Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

SAU GIỜ THÀNH ĐỔ

Giê-rê-mi 40-45 
Chuyện rằng, thuở xưa khi giao thương giữa các vùng còn lắm cách ngăn, một số người đã biết tận dụng đưa hàng dưới xuôi lên các vùng mạn ngược để buôn bán, trao đổi. Để đem hàng đến tận các làng bản vùng cao, thì các thương nhân này chỉ sử dụng độc một loại phương tiện giao thông là … mô-tô bước. Mỗi khi đến một ngã ba đường, họ luôn dừng lại để xác định hướng đi, bằng cách gieo …. quẻ!
Quẻ chỉ đơn giản là một khúc cây, hay đoạn gỗ dài chừng gang tay, được đánh dấu một đầu, ngầm hiểu là quẻ … thuận hay ô-kơ. Nếu khi gieo quẻ, mà đầu được đánh dấu chỉ về hướng nào, thì a-lê-hấp … tiến về hướng ấy, vì xem như đã được thần linh mách bảo. He he
Lần nọ, có nhà kia khi đến một ngã ba cũng đã gieo quẻ như thế. Cũng lầm rầm khấn vái, cũng gieo đi, gieo lại đến những 3 lần, lần nào đầu quẻ được đánh dấu cũng chỉ về bản Đoài. Thế nhưng, lão không đi mà lại vào một gốc cây ven đường ngồi nghỉ. Lát sau, một đồng nghiệp của lão đi đến, thấy thế bèn hỏi:
“Sao còn ngồi đây?” - Ờ, thì …
“Gieo quẻ chưa?” – Rồi
“Hướng nào?” – Đoài
“Sao chưa đi?” – Vì, … tớ muốn sang Đông
!!!
Chuyện cứ như đùa nhưng lại là phiên bản của những gì đã xảy ra với dân sót Giu-đa, dưới sự lãnh đạo của Giô-ha-nan, sau khi thủ đô Giê-ru-sa-lem bị thất thủ (42:1 – 43:7).
Cũng thiêng liêng lắm à nha: “Xin Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông chỉ cho chúng tôi con đường phải đi và công việc phải làm!” (41: 3). Cũng nghiêm túc ra phết chớ chơi à: “Cầu xin CHÚA chân thật và thành tín làm chứng rằng Ngài sẽ trừng phạt chúng tôi nếu chúng tôi không làm y theo mọi điều CHÚA, Đức Chúa Trời của ông, sai ông truyền lại cho chúng tôi. Chúng tôi đã nhờ ông cầu khẩn Ngài. Dù muốn dù không, chúng tôi xin vâng lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi, để được phúc lành. Phải, chúng tôi sẽ vâng theo lời CHÚA, Đức Chúa Trời của chúng tôi” (41: 5-6).
Thế nhưng, những người này không thật lòng tìm kiếm ý Chúa mô. Họ chỉ muốn dọ xem ý Chúa có trùng với ý của họ hay không mà thôi. Nếu trùng thì hết sức ô-kơ, còn nếu không thì … tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi! Rứa đóa.
Có khi nào bạn cầu hỏi ý Chúa về một chuyện gì đấy (hôn nhân, kinh doanh, gia nhập với một tổ chức, …) nhưng trong đầu mình đã có sẵn một quyết định rồi không?
Nếu bạn đã thề non hẹn biển với một người con trai (con gái) nào đó rồi, nếu bạn đã ‘trót’ yêu người ấy rồi, thì đừng có đóng bộ thiêng liêng để cầu hỏi ý Chúa rằng thì là Chúa ơi, ‘nó’ có phải là nữa kia của con không, hả Chúa.
Nếu câu trả lời của Chúa là một chữ NO to tổ bố thì bạn có chắc là sẽ không đi vào vết xe đổ của Giô-ha-nan và những kẻ đồng lõa chớ?
Nghe này, khi đang yêu, đang si, đang mê, đang say – dù tiền, tình hay danh tiếng – thì có mấy ai còn đủ tỉnh táo, đủ sáng suốt, đủ minh mẫn để nghe, để thấy đâu. ‘Quất’ thẳng băng như tiên tri Giê-rê-mi như thế mà đám mê Ai-cập kia còn cười cái hậc, rồi buông một câu cộc lốc: “Xạo!” nữa là.
Tỉnh lại nghe cưng, quay đầu là bờ. Chạy trời không khỏi nắng đâu!
Sáu chương Kinh Thánh hôm nay cho chúng ta thấy rõ thêm bản chất gian ác của con người khi lìa xa đường lối Chúa. Những tưởng số người Giu-đa, phần lớn ở miền quê, được thoát khỏi cảnh phu tù Babilon sẽ tỉnh ngộ mà tu tâm dưỡng tánh sau đại họa của dân tộc chớ. Thế nhưng, họ lại dấn thân càng hơn vào tội lỗi (giết người, phản loạn, không vâng lời Chúa) và công khai khoe khoang về tội lỗi chống nghịch Chúa của mình (44: 16-19). Đúng là “cà cuống, chết đến đít vẫn còn cay”!
Việc Giê-rê-mi bị bắt xuống Ai-cập thì đúng là … hơi bị ‘đau’ cho ông ấy. Thế nhưng, trong chương trình của Đức Chúa Trời thì Giê-rê-mi là phương tiện ‘chăm sóc’ của Ngài dành cho đám dân sót phản loạn tại Ai-cập. Lúc nào họ cũng được ‘nghe’ Lời Chúa. Lúc nào họ cũng được ‘nhắc nhở’ về án phạt đã được rao ra. Chúa không hề lìa họ, Chúa không hề bỏ họ, Ngài luôn ở cùng họ cho đến khi thi hành xong án phạt trên họ … cho đến người cuối cùng! Chạy không thoát đâu cưng.
Chuyện cuối cùng liên quan đến bí thư Ba-rúc. Tuy chuyện xảy ra từ thời Giê-hô-gia-kim, tức là khoảng  15 năm trước khi Giê-ru-sa-lem sụp đổ, nhưng đến chương 45 mới được ‘xì’ ra. “Điều to tát cho riêng mình” mà thư ký Ba-rúc tìm kiếm, được Bản Dịch Mới nêu đích danh là “danh vọng”. Ba-rúc tìm kiếm danh vọng hay như Bản Diễn Ý là “gây dựng cơ đồ, sự nghiệp” cho riêng mình thì có gì sai, mà Chúa phải kêu riêng ra để nhắc nhở hè?
Anh í được nhắc nhở là vì “không đúng thời điểm”.
Đã đến lúc Ta giải tỏa sạch sẽ rồi mà còn ham hố danh vọng, địa vị chi nữa con ơi. Xì-tốp đi. Phần con thì chừng ni đủ rồi nè: “Tai họa mà ta sắp giáng xuống đất nầy, sẽ được lịnh … ‘cong mềm mại’ khỏi ngươi!”
Xi du à-ghen.


Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

TRONG GIỜ THÀNH ĐỔ

Giê-rê-mi 37-39 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay “tường thuật trực tiếp” tình cảnh rối ren của hoàng triều Giu-đa và thủ đô Giê-ru-sa-lem trước giờ thất thủ. Bị bao vây ròng rã suốt 2 năm trời, bởi đạo quân Babilon trăm trận trăm thắng thời bấy giờ, thì kể ra cũng kiên cường ra phết đấy chứ nhỉ. Và có lẽ, chính thành tích chịu trận đáng nễ này đã vô tình đẩy vua tôi nhà Giu-đa đến chỗ lầm tưởng chết người về nội lực phòng thủ quốc gia chăng. Nỏ biết.
Chỉ biết là vào lúc đó có ‘một bộ phận không nhỏ’ quan chức, tướng lĩnh, quý tộc Giu-đa dứt khoát không chấp nhận sự thật là thủ đô sẽ thất thủ, quốc gia sẽ bị xâm chiếm. Hay gọn một lời: họ không chấp nhận là sẽ bị thất bại.
Vì không chấp nhận kết cuộc như thế, nên bất cứ ai – kể cả vua – có biểu hiện “hoang mang, do dự, xét lại, suy thoái, không kiên định lập trường” hay có những “hành vi, phát ngôn đi ngược lại quan điểm đường lối chính thống” thì đều bị bắt, đều bị xử ngay lập tức. Đến vua còn phải sợ kia mà (38: 24).
Nhưng mà sợ ai, tại sao phải sợ thì đố ai trả lời được. He he. Vua chỉ các quan trưởng, các quan trưởng chỉ vua. Cuối cùng người này sợ người kia, người kia thì đang sợ người này. Ma ám.
Thật ra, hai năm “cầm cự kiên cường” của Giu-đa chẳng phải vì Giu-đa tài, cũng chẳng phải vì Giu-đa mạnh đâu. Sở dĩ, vua tôi Sê-đê-kia trụ được đến chừng đó thời gian là vì Chúa. Vâng, chính xác là như thế. Vì lòng nhân từ của Chúa còn chưa chấm dứt đối với con cháu của Đa-vít.
Suốt thời gian đó, Chúa vẫn liên tục sử dụng phát thanh viên Giê-rê-mi ngày đêm kêu gọi họ đầu phục ý muốn của Chúa: “hàng sống, chống chết!”
Ban đầu là đầu hàng Chúa, tức là ăn năn tội lỗi, thay lỗi lối sống để họa lưu đày sẽ được cất đi. Thế nhưng, đến khi “án đã tuyên” rồi, đội thi hành án – quan quân Babilon – đã đến trước cửa rồi, thì “hàng” là đầu hàng quân thù để được bảo toàn tánh mạng (38: 17)
Nhiều người hôm nay cũng đang trong tình trạng tương tự: tiếp tục hy vọng hão huyền vào khả năng hay tài trí ảo của mình để thoát hiểm – dù là trong hôn nhân, kinh doanh hay chức vụ thánh. Họ không thể, không muốn hoặc không sẵn sàng chấp nhận sự thật mà Chúa đã cảnh báo thường xuyên.
Nếu anh chị em đã và đang ở trong một tình thế bế tắc – dù là trong hôn nhân, kinh doanh hay chức vụ thánh – thì việc đầu tiên cần làm ngay là biệt riêng thì giờ (nếu cần thì xin nghỉ phép) để nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ cá nhân của mình với Chúa. Hãy lắng nghe tiếng “êm dịu, nhỏ nhẹ” của Ngài hoặc từ trong lòng anh chị em hoặc trực tiếp từ Lời Kinh Thánh. Hãy nghe lại bài giảng của những người hầu việc Chúa; hãy nhớ lại những lời tiên tri hay những lời cảnh báo mà Chúa đã sử dụng một ai đó nó với bạn. Và hãy thay đổi đi.
Người đời còn biết “thuận với Trời thì còn, mà nghịch lại với Trời thì … toi”, chẳng lẽ chúng ta là con của Đức Chúa Trời lại không thể THUẬN VỚI TRỜI được sao?
Có thể có một số người trong anh chị em thậm chí không biết được mình đang “thuận” hay đang “nghịch” với Trời nữa cơ. Thế thì, hãy tự trắc nghiệm xem nhé: Bạn có tìm cách tránh mặt “mấy ông, mấy bà” hay dùng Lời Chúa để khuyên bảo, để giảng dạy mình không? Khi đối diện với rắc rối, nghịch cảnh bạn có kêu cầu cùng Chúa và nhờ người khác cầu nguyện cho mình không? Khi Lời Chúa – mà bạn tự đọc trong Kinh Thánh hoặc nghe qua bài giảng, bài dạy của các mục sư – chỉ ra những tội lỗi, sai phạm của mình thì bạn có xưng nhận với Chúa và xử lý dứt điểm không?
Nếu câu trả lời là KHÔNG, thì bạn đang ở bên kia chiến tuyến, đối địch cùng Chúa rồi đấy.
Đầu phục ý muốn của Chúa, sống theo ý muốn của Chúa không bao giờ là một việc dễ dàng, lại càng không thể là một lối sống nhẹ nhàng, nhất là khi mọi người xung quanh đang ‘xuôi dòng’ khác với ta. Thế nhưng, đừng bao giờ lấy làm lạ về việc ấy, vì chúng ta được kêu gọi để ngược dòng, để đi vào cổng hẹp, đường hẹp.
Bạn có đang khác biệt với ‘quần chúng nhân dân’ xung quanh (về chuyện yêu đương, mần ăn kinh tế, học hành, sử dụng tiền bạc, quản lý thời giờ và sở hữu những tiện nghi vật chất, …) không đấy? Rất khác à? - Good. Khá nhớ rằng, bên cạnh bạn lúc nào cũng có những kẻ “khác người”, được Chúa chuẩn bị sẵn, để ‘kéo’ bạn ra khỏi ‘giếng’ nguy hiểm, như ngày xưa Chúa đã từng dùng Ê-bết-mê-lết đối với Giê-rê-mi vậy (38: 7-13).
Giê-rê-mi người hùng của Chúa không chết đã đành, nhưng còn Ê-bết-mê-lết, chỉ với một hành động “giúp bạn vượt khó” thôi mà vị thái giám này lại được bảo toàn sự sống, khi gươm giáo vô tình tha hồ tàn sát Giê-ru-sa-lem.
Ê-bết-mê-lết được cứu không phải vì ông đã cứu người mà là vì ông đã “tin cậy Chúa” (39: 18). Đấy nhé, không phải chỉ có những người hầu việc Chúa trọn thời gian như Giê-rê-mi mới có thể tin cậy Chúa cách quyết liệt, mà một vị cán bộ nhà nước như thái giám Ê-bết-mê-lết vẫn có thể tin cậy Chúa, thông qua một việc làm dường như chẳng dính dáng gì đến đức tin.
Không quan trọng là đức tin của chúng ta được bày tỏ trong trường hợp nào, miễn là nơi đâu còn có người tin cậy Chúa, nơi đó còn có phép lạ xảy ra. Nơi đâu còn có người đặt lòng tin nơi Chúa, thì nơi ấy còn chứng kiến sự giải cứu của Đức Chúa Trời.
Bạn có còn thật lòng tin cậy Chúa không?


Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

TRƯỚC GIỜ THÀNH ĐỔ

Giê-rê-mi 34-36 
Cần phải nói rõ ngay từ đầu là Thành Đổ chớ hổng phải Thành Đô, để những ai ‘máu me’ tin tức thời sự ở quê nhà hiện giờ khỏi phải suy diễn lung tung nhé. He he. Thành ở đây là thành phố Giê-ru-sa-lem. Nó sắp bị phá đổ rồi. Và 3 chương Kinh Thánh hôm nay là những gì đã xảy ra trước khi … Thành đổ. Đơn giản rứa thôi.
Thật ra, thì phần lớn sách tiên tri Giê-rê-mi đều tập trung vào thời kỳ khoảng hơn 20 năm, trước khi … Thành đổ. Đây là thời kỳ mà bốn vị vua thay nhau cai trị trên Giu-đa theo một ‘nhiệm kỳ’ mang tính điệp khúc: 3 -11 – 3 – 11, tức 3 tháng – 11 năm (II Vua 23: 31 – 24: 20).
Trong suốt 22 năm 6 tháng của một con bệnh trong thời kỳ cuối, thôi thì đủ thứ … biến chứng và u bướu được dịp … khoe hàng. Mùi đặc trưng của bệnh nhân … ‘sắp lên đường’ đã thật sự tràn ngập khắp mọi nơi. Giê-rê-mi được chọn lựa để phục vụ trong giai đoạn lịch sử ấy, như một bác sĩ chuyên nghiệp. Nan đề duy nhất mà Giê-rê-mi gặp phải là bệnh nhân không chịu uống thuốc theo toa ông cho. Họ chỉ thích uống thuốc hạ sốt, giảm đau, xoa dầu chút đỉnh theo chỉ dẫn của mấy anh lang băm có bằng thật nhưng … học giả mà thôi.
Nè, hỏi nhỏ chút nghe: hội chúng hay đối tượng mà bạn được kêu gọi để phục vụ hay chăm sóc có ‘bà con’ xa gần gì với dân Giu-đa giai đoạn trước khi Thành đổ không? Không đến nỗi nào, đúng không? Thế thì có gì mà cứ ấm áp tư tưởng “bỏ cuộc chơi” mãi thế.
Trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay, Giê-rê-mi lại quen ‘bài’ cũ: kẻ sau ra trước, kẻ trước ra sau. Và dường như, lúc nào Giê-rê-mi cũng ‘nhẹ tay’ hơn với vị vua cuối là Sê-đê-kia hay sao í. Còn ông vua anh Giê-hô-gia-kim ấy à, lúc nào cũng bị quất thẳng tay luôn. Mà không quất cũng uổng chớ.
Mỗi khi đọc Kinh Thánh mà gặp nhằm một câu hay một phân đoạn chỉ ra tội lỗi của mình hoặc bảo mình cần phải làm một điều gì đó, thì có ai trong chúng ta dám xé toạt trang ấy rồi đốt không?
Thế mà Giê-hô-gia-kim dám đấy. Anh í vừa ngồi sưởi, vừa nghe bộ hạ đọc sách tiên tri Giê-rê-mi. Cứ nghe xong đến đâu, ảnh cứ lấy dao rọc từ từ từng khoanh một (sách ngày xưa được cuốn lại thành cuộn), cho vào lò … để sưởi tiếp.
Đốt Kinh Thánh thì trong lịch sử xưa nay, ở Tây cũng như ở ta, không ít người đã từng, nhưng đọc xong rồi mới đốt – đốt để sưởi ấm – để nghe đọc – rồi lại đốt cho đến hết, thì Giê-hô-gia-kim là độc nhất vô nhị. Chính vì vậy nên, anh í được tặng riêng cho một phần … ‘hậu sự’ rất đặc biệt:
“Con cháu nó sẽ không được ngự trên ngai Đa-vít. Thây nó sẽ bị ném ra ngoài, phơi nắng ban ngày và dầm sương giá ban đêm” (36: 30)
Có mạng lịnh đặc biệt nào trong Thánh Kinh mà bạn đang cố tránh … ‘chộ mặt’ không? Nghe nè: dù có cố tình lảng tránh, phớt lờ hoặc phủ nhận mạng lịnh của Chúa hay thậm chí là đốt bỏ Kinh Thánh như Giê-hô-gia-kim đã làm đi nữa, thì chúng ta cũng không thể nào thay đổi được chân lý của Chúa đâu. Nói cách khác, thái độ của chúng ta đối với Lời Chúa không bao giờ có thể làm thay đổi được nội dung của Kinh Thánh.
Chỉ có Lời Chúa thay đổi được chúng ta chớ không bao giờ có chuyện ngược lại. Còn nếu việc học hỏi, nghiên cứu Lời Chúa không thay đổi được đời sống của bạn thì hoặc là bạn quá bơ-phết (perfect) hoặc là bạn đã ngâm kíu cách sai lệch rồi. Hu hu.
Ngoài câu chuyện … ‘không đụng hàng’ của Giê-hô-gia-kim trên đây, thì trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay còn có 2 câu chuyện khác liên quan đến kinh nghiệm cá nhân của Giê-rê-mi cũng đáng để tâm suy gẫm lắm đấy.
Chuyện thứ nhất, trong chương 31, khiến ta liên tưởng đến giai điệu bài Không Tên Cuối Cùng của Vũ Thành An: “Biết bao lần em đã hứa, hứa cho nhiều rồi lại quên …”
Ông vua nhà họ Hứa ở đây có tên là Sê-đê-kia và các bậc quan chức, cùng thành phần giàu có của Giu-đa. Sau khi được Chúa giảm án (34: 4-5), Sê-đê-kia vô cùng hồ hởi phấn khởi. Trong giây phút … tốt đột xuất, Sê-đê-kia tuyên bố phóng thích tất cả nô lệ người Do Thái trong cả nước. Song niềm vui ngắn chẳng tày gang, nhiều nô lệ chưa kịp ăn bữa cơm tự do đã bị triệu tập về lại ngay vị trí cũ.
Hứa, cam kết, rồi … thất hứa. Có quyền mà, làm gì được nhau. Đây hứa lèo đấy, không giữ lời đấy, làm gì được nhau. Vâng có thể, người bị ta ‘xù’ không làm gì được chúng ta, nhưng Chúa thì có đấy.
Đây là ‘hàng khuyến mãi’ dành cho mấy tay hứa lèo nè: “Vì các ngươi không vâng lời Ta, không chịu trả tự do cho anh em đồng bào, nên Ta sẽ cho các ngươi được 'tự do’, tự do chạy vào cõi chết! Các ngươi sẽ bị chiến tranh, nạn đói và bệnh dịch tàn sát! Các dân tộc trên thế giới sẽ ghê tởm các ngươi. Ta sẽ hình phạt những kẻ đã bội giao ước Ta, không thi hành lời thề nguyện long trọng trước mặt Ta” (34: 17-18)
Biết bao nhiêu con dân Chúa ngày hôm nay, kể cả một số người hầu việc Chúa, ngày lại ngày vẫn vô tư … hứa lấy được, hứa cho có, hứa mà không cần suy nghĩ rằng mình có thực hiện điều đã hứa hay không. Kể cả hứa với Chúa, lẫn với người, từ những chuyện quốc gia đại sự cho đến những chuyện tình cảm nam nữ riêng tư.
Đức Chúa Trời của thời Giê-rê-mi với Đức Chúa Trời mà chúng ta thờ phượng ngày hôm nay cũng chỉ có một mà thôi. Ngài không hề thay đổi. Và Đấng không hề thay đổi này cực ghét mấy kẻ thất hứa, tức không giữ lời hứa, dù bé hay lớn. Bạn có biết điều đó không?
Này, xem lại đi: có nợ ai lời hứa nào không? Có cam kết gì với ai cho đến “răng long đầu trọc … lóc” không? Có hứa nguyện gì với Chúa không? Hãy nhanh chóng mà giải quyết dứt điểm đi. Đừng có đùa. Hãy nhìn vào hậu quả mà vua tôi Giu-đa đã nhận cách đầy đủ kia mà tỉnh ngộ, may ra còn kịp nhá.
Chúa phạt nặng những người thất tín nhưng cũng ban thưởng cách hào phóng cho những người trung tín. Phần thưởng Chúa dành cho gia tộc Rê-cáp (35: 18-19) minh chứng điều đó. Không phải Chúa ban thưởng cho họ vì đã không uống rượu đâu nha, dù không uống rượu là very, very good. Chúa ban thưởng vì cớ họ đã trung thành hay trung tín vâng giữ lời dạy của tổ phụ mình.
Con nhà quê bình dân (Rê-cáp) thì trung tín trong việc vâng giữ lề luật, còn con nhà “danh gia vọng tộc” (vua quan Giu-đa) thì lại bội tín. Chuyện thì bé thôi nhưng ý nghĩa dạy dỗ thì không bé đâu. Hỡi anh chị em, hãy học biết giữ chữ tín với Chúa và với người. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ trong đời thường: từ chuyện uống, chuyện ăn, …


Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

HY VỌNG GIỮA CƠN PHÁN XÉT

Giê-rê-mi 30-33
Trước lúc rạng đông luôn là thời điểm đen tối nhất, và sách tiên tri Giê-rê-mi cũng không là ngoại lệ. Những dòng mở màn của chương 30 đã vẽ nên một bức tranh tối hù về tai họa của Giu-đa đang lù lù trước cổng. Thế nhưng đỉnh điểm của cơn hoạn nạn mang tầm quốc gia thì còn xa lắm trong cõi tương lai vào kỳ Đại Nạn cơ. Tại đây, một lần nữa tính “ứng nghiệm kép” trong những sứ điệp tiên tri từ Đức Chúa Trời lại được nhìn thấy.
Từ trong đêm đen của cơn hoạn nạn sắp đến, Chúa đã báo trước về sự phục hồi đầy vinh diệu và hạnh phước. Dân Chúa sẽ được ‘trồng’ lại trên mảnh đất quê nhà (31: 4-6, 8), lệ đắng của họ sẽ nên nước mắt mừng vui (31: 13) và Đức Chúa Trời sẽ lập một giao ước mới với họ (31; 31-34).
Và dấu chứng bảo đảm cho những lời hứa của Đức Chúa Trời liên quan đến việc hồi hương của dân sự Chúa là việc Giê-rê-mi vâng lời Chúa mua một thửa ruộng – mua bất động sản trong khi biết rằng xứ sở sắp rơi vào tay quân xâm lược Babilon!
Đó là một hành động của đức tin, một hành động vâng lời Chúa cách tuyệt đối, dù trong mắt mọi người thì tiên tri Giê-rê-mi dường như không còn được bình thường, vì đã tự mâu thuẫn. Ấy là vì ông mới vừa giảng về sự phán xét hầu đến, rồi chống lại những ai rao giảng về việc sớm hồi hương. Thế mà giờ đây khi tai họa chưa thấy xảy ra, ông lại chuyển đề tài từ phán xét sang sứ điệp hy vọng. Răng rứa?
Thấy liền liền vậy thôi, nhưng thật ra giữa họa lưu đày và phước hồi hương là gần cả thế kỷ đấy. Cả họa lẫn phước đều là chuyện tương lai, tuy xa gần sau trước khác nhau, nhưng chắc cú là sẽ ứng nghiệm đúng kỳ. Đơn giản là vì tất cả mọi chi tiết, từ A đến Z đều nằm trong tay Chúa.
Anh chị em có xây dựng cuộc đời mình trên những lời hứa của Đức Chúa Trời hay chỉ xây dựng một phần trên đó?
Một người mà có khát vọng sẽ lưu tâm đến mọi lời hứa được ẩn chứa trong Kinh Thánh. Theo bạn thì người đó sẽ tìm được bao nhiêu?
Thực tế thì có hơn 7.000 lời hứa ẩn chứa trong Kinh Thánh, và phần lớn trong số đó là những mục tiêu dành cho bạn đấy! Thế nhưng một khi tìm được một lời hứa của Chúa, đừng dừng lại ở chỗ viết xuống, học thuộc lòng nó, rồi … xếp xó. Hãy khai thác nó, chuyển động nó và để nó thay đổi đời ta.
Giê-rê-mi đã nhận được lời hứa của Chúa. Dân tộc của ông, dù phải đối diện với viễn cảnh bị giải tỏa trắng bởi cơn sóng dữ Babilon nhưng sẽ không bị tiêu diệt. Chúa sẽ đem họ trở về. Do đó, Giê-rê-mi đã mua bất động sản (với một mức giá … không thể nào rẻ hơn) để phát đi lời tuyên bố rằng, “tôi nay đang đứng trên những lời hứa của Đức Chúa Trời! Ngài sẽ phục hồi dân tộc chúng ta!”
Việc Giê-rê-mi mua ruộng cũng còn có nhiều điều khiến ta phải suy gẫm. Mọi chi tiết trong cuộc đời của người được Chúa chọn đều nhằm phục vụ cho … ‘ý đồ’ của Chúa. Tất cả.
Từ lấy vợ (như tiên tri A-mốt), hay không được lấy vợ (tiên tri Giê-rê-mi); từ việc đặt tên con (tiên tri Ê-sai) đến việc mua ruộng đất của Giê-rê-mi, tất tần tật đều là … “thông báo”, là “tuyên bố”, là “sứ điệp” cho Chúa mà thôi. Đấy, cứ nhìn vào những người được Chúa chọn thuở ấy, vào đời sống cá nhân của họ, gia đình con cái của họ, tài sản của họ là có thể biết được … Chúa muốn gì rồi. Chả trách, về sau này kinh Tân ước gọi chúng ta – những người tin thờ Chúa – là những lá thơ tình mà Thiên Chúa gởi cho nhân gian.
Bạn thân mến, cứ theo đó mà xét, thì người ta có đọc được gì về chương trình hay ý muốn của Đức Chúa Trời nơi tài sản, tên tuổi, gia đình và nhân thân của bạn không?
Giê-rê-mi mua đất không phải vì có nhu cầu, cũng không phải vì do tài … kinh doanh mách bảo; Giê-rê-mi mua đất cũng không phải vì tình cảm với thằng em con nhà chú hay vì trách nhiệm với họ tộc; Giê-rê-mi mua đất không phải vì ông muốn mà là vì Chúa muốn. Đây phải là nguyên tắc hành động chủ đạo của mỗi một chúng ta, đặc biệt là những người đang đứng trong chức vụ.
Thế thì, vấn đề không nằm ở chỗ chúng ta có muốn điều đó (việc đó, nơi đó, người đó, ngày đó, …) hay không; vấn đề cũng không nằm ở chỗ gia đình chúng ta (hội thánh chúng ta, công ty chúng ta, …) có cần đến chúng ta làm điều đó (có mặt ở nơi đó, vào thời điểm đó, …) hay không, mà là CHÚA CÓ MUỐN CHÚNG TA LÀM ĐIỀU ĐÓ (có mặt ở nơi đó, vào thời điểm đó, …) HAY KHÔNG.
Có phải bạn đang tranh chiến để đưa ra một chọn lựa mang tính quyết định không? Hãy áp dụng nguyên tắc chủ đạo vừa nêu: “Ý Trời là tối thượng” hay “Ý Chúa là quyết định cuối cùng” vào trong trường hợp của mình đi. Chắc chắn là có thách thức đấy, có thể là sẽ bị chửi, bị chê đấy, nhưng nếu chọn làm theo điều Chúa phán bảo, thì chắc chắn là bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc đâu.
Khi nào mà bạn đã dứt khoát quyết định làm theo ý Chúa thì hãy theo gương Giê-rê-mi mà tấu trình với Chúa ri nè:
Lạy Chúa Giê-hô-va! Chính Ngài đã dùng quyền năng lớn lao và cánh tay quyền uy mà dựng nên trời và đất! Không có việc gì khó quá cho Ngài. Ngài bày tỏ lòng nhân ái đến nghìn đời, nhưng phạt tội cha ông đến đời con cháu. Ôi! Ngài là Đức Chúa Trời vĩ đại và quyền uy, danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn quân! Kế hoạch của Ngài thật lớn lao, công việc Ngài đầy quyền năng. Mắt Ngài soi thấu mọi đường lối của con cái loài người để ban thưởng cho mỗi người tùy theo đường lối và kết quả công việc họ làm. (32: 17-19)
Thế nhé. 


Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

CẢI TỬ HOÀN SINH

Dừng Chân Lần Thứ 29 
NHÌN LẠI
Thật … ‘tréo cẳng ngỗng’ là những tin tốt lành mang lại sự bình an thường bắt đầu với những tin xấu mang tính … bất an.
Cái chết đau đớn, nhục nhã của Người Đầy Tớ Chịu Khổ trong Esai 53 và kết quả lạ lùng từ cái chết của người mang lại là một minh họa sống động cho nghịch lý này.
Người bị “khinh rẻ … chối bỏ … đánh đập … ngược đãi … ức hiếp … như chiên con bị đem đi làm thịt” (53: 3-8). Thế nhưng, còn hơn là một là một thảm kịch trong lịch sử, cái chết của Người còn là “ý muốn của Đức Chúa Trời” (53: 10). Như nước mát cho khách bộ hành đang khát và như sự chữa lành cho tấm lòng đang thương tổn, tin lành vinh diệu này cần được rao báo cho muôn dân, và đó phải là đích đến của dân sự Chúa.
Tuy nhiên, dân sự Chúa luôn cảm thấy hoàn toàn không thỏa đáng trong những trường hợp tương tự như của Giê-rê-mi. Một người có tâm linh mềm mại và hơi bị … mau nước mắt lại được chọn để làm tiên tri và làm phát ngôn viên của Đức Chúa Trời. Đúng là không … “môn đăng hộ đối” chút nào cả. He he.
Ấy vậy mà ‘lão’ chạy ngon lành luôn nha. Mềm nhưng không yếu, rất dễ khóc nhưng không ủy mị. Bằng chứng là mấy tay chống lại ‘lão’ – nào vua, nào quan, nào tướng, nào dân – đều đi đứt hết, riêng ‘lão’ thì cứ ‘trơ trơ’ như thế cho đến cuối cùng. ‘Lão’ cứ ‘dai’ như thế cho đến ngày tận mắt chứng kiến những gì Chúa phán bảo – qua môi miệng ‘lão’ – trở nên hiện thực.
Vâng, qua một đầy tớ vâng lời thì khải tượng của Đức Chúa Trời luôn được hoàn tất, cho dù có phải đối diện với những sự vu khống hay đe dọa đến tính mạng.
NHÌN LÊN
Anh chị em có nhận ra lẽ thật được khai mở từ trong những lời hứa … “xưa thật là xưa” của Đức Chúa Trời không?
Chẳng hạn như … “ngày xửa ngày xưa” trong Sáng Thế ký 3: 15; Đức Chúa Trời hứa rằng, có một ngày dòng dõi của người nữ sẽ giày đạp đầu con rắn – tức là Chúa Cứu Thế hay Đấng Mê-sia sẽ đến giáng cho Sa-tan một đòn chí mạng, và bắt chiếc cầu giải hòa giữa con người tội lỗi và Đức Chúa Trời chí thánh. Lời hứa này là chắc chắn, nhưng sự đợi chờ thì đã phải kéo dài đến hàng nghìn năm!
Ê-sai đã khắc họa chân dung của Người Đầy Tớ Chịu Khổ hàng trăm năm trước khi Chúa Cứu Thế giáng sinh. Việc tử hình phạm nhân bằng cách đóng đinh câu rút chưa từng được biết đến vào thời của Ê-sai, nhưng ông đã miêu tả quá trình hành hình tàn nhẫn này chính xác đến từng chi tiết, cứ như thể ông đang tường thuật trực tiếp từ đồi Gô-gô-tha, nơi Đức Chúa Giê-xu bị đóng đinh vậy.
Hàng thế kỷ sau – theo đúng lịch trình – mọi sự diễn ra chính xác đến từng cen-ti-mét, như Ê-sai đã báo trước. Rồi năm từng năm trôi qua, lời hứa cứ thế mà tiến gần hơn, gần thêm đến giờ hoàn tất, là “khi thời hạn đã được trọn, Đức Chúa Trời sai Con Ngài đến” (Galati 4: 4)
Lời tiên tri về sự đến lần thứ nhất của Chúa Cứu Thế, sau hàng nghìn năm đã ứng nghiệm nơi Đức Giê-xu, người Nazaret thể nào, thì lời tiên tri về sự đến lần thứ hai của Ngài cũng sẽ ứng nghiệm chắc chắn thể ấy.
Khá nhớ rằng, Chúa mà chúng ta tin thờ là Đức Chúa Trời thành tín. “Điều chi Đức Chúa Trời đã hứa, Ngài cũng có quyền làm trọn được” (Roma 4: 21), và chính Chúa cũng xác nhận rằng “Ta đang thức để thực hiện lời Ta đã phán” (Giê-rê-mi 1: 12)
NHÌN TỚI
Chờ đợi lời hứa của Chúa được ứng nghiệm có thể sẽ không giống như … “con chờ mẹ”, không giống như chờ … “gió mùa hè” hay “chờ mong anh trai sẽ đem về cho tà áo mới, ba ngày xuân đi khoe xóm giềng” đâu. Thời gian có thể … dường như “đang dừng lại” khi ta đang trông đợi một điều gì đó … lâu quá chừng lâu. Thế nhưng, đối với những ai luôn bền bỉ đợi chờ, mắt luôn vọng trông nơi “món quà” đã được Chúa hứa thì sẽ có một ngày – vâng, chắc chắn sẽ có một ngày – người ấy sẽ khám phá được rằng sự chờ đợi thật có giá trị dường bao!
Mỗi khi bạn đọc thấy cụm từ “đây là điều Chúa phán” hay “Chúa phán vậy” trong những trang Kinh Thánh, thì hãy ghi chú vào bên cạnh: “chắc chắn nó sẽ xảy ra!” Và rồi đến đúng kỳ, bạn sẽ được tận mắt chứng kiến.
Hãy đặt những lời hứa dưới đây (và vô vàn những câu tương tự như thế mà bạn có thể thấy trong Kinh Thánh) bên cạnh Ê-sai 60: 22 “Chính Ta là Đức Giê-hô-va, Ta sẽ nhanh chóng thực hiện điều ấy đúng kỳ!”. Rồi hãy chờ đợi với lòng kỳ vọng, vì đến đúng kỳ bạn sẽ gặt.
§  “Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ. ... Ta sẽ trở lại đem các ngươi đi với ta, hầu cho ta ở đâu thì các ngươi cũng ở đó” (Giăng 14: 2-3)
§  “Ta không để cho các ngươi mồ côi đâu, ta sẽ đến cùng các ngươi” (Giăng 14: 18)
§  “Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Jêsus cùng đến với Ngài … Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau.” (1 Tesalonica 4: 14, 18)