Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

ÁN PHẠT GẦN & XA

I-sa 21-23
Ê-sai vẫn chưa kết thúc bài ca ... ‘trù’ của ông dành cho kẻ thù của dân Giu-đa. Trong phần Kinh Thánh hôm nay, ông đề cập đến hai thế lực láng giềng mà tay Chúa sẽ nện cho nhừ tử là Ả-rập và Ty-rơ. Tuy nhiên, Ê-sai lại khiến cho người đồng quốc của mình bị sốc nặng khi đặt Giê-ru-sa-lem vào chung một xuồng với đám “tử tù ngoại quốc” này. Bởi tội xa lìa Chúa của cư dân tại đó mà thành phố này phải bị bao vây và bị hủy diệt. Án phạt gần (Giê-ru-sa-lem) và xa (các quốc gia láng giềng) là như thế.
Bạn có bao giờ tự hỏi rằng tại sao mình lại cảm thấy bị định tội sau khi đã phạm tội nhưng lại không hề … ‘lăn tăn’ chi cả trước khi phạm tội không? Giá như có một cách đảo ngược được tình cảnh này – cảm thấy hối hận trước khi phạm tội giống như ta đã từng bị sau khi không vâng lời Chúa – thì chắc chắn là sẽ dễ dàng hơn rất nhiều để chống lại sự cám dỗ. Đúng không?
Vâng, những lời cảnh báo của Đức Chúa Trời được thiết lập, chính xác là nhằm để thực hiện những “biện pháp ngăn chận” như thế đấy. Chúa sai tiên tri của Ngài, dùng những sắc màu kinh khiếp, không thể nào lầm lẫn, để miêu tả tai họa đang chực sẵn dân sự Chúa, nếu họ cứ tiếp tục đi theo những lối ác của mình. Dịch bệnh, tai ương, bại trận, nhà cửa và gia đình bị phá tán – tất cả những điều này và còn hơn thế nữa sẽ là tiền công mà họ xứng đáng được hưởng vì cớ tội lỗi của mình.
Những lời tiên báo chối tai hay khó nghe về thảm họa quốc gia được Chúa thiết lập nhằm ngăn chận dân sự của Ngài đổ xô đi tìm kiếm sức mạnh và uy tín cách điên cuồng, bất chấp việc đó phải đánh đổi cả sự công chính lẫn công lý. Sự đau đớn khi nghe lời tiên báo về những tai họa hầu đến là phương cách của Đức Chúa Trời để đập vỡ tình trạng hờ hững, dững dưng, vô tâm của con dân Ngài và đem họ đến chỗ ăn năn.
Đã có khi nào bạn được Chúa cảnh báo về tai họa đang chờ chực bạn ở phía trước vì một tội lỗi nào đó chưa? Nếu có thì bạn đáp ứng lại với lời cảnh báo đó như thế nào: dừng lại, ăn năn hay bỏ qua lời cảnh báo?
Trong phần kêu án trên 4 “quốc gia và vùng lãnh thổ” ngày hôm nay thì chỉ có Ty-rơ là biết được tại sao mình sẽ bị ‘uýnh’ – kiêu ngạo vì giàu có quá cỡ và vì công việc làm ăn thuận lợi (23: 9), còn lại 3 em kia thì cũng sẽ bị đập tơi bời nhưng nỏ biết vì răng. Tức nhiên, sớm muộn gì thì cáo trạng chi tiết cũng được chuyển đến đầy đủ thôi. Song hôm nay thì chưa.
“Hoang mạc hay đồng vắng gần biển” là nickname của đế quốc Babilon, nhưng vào thời mà Ê-sai nói lời tiên tri này thì chỉ bé … bằng lỗ mũi à. Phải đến 100 năm sau thì chuyện sụp đổ của Babilon mới xảy ra. Và xảy ra đúng y chang như những gì Ê-sai đã tiên báo (Đanien 5). Kinh không?
Còn chú Đu-ma thì thuộc lãnh thổ của Ê-đôm, tức con cháu của Ê-sau đấy ạ. Cơn phán xét của Đức Chúa Trời được mô tả trong chương 21 là họa xâm lăng của nước ngoài. Không chỉ những nước lớn mới bị tấn công, tàn phá mà ngay cả những bộ tộc nhỏ lẻ, sống ở những nơi cách biệt, khó lòng xâm phạm cũng không thoát khỏi đâu nha. Chúa mà đã xử rồi thì có mà chạy đằng trời.
Đây là lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta. Đừng bao giờ có suy nghĩ sai trật rằng, những tai họa như thế, như thế (động đất, chiến tranh, khủng bố, thảm sát, …) thì không bao giờ có thể xảy ra ở quê mình, ở thành phố mình. Hãy tỉnh thức, canh giữ lòng mình và canh giữ đời sống mình, hỡi anh chị em.
Trong án lịnh dành cho chú Đu-ma cả 2 câu đều hơi bị khó hiểu. Hỡi người canh, đêm thể nào? Người canh đáp rằng: Buổi sáng đến; đêm cũng đến. Nếu muốn hỏi thì hỏi đi; hãy trở lại, hãy đến. (21: 11-12). Diễn nôm là ri nì: “Nầy đồng chí, còn bao lâu nữa thì trời mới sáng ấy nhỉ? – Ôi dào, nếu có sáng đi chăng nữa thì cũng được chốc lát mà thôi. Lại tối ngay í mà. Lo mà tìm, mà ăn năn, mà chạy đến đi!” Thơ mà lị. Lại còn là thơ … tiên tri nữa cơ mà. Không khó hiểu mới lạ. Nhớ không? He he
Phần Kinh Thánh hôm nay còn có một chỗ thú vị, đáng được ghi nhớ liên quan đến sự phán xét của Đức Chúa Trời đối với một cá nhân (22: 15-25). Một người được nhấc lên (Eliakim) và một người bị hạ xuống (Sepna). Lý do mà vị quản cung Sép-na bị truất khỏi địa vị, rồi chịu sống đời lưu đày ô nhục ở xứ người và chết ở đấy là vì … cương, vì không chịu tin nơi lời cảnh báo của Chúa qua các sứ giả của Ngài. (Đừng quên rằng mỗi chúng ta đều là một quản gia của Chúa đó nha)
Trong khi các tiên tri của Chúa liên tục cảnh báo về họa xâm lăng của ngoại bang hầu gần, đất nước sẽ bị tiêu diệt , dân tộc sẽ bị lưu đày biệt xứ, thì người được Chúa ban cho đặc quyền, đặc lợi; người gần gũi thân cận với vua là Sép-na, chẳng những không hạ lòng ăn năn mà lại còn làm gương xấu khi công khai đi xây mộ cho mình. Với hành động xây mộ cho mình, Sép-na muốn chứng tỏ rằng, ông không tin vào những lời cảnh báo. Rằng ông sẽ tiếp tục sống cách an bình tại thủ đô này, hưởng quyền cao chức trọng và sẽ qua đời khi tuổi cao tác lớn, không có điều gì xâm phạm đến ông được.
Nhìn vào gương Sép-na đấy mà răn mình nha anh chị em. Dù có tài năng cỡ nào, dù đang đảm đương chức phận hay vị trí quan trọng đến đâu đi nữa thì cũng đừng bao giờ cho rằng mình là nhân vật không thể thay thế nhé. Chúa có thể khiến cho đá thành con cháu Áp-ra-ham được, khiến cho con lừa mở miệng nói được tiếng người, thì khó chi chuyện thay thế một người. Bạn còn nhớ chuyện Ê-li không? Khi vị tiên tri bảo rằng, chỉ còn có mỗi mình ên con sống sót thôi Chúa ơi, thì Chúa cười cái hậc rồi bảo: “Nhầm, còn đến 7.000 chuẩn men kìa!”
Một khi mà Chúa đã chọn Ê-li-a-kim làm cái chốt mới để treo trên người tất cả vinh quang của nhà cha người, từ con cháu dòng họ, cả những chậu vại bé nhỏ; từ chén đất đến tất cả các bình thì cái chốt cũ đương nhiên là sẽ bị long ra và rơi xuống thôi. Điều cần lưu ý là khi cái chốt này rơi xuống thì những vật nặng treo trên đó sẽ bị cắt đứt hay ‘huỵch toẹt’ như Bản Diễn Ý rằng, những người dựa thế nó cũng sẽ bị lật đổ với nó (22: 25)
Bạn đang ‘treo’ mình nơi cái chốt nào dzậy? ‘Chốt’ mà bạn đang ‘neo’ vào có phải là người kính sợ Chúa, tin cậy Chúa và là người “nghe lời Chúa phán mà run” không đấy? (Isa 66: 5)


Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

TỪ MỤC ĐẾN NÁT

Esai 17-20
Trong bốn chương Kinh Thánh hôm nay, Ê-sai tiếp tục kêu án đối với 4 quốc gia lân bang của Giu-đa, là Syria, Asyri, Ethiobi và Ai-cập. Đại diện cho nước Syria để chịu án là thủ đô Đa-mách. Còn lại 3 quốc gia kia, tuy mức án nặng nhẹ có khác nhau nhưng cả nước đều … ăn đồng, chia đủ.
Bốn quốc gia này không chỉ là lân bang mà còn có liên hệ đến vương quốc Giu-đa, hoặc là bạn hoặc là thù. Bạn của dân Chúa mà tại sao lại cũng bị kêu án? - Ấy là vì mấy ‘ảnh’ đã chiếm chỗ của Chúa trong lòng của mấy ‘em’ Giu-đa.
Thay vì tìm kiếm sự giúp đỡ nơi Đức Chúa Trời vạn quân thì mấy ‘em’ Giu-đa lại đi tìm sự giúp đỡ của mấy anh giai ngoại quốc này để chống lại kẻ thù từ phương Bắc: Asyri. Kết cuộc, mấy ‘ảnh’ bị dập tơi bời luôn. Nhớ nha bà con: “không nhường sự vinh hiển cho Đức Chúa Trời” là phải chịu án, án nặng nữa đấy!
Trước hết là án phạt dành cho Đa-mách, tức cho Syria – quốc gia liên minh với vương quốc Y-sơ-ra-ên phía Bắc vào thời điểm lời tiên tri này được rao báo. Đó là thời điểm mà cả Syria lẫn Y-sơ-ra-ên vẫn còn … ‘ngon lành’, ăn nên làm ra. Thế mà Chúa bảo là Đa-mách sẽ tan hoang, đổ nát và các thành phố của Y-sơ-ra-ên sẽ cùng chung số phận. Làm sao mà tin nỗi, đúng không?
Thế nhưng, lời tiên báo đã ứng nghiệm hoàn toàn (II Vua 15: 29; 16: 9). Đó là ứng nghiệm gần, còn ứng nghiệm xa thì liệu có phải là những gì đang xảy ra tại Syria suốt 5 năm qua (từ tháng 3/2011 đến nay) không nhỉ? Không ai biết được. Song rõ ràng là Chúa biết hết mọi sự, tể trị mọi việc. Ngài là Đấng “đã rao sự cuối cùng từ buổi đầu tiên, và đã nói từ thuở xưa những sự chưa làm nên” (Esai 46: 10)
Đằng sau cảnh hoang tàn của sự phán xét là hình ảnh đầy hy vọng của sự phục hồi.
Vào ngày ấy, người ta sẽ nghĩ đến Đấng tạo ra mình;
Mắt họ sẽ nhìn vào Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên. (17: 7)
Đó cũng chính là mục đích của sự sửa phạt. Việc sửa phạt hay kỷ luật đích thực không nhằm tiêu diệt hay loại bỏ phạm nhân mà là giúp người ấy lìa bỏ sự sai phạm và trở lại cùng Đức Chúa Trời. “Thương cho roi, cho vọt” là mang ý nghĩa như thế.
Chương 18 được mệnh danh là một trong những chương khó hiểu nhất, tù mù nhất trong Kinh Thánh. Mọi sự bắt nguồn từ chữ đầu tiên của câu 1 mà một số bản dịch (kể cả Anh ngữ) dịch thành “KHỐN”.
“Khốn” luôn mang nghĩa đe dọa, rủa sả nhưng đọc kỹ nội dung thì chẳng thấy án phạt nào dành cho mấy ‘anh’ Ethiobi cao to, nhưng lại sở hữu một làn da mịn màng cả.
Thật ra, cùng một từ đó nhưng trong Esai 55: 1 và Xachari 2: 6 lại được dịch khác … hoắc hà. Đơn giản chỉ là một từ dùng để gây chú ý kiểu “này” hay “nào” mà thôi. Thế cho nên, sau một hồi rà soát, so sánh thì thấy trong tiếng Việt, Bản Hiện Đại hay Diễn Ý dịch câu này là ô-kơ nhất, vì làm sáng tỏ luôn cái dzụ “đập cánh ào ào” luôn. (Bản Dịch Cũ cũng âu-kơ nhưng chưa rõ … cánh. He he).
“Ôi, dải đất bên kia thượng lưu sông Ninh, với tiếng mái chèo đập ào ào trên mặt nước” (18: 1)
Như vậy, chương 18 không phải là lời tiên tri về sự trừng phạt người Cút hay Ethiobi như tựa đề của Bản Hiệu Đính đã ghi đâu nhé. Chương này là lời tuyên án dành cho Asyri nhưng lại được báo cho Ethiobi (như lời tựa của Bản Dịch Cũ).
Nhưng tại sao bản án của ‘ông’ này lại đem đọc trước ‘ông’ kia? - Ấy là vì ‘ông’ kia đang sốt vó, tấp nập tổ chức những chuyến ngoại giao con thoi, lo tìm đồng minh để chống lại … ‘ông’ này (18: 2). Chuyện người, chuyện xưa mà sao giống ý chang chuyện của xứ ta ngày hôm nay quá hén (?)
Chúa bảo mấy ông đại sứ “người cao, da mịn” kia cứ an tâm mà về xứ đi, khỏi cần liên minh, liên kết gì ráo trọi. Chờ khi nào nhận được tín hiệu thì tập trung lại mà chứng kiến việc Chúa làm đối với kẻ thù phương Bắc mà họ đang ‘hốt’ (18: 4).
Mà Chúa ra tay thì cực kỳ yên lặng nha. Đúng vào lúc … ‘cơm vừa kề miệng’, tiền sắp vào túi là a lê hấp, đập phát chết ngay (18: 4-5). Chim trời, thú rừng cứ tha hồ tiệc búp-phê (buffet) đủ các loại thịt … Asyri trong vòng 6 tháng. Hoàn toàn miễn phí nhá (18: 6).
Cuối bản án là lời tiên báo rằng, sẽ có nhiều người Ethiobi, là những người chứng kiến sự việc đó sẽ đến Giê-ru-sa-lem, đất Giu-đa để thờ phượng Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Lời tiên tri đầy hy vọng này đã và đang tiếp tục ứng nghiệm. Thế mới hay, có không ít trường hợp người ta cải tà quy chánh, chạy đến tiếp nhận Chúa, tin thờ Chúa là vì thấy đứa khác bị đòn!
Nói như thế không có nghĩa là Ethiobi không thọ án. Có, Ethiobi vẫn chịu án. Họ chịu chung án với Ai-cập trong chương 20, khi bị Asyri bắt làm tù binh và lưu đày biệt xứ.
Asyri là phương tiện hay công cụ được Chúa dùng để thi hành án đối với Y-sơ-ra-ên, Giu-đa, Ethiobi và Ai-cập. Rồi đến phiên mình, Asyri lại bị Babilon ‘dập’ cho te tua, và cuối cùng Babilon lại phải chịu đòn dưới tay người Mê-đi. Chúa đã làm như vậy đấy.
Như đã đề cập trước đây rằng, sự phán xét hay án phạt của Chúa dành cho từng quốc gia trước hết là bị ngoại bang xâm chiếm, đất nước bị tàn phá; tiếp theo là mùa màng hay kinh tế sa sút (17: 10-11; 20: 3-4) hoặc theo thứ tự ngược lại. Riêng đối với Ai-cập thì hình phạt mà xứ này phải chịu là nội chiến kéo dài (19: 2), bị cai trị bởi những người lãnh đạo gian ác (19: 4). Không chỉ có thế, Chúa còn dấy lên một dàn cố vấn, tham mưu dốt nát vây quanh những nhà lãnh đạo gian ác này (19: 11-14).
Khá nhớ rằng Chúa có thể phán xét một quốc gia thông qua những người lãnh đạo theo hai cách. Một là loại bỏ những người lãnh đạo có khả năng, và hai là dấy lên những người lãnh đạo gian ác và độc đoán. Ai-cập là minh họa rõ nhất cho việc này.
Không dừng lại ở đó, hình phạt dành cho Ai-cập còn là thời tiết bất thường khiến cho kinh tế đình đốn, mọi ngành nghề sản xuất trong nước gần như ngưng hoạt động (19: 5-10).
Những gì đang diễn ra tại Ai-cập và một số nước Bắc Phi và Trung Đông hôm nay cứ như là đang ứng nghiệm lời tiên tri mà Ê-sai đã tuyên báo từ hơn 2,500 năm về trước.
Hãy cầu xin Chúa làm ứng nghiệm hoàn toàn lời tiên báo trong Esai 19: 18-25. Ấy là các nước vùng Trung Đông cùng Israen được sống trong hòa bình thật sự. Cả Israen và khối Ả-rập sẽ cùng nhau thờ phượng Đức Chúa Trời.
Khi đọc những sứ điệp tiên tri này, xin anh chị em cũng hãy liên tưởng đến đất nước của chúng ta trong sự cầu nguyện. Hãy cầu xin Chúa để Việt Nam sớm thoát khỏi cơn đoán phạt và cùng hai quốc gia lân bang khác nữa – như Y-sơ-ra-ên, Ai Cập và Asyri – được “thành bộ ba để làm nguồn phước giữa thế gian” (19: 24).


Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2015

TỪ SUY TÀN ĐẾN ĐIÊU TÀN

Esai 13-16
Đức Chúa Trời không chỉ cầm quyền tể trị trên dân sự của Ngài, mà còn trên cả muôn dân, muôn nước nữa. Một khi mà sự gian ác chiếm chỗ của công lý thì không một nhóm dân hay một đế quốc nào trên đất có thể được miễn trừ khỏi sự phán xét của Đức Chúa Trời. “Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt” hay “Chạy đâu cho khỏi nắng Trời” là có cùng một ý nghĩa đấy.
Từ chỗ Giu-đa, Ê-sai chuyển sang tuyên án những quốc gia lân bang, thù địch với dân sự Chúa. Đi đầu là Babilon, đi cuối là Mô-áp và kẹp chính giữa là 2 ‘trượng’ Asyri và Philitin. Đủ ‘tứ đại danh bộ’ nhé.
Anh chị em nào dùng Bản Dịch Cũ thì đụng ngay chướng ngại vật ở câu đầu tiên của chương 13. Đó là cụm từ “gánh nặng”. Từ này trong nguyên văn là massa -נֵטֶל, có hai nghĩa. Một là gánh nặng, và hai là lời phát biểu hay lời tiên tri. Trong các sách tiên tri (mà chúng ta còn đụng dài dài) thì “gánh nặng” có nghĩa là một sứ điệp hay thông điệp có tầm quan trọng khá … ‘nặng ký’; ‘nặng’ trong ý nghĩa sẽ đem lại lắm đau buồn, than khóc.
Tuy những “gánh nặng”, tức những lời tiên tri này dành cho ‘tứ đại ác quốc’ nhưng chắc chắn những sứ điệp này không hề được công bố tại Babilon, tại Mô-áp, tại Asyri hay tại Philitin. Chúng chỉ được công bố tại vương quốc phía Nam là Giu-đa mà thôi.
Những bản án này không nhằm để cảnh báo hay cảnh cáo những quốc gia này, mà là vì cớ lợi ích của dân sự Chúa mà thôi. Còn lợi ích gì thì tự mà suy ngẫm, ngâm kíu đi nha. Kinh Thánh đâu có … dư giấy mà lại dành một ‘thời lượng’ kha khá để ghi lại bản án, tức sự phán xét của Đức Chúa Trời dành cho những quốc gia lân bang – những kẻ thù truyền kiếp của dân sự Ngài. Đúng không? Thế thì đúng là có ‘ý đồ’ rồi. Tự khám phá đi nha cưng! He he.
Điểm chung khiến cho ‘tứ đại ác quốc’ này ‘pheo’ thẳng cẳng là vì … “cao ngiệu” quá cỡ thợ mộc. Mà đã KIÊU thì hai năm rõ mười là BẠI HOẠI chắc cú luôn, dù là một cá nhân hay một quốc gia cũng rứa (Châm Ngôn 16: 18).
Kiêu … thôi thì đủ kiểu. Trước khi bị Babilon tấn công và chiếm đóng thì Asyri là đế quốc thống trị gần như toàn thế giới lúc đó. Asyri, rồi Babilon kiêu vì bách chiến, bách thắng và là cường quốc số một lúc bấy giờ. Mấy ‘đại gia’ này kiêu thì dễ hiểu, nhưng Mô-áp, một quốc gia bé tí, không có gì đặc biệt mà lại kiêu ngạo thì đúng là … đáng tội.
Nếu đọc thêm trong Giê-rê-mi 48: 1-13 ta sẽ rõ hơn lý cớ mà ‘thiếu gia’ Mô-áp nỗi hứng … kiêu. ‘Hắn’ kiêu vì … được “sướng từ bé”; kiêu vì bầy cừu, vì vườn nho, luôn … sòn sòn cho lông, cho trái.
Thế mới hay, ai cũng có thể bị dính đến … KIÊU. Mà KIÊU là răng? – Nôm na là xem trọng chính mình. Mà đã xem mình là trọng thì dù là tự cao hay tự ti thảy cũng là … kiêu ráo trọi. Mà một khi đã KIÊU rồi thì TIÊU là chắc cú, trừ phi người ấy nhận ra được và dập đầu … sói trán ăn năn!
Đỉnh điểm của sự KIÊU được dành cho vị vua của Babilon, có thể là Nê-bu-cát-nết-sa cũng nên. Ông vua này kiêu ngạo thôi rồi (14: 12-14), và nhận lấy kết cuộc cũng … ‘không ai sánh bằng’ luôn (14: 11, 18-20).
Cũng trong chương 14 này, chúng ta lại một lần nữa thấy được tính ứng nghiệm kép trong một số lời tiên tri đến từ Đức Chúa Trời. (Ngày hôm qua là lời tiên tri về Con Trẻ được sinh bởi trinh nữ - 9: 14). Điều này có nghĩa là cùng một lời tiên tri nhưng sẽ có hai lần ứng nghiệm. Một trong tương lai gần và một là tương lai xa, hoặc một trong cõi trần còn một kia thì trong cõi … trời.
Lời tiên báo về án phạt dành cho vua Babilon thuộc kiểu ứng nghiệm kép thứ hai, tức kiểu … trần – trời. Theo đó, lời tuyên án trong hai chương 13 và 14, trước hết là dành cho đế quốc Babilon tại vùng Trung Đông thời bấy giờ và vị vua của nó. Ngoài ra, đó còn là án phạt dành cho đế quốc Babilon thuộc linh, tức hệ thống thế gian này, và vị vua của nó là Satan. Một đã ứng nghiệm hoàn toàn (tương lai gần) và một còn chưa ứng nghiệm hoàn toàn (tương lai xa).
Trong bản tiếng Anh New King James cụm từ mà các bản Kinh Thánh tiếng Việt đều dịch thành “hỡi sao mai” hay “tinh tú rạng ngời” (BCG) chính là Luxiphe. “How you are fallen from heaven, O Lucifer, son of the morning!” (Nếu có anh chị em nào trước giờ cứ ‘théc méc’ là chỗ nào trong Kinh Thánh chỉ đích danh Luciphe, thì nay rõ rồi đấy nhá)
Nếu có thể dành một thời gian thích đáng để nghiền ngẫm chương 14 thì anh chị em sẽ học biết được nhiều điều về quỷ vương lắm đấy.
Chúng ta thường nghĩ rằng, Satan là đối thủ của Đức Chúa Trời, kiểu ông Thiện, ông Ác vậy đó. Thế nhưng, dù rất muốn song Satan vẫn mãi là tạo vật của Chúa và không thể là đối thủ của Ngài được. Nếu Satan mà là đối thủ của Chúa thì chẳng có Đức Chúa Cha hay Đức Chúa Con gì cả, khi ấy Đức Chúa Trời chỉ là một hữu thể thiên thần bậc cao cỡ Mi-ca-ên mà thôi.
Còn nữa, trong câu 9-11 chẳng hạn, Đức Chúa Trời muốn cho chúng ta biết rằng, Satan đã được duyệt trước cho việc định cư trong hỏa ngục rồi; Hắn không phải là kẻ chiến thắng mà là kẻ thua cuộc và hắn cũng không phải là chủ hay chúa của hỏa ngục đâu nhé. Satan đến đấy trong tư cách của một kẻ đã chết, một đại phạm nhân trong ngục tối và âm phủ sẽ “nhiệt liệt chào mừng” tiếp nhận hắn cách như thế.
Nếu Đức Chúa Trời là Đấng cầm quyền tể trị trên mọi dân, mọi nước; nếu Đức Chúa Trời là Quan Án công bình và hết sức nghiêm minh và nếu Ngài không hề có đối thủ – mà thật sự Chúa là như thế – thì còn có điều gì khiến bạn phải lo sợ, bất an khi Đấng ấy bảo đảm rằng, “Ta sẽ chẳng lìa con, chẳng bỏ con đâu.” (Hê-bơ-rơ 13: 5)?


Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

GIU-ĐA, GIỜ TỐI SÁNG

Esai 9-12
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay và cả 2 chương 7-8 của ngày hôm qua còn được gọi là “Cuốn Sách về Emmanuen”. Ấy là vì trong những chương này có rất nhiều lời tiên tri và ngụ ý liên quan đến Đấng Mê-sia, tức là Đấng Christ hay Chúa Cứu Thế.
Ngài sẽ được sinh bởi trinh nữ, được gọi là Emmanuen, tức Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta (7: 14); Ngài sẽ là hòn đá vấp chân đối với dân Y-sơ-ra-ên (8: 14); Ngài sẽ là ánh sáng lớn cho muôn dân (9: 2); là Đấng cai trị, Đấng Cố vấn và Hoàng Tử (9: 5); Ngài sẽ xuất thân từ dòng dõi Đa-vit, tức dòng dõi hoàng tộc theo như lời hứa.
Để hiểu được bối cảnh lịch sử và giá trị của những lời tiên tri này, anh chị em nên đọc lại II Các Vua 16 và II Sử Ký 28. Đây là thời kỳ cai trị của vua A-cha tại vương quốc Giu-đa phía nam (Esai 7: 1)
Là một vị vua gian ác, say mê thờ thần tượng ngoại giáo thay vì thờ phượng Đức Chúa Trời của tổ tiên mình nhưng A-cha vẫn được Chúa bày tỏ lòng nhân từ qua việc sai Ê-sai đến gặp với lời tiên tri đầy hy vọng. Thế nhưng, A-cha đã khước từ tất cả - từ việc xin một dấu lạ xác chứng tùy thích, đến việc trở lại tin cậy nơi chỉ một mình Giê-hô-va Đức Chúa Trời.
Dầu A-cha không xin nhưng Chúa vẫn ban cho dân Ngài một dấu lạ: một bé trai được sinh ra bởi trinh nữ (7: 14). Đây là câu Kinh Thánh về sau được ứng nghiệm nơi sự giáng sinh của Đức Chúa Giê-xu (Mathiơ 1: 23). Thế nhưng, đứa trẻ - dấu lạ này trong thời Ê-sai là ai thì còn đang trong … ‘diện tranh chấp’. Chỉ biết là khi đứa bé này biết phân biệt thiện ác thì vương quốc phía Bắc là Y-sơ-ra-ên và Syri đã bị hoang phế điêu tàn rồi.
Có một điều thú vị là liền tiếp theo trong chương 8, Ê-sai lại nói đến việc ra đời của đứa con trai của ông là Ma-He-Sa-La-Hát-Bát (8: 1-4) có những nét tương đồng về số phận của 2 quốc gia vừa kể ở trên. Mà Ê-sai thì xác nhận rằng con của ông là “dấu lạ và điềm báo trong Y-sơ-ra-ên đến từ Đức Giê-hô-va vạn quân, Đấng ngự trên núi Si-ôn” (8: 18).
Tuy ý nghĩa của hai tên gọi Emmanuen và Ma-He-Sa-La-Hát-Bát là khác nhau, nhưng cần lưu ý rằng Emmanuen là tên người ta gọi đứa bé, còn Ma-He-Sa-La-Hát-Bát là tên cha mẹ đặt cho. Nếu hai bé trai này thật sự là một thì chắc chắc anh Sê-a Gia-súp được nói đến trong 7: 3 chỉ là đệ tử, là học trò chớ không phải là con trai ruột của tiên tri Ê-sai.
Còn một chỗ ‘lăn tăn’ nữa liên quan đến đứa bé – dấu lạ này là cụm từ “nữ tiên tri” trong 8: 3. Nàng là ai mà anh Ê-sai nhà mình rất chi là tự do ‘tình thương mến thương’ với nàng như thế? – Đơn giản, nàng là vợ anh í đấy. He he. Có thể nàng cũng thi hành chức vụ tiên tri như chồng, hoặc nàng được gọi theo chồng, kiểu bà mục sư hay nàng được gọi là nữ tiên tri bởi cớ lời tiên tri, tức là chính đứa bé mà nàng sinh ra cho đời.
Sang chương 9, Đứa Trẻ được soi cận cảnh hơn, mang tính tiên báo xa hơn, rộng hơn:
Vì một Con Trẻ được sinh cho chúng ta,
Tức là một con trai được ban cho chúng ta;
Quyền cai trị sẽ đặt trên vai Ngài.
Danh Ngài là: “Đấng Kỳ Diệu, Đấng Cố Vấn,
Đức Chúa Trời Quyền Năng,
Cha Đời Đời, Chúa Bình An”. (9 : 5)
Chúng ta đều biết và tin rằng, lời tiên tri này là nói về Đấng Mê-sia, hay Đấng Christ tức là Chúa Cứu Thế Giê-xu.
Trong thời gian gần đây, một số người tại Việt Nam đã dành nhiều thời giờ để xét lại tư cách Đức Chúa Trời của Đức Chúa Giê-xu. Theo những người này thì Chúa Giê-xu chỉ là Con, mà đã là Con thì phải ở vị trí thấp hơn Cha. Và Đức Giê-xu thì chắc chắn không phải là Đức Chúa Trời.
Rất nhiều câu Kinh Thánh đã được họ trưng dẫn để chứng minh cho luận điểm này, kể cả Esai 9: 5 trên đây. Theo những người này thì “Đấng Kỳ Diệu, Đấng Cố Vấn, Đức Chúa Trời Quyền Năng, Cha Đời Đời, Chúa Bình An”, chỉ đơn thuần là những danh xưng, tên gọi theo kiểu nickname đại loại như vua bóng đá Pele, hay hoàng đế Beckenbauer vậy thôi. Thậm chí có người còn viện dẫn rất chi là thực tế Việt Nam kiểu đặt tên con là Giàu nhưng nó nghèo kiết xác luôn đóa. Hic
Thế nhưng, thực tế thì hoàn toàn không phải vậy và không bao giờ có thể hiểu như vậy. Đối với người Do Thái, tên gọi có một tầm quan trọng nổi bật trong việc làm tiêu biểu cho con người. Nói cách khác, đối với người Do Thái thì danh xưng hay tên gọi không chỉ diễn tả con người, mà tên chính là người.
Hãy xem cách Chúa tỏ bày Danh của Ngài cho Môi-se và Y-sơ-ra-ên (Xuất Hành 3: 13-14) cùng đòi hỏi dân sự phải tôn kính Danh Chúa là dường nào (Xuất Hành 20: 7). Tại sao thế nhỉ? – Ấy là vì Danh Chúa cũng là chính Chúa.
Có ai dám bảo rằng những Danh xưng thánh của Thiên Chúa như Giê-hô-va Nissi, Giê-hô-va Rapha, Giê-hô-va Shalom, Giê-hô-va Shamma, Giê-hô-va Rohi, Giê-hô-va Sikenu, … chỉ là nickname vậy thôi chớ nào phải Chúa thật là Đấng như thế không nhỉ?
Lại nữa, nếu tên gọi chỉ là … cái tên thì tại sao Chúa lại phải đổi tên cho Apram thành Apraham (Sáng Thế ký 17: 5), Gia-cốp thành Y-sơ-ra-ên (Sáng Thế ký 32: 28) và Si-môn thành Phê-rơ (Mathiơ 16: 18) nhỉ?
Rõ ràng, trong Esai 9: 5 Lời Chúa đã khẳng định rằng Con Trẻ, tức là Đức Chúa Giê-xu là “Đức Chúa Trời quyền năng, là Cha đời đời”. Thế mà tại sao người ta lại có thể hiểu khác được nhỉ? Chính Đức Chúa Cha cũng gọi Đức Chúa Con là Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 1: 8), vậy mà có người vẫn cố tình gọi Đức Giê-xu khác đi là răng?
Việc phủ nhận tư cách Đức Chúa Trời của Đức Chúa Giê-xu không chỉ đơn giản là xét lại giáo lý Ba Ngôi mà thâm hiểm hơn là tấn công trực tiếp vào lẽ đạo Cứu Rỗi của Cơ-đốc giáo đấy. Anh chị em ơi, khá tỉnh thức.
Phần Kinh Thánh hôm nay cũng còn hàm chứa vài bài học về sự phán xét của Đức Chúa Trời đối với những cá nhân và những tập thể (quốc gia), nhưng vì thời lượng không cho phép nên đành phải hẹn lại ngày sau. 


Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

ÁC CHẲNG THỂ KIỀM

Esai 5-8
Tuy cũng có một vài đốm sáng hy vọng ở mỗi chương (thường là ở phần cuối) nhưng nhìn chung thì 4 chương Kinh Thánh hôm nay cũng thuộc dạng … tuyên án, tức rao báo sự phán xét đối với tội lỗi là chính.
Vì các sứ điệp tiên tri mang tính phán xét trong kinh Cựu ước nói chung và trong sách Ê-sai (hay I-sa) nói riêng, trước hết là dành cho những phạm nhân cụ thể – hay văn hoa là những độc giả nguyên thủy, tức những người đọc (nghe) đầu tiên – nên không thể áp dụng tất tần tật, tuốt tuồn tuột nguyên văn … con gà đen cho chúng ta, là những người đọc trong thời hậu hiện đại này được. Do đó, chúng ta chỉ có thể áp dụng theo những NGUYÊN TẮC được ẩn chứa trong đó mà thôi.
Vị tiên tri khởi đầu chương 5 bằng một khúc tình ca cho ‘người tôi yêu tôi thương’ về một khu vườn nho tình ái. Vườn nho thì thấy giông giống trong Nhã ca, nhưng nội dung thì có nhiều điều khiến ta liên tưởng đến nhạc phẩm Chuyện Tình Bên Ao Cá của Trương Quang Tuấn lắm đó nha.
Bóng gió là vườn nho, là dây nho còn “hình thật” là đây:

Vì vườn nho của CHÚA Vạn Quân
Là nhà Y-sơ-ra-ên
Và những người của Giu-đa
Là những cây trồng Ngài ưa thích.
Ngài mong công bình nhưng kìa, chỉ thấy đổ máu.
Ngài mong công chính nhưng kìa, chỉ thấy tiếng kêu la. (5: 7)
Kết quả dành cho vườn nho chua lè này là gì? – Bị bỏ hoang thành hàng vô chủ. Ai muốn chém, muốn giết, muốn chà, muốn đạp, … cứ tùy thích. Mại dô, mại dô, queo-căm, queo-căm.
Thế ngày nay, ta học được gì từ chuyện ‘đột biến gen’ quái gở của dân Chúa khi xưa?
Trước hết, đừng lấy làm lạ khi từ dòng giống tin kính lại có thể … lòi ra một nhân vật … xấu thôi rồi luôn. Nếu “vườn” của bạn bổng dưng sinh cây xấu, quả chua thì chớ vội định tội cho chủ vườn nhá. Trong trường hợp của dân Giu-đa xưa thì chủ vườn là Đức Chúa Trời chẳng hề có sai sót hay lỗi lầm chi mô.
Ngoài ra, điều này cũng nhắc ta cần phải nhớ rằng không phải cứ hễ được ở trong “vườn” nhà Chúa là nghiễm nhiên sẽ trở nên tốt vĩnh viễn, sẽ chắc chắn sẽ cho quả ngọt, sẽ mãi mãi được an ninh bất kể lối sống của mình có ra sao đi nữa.
Bài học thứ hai trong câu chuyện này là gieo tội lỗi thì chắc chắn sẽ gặt lấy hình phạt. Hình phạt có thể chỉ là sống cảnh cô độc (5: 8), là làm ăn thất bại (5: 10), là ăn chơi sa đọa, nghiện ngập (5: 11-12), là đói khát, là tù đày (5: 13), là bị nhục, bị chết (5: 14) và bị ngoại bang đô hộ (5: 26-30).
Trước khi chuyển sang chương 6, hãy điểm mặt 6 trái nho chua lè xem thử mình có ‘dính’ trái nào không nhé: ‘Nho’ tham này (c. 8-10), ‘nho’ say này (c. 11-17), ‘nho’ ẩu này (c. 18-19), ‘nho’ dối (c. 20), ‘nho’ kiêu này (c. 21) và cuối cùng là ‘nho’ … bất công (c. 22-25).
Nay sang chương 6. Tuy được xếp liền nhau, nhưng không phải lúc nào những gì được nói ở chương sau thì đều là tiếp tục những gì đã nói ở chương trước đâu nha. Chắc chắc là nhiều người trong chúng ta đã từng được nghe (hoặc đã từng giảng) những bài giảng từ phần Kinh Thánh này.
Đây là cuộc gặp gỡ trực tiếp của tiên tri Ê-sai với chính Chúa trước khi ông đối mặt với các vua trên đất. Đây là điều tối cần thiết, vì Ê-sai không thể cho người khác những gì mà ông không có. Trước khi có thể được Chúa dùng để kêu gọi dân sự trở lại với một đời sống thánh thiện thì chính mình ông cần phải được thanh tẩy và được chuẩn bị cho một chức vụ thánh. Vì sứ vụ của Ê-sai là rao giảng cho một dân có môi dơ bẩn và lòng cứng cõi nên thật là quan trọng để Ê-sai có được một khải tượng hết sức rõ ràng về Đức Chúa Trời trong sự thánh khiết trọn vẹn của Ngài.
Được thanh tẩy – được kêu gọi – và sẵn lòng kết ước là khuôn mẫu vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận hôm nay. Đức Chúa Trời đang tìm kiếm những người nam, người nữ sẵn lòng đáp ứng lại sự kêu gọi của Ngài cho những chức vụ thánh. Bạn có sẵn sàng thưa với Chúa rằng, “có con đây” ngay lúc này chưa?
Trong Giăng 15: 16, Đức Chúa Giê-xu bảo rằng, Ngài chọn chúng ta để “đi và kết quả”. Nhưng ở đây, trong chương 6 này thì Ê-sai được chọn để đi và … KHÔNG kết quả (6: 9-10). Ngạc nhiên chưa!
“Ngươi phải giảng cách nào đó mà dân Ta có thể nhìn nhưng không thấy, nghe nhưng không hiểu”. Rứa thì giảng làm chi cho phí sức? – Chuyện đó can gì đến ngươi. Việc của ngươi là giảng, giảng và giảng cho đám dân “béo lòng, nặng tai” đó. Rõ chửa?
Cho đến khi mô hả Chúa? – Cho đến khi nào Ta ‘giải tỏa’ trắng chúng xong.
Được kêu gọi để trở nên một diễn giả thành công kiểu Billy Graham, Reihard Bonnke, … thì sẽ có hàng triệu, triệu người thưa “Vâng” không cần suy tính, còn được kêu gọi để giảng Lời Chúa nhưng được biết trước là sẽ không có một ai tin nhận Chúa như Ê-sai (hay như Nô-ê xưa) thì liệu có bao nhiêu người trong chúng ta sẽ xác quyết với Chúa rằng, “Có con đây, xin hãy sai con”?


Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

TÌM ĐÂU Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI

Dừng Chân Lần Thứ 26
NHÌN LẠI
Các sách Châm Ngôn, Giáo Huấn hay Truyền Đạo và Nhã Ca là 3 sách, về phương diện lịch sử, được kể cho là do vua Sa-lô-môn, một người khôn ngoan có một không hai trong lịch sử nhân loại, trước tác.
Thế nhưng hãy lưu ý đến sự tương đồng của những sách này với những bước xuống cấp trong đời sống của ông: Nhã Ca (khi Sa-lô-môn còn đang tuổi xuân thì tràn trề đam mê và nhiệt huyết); Châm Ngôn (khi Sa-lô-môn đã đi được nữa đoạn đường đời với khá nhiều điều học được về những chọn lựa quan trọng, kể cả tốt lẫn xấu); và cuối cùng là Giáo Huấn (khi Sa-lô-môn trong những ngày áp cuối của cuộc đời đã nhận ra được ra vị đắng của những cuộc tìm kiếm, theo đuổi vô nghĩa, cũng như giá phải trả quá đắt cho việc đuổi gió và gặt ... lốc xoáy).
Ngược lại, Ê-sai thì phó trọn đời mình cho sứ mệnh mà ông nhận lãnh từ nơi Chúa, và theo đuổi nó trong sự soi chiếu thiên thượng. Hơn 50 năm, trải qua 4 triều vua của Giu-đa, Ê-sai luôn trung tín với sự kêu gọi của mình – chuyển tải tiếng loa tuyên án trên dân bất phục của Đức Chúa Trời.
NHÌN LÊN
Một trong những công cụ hiệu quả nhất của Sa-tan trong việc làm xao lãng, tê liệt và cuối cùng là hủy diệt hoàn toàn dân sự của Đức Chúa Trời là cụm từ “giá như”.
“Giá như tôi được học hành đến nơi đến chốn thì tôi đâu đến nỗi này”
“Giá như tôi thuộc dạng ‘nhà mặt phố, bố làm to’, thì đời tôi đã mãn nguyện tự khuya rồi”
“Giá như tôi có điều kiện đi Nhật, đi Hàn, thì chắc là tôi đã thật sự sung sướng rồi”
“Giá như tôi được trúng số, thì cuộc đời tôi đâu sẽ vào đấy ngay”
“Giá như tôi là một người có nhan sắc thì hẳn là tôi đã có được một gia đình hạnh phúc rồi”
“Giá như …, giá như …”
Thoạt trông, thì những gì bạn nghĩ là đúng. Thế nhưng, hãy nhìn vào cuộc đời của vua Sa-lô-môn. Những gì ông có đều là hạng nhất không đấy. Này nhé: khôn nhất, giàu nhất, được giáo dục tốt nhất, nhiều tác phẩm được xuất bản nhất, nhiều … vợ nhất. Thế nhưng ông có thật sự hạnh phúc không, có thật sự thỏa mãn không? – Câu trả lời thì tất cả chúng ta đều biết là KHÔNG.
Không bao giờ có thể tìm thấy mục đích và ý nghĩa cuộc đời trong của cải vật chất, trong địa vị danh tiếng, hay trong những thành tựu mà ta đạt được. Mục đích và ý nghĩa cuộc đời chỉ có thể tìm được trong chính Đấng ban cho sự sống, là Đức Chúa Trời mà thôi.
Đó chính là lý do mà trong phần kết của cuộc hành trình 12 chương, Sa-lô-môn đã đúc kết thế này: “Hãy kính sợ Đức Chúa Trời và tuân giữ các điều răn của Ngài. Đó là phận sự của con người” (12: 13). Điệp khúc bài Thánh Ca 261: “Tin Cậy Vâng Lời” đã diễn tả được tinh thần đó:
“Tin cậy vâng lời, nào nhờ cách gì trong đời. Muốn hưởng phước thiên thượng ai ơi, hằng duy tin cậy vâng lời”
NHÌN TỚI
Hãy dành ít thời gian để hoàn tất cách chu đáo bài khảo sát hôm nay nhé. Nó có thể làm thay đổi cách nhìn của bạn về những thành quả và “giá trị thật” của bạn đấy.
1.     Tôi hiện có ……… USD (RM/VND) trong ngân hàng, nhưng sự giàu có thật của tôi là những gì tôi có trong Đấng Christ (Epheso 1: 3)
2.     Tôi đã có bằng cấp …………………………., nhưng tôi biết rõ rằng tất cả những gì tôi có thể tự hào là tự hào về mối quan hệ mà tôi có với Đức Chúa Trời (Giê-rê-mi 9: 23-24)
3.     Tôi được tôn trọng trong cộng đồng (trong công ty, trong tổ chức, …) của tôi vì cớ ……………………………….................., nhưng tôi xem mọi lợi thế đó của mình đều là sự lỗ vì cớ Đấng Christ (Philip 3: 7)
4.     Tôi đã viết được ………….. cuốn sách, ………… bài báo, nhưng kết cuộc thì chỉ có những gì mà tôi làm được với Cuốn Sách của mọi cuốn sách, tức Lời Chúa mới thật sự có giá trị mà thôi.
Xã hội hôm nay luôn đề cao giá trị của sự nổi tiếng. Việc này cũng không khác chi trong thời của Sa-lô-môn. Tuy nhiên, mọi sự tìm kiếm, hay theo đuổi giá trị như thế đều trở nên vô ích, trừ khi Đức Chúa Trời được nhìn nhận là tâm điểm và là phạm vi của sự tìm kiếm đó. Hãy để cho việc tìm kiếm của bạn kết thúc với chính Ngài, thì chắc chắn bạn sẽ không bao giờ phải chịu thất vọng đâu.