề được giải quyết, mọi người sau đó rồi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi như những câu chuyện cổ tích. Phần kết của sách này bảo đảm rằng, cho dù điều gì xảy ra với chúng ta đi nữa thì Đức Chúa Trời vẫn là Đấng viết chương cuối cùng!
Hoạn nạn thử thách ở mức độ này hay mức độ khác, lĩnh vực này hay lĩnh vực khác, là điều không thể tránh khỏi, đối với người tin thờ Chúa. Giữa nghịch cảnh khốn cùng vây phủ, Gióp đã xác quyết: “Chúa biết con đường tôi đi; Khi Ngài đã thử rèn tôi, tôi sẽ ra như vàng.” (23: 10). Hoạn nạn, thử thách sẽ tinh luyện chúng ta và bày tỏ bản chất quý báu như vàng của Chúa trong đời sống của mỗi chúng ta.
“Vì cớ đó anh chị em hãy vui mừng hớn hở dù hiện nay phải chịu khổ ít lâu vì mọi thử thách.Những thử thách ấy nhằm tinh luyện đức tin anh chị em là thứ quý hơn vàng – vàng là thứ sẽ bị hư mất dù được trui luyện bằng lửa – để đem lại sự khen ngợi, vinh hiển, và tôn trọng khi Đức Chúa Jesus Christ hiện đến. Ngài là Đấng anh chị em yêu kính dù không thấy, anh chị em tin thờ dù bây giờ chưa gặp mặt; anh chị em đang vui mừng với niềm vui tuyệt vời vô tả, vì anh chị em đang hưởng kết quả của đức tin mình, tức sự cứu rỗi linh hồn.” (1 Phê-rơ 1: 6-9)


Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

NGHE NÈ CON

Gióp 38-39
Cuối cùng, thì Đức Chúa Trời đã lên tiếng đáp lời Gióp từ giữa cơn lốc xoáy. Phiên bản 2015 của Gióp 38: 2-3 là ri nè: “Muốn ‘chat’ với Ta hả Gióp? Ok. Trước hết, ngươi phải làm bài trắc nghiệm ni đã, xem có đủ chuẩn không. Sau đó, mới tính đến chuyện … đối khẩu với Ta nghe con.”
Rồi thế là liền tù tì, hơn trăm câu hỏi vấn đáp bày ra trước mặt, khiến Gióp tối tăm mặt mũi. Nhưng bù lại, Gióp được một chuyến ‘du hành vũ trụ’ hoàn toàn miễn phí.
Một bức tranh rộng lớn và hơi bị … đẹp của cả cõi vũ trụ đã được Chúa phát họa lại trước mắt Gióp. Rất phức tạp, rất tinh tế và cũng rất liền lạc với nhau. Từ những hình thái sự sống vô cùng bé bỏng cho đến những hữu thể với sức lực khủng khiếp; từ những con thú, chú chim gần gũi cho đến những chòm sao xa vời vợi.
Rõ ràng, là chỉ có một trí tuệ siêu phàm mới có thể thấu hiểu, mới có thể bao trùm và điều khiển cả cõi tạo vật muôn hình vạn trạng, vô cùng phức tạp và quyền năng đến như thế.
Đối với loại câu hỏi dạng: “Núi kia ai đắp mà cao. Sông kia biển nọ ai đào mà sâu?” thì chắc là Gióp trả lời cái rụp: “Chúa chớ ai”.
Thế nhưng, dạng tiếp theo: “Tại sao Ta đắp (cho) núi cao. Sông kia biển nọ răng (mà) Ta đào cho sâu?” thì Gióp bị cứng lưỡi là cái chắc.
Chỉ riêng một chuyện, tại sao Chúa lại tạo nên giống đà điểu theo mô hình: ‘trí óc ngu si, tứ chi phát triển’ là đã … ‘biết được chết liền’ rồi, nói chi là đến những chuyện trời mây sông biển. Đúng không?
Chính vì vậy, mà sau khi nhận được đề thi từ Trời … rớt xuống, Gióp chỉ còn có một phản ứng duy nhất. Đó là kêu lên rằng: “nô tài đáng chết!” mà thôi.
Tiếng là đáp lời Gióp, nhưng chưa thấy Đức Chúa Trời đả động gì đến những câu hỏi của ông cả. Biết răng không? – Không thể có một câu trả lời đơn giản cho những vấn đề phức tạp của cuộc sống.
Thế Chúa không thể cho một câu trả lời phức tạp tương ứng à? – Sao không.
Đối với Chúa thì quá đơn giản, nhưng đối với Gióp nói riêng và đối với chúng ta nói chung, thì không hề đơn giản để tiếp nhận à nha.
Vấn đề là ‘cấu hình’ của chúng ta KHÔNG THỂ đọc được loại file đó. Trừ khi Đức Chúa Trời đồng ý nâng cấp ‘cấu hình’ của chúng ta thì may ra chúng ta mới có thể đọc được. Nhưng than ôi, cấu hình của chúng ta đã được mặc định giống như ‘Windows XP’ rồi, nên đành phải chờ ngày … về trễn dzậy thôi. He he.
Nếu ta xài bóng đèn tròn 50 ‘hoách’ (wat), mà cứ đòi cắm vào dòng điện 100w thì răng? – Đứt bóng chớ răng.
Ra là thế. Không phải Chúa không thể trả lời cho mọi câu hỏi của Gióp nói riêng, và của chúng ta nói chung, mà là chúng ta “dù có thắt lưng như người dũng sĩ” đi nữa, cũng không đủ tầm để nhận lấy, để lãnh hội câu trả lời của Chúa. Cho nên, con người hữu hạn của chúng ta phải học biết đứng vào chỗ tin cậy Chúa, chớ không phải vào vị trí tranh cãi cùng Ngài.
“Những điều huyền nhiệm thuộc về Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta, nhưng những điều được mặc khải thuộc về chúng ta và con cháu chúng ta đến đời đời, để chúng ta làm theo mọi lời của luật pháp nầy” (Phục Truyền 29: 29)


Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

TRẺ KHUYÊN GIÀ: MÀN 2

Gióp 35-37 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay được dành riêng cho Ê-li-hu để xử lý hai lời kêu ca … dai nhách của Gióp. Đó là, ích lợi gì cho việc sống công chính vì kiểu gì thì kết cuộc anh vẫn phải chịu … thương đau (35: 1-8), và tại sao Đức Chúa Trời không lắng nghe tiếng kêu than của một tấm lòng tan vỡ (35: 9-16)?
Trong trường hợp đầu, Ê-li-hu đi đến kết luận rằng, sự công chính trọn vẹn của Đức Chúa Trời không được xác định hay bị thay đổi bởi hành vi của con người. Liên quan đến những lời cầu nguyện … ‘sao không thấy hồi âm’, thì Ê-li-hu ‘phán’ rằng, chỉ có những lời cầu nguyện đầy kiêu ngạo và rỗng tuếch mới bị Chúa ‘lờ’ đi mà thôi.
Theo ông trẻ Ê-li-hu thì Đức Chúa Trời cầm quyền tể trị trên dòng lịch sử và trên cõi thiên nhiên. Chúa quá vĩ đại và thật đáng kính sợ, đường lối của Ngài không thể dò tìm. Đấng Toàn Năng, chúng ta không tìm đến Ngài được; Ngài quyền năng và chính trực tuyệt đối (37: 23)
Có 3 từ thật sự khó khăn mà bất kỳ người tin Chúa nào rồi cũng có lúc sẽ thốt ra: I don’t know (tôi không biết).
Và không biết bằng cách nào mà khái niệm “I don’t know’ đã phát triển thành ‘lệ làng’ rằng, việc không thể giải thích những hành động và những thuộc tính của Đức Chúa Trời là dấu hiệu của sự yếu đuối hay chưa trưởng thành thuộc linh. Gióp liên tục trách Chúa vì những điều dường như là bất công mà Ngài đã làm trong đời sống của ông. Vốn biết rằng, Đức Chúa Trời tuyệt đối công bình và không thiên vị, nên Gióp cho rằng, Chúa nợ ông một lời giải thích.
Thế nhưng, điều này dẫn ông trẻ Ê-li-hu đến chỗ nhắc Gióp một lẽ thật quan trọng khác về Đức Chúa Trời: Cách của Chúa khác với cách của người, như Chúa đã từng nói với tiên tri Ê-sai Ý tưởng Ta không phải là ý tưởng các ngươi, Đường lối các ngươi chẳng phải là đường lối Ta (Esai 55: 8)
Như ta phải tin vào tay nghề của bác sĩ giải phẫu, dù cho ta không hiểu hết mọi kỹ thuật của người thế nào, thì Đức Chúa Trời cũng đòi hỏi chúng ta phải tin tưởng rằng Chúa sẽ hoàn tất mục đích của Ngài trong đời sống của chúng ta, cho dù việc đó có thể bao gồm luôn ‘phòng mỗ’ mà chúng ta sẽ không thể nào hiểu được những gì đang diễn ra ở ‘phòng hội chẩn’ … phía trên kia. He he.
Đến đây, chương trình đấu thơ của Gióp với ... ‘tứ đại danh bộ’ đã kết thúc. Điều còn đọng lại trong ta là gì?
Các bạn của Gióp có sự hiểu biết khá là uyên bác, nhất là ông trẻ Ê-li-hu. Thế nhưng, đúng như Phao-lô đã nói: sự hiểu biết sinh kiêu ngạo, còn tình yêu thương xây dựng (1 Corinhto 8: 1). Tri thức nói chung và sự hiểu biết thần học nói riêng là cần thiết, là tốt lành. Nhưng nếu chỉ có Lời mà không có ... lòng thì sẽ còn biết bao người tiếp tục khóc thầm trong đau khổ vì mong được an ủi, nhưng chỉ được có mỗi ... ủi chớ chả có an.
Anh chị em thân mến của tôi ơi, đừng bao giờ quên rằng, trong cõi nhân gian này, khi gặp hoạn nạn khó khăn, người ta thường cần một người bạn hơn là một người thầy. Anh chị em có thể là một người bạn của người khác không?


Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

NHẦM CHỖ RỒI CƯNG!

Dừng Chân Lần Thứ 19 
NHÌN LẠI
Những cuộc tranh luận luôn có xu hướng ‘quần’ đi, ‘quần’ lại, hết lùi lại tiến. Cuộc ‘đối thơ’ hay chính xác phải là ‘đấu thơ’ của Gióp và ba ông bạn cố chấp của mình cũng không ngoại lệ, hết sức giống như một trận bóng bàn … bằng mồm, hết sét này đến sét khác.
Ê-li-pha, Binh-đát và Sô-pha liên tục xoay vòng ‘uýnh’ vào sự tín nhiệm của Gióp cũng như liên tục xác nhận công lý của Đức Chúa Trời. Từ góc nhìn chủ quan của mình, họ cho rằng Gióp xứng đáng với những gì mà ông đang phải chịu.
Cứ mỗi một vòng đấu … khẩu, lý lẽ lại thêm … trần trụi hơn và không khí lại càng sặc mùi định tội hơn. Ngôn ngữ lịch sự, khéo léo kiểu ngoại giao dần nhường chỗ cho việc viện cớ để bắt bẻ và đốp chát trực diện. Lời qua tiếng lại làm cho diễn đàn … thơ nóng quá xá cỡ, nhưng lại không mấy sáng sủa. Gióp thật sự đã phải vùng vẫy để bảo vệ chính mình trước Đức Chúa Trời và trước con loài người và để tìm câu trả lời thỏa đáng cho tình cảnh quá khó hiểu đã xảy ra với ông.
Một khi mà lý lẽ và sự buộc tội thất bại trong việc đưa ra giải pháp thì sự giận dữ sẽ lên ngôi. Hiệp ba và cũng là hiệp cuối của cuộc đấu thơ đã thể hiện rất rõ ‘thái độ cứng rắn’ của Gióp, cũng như của ba nhà cố vấn tự phong. Gióp tiếp tục giữ vững tính liêm chính của mình, còn các bạn của ông thì vẫn kiên định rằng đường lối và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời là không thể nào nghi ngờ hay có thể đem ra ‘mổ xẻ’ được. Và thế là … thế bế tắt tiếp tục được duy trì, không có gì đột phá cả.
NHÌN LÊN
Đâu là những điều mà bạn biết cách chắc chắn? Không phải hy vọng hay … ‘ước gì’, cũng không phải kiểu ‘nghĩ rằng’ hay lối tiếp nhận thuần lý thuyết, mà là biết với sự chắc chắn tuyệt đối?
Hãy chú ý đến những lời khẳng định mạnh mẽ của Gióp trong chương 27
“Nhân danh Đức Chúa Trời hằng sống …” (c. 2)
“Bao lâu tôi còn hơi thở, Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi (c. 3)
“Trọn đời tôi, lương tâm không cáo trách tôi” (c. 6)
Đây không phải là những hy vọng hão huyền của chủ nghĩa lạc quan tếu, mà là sự tin quyết cách quả cảm của một thánh đồ đã đi qua bao mùa chinh chiến.
Gióp biết cách chắc chắn rằng, sự gian ác và sự gian dối không có chỗ trong phản ứng của ông trước khổ nạn không thể giải thích này. Ông biết với cả sự xác tín rằng, sự liêm chính và sự công chính luôn được Đức Chúa Trời chọn lựa và quý trọng.
Bất kể hoàn cảnh tăm tối và rối rắm cỡ nào đi nữa, thì việc tin cậy Chúa vẫn luôn là giải pháp chắc chắn nhất.
NHÌN TỚI
Không ai mong muốn mình bị bầm dập, cũng không ai ‘nhiệt liệt chào mừng’ sự đau đớn hay những hoàn cảnh quẫn bách cả. Vì đã nói đến ‘bầm dập’ là nói đến … thương đau, là khổ sở hành hạ, là những thương tích, những vết sẹo … còn đến mai sau. Thế nhưng, chỉ có thông qua sự ‘bầm dập’ hay đập vỡ thì mùi hương từ lòng thương xót của Chúa nơi đời sống của những người nam, người nữ của Đức Chúa Trời mới có thể được khai phóng và lan tỏa khắp mọi nơi.
Nếu bạn cảm thấy vô cùng ngột ngạt và đang bị hoàn cảnh đau đớn thúc ép hôm nay, thì bạn đang có một người tuyệt vời để cùng hội cùng thuyền rồi đấy! Hãy sử dụng những ngôn từ đắc thắng của Gióp và biến chúng thành của riêng mình, rồi để nơi nào luôn dễ nhìn thấy nhất.
Ri nè: “Nhưng riêng tôi, tôi biết Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống; Cuối cùng, Ngài vẫn đứng, nắm quyền hành trên đất. Đến khi da tôi, tức thân xác nầy, bị tiêu hủy; Bấy giờ, khi ra khỏi thân xác nầy tôi sẽ thấy Đức Chúa Trời, Đấng mà chính tôi sẽ trông thấy, và mắt tôi sẽ ngam nhìn Ngài, chứ không ai khác; Lòng tôi mòn mỏi mong chờ ngày đó biết bao.”  (19: 25-27) 


Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

TRẺ KHUYÊN GIÀ: MÀN 1

Gióp 32-34 
Những tưởng sau khi ba ông bạn quý ‘tắt đài’ thì Gióp không còn bị quấy phá nữa. Nào hay, không biết từ đâu đột ngột xuất hiện một ông trẻ với tên gọi là Ê-li-hu. Anh này xuất trình lý lịch hẳn hòi nha. Xem ra, Ê-li-hu là con cháu của Na-cô, em trai của của cụ tổ Apraham kia đấy (Sáng thế ký 22: 21 – Phần lớn các bản dịch tiếng Việt đều dịch tên Buz là Bu-xi, trong sách Gióp, còn trong Sáng thế ký thì dịch là Bu-xơ. Chỉ có bản Công Giáo dịch giống nhau là Bút).
Ê-li-hu đột ngột xuất hiện, rồi cũng đột ngột biến mất, khiến người ta tha hồ đoán già đoán non rằng, ông trẻ này thật sự là ai. Theo lời anh í nói thì anh có mặt từ đầu cuộc ‘đấu thơ’ này (32: 10-11), nhưng chẳng hiểu sao không ai nhìn thấy anh í trên sân khấu. Và cũng theo lời anh í thì … anh í chịu hết nổi rồi. Giờ phải cho phép anh í xỏa, mà có không cho anh í cũng … xỏa.
Rứa là Ê-li-hu bắt đầu trút giận. Đầu tiên lên ba ông bạn già, với lý do là đã cãi … thua Gióp (kiểu này na ná giống kiểu anh Ủn Bắc hàn dành cho đội bóng đá của ảnh sau World Cup nè). Tiếp theo là trút giận lên Gióp, với lý do đã không thành thật khai báo mà còn dám vu cáo cho cả … Chúa Trời!
Ông bà ta có câu: “nóng mất ngon, giận mất khôn”, vậy mà anh Ê-li-hu nhà ta đã bê … nguyên con này luôn. Tiếng là đi khuyên bảo người ta, mà chưa chi đã ‘máu dồn lên mặt’ thì còn mần ăn gì được nữa cơ chứ. Ê-li-hu cho rằng, cái khôn của mấy ông bạn già chỉ là khôn của đời (sống lâu, hiểu biết nhiều vậy thôi). Còn cái khôn của anh í là thuộc hàng đẳng cấp, khôn trời cho, nên tuổi tác không vấn đề gì (32: 7-10). Tự tin thấy ớn luôn.
Theo Ê-li-hu thì hoạn nạn không chỉ nhằm để hình phạt kẻ có tội, mà Đức Chúa Trời có thể dùng hoạn nạn để ‘ngăn chặn người ta phạm tội’ (33: 16-18). Luận điểm này cũng gần giống như Phao-lô đề cập đến cái giằm xóc vào da thịt ông vậy (2 Corinhto 12: 7).
Cũng giống như Ê-li-pha, Binh-đát và Sô-pha, Ê-li-hu cũng ra sức binh vực cho Đức Chúa Trời. Ông viện dẫn đủ mọi lý lẽ để chứng minh ràng Đức Chúa Trời là quan án công bình, không hề thiên vị.
Đối với Ê-li-hu, cũng như ba người bạn kia của Gióp, thì hầu như tất cả những gì họ nói về Đức Chúa Trời đều đúng. Chúa toàn năng, Chúa thánh khiết, Chúa công bình, Chúa luôn luôn đúng. Nan đề đối với họ là chỉ có mỗi mình Chúa là đúng mà thôi. Đó là lý do mà khi Gióp bảo rằng, ông không có gì sai trật cả, thì cả bốn đều bị … ‘máu dồn lên mặt’ ngay!
Cả bốn không chấp nhận quan điểm rằng, cả Chúa lẫn Gióp cùng đúng. Theo họ thì không thể có một người nào đó không sai trật gì cả. Mà đã sai trật thì phải chịu hậu quả thôi, kêu khóc cái gì. Thế nhưng, có lẽ họ quên mất rằng họ cũng là con người. Mà đã là người thì không thể không sai trật, mà nếu đã sai trật thì sao họ lại không phải chịu hậu quả giống như Gióp nhỉ? Thật như có ai đó đã nói rằng, khi ta chỉ một ngón tay vào người khác, thì cùng lúc đó 4 ngón còn lại của ta đang chỉ vào chính mình.
Bốn người bạn của Gióp không nhận ra được điều này nhưng chúng ta thì phải nhận ra và phải ghi nhớ đấy nhé. Có lẽ bốn người bạn của Gióp có một ý định rất tốt trước lúc đến thăm ông. Thế nhưng khi gặp nhau, rồi sa đà trong chuyện ‘xuất khẩu … thành thơ’, rồi … ‘tức nhau tiếng gáy’, rồi bắt bẻ câu chữ, … dẫn đến việc họ quên phéng đi mục đích ban đầu là an ủi người gặp hoạn nạn. Thay vì đem đến sự an ủi, sự khuây khỏa cho bạn của mình thì họ lại đem sự định tội, sự phán xét cho người và nhận lại cho mình sự bực bội, thương tổn và không loại trừ khả năng tình bạn của họ cũng bị sứt mẽ không ít. Việc Ê-li-hu đột ngột biến mất có thể minh chứng cho điều đó.
Bài học này người ta học hoài mà không thuộc đó anh chị em. Khác biệt duy nhất có lẽ là Ê-li-pha, Binh-đát, Sô-pha và Ê-li-hu thì phê phán, định tội Gióp trước mặt ông, còn chúng ta ngày nay thì … nói sau lưng mà thôi. Cẩn thận đấy nha.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay cũng nhắc nhớ chúng ta một điều: vì Chúa là Đấng không hề thiên vị (34: 16-20) nên Ngài cũng muốn con dân Ngài hành xử giống như vậy.
Hãy xem lại có khi nào bạn đã từng dành sự ưu ái quá mức cho một người nổi tiếng nào đó tại hội thánh chưa? Có khi nào anh chị em tìm cách tránh mặt để không phải tiếp đón một người khác ‘đẳng cấp’ với mình về dân tộc, về tài chính, về trình độ, … không?
Nếu câu trả lời là có thì bạn đã thiên vị, đã “nhất bên trọng, nhất bên khinh” rồi đấy. Mà nếu chiếu theo Gia-cơ 2: 9, thì Chúa gọi thái độ đó là TỘI.
Thưa anh chị em, đã là tín đồ của Chúa Cứu Thế Giê-su vinh quang, Chúa chúng ta, anh chị em đừng thiên vị ai cả. …
Nhưng nếu thiên vị người ta là anh chị em phạm tội và bị Kinh Luật lên án như một người phạm pháp. (Gia-cơ 2: 1, 9)
Thế thì, hãy xem lại mối quan hệ cá nhân của mình với người xung quanh, với đồng nghiệp trong công ty, với anh chị em trong hội thánh. Có điều gì cần phải thay đổi trong thái độ của bạn đối với người khác, để bạn không còn bị ‘vướng’ giới mạng mà Gia-cơ 2: 1 đã nói ở trên không?