Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

LÒNG NGUYỆN TÔN CHA

Thánh Thi 140-145 
Sáu Thánh Thi hôm nay chứa đựng lời cầu nguyện của Đa-vít xin Chúa bảo vệ mình khỏi những kẻ mưu hại ông, cùng lời ca khen chúc tán Chúa về lòng nhân từ và quyền năng của Ngài.
Các Thánh Thi từ 140-144 có thể được liệt vào thể loại ca trù … ẻo. Ấy là vì Đa-vít tha thiết xin Chúa quất tới bến những kẻ đang tâm mưu hại ông. Nào là làm thất bại mưu của chúng, đổ lửa trên đầu chúng, trấn … bùn nó đi, Chúa ơi (140: 8-11); Nào là cho chúng dính bẫy của chính nó (141: 10); diệt hết chúng đi, ‘giải tỏa trắng’ chúng đi (143: 12) và làm tản lạc chúng đi (114: 6).
Tức quá mà, bức xúc quá thành ra … hận thù ngút ngàn thế đấy. Nhưng liệu Chúa có nghe lời nguyện cầu … đằng đằng sát khí của mấy cha “giận mất khôn” này không hén?
Nếu không, sao có chuyện Đa-vít được cứu thoát hết lần này đến lần khác (144: 9-11)? Nếu không, sao có chuyện Đa-vít cho rằng, “CHÚA sẽ binh vực duyên cớ của kẻ khốn cùng, Và thi hành công lý cho người nghèo khó” (140: 12)?
Đúng là Chúa có ‘quất’ kẻ ác tơi bời khói lửa, lên bờ xuống ruộng luôn. Nhưng ấy chẳng phải là uýnh ‘theo yêu cầu của khách hàng’ đâu, mà là theo đức công chính hay theo công lý của chính Chúa.
Khá nhớ rằng, Chúa là quan án công bình. Đừng có mà xúi Chúa phải làm thế này hay thế kia với người này hay người khác nhé.
Nếu những lời cầu nguyện của Đa-vít ‘sai quan điểm’ đến thế, thì tại sao Chúa còn cho lưu vào sách Thánh làm gì cho … tốn giấy? Nếu những lời cầu nguyện này đã không nên bắt chước rồi thì giữ lại ở đó làm gì cho nó … bẩn thơ?
Trước hết, ta không thấy Chúa quở trách gì những lời lẽ đầy bức xúc, hận thù của Đa-vít cả. Điều đó cho thấy rằng, ta có thể tuôn đổ mọi cảm xúc của mình ra trước mặt Chúa. Nhớ là trước mặt Chúa, tức là trong sự cầu nguyện nha. Chúa không cấm chúng ta bày tỏ cảm xúc, kể cả giận dữ (Epheso 4: 26)!
Thứ hai, vì những lời cầu nguyện như thế là không chuẩn nên điều ta học được là: đừng có xin như rứa. Thế thôi.
Sang đến Thánh Thi 145 thì Đa-vít thực sự chuyển thể: từ ca … trù sang ca tụng. Hàng loạt những lý do để ngợi khen chúc tán Chúa lần lượt được Đa-vít đề cập đến. Chúa là ai và công việc của Ngài là gì chính là những nền tảng để tôn vinh.
Đặc biệt câu số 14:
Đức Giê-hô-va nâng đỡ mọi người sa ngã,
Và vực dậy mọi kẻ ngã lòng.
Thật là một câu đầy khích lệ. Đúng không? Và thật, không ai có thể sánh với Đức Chúa Trời về lòng nhân từ.
Chúa không chỉ có khả năng để đỡ mọi người ngã – dù ‘ngã ngựa’ hay ngã lòng – mà Ngài còn đầy lòng yêu thương, nhịn nhục để làm điều đó. Và Ngài thật sự MUỐN làm điều đó.
Cứ nhìn vào chính cuộc đời Đa-vít cũng như dân tộc Y-sơ-ra-ên, chúng ta sẽ thấy được rõ ràng đức tính nhân từ của Chúa cùng khả năng lạ lùng của Ngài trong việc phục hồi từng cá nhân hay toàn quốc gia sa bại.  
Cũng có thể bạn đang sa ngã, hoặc đang ngã lòng; cũng có thể một người thân nào đó của bạn hay một thành viên nào đó trong nhóm của bạn, trong hội thánh của bạn đang rơi vào tình trạng này. Đừng tuyệt vọng, đừng bỏ cuộc vì Chúa mà bạn tin thờ và phục vụ là Đấng “nâng đỡ mọi người sa ngã, và vực dậy mọi kẻ ngã lòng”.
Không những thế, Chúa mà bạn tin thờ và phục vụ còn là Đấng có quyền khiến cho bạn – và cho tất cả những ai thuộc về Ngài – đứng vững (Roma 14: 4).
Thế thì, hãy cùng hòa lòng với Đa-vít mà lớn tiếng công xưng trước Chúa rằng,“Miệng tôi sẽ dâng lời ca ngợi CHÚA. Hỡi mọi loài, hãy ca tụng danh thánh của Ngài muôn đời. (145: 21)


Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

LẦN NỮA TRI ÂN

Dừng Chân Lần Thứ 23
NHÌN LẠI
Sách Thánh Thi đầy dẫy những ẩn dụ. Qua sách này, chúng ta đã nhận thấy rằng, Đức Chúa Trời là Đấng chăn giữ, là ánh sáng, là sự cứu rỗi, là vầng đá, là đồn lũy, là nơi trú ẩn, là sức lực, là sự bảo vệ, là vinh quang và là quan án của chúng ta. Và danh sách này chắc chắn sẽ thêm lên khi chúng ta tiếp tục bước Bộ Hành.
Mỗi khi học được một lẽ thật mới mẽ về Đức Chúa Trời, khá nhớ ‘ứng dụng’ ngay vào trong sự thờ phượng Chúa nhé. Vì Thánh Thi không được viết nhằm cung cấp thông tin cho chúng ta mà là nhằm thay đổi chúng ta. Nhớ đấy.
Để có thể “ăn Thánh Thi, ngủ Thánh Thi”, hãy cố gắng đọc một vài Thánh Thi trước khi đi ngủ, vào mỗi buổi tối hay suy gẫm một đoạn vào mỗi buổi sáng hoặc thậm chí, tranh thủ ‘nhai’ vài câu (đã được in sẵn bỏ túi) vào lúc ăn trưa.
Bạn cũng có thể nghe đọc Thánh Thi khi đang lái xe và kể cả khi … ngủ. Cứ như thế, thì “người được phước” mà Thánh Thi 1 nói đến chắc chắn sẽ chính là bạn.
“Phước cho người … vui thích về luật pháp của CHÚA,
Và suy gẫm luật pháp ấy ngày và đêm.
Người ấy sẽ như cây trồng gần dòng nước,
Cứ đến mùa được hoa quả đầy cành,
Lá vẫn xanh chứ chẳng hề héo úa;
Mọi sự người ấy làm đều sẽ thành công.”  (1: 1-3)
NHÌN LÊN
Đa số chúng ta đều hiểu từ điệp khúc nghĩa là gì, đúng không? Bởi vì mỗi lần hát là gặp ‘nó’ hoài. "Điệp" nôm na là lập đi lập lại. Thế còn, ĐIỆP NGỮ thì răng? (Nhớ là điệp ngữ, chở hổng phải đẹp ngủ đâu nha). Đây định nghĩa: “Điệp ngữ là việc lặp lại nhiều lần một từ, một cụm từ hoặc cả câu trong một khổ thơ, một đoạn văn hay trong một bài thơ, một bài văn để làm nổi bật ý, gây ấn tượng và cảm xúc mạnh”.
Trong Thánh Thi toàn tập không ít điệp ngữ đã được sử dụng. Và điệp ngữ trong Thánh Thi là sự rung cảm của một tấm lòng trước sự vĩ đại của Thiên Chúa. Đó là lời cảm kích chân thành, xứng đáng được lập đi lập lại.
Hãy xem những điệp ngữ trong Thánh Thi như là những chỗ “đánh dấu thiêng” nhằm làm nổi bật một khía cạnh cụ thể của chương trình hoặc thuộc tánh của Đức Chúa Trời. Do đó, sự lập lại không nhất thiết là thừa nếu điều đó là nhằm mục đích nhấn mạnh một số điều hết sức quan trọng nào đó.
Bạn có thể tìm những điệp từ trong những Thánh Thi dưới đây không? (Gợi ý: nên đọc lại định nghĩa điệp ngữ, nếu chưa an tâm)
§  Thánh Thi 107: 6, 13, 19, 28
§  Thánh Thi 107: 8, 15, 21, 31
§  Thánh Thi 136
Hãy suy gẫm xem nhằm mục đích gì mà thi nhân lại sử dụng những điệp ngữ này, và chúng muốn nói gì với cá nhân bạn.
NHÌN TỚI
Những năm gần đây, việc kỷ niệm ngày lễ Tạ Ơn đã lan ra khắp thế giới và cũng bắt đầu du nhập vào Việt Nam. Điều đó cũng tốt, nhưng thiết nghĩ, Tạ Ơn hay Tri Ân cần phải được thực hiện nhiều hơn là chỉ một ngày theo niên lịch.
Đức Chúa Trời muốn nhìn thấy điều đó là thái độ của chính tấm lòng chúng ta. Thật vậy sao? Vâng, Chúa đã nói đến … 26 lần cơ đấy!
Trong Thánh Thi 136, thi nhân đã nhắc lại đến hàng tá lần những thời điểm khó quên trong lịch sử dân Y-sơ-ra-ên nhằm dứt dấy một “thái độ biết ơn”. Khi đọc Thánh Thi này, bạn đã bắt đầu đoán trước được điệp ngữ được dùng để kết thúc mỗi câu: Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời. Chính điệp ngữ này là một trong những lý do để tạ ơn Chúa.
Có thể một ai đó trong chúng ta đang ‘tự vấn’ rằng, “tôi không có gì để phải cảm tạ Chúa cả. Công việc ngày càng tệ hại, cuộc sống của tôi - hoàn toàn đảo lộn. Vậy thì tại sao tôi phải tạ ơn Chúa?”
Nếu đúng là như thế, thì xin hãy nhớ lại điệp ngữ ở trên, cũng như lời Thánh Thi 100: 5 “Vì CHÚA là thiện; tình yêu thương Ngài vẫn còn mãi mãi; lòng thành tín Ngài còn đến đời đời”.
Bất kể chúng ta cảm thấy thế nào; bất kể chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào, có ba thực tại không hề thay đổi: Chúa luôn thiện lành; tình yêu thương của Ngài còn mãi mãi, và sự thành tín Ngài còn đời đời. Như vậy, chúng ta luôn có ba lý do thường trực, không hề thay đổi để tạ ơn Chúa.
Đừng tập chú nơi cảm xúc của bạn; Đừng chăm xem nơi hoàn cảnh của mình mà hãy chú tâm vào những phương diện bất biến, vĩnh hằng của thuộc tánh Đức Chúa Trời cùng mối thông công của Ngài đối với chúng ta, thì bạn sẽ có thể tạ ơn Ngài luôn luôn.


Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

CHÚA ĐÁNG TỤNG CA

Thánh Thi 135-139
Vâng, Chúa thật xứng đáng được ca khen, chúc tụng. Tiếp tục lời kêu gọi tôn thờ Chúa ở Thánh Thi trước, Thánh Thi 135 một lần nữa kêu đích danh “những người phụng sự trong nhà Chúa, trong sân Đền Chúa”, tức những người hầu việc Chúa: Hãy ca tụng Chúa và ca tụng Danh Chúa!
Trước hết, phải là những người hầu việc Chúa, rồi tiếp theo sau mới là những đối tượng khác
Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, hãy ca tụng CHÚA, …
Hỡi những người kính sợ CHÚA, hãy ca tụng Ngài. (135: 19-20)
Trước hết, hãy ca tụng Chúa vì công cuộc sáng tạo của Ngài và vì sự giải cứu kỳ diệu của Ngài dành cho Y-sơ-ra-ên. Nội dung này được Thánh Thi 135 và 136 đồng … song ca. Đức Chúa Trời – Đấng Tạo Hóa và là Đấng Cứu Chuộc dân Y-sơ-ra-ên – mới thật sự là đối tượng đáng ca khen, chúc tụng chớ không phải những thần tượng vô tri, vô giác của các dân ngoại.
Thánh Thi 136 có một nét khác biệt dễ nhận thấy. Đó là ‘hắn’ không thể nào dùng để … đơn ca được, mà phải là tốp ca hoặc đồng ca cơ, vì có bè hẳn hoi mà.
Bè đây: “Vì lòng nhân từ Ngài còn đến đời đời.” hay “Vì tình yêu thương của Ngài tồn tại đời đời”. Có cả thảy 26 lần câu này được lập lại trong Thánh Thi 136 đấy.
Hãy tự suy xét xem tại sao Chúa phải lập đi lập lại đức tính này của Ngài mãi như vậy nhé.
Chúa thật xứng đáng được ca khen chúc tụng, nhưng không phải lúc nào ta cũng dễ dàng để làm được việc đó. Chẳng hạn, khi dân sự Chúa đang trong cảnh lưu đày tại … I-rắc thì đúng là dù có đàn nhưng đâu dễ có … hơi! (TT 137).
Thế mới hay, khi còn được hát, được ca, được hò, được reo thì hãy hết lòng, hết sức mà tôn cao Chúa và Danh của Chúa. Đừng để đến lúc bị bắt “làm tù binh” trong ‘đất ngoại bang’ thì có muốn, có nhớ, có thương gì gì đi nữa, cũng chẳng thể hát được đâu.
Một khi đã bị … ‘vết thù trên lưng ngựa hoang’ rồi thì chỉ còn là ca … trù (ẻo) chớ chẳng thể nào chúc tụng Chúa được mô (137: 7-9). Nhớ đấy.
Thánh Thi 138 cũng tiếp tục ca ngợi Chúa vì Lời của Ngài. Quyền năng của Lời Chúa sẽ khiến cho nguyên thủ của mọi quốc gia trên thế giới đến thờ phượng Ngài. Ngày đó chắc chắn sẽ đến.
Và cuối cùng, Thánh Thi 139 hát về ba thuộc tánh chỉ riêng Đức Chúa Trời mới có. Đó là: toàn tri (việc gì cũng biết), toàn tại (cùng một lúc có mặt khắp mọi nơi) và toàn năng (việc gì cũng làm được).
Vì cớ việc gì Chúa cũng biết, vĩ mô vi mô gì cũng không giấu được Chúa nên hãy cố mà sống thật, cố mà sống sạch nha bà con.
Lại vì cớ, cùng một lúc Chúa có thể có mặt ở khắp mọi nơi nên đừng có dại dột mà … trốn Chúa nhá. Đừng có tưởng bở rằng chỉ trong nhà thờ mới có Chúa mà … léng phéng, bậy bạ nha cưng. Người đời mà còn biết rằng, “chạy đâu cho khỏi nắng Trời” nữa là.
Và vì cớ, Chúa đã tạo dựng nên ta cách tinh xảo lạ lùng như thế, nên hãy hạ lòng trước Chúa tìm biết ý muốn Ngài và thờ phượng Ngài. Việc báo thù thuộc về Chúa, còn việc thờ phượng Chúa thuộc về chúng ta và con cháu chúng ta … “bây giờ cho đến suốt đời”.
CHÚA sẽ thực hiện những gì Ngài muốn làm cho đời sống con; CHÚA ôi, lòng thương xót của Ngài còn đến đời đời; Xin đừng bỏ công việc của tay Ngài. (138: 8)


Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

CAO CUNG TUYỂN TẬP (II)

Thánh Thi 128-134
Vì là phần tiếp theo của tuyển tập “Hành Hương Ca” nên khách bộ hành tiếp tục vừa đi vừa hát.
Họ hát gì? – Họ hát về phước lành của Chúa trên gia đình của mình (TT 128); Họ hát về sự giải cứu của Đức Chúa Trời đối với Y-sơ-ra-ên khỏi mọi kẻ thù (TT 129) và khỏi cảnh nao sờn (TT 130); Họ hát về sự thỏa nguyện của mình nơi Chúa (TT 131), về niềm vui được phục vụ Chúa (TT 132), về phúc phận của sự thuận hòa trong nhà Chúa (TT 133) và kết thúc cuộc hành hương tại Thánh Điện bằng chương trình “Si-ôn by Night” do những giọng ca Lê dân thứ thiệt đồng thực hiện (TT 134).
Thánh Thi 128 tiếp tục khai triển ý tưởng “được phước” đã có từ Thánh Thi 127. Tại đây, được phước không chỉ dừng lại ở chuyện con đàn, cháu đống, đứa nào đứa nấy cũng tràn trề nhựa sống, mà còn là một người vợ hết sức ô-kơ – không khác chi một dây nho sai quả. (Chỗ này cần phải được hiểu là … kính thưa các thể loại quả, chớ không phải chỉ có mỗi một kiểu … sinh nhiều con đâu nha!).
Không chỉ có thế, “được phước” còn là mần chi được đó, là được nên thịnh vượng, được sống trong một đất nước thịnh vượng và được vui hưởng phần phước đó.
Bí quyết? – “kính sợ Chúa và sống theo đường lối Ngài”. Rất rõ ràng nhé.
Đó là phúc phần của những ai “kính sợ Chúa và sống theo đường lối Ngài”. Thế còn phần của những kẻ thù ghét người “kính sợ Chúa và sống theo đường lối Ngài” thì ra răng? – Câu trả lời nằm trọn trong Thánh Thi 129.
Thứ nhất là nhục. Thứ hai là nhụt (hay thụt) và cuối cùng là … rục. Ây-da, thấy rực rỡ dzậy đó, hoành tráng dzậy đó nhưng … có chút xíu hà, hổng có lâu đâu và nắm hổng được một nắm nữa. Kết cuộc của mấy ‘ảnh’ thảm đến thế cơ đấy. Chưa hết: cũng sẽ không còn ai tha thiết cầu nguyện cho chúng nữa đâu.
Thánh Thi 130 đã được phổ nhạc thành bài “Từ Sâu Thẳm Này …” với những ca từ tuyệt vời về lòng nhân từ, luôn tha thứ và chậm nóng giận của Chúa. Thế nhưng, câu đỉnh của Thánh Thi này nằm ở lời hiệu triệu … số 7 “Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy trông cậy CHÚA, vì Ngài có lòng yêu thương, và ban ơn cứu chuộc dồi dào.  Đây cũng chính là lời mời gọi và là mạng lịnh từ nơi Đức Chúa Trời đối với mỗi một chúng ta.
Nhưng trông đợi Chúa như thế nào? – Như người lính canh trông đợi sáng. Điều gì sẽ xảy ra cho một người trông đợi Chúa? – Trước hết, linh hồn được an ninh, được thỏa nguyện như một đứa bé vừa no sữa mẹ (131: 2) và hẳn nhiên, kết quả cuối cùng sẽ là sự giải cứu khỏi mọi điều gian ác (130: 8).
Thánh Thi 132 dài hơn tất cả các bài thơ trong ‘nhóm’ Hành Hương, được Đa-vít diễn thơ từ ao ước xây Đền Thờ cho Chúa của ông không được … phê duyệt. (Chúng ta đã từng đọc câu chuyện này trong sách 2 Samuen 7 và 1 Sử ký 17 rồi). Điều mà chúng ta được nhắc nhở ở đây là Đức Chúa Trời luôn đánh giá cao, luôn quý trọng và luôn tưởng thưởng cách hậu hỉ cho những người có lòng tôn cao Chúa, thờ phượng Chúa và sẵn lòng vì nơi Thánh của Ngài.
Ngày nay, nơi thánh của Chúa chính là thân thể của chúng ta và cũng còn là hội thánh của Ngài. Ước ao của bạn đối với thân thể của riêng mình và đối với Hội Thánh Chúa là gì? Liệu Chúa có thể lập ước với bạn như Ngài đã từng lập cùng Đa-vít năm xưa không?
“Ta sẽ đặt một người do ngươi sinh ra
Lên ngôi kế vị.
Nếu con cái ngươi gìn giữ giao ước Ta
Và chứng ước mà Ta sẽ dạy cho chúng,
Thì con cái chúng
Cũng sẽ ngồi trên ngôi ngươi đến đời đời.”  (c. 11-12)
Thánh Thi 133 sử dụng hai hình ảnh minh họa trong Cựu ước để mô tả vẽ đẹp tuyệt vời khi dân sự Chúa sống hòa thuận với nhau. Đó là lễ xức dầu tấn phong của thượng tế A-rôn và sương móc trên đỉnh Hẹt-môn. Một nói về sự chuẩn thuận, vô cùng đẹp lòng Chúa và một nói về tác nhân đem lại sự sống động trong một môi trường khô hạn.
Khi những người tin kính Chúa ăn ở hòa thuận với nhau thì trước hết, họ được đẹp lòng Chúa. Tiếng thơm đó sẽ lan toản khắp nơi, thu hút người ta tìm đến với Chúa và tại đó, mầm sống bắt đầu từ những tấm lòng khô hạn.
Thật ra, để sống hòa thuận với người khác thì cũng không khó lắm đâu. Nếu ta luôn tìm ra những điểm chung giữa mình với người, nếu ta chịu nhìn nhận những điểm ưu của người thì việc hiệp một với người sẽ là chuyện nhỏ … như con thỏ. Còn ngược lại, nếu ta cứ chú ý vào những điểm khác biệt của nhau, những điểm yếu của người, thì chuyện thuận hòa ư, đừng có mà mơ.
Nào, giờ thì hãy kiểm tra lại giữa mình với kẻ ‘khó ưa’ kia xem: có bao nhiêu điều giống nhau giữa mình với ‘nó’?
Xong xuôi đâu đó rồi thì hãy trả lời câu này coi: Con có vâng lời Chúa mà chấp nhận từ nay về sau sẽ sống hòa thuận, hiệp một với nó không? (Không phải là ‘nó’ có xứng đáng để con hòa thuận hay không mà là con có vâng lời Chúa để làm điều đó hay không).
Câu trả lời thuộc về bạn.


Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

CAO CUNG TUYỂN TẬP (I)

Thánh Thi 120-127
Hôm nay chúng ta sẽ gặp một ‘nhóm’ thơ được gọi là “Bài ca đi lên từng bậc” hay văn hoa là “thăng tiến ca khúc”. Nhóm này có tổng cộng là 15 ‘em’, và hôm nay chúng ta sẽ cùng ‘duyệt’ 8 em trước nhé.
Chỉ riêng ‘tên nhóm’: “bài ca đi lên từng bậc” cũng đã tốn giấy mực không ít của những người bình giải kinh rồi. Riêng người Do thái thì xếp 15 ‘em’ này vào nhóm “Hành Hương Ca”, tức những bài ca thờ phượng mà họ sẽ hát mỗi năm ba lần, trong những kỳ hành hương về Giê-ru-sa-lem để dự lễ Vượt Qua, lễ Các Tuần và lễ Lều Tạm.
Mà ngày ấy, đi bộ là chính nên mỗi lần khăn gói quả mướp về kinh trẩy hội chắc là vất vả, nguy hiểm suốt lộ trình, nhất là những người sống ở ‘vùng sâu, vùng xa’ hay ‘địa đầu đất nước’. Thế cho nên những bài ca này, không đơn thuần là hát … cho đường ngắn lại, mà là lời cầu nguyện với Đức Chúa Trời của thi nhân, cũng là một khách hành hương, cầu xin sự bình an, sự bảo vệ và sự chu cấp siêu nhiên đang khi rời khỏi gia đình.
Ngày nay, mỗi một người tin thờ Chúa cũng chính là một kẻ hành hương, một khách bộ hành trên đất đang hướng về Thiên Quốc. Do đó, những bài ca này đáng được học thuộc lắm đó nha.
Không biết có phải là để cho phù hợp với cảnh … vừa đi vừa hát chăng mà tất cả những bài ca thuộc nhóm “thăng tiến ca” này đều ngắn, và … rất ngắn.
Thánh Thi 120 bắt đầu bằng một tuyên bố: “Trong cơn gian truân, con kêu cầu Đức Giê-hô-va, Ngài đã đáp lời con.”  Tác giả xin gì? – Sự giải cứu. Mà cứu khỏi chuyện gì? – Khỏi những người nói dối và những kẻ thích uýnh nhau, sẵn sàng gây sự.
Anh chị em có đang được ‘bao bọc’ bởi những người như vậy không? Thánh Thi này là mẫu cầu nguyện cho anh chị em đấy.
Thánh Thi tiếp theo 121 thì câu số 7 chính là chìa khóa đấy ạ. “Đức Giê-hô-va sẽ gìn giữ ngươi khỏi mọi tai họa. Ngài sẽ gìn giữ mạng sống ngươi.”
Nhớ là sự tiếp trợ hay cứu giúp của chúng ta đến từ Đức Giê-hô-va chớ không đến từ America, Australia, Korea hay Malaysia đâu nha. Nói cách khác, nguồn tiếp trợ của mỗi một chúng ta chính là Chúa Giê-hô-va. Mà nếu ta thật sự tin rằng, Ngài là nguồn tiếp trợ hay cứu giúp duy nhất của mình thì chuyện “bình an tứ phía, bình an trọn đời” sẽ là chuyện đương nhiên thôi.
Thánh Thi 122 được nhiều người biết đến qua bài ca quen thuộc “Cầu Xin An Ninh Chúa Đến Trên Giê-ru-sa-lem” và về sau được cải biên thành “Cầu Xin An Ninh Chúa Đến Trên Quê Hương Việt Nam”. Phần 2 của câu Kinh Thánh được phổ nhạc, tức câu số 6 là một lời hứa đặc biệt: “Nguyện người nào yêu mến ngươi sẽ được thịnh vượng.” Mà yêu mến Giê-ru-sa-lem là răng? – Cầu xin hòa bình cho ‘hắn’.
Cứ y nghĩa đen mà hiểu thì hể bất kỳ ai cầu hòa bình cho Giê-ru-sa-lem (nguyện cầu, mong ước, hay làm bất cứ điều gì mang lại hòa bình cho thủ đô của Israel, cũng là cho quốc gia Israel) sẽ được thịnh vượng. Anh chị em có muốn trở nên là thành viên của khối Thịnh Vượng này không?
Thánh Thi 123-124 một lần nữa lập lại điệp khúc: gọi-đáp. Thi nhân gọi, Chúa trả lời. Trong Thánh Thi 120, thi nhân ngấy tới cổ đám “dối … bà cố” và quá hiếu chiến, còn trong Thánh thi 123 thì người đã ‘no hơi’ mấy phường kiêu ngạo, tự cao. Và cũng như trong Thánh Thi 120, tuyên ngôn trong Thánh Thi 124 là “Sự cứu giúp của chúng ta ở trong danh Đức Giê-hô-va, là Đấng dựng nên trời và đất.” (c. 8)
Thánh Thi 125 tiếp tục nâng … lê-vồ cho việc bảo vệ an toàn của Đức Chúa Trời dành con dân của Ngài, đặc biệt là cho những ai tin cậy nơi Chúa. Điểm mới trong vấn đề này là ri: “cây gậy kẻ ác sẽ không được đặt trên sản nghiệp người công bình” (c. 3).
Cây gậy nói về uy quyền hay quyền cai trị. Thế thì sự bảo đảm là đây: kẻ ác, tức người không tin thờ Chúa hay cũng có thể hiểu là … ác đại ca là ma quỷ, không có quyền gì trên sản nghiệp của người tin thờ Chúa cả.
Thôi nhá, chấm dứt rồi nhá, hết thời rồi nhá hỡi các ác nhân kia. Đừng có đặt gậy bậy bạ nhá. Ốm đòn với Chúa đấy. Không đùa đâu.
Thánh Thi 126 là một bài ca cảm tạ sự giải cứu của Đức Chúa Trời dành cho dân sự Chúa khỏi chốn lưu đày. Đó là cảm xúc vui mừng khó tả của những người vừa thoát cảnh phu tù. Đúng là ‘vui đến ngỡ trong mơ’.
Điều cần lưu ý là, câu 5-6 thì dường như ‘không ăn nhập’ gì đến cảnh tự do ở trên cả. Có lẽ chính vì vậy, mà phần đông những người giải kinh và viết nhạc đã ‘bứng gốc’ hai ‘em’ nó ra khỏi văn cảnh rồi luận về việc truyền giáo … thấy thương luôn. Thế nhưng, ‘em’ nó có liên quan và liên quan mật thiết với cảnh vui mừng độc lập tự do ở trên đấy nhá.
“Gieo trong nước mắt” ở đây dính dáng nhiều đến chuyện cầu nguyện hơn là truyền giáo hay chứng đạo đấy nha. Câu 4 là ... chính chủ, là ‘gốc’, còn câu 5-6 là khai triển, là giải luận rộng ra. Rứa đa.
Cuối cùng, Thánh Thi 127 cũng là một bài ca … ca Chúa – ca ngợi sự cung ứng mang tính quyết định của Đức Chúa Trời, theo kiểu “Trời (mà) đi khỏi, giỏi (cũng) chẳng làm gì (được)”.
Thoạt trông thì dường như câu 1 của Thánh Thi này khuyến khích ta … chơi tới bến luôn, vì mọi sự đều do Trời hết ráo. Ví như CHÚA chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công. Thành kia mà CHÚA không trôngngười canh thức trắng hoài công thiệt thòi.
Thế nhưng, nỏ phải rứa mô. Thợ nề mà không xây thì ai xây; lính canh mà không gác thì thành ra lính … súp à? Ý chính ở đây là Chúa phù hộ, giúp đỡ thì mới được thành công.
Đừng có mà tinh tướng rằng thì là “Bàn tay ta làm nên tất cả. Có sức người sỏi đá cũng thành cơm” nha.
Một người được Chúa yêu thương, được Chúa ban phước (c. 2c-5) khác một trời một vực với những người vắt kiệt sức mình để có được ‘phước’, loại ‘phước’ mà Kinh Thánh dùng một từ đầy hình tượng là “bánh lao khổ”.
Anh chị em thích loại phước nào?