Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015

DẤU & GIẢNG

Ê-xê-chi-ên 12-15 
“Dấu” ở đây là ra dấu, là làm điệu bộ theo kiểu … ca ra bộ, tức ca cải lương của người Nam Bộ. Có điều Ê-xê-chi-ên chỉ có ra bộ, tức làm điệu bộ chớ hổng có ca hát gì ráo trọi. Kiểu ni thì giống kịch câm hơn. Diễn như rứa khiến người ta tò mò. Rồi khi nào chúng thắc mắc thì sẽ giải thích. Do đó, dấu và giảng có thể hiểu là diễn và … giải!
Đây là một phương cách truyền thông đặc biệt, dành riêng cho những người nổi loạn (12: 2), tức là … thấy rồi mới tin. Mục đích cuối cùng vẫn là “biết đâu chúng sẽ suy nghĩ lại” (12: 3). Nói theo ngôn ngữ ngày hôm nay là trở nên mọi sự cho mọi người để bằng mọi cách cứu rỗi một vài người. (I Corinhto 9: 22).
Đấy, có nhiều cách giảng lắm nha anh chị em. Tùy theo đối tượng, thành phần mà chọn kiểu cho phù hợp. Đừng có ‘quất’ một kiểu truyền thống … nói ‘suông’ mãi rồi than là sao chẳng ép-phê nha. Hãy chịu khó lắng nghe sự hướng dẫn của Chúa mà phối kết hợp hình ảnh, trình chiếu, ca diễn minh họa vào nhé.
Từ hải ngoại, Ê-xê-chi-ên tiếp tục rao báo án phạt hầu đến cho nhà Giu-đa. Khán thính giả của ông là những người đang bị lưu đày giống như ông.
Lần nầy, thì án tuyên cụ thể đối với 3 thành phần: vua Giu-đa (chương 12), những tiên tri … tự xướng (không phải tự sướng) (chương 13) và những trưởng lão, tức thành phần lãnh đạo ‘ngoài thì Chúa, trong thì chùa’ (14: 1-11).
Trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay, cụm từ “chúng nó sẽ biết rằng chính ta là CHÚA”  liên tục được lập đi lập lại (12: 15, 16, 20; 13: 9, 14, 23; 14: 8; 15: 7). Đó là mục đích của việc thi hành kỷ luật.
Rất nhiều người chỉ thật sự tâm phục, khẩu phục Chúa khi nào bị uýnh … sát ván mà thôi. Thế nhưng, để kinh nghiệm Chúa qua chính tai nạn của mình thì đúng là cái giá hơi bị đắt đấy.
Cần phải nói thêm rằng, những người Giu-đa đang còn ở quốc nội – đối tượng chính của án phạt được Ê-xê-chi-ên tuyên rao ở đây – sẽ không có cơ hội để nhận biệt rằng chính Chúa là CHÚA nữa. Vì răng? – Thì chết mất xác còn đâu. Án đã tuyên rồi. Không chết vì đói, thì sẽ chết vì bệnh; mà không chết vì bệnh thì cũng sẽ chết bởi gươm (14: 21)
Lời giảng ở đây, tuy là nói về dân Giu-đa còn ở quốc nội nhưng lại dành cho dân Giu-đa đang bị lưu đày tại Babilon. Để rồi khi nghe được những gì sẽ xảy ra tại quê nhà, thì lúc đó họ nhận ra rằng, ai là tiên tri thật và ai là tiên tri giả, ai đến từ Chúa và ai đến từ … chùa!
Chúa sẽ đem một số người Giu-đa sang Babilon lưu đày, sau khi hủy diệt hoàn toàn Giê-ru-sa-lem, không phải vì họ tốt lành chi cả mà là để làm tang chứng, vật chứng về … “bản tính khó dời” của họ.
“Sẽ có những kẻ sống sót và bị lưu đày đến đây, cả nam lẫn nữ. Con sẽ thấy nếp sống và công việc tội ác của họ, rồi con sẽ hiểu tại sao Ta phải đoán phạt Giê-ru-sa-lem như thế. Họ sẽ cho con hiểu rõ và không còn thắc mắc khi con thấy tận mắt nếp sống và công việc tội ác của họ. Con sẽ biết Ta đoán phạt họ không phải là vô cớ, Chúa Hằng Hữu phán vậy” (14: 22-23)
Chính những người Giu-đa lưu vong lần thứ nhất, tức cùng đợt với Ê-xê-chi-ên, mới là đối tượng cần được tỉnh thức, cần phải ăn năn. Họ cần phải nhận thấy rằng, án phạt của Chúa là xác đáng, là … đúng người, đúng tội.
Nói cách khác, Chúa vẫn cố tỉnh thức số dân sót đang lưu vong này hầu cho họ đoạn tuyệt hẳn với tội thờ lạy hình tượng, đầu phục Chúa hoàn toàn, an tâm chấp hành … án cho trọn số năm mà Chúa đã định: 70 năm! Đừng có nhẹ dạ mà tin theo những lời tiên tri giả dối từ mấy ông, mấy bà … tự xướng nữa.
Còn đối với những ai, trong số dân đang lưu vong – tức là những người đang bị kỷ luật – mà không chịu tỉnh thức, không chịu “quay trở lại, từ bỏ thần tượng, quay mặt khỏi mọi sự kinh tởm” thì hình phạt dành cho họ sẽ là “sẽ bị loại bỏ khỏi dân Chúa”, tức là sẽ bị đì-lít (delete) vĩnh viễn.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, mà cụ thể là trong 14: 12-20 có một ý tưởng khá … sốc hàng. Ấy là một khi mà Chúa đã đổ … ‘tứ đại tai họa’ (đói, bệnh, thú, gươm) xuống dân Ngài thì dù có bộ ba … ‘chuẩn men’ là Nô-ê, Gióp và Đa-ni-ên ở đó đi nữa cũng chẳng thay đổi được án phạt đâu. Sự công nghĩa của ba vị ấy chỉ cứu được mạng của ba vị ấy thôi. Vợ con của mấy vị ấy mà lôm côm thì cũng đi đứt luôn đấy. Kinh.
Không có chuyện ăn theo đức tin ở đây nha bà con. “Linh hồn của cha cũng như linh hồn của con … linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết” (Ê-xê-chi-ên 18: 4)
Đừng để cách sống và cách thờ phượng Chúa bất kính của người người xung quanh, kể cả những người được xưng là tôi tớ Chúa, định đoạt cách sống và cách phụng vụ Chúa của bạn. Bạn có thể sống tin kính, đẹp lòng Chúa giữa những người vô tín và bất kính ở xung quanh. Tiên tri Ê-xê-chi-ên là một trong những gương mẫu đáng noi theo
Vấn đề còn lại, bạn và tôi có MUỐN theo gương vị tiên tri khả kính này hay không mà thôi.


Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015

TỘI & SẦU

Ê-xê-chi-ên 7-11
Cũng cần có vài đường lã lướt để bà con hiểu được ‘bản chất của vấn đề’ mà tiên tri Ê-xê-chi-ên sẽ trình bày trong ngày hôm nay. Số là sau khi bị bắt sang Babilon, những người Giu-đa trong đợt lưu đày lần thứ nhất này vẫn một mực tin rằng, việc này chẳng qua chỉ là tai nạn, là xui rủi, nhầm lẫn gì đó thôi.
Dễ gì mà Chúa để cho dân được chọn của Ngài bị ngoại bang xài xể. Cùng lắm là 2 năm sẽ được hồi hương thôi hà. Còn chuyện Giê-ru-sa-lem bị sụp đổ, Đền Thờ bị phá hủy á? Bậy bạ, Đức Chúa Trời nào nỡ vậy.
Cả người đang lưu vong ở hải ngoại lẫn người dân còn lại tại quốc nội đều tin như thế. Họ tin như thế vì có rất, rất nhiều người, nhân danh Chúa, rao giảng như thế.
Trong khi đó, cũng giống như Giê-rê-mi, tiên tri Ê-xê-chi-ên được lịnh Chúa rao giảng ngược lại, rằng nước sẽ mất, nhà sẽ tan, Đền Thờ, thành quách sẽ bị đốt sạch, của cải tài sản sẽ bị cướp sạch, người dân thì đa số sẽ bị giết hoặc bởi đói, hoặc bởi dịch, hoặc bởi chiến tranh. Chỉ có một số ít còn lại sẽ bị lưu đày. Không những thế, mà giờ … “chuông nguyện hồn ai” đã điểm rồi.
“CHÚA phán như vầy: Tai họa này đến tai họa khác, kìa tai họa đã đến. Tận cùng đã đến, tận cùng đã đến, kìa sự tận cùng đã đến trên ngươi. … Này, ngày ấy đây; kìa nó đã đến, sự bất hạnh ngươi đã xuất hiện; …  Thì giờ đã tới, ngày đã đến …”  (7: 2-12)
Đây là những lời tiên tri dành cho dân Chúa năm xưa, nhưng sao nghe cứ như là Chúa đang nói trực tiếp với chúng ta vậy. Khác nhau chỉ là tầm mức mà thôi. Dân Chúa xưa chỉ gói gọn ở vương quốc phía nam là Giu-đa, còn dân Chúa nay và “Giu-đa nay” thì là toàn thế giới.
Năm xưa dân Chúa bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo của Đức Chúa Trời, kể cả bằng chứng sờ sờ trước mắt là quân Babilon đang vây thành, và hơn chục nghìn nhân mạng đã bị túm đi lưu vong lần thứ … nhất! Biết bao nhiêu dấu hiệu cảnh báo từ Chúa về giờ phán xét đã hầu gần nhưng con dân Chúa ngày nay vẫn đủng đà đủng đỉnh, cứ như thể chuyện ấy không liên can gì đến mình hay sao ấy.
Phải chăng từ trước đến giờ các Hội Thánh dòng chính (mainline) luôn được dạy rằng, người tin Chúa sẽ được cất lên trước kỳ Đại Nạn nên sinh ra thái độ ỷ lại này chăng? Song nếu nhìn vào những dấu hiệu thời đại đang diễn ra trên toàn thế giới và đối chứng với lời của Chúa thì có lẽ, đã đến lúc cần xem xét lại thuyết Tiền Đại Nạn rồi đấy.
Nay quay sang điểm nhấn của phần Kinh Thánh hôm nay: chuyến ‘du khảo siêu tốc’ của tiên tri Ê-xê-chi-ên về thăm lại thành phố quê hương Giê-ru-sa-lem. Sự kiện này xảy ra khoảng 5 năm trước khi Giê-ru-sa-lem bị quân Babilon tàn phá.
Không phải cả linh hồn xác của Ê-xê-chi-ên được tham gia trong chuyến du khảo siêu tốc này, như chấp sự Philip trong Công vụ 8 đâu nha. Chỉ có ‘phần vô hình’ của anh í về Giê-ru-sa-lem thôi, còn xác thì vẫn ngồi ở nhà tại Babilon, trước mặt các trưởng lão Giu-đa (8: 1-3; 11: 24-25)
Tuy là trong linh giới, trong khải tượng nhưng những gì mà tiên tri Ê-xê-chi-ên được nhìn thấy tại Giê-ru-sa-lem và tại Đền Thờ lúc ấy là thật, rất thật.
Người của Chúa thấy gì? – Tội lỗi tràn ngập Giê-ru-sa-lem, và đỉnh điểm là ngay trong Đền Thờ của Chúa.
Người ta phạm tội gì trong Đền Thờ của Chúa? – Thờ hình tượng. Kính thưa các … thể loại hình tượng.
Những phụ lão thì dâng hương, sì sụp khấn vái trước đủ các loại côn trùng, và thú vật gớm giếc (8: 10); phụ nữ thì đang thành tâm cúng vái với thần mùa xuân Thamu, chồng của dâm nữ thần Isis (tên giống y chang tên viết tắt của đám phiến quân Hồi giáo đang càn quét qua miền Bắc I-rắc hiện nay); còn các  phụ … nam thì xây hẳn lưng lại với Chúa để chuyên tâm thờ lạy thần Mặt Trời.
25 phụ nam này rất chi là thành tâm nhé. Bằng chứng là xiên nguyên cây qua mũi theo đúng quy trình thờ phượng luôn đóa.
Tại sao dân sự Chúa lại làm như thế ngay trong Đền Thờ của Chúa? Tại sao người ta lại có thể chấp nhận một kiểu thờ phượng hổ lốn, tả pí lù hay … lẫu thập cẩm như thế? Đúng là không ra cái thể thống gì cả. Chúa không ra Chúa, chùa không ra chùa. Chết là đáng lắm rồi, đúng không?
Thế nhưng, đừng quên là thân thể của mỗi chúng ta và cả hội thánh nữa, cũng chính là Đền Thờ của Chúa ngày hôm nay đấy ạ. Nếu Chúa nhìn vào thân thể chúng ta, vào chính mỗi chúng ta và hội thánh địa phương nơi chúng ta đang sinh hoạt – tức là nhìn vào Đền Thánh của Ngài ngày hôm nay – thì Chúa sẽ thấy điều gì? Liệu có những gì chúng ta đang tôn sùng (thần tượng) khiến Chúa nổi ghen không? Liệu có những gì gian ác, gớm ghiếc đang âm thầm, kín giấu chiếm mất lòng ta không?
Nhớ rằng, dân Giu-đa phạm tội tày trời như thế, nhưng họ không nghĩ rằng họ sai. Họ đang thờ phượng TRONG ĐỀN THỜ CỦA CHÚA mà. Họ đâu biết là việc làm của họ đã khiến cho vinh quang của Chúa, tức là sự hiện diện của Chúa, vĩnh viễn lìa khỏi Đền Thờ (8: 6). Mà một khi không còn sự hiện diện của Chúa, thì dù người đó là ai, nơi đó vốn là gì cũng sẽ không thoát khỏi lửa hủy diệt.
Tưởng như là Chúa không thấy gì, nhưng rõ ràng là thấy Chúa tất tần tật. Không một điều gì có thể giấu được Chúa.
Hình ảnh Chúa sai thiên sứ “ghi dấu trên trán những người nào than thở, khóc lóc về mọi điều kinh tởm đã phạm giữa thành nầy” (9: 4) trước khi tiến hành sự hủy diệt, vừa mang tính cảnh báo mà cũng vừa an ủi chúng ta. Cảnh báo cho những ai vẫn tiếp tục miệt mài trong tội lỗi và cứ dửng dưng đối với lối sống của đồng loại xung quanh. Còn an ủi là dành cho những ai không chỉ biết giữ mình thánh sạch mà còn biết cưu mang, cầu thay cho đồng đạo và người lân cận của mình.
Cuối cùng, hình ảnh 6 đao phủ, tức 6 thiên sứ hủy diệt luôn sẵn sàng chờ lịnh Chúa để thi hành án phạt cũng là một lời cảnh báo nữa đối với chúng ta.
Trong linh giới, tiên tri Ê-xê-chi-ên thấy những vị này dùng vũ khí để tàn sát tất tần tật những người không được đánh dấu, già không bỏ nhỏ không tha. Thế nhưng, trong thực tế thì lúc ấy, khắp Giê-ru-sa-lem, bệnh dịch đang hoành hành cướp đi rất nhiều sinh mạng như các tiên tri của Chúa đã tiên báo. Mà một khi Chúa đã ra tay, tức là đằng sau các đại dịch là những vị thiên sứ hủy diệt thì liệu có thuốc men nào có thể dập tắt được dịch không?
Còn nữa, khi vị thiên sứ mặt áo vải gai, lưng đeo tráp mực, bước vào giữa các cherubim nhận đầy hai bàn tay đầy lửa để đổ xuống trên thành Giê-ru-sa-lem thì coi như án phạt đã xong rồi. Thế nhưng, đến  5 năm sau người ta mới thấy cảnh Giê-ru-salem bị quân Babilon phóng hỏa thiêu rụi.
Những gì mà các vị trưởng lão Giu-đa đang được nghe tiên tri Ê-xê-chi-ên “tường thuật trực tiếp” từ Giê-ru-sa-lem sẽ được xác nhận bởi những tin tức chấn động từ quê nhà báo sang. Và khi đó, dân Chúa từ hải ngoại đến quốc nội đều sẽ nhận biết rằng Chúa “là Đức Giê-hô-va” (7: 4, 9, 27; 11: 10, 12).
Chỉ có điều đến lúc đó mới nhận biết Chúa là Đức Chúa Trời thì … trễ rồi cưng!


Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

THIÊN NHAN & THIÊN LỆNH

Ê-xê-chi-ên 1-6 
Tạm biệt tiên tri Giê-rê-mi với những sứ điệp tràn nước mắt, nay ta bắt đầu đến cùng Ê-xê-chi-ên, một tiên tri của những sự hiện thấy.
(Cùng một từ vision trong tiếng Anh, nhưng sang tiếng Việt thì thành: khải tượng, sự hiện thấy, và tầm nhìn. Thoạt nhìn thì ý nghĩa của cả 3 là tương đương nhau, song thực tế thì – cách dùng trong tiếng Việt – từ ‘khải tượng’ có nghĩa rộng hơn hết. Nó không chỉ là sự bày tỏ siêu nhiên của Chúa mà còn hàm ý đến mục tiêu, đường hướng nữa. Chẳng hạn, khi nói một người lãnh đạo có khải tượng thì không thể hiểu rằng đó là một người chỉ có sự hiện thấy từ Chúa mà thôi. Những anh chị em thường bị … ‘mắc’ dịch nên lưu ý sự khác biệt nhè nhẹ giữa 2 từ “sự hiện thấy” và “khải tượng” này, để khi ‘hành sự’ không bị hiểu sai nơi người nghe nhé).
Trở lại với ông trẻ Ê-xê-chi-ên. Vâng, anh í còn rất trẻ. Được kêu gọi khi vừa tròn 30 cái xuân xanh, nhưng có đến 5 năm sống ở xứ người, trong phận lưu vong (1: 1-3). Sáu chương Kinh Thánh hôm nay tập trung vào sự kêu gọi đặc biệt của Đức Chúa Trời dành cho Ê-xê-chi-ên.
Là một thầy tế lễ con nhà nòi, Ê-xê-chi-ên được kêu gọi để rao giảng sứ điệp của Chúa cho cộng đồng dân Do-thái lưu vong tại Babilon. Ông hầu việc Chúa cùng thời điểm với tiên tri Giê-rê-mi. Điểm khác nhau là người ở hải ngoại, còn kẻ tại quốc nội mà thôi.
Ê-xê-chi-ên có một sự kêu gọi quá sức … hoành tráng. Hoành tráng đến từng mi-li-mét! Một sự hiện thấy lạ thường, con người không thể nào đủ ngôn từ để kể lại cho chính xác được. Vì không đủ ngôn từ, nên Ê-xê-chi-ên chỉ có thể ấp a, ấp úng rằng “có cái chi đó giống như là …”. Nào là quái thú, nào là bánh xe, nào là cánh, là mắt, là thần, là vòm, là ngai, là tiếng động, là lửa, …
Ê-xê-chi-ên bảo là “trông giống như …” nên đừng có vội in trí là xung quanh Ngai của Chúa thì đầy những quái thú đấy nhá. Vì là “trông giống như …” nên nhiều người mê máy móc kỹ thuật ngày nay liền ‘diễn’ rằng, những quái thú và những bánh xe đó đích thị là một chiếc phi thuyền không gian hoặc một chiếc đĩa bay rồi. Mà cũng dám lắm chớ. He he. Cứ tha hồ mà tưởng tượng nhé. Chúa không cấm đâu. Yên tâm.
Thế nhưng, ‘nội dung chính’ không nằm ở ‘mô hình’, mà là nằm ở mục đích của ‘sô’ diễn. Chúa giá lâm trước mắt chàng trai trẻ Ê-xê-chi-ên với đội hộ vệ … khủng như thế, chắc chắn là không nhằm khủng bố tinh thần anh í. Ngược lại, Chúa hiện ra đầy uy nghi, dũng lực như thế là để cho người được chọn của Ngài - Ê-xê-chi-ên – vững chí, bình tâm mà … lên đường chiến đấu. Chiến đấu cùng với những người ‘tuy gần, mà xa’; những người có mắt, có tai đầy đủ, nhưng … ‘có cũng như không’. He he.
Dõi theo chức vụ của vị tiên tri này, chúng ta sẽ hiểu được tại sao Chúa lại phải tỏ mình ra cho chàng cách đặc biệt như thế.
Mà không phải chỉ có Ê-xê-chi-ên đâu nha, cả Ê-sai, Giê-rê-mi, Phao-lô, Reinhard Bonnke, Yonggi Cho, … và bất kỳ ai được kêu gọi bước vào thánh vụ đều được trải qua kinh nghiệm gặp gỡ Chúa cách cá nhân như thế. Mức độ có thể khác nhau, hình thức có thể khác nhau – tùy theo tính chất và tầm vóc của sứ vụ được giao phó – nhưng ai cũng phải kinh nghiệm Chúa cách cá nhân thì mới có thể bước vào thánh vụ được.
Làm sao ta có thể giới thiệu hay làm chứng về Chúa cho người khác, nếu cá nhân mình không thật sự biết Đấng đó là ai; Làm sao ta có thể sẵn sàng sống chết cho một ai đó, nếu mình chỉ biết người đó qua lý thuyết (trên sách vỡ hay nghe người khác kể lại) mà thôi. Túm lại là ta không thể cho người khác những gì mình không có.
Ê-xê-chi-ên là thầy tế lễ nha, là con nhà nòi nha, nhưng Chúa vẫn cần phải cho chàng gặp được Ngài cách cá nhân trước khi trao gươm lịnh. Anh chị em có nhận ra được điều gì Chúa muốn nói với riêng mình qua việc này chưa?
Thiên Nhan xong rồi, nay quay sang Thiên Lệnh. Nhiệm vụ của Ê-xê-chi-ên là công bố sứ điệp của Chúa cho dân sự Ngài – trước là dân lưu vong ở hải ngoại, sau là dân còn trong quốc nội – bằng mọi hình thức. Việc của chàng là nói, là công bố, là truyền đạt, là chuyển tải, còn nghe hay không thì … thây kệ chúng nó! Ha ha ha.
Nói cách khác, thái độ đáp ứng của nhân dân không phải là tiêu chí để quyết định tiếp tục hay không tiếp tục thực hiện Thiên Lệnh. Gọn một lời, việc của ngươi là GIẢNG, GIẢNG và GIẢNG. Rứa thôi.
Nhưng giảng mần chi khi ‘chúng’ không thèm nghe? – Để chúng biết rằng, “có một tiên tri ở giữa vòng chúng” (2: 5). Để đến ngày hầu tòa, chúng không “mồm loa, mép dãi”, bù lu bù loa lên rằng ‘con có biết chi mô’, ‘chưa thấy ai … báo cáo gì cả’!
‘Phương cách truyền thông’ mà Ê-xê-chi-ên sử dụng, theo lịnh Chúa, thật sự là … ‘không đụng hàng’. Trong mắt của con người thời bấy giờ thì đúng là “dở điên, dở dại”. Câm chẳng phải câm, không chẳng phải không (3: 26-27). Nằm nghiêng hết phía này, sang phía khác, gần cả năm trời như thế. Rồi còn bày đặt lấy gạch vẽ thành, lấy chảo nấu ăn để ‘chơi trò’ tấn công thành. Ngày chỉ ăn một bữa nhưng … dơ thôi rồi luôn. Than cũi không dùng lại đi lấy phân bò để nướng bánh ăn. Đúng là … thầy chạy luôn.
Còn nữa, cái râu cái tóc của thằng đàn ông xứ này là ... ‘thánh vật’, là ‘bảo bối’, vậy mà thằng chả đem cạo láng coóng luôn. Nhục thôi rồi. Lại còn đem chia ba, xẻ nữa. Số đem đốt, số giữ làm kỹ niệm, số còn lại thì … ‘gởi gió cho mây ngàn bay’! Thế mà không phải là điên à?
Vâng, có thể trong mắt con dân Chúa lưu vong ngày ấy, chàng thanh niên Ê-xê-chi-ên thuộc dạng điên nặng nhưng trong mắt của Đức Chúa Trời thì người trai trẻ đó là một anh hùng đích thực. Anh ấy được xưng hùng vì đã vâng lời Đức Chúa Trời cách tuyệt đối, từ việc ăn nằm, viết nói, cho đến tận … ngọn tóc, chân râu!
‘Ngắm’ anh trai Ê-xê-chi-ên xong, bổng giật thót nghĩ đến mình: mình đang phục vụ Chúa kiểu chi đây?


Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

SAO SÁNG TRỜI ĐÊM

Dừng Chân Lần Thứ 30
NHÌN LẠI
Lúc thì qua những bài giảng, lúc thì hóa thân thành diễn viên chính trong những vỡ ‘kịch câm’, Giê-rê-mi đã cho dân Giu-đa thấy trước những hậu quả chết người của tội bất tuân của chính họ. Những sứ điệp của ông đã bị một số người bỏ ngoài tai, và số khác thì đem bỏ vào … lửa. Phẩm cách của ông bị bôi nhọ, còn động cơ của ông thì bị nghi ngờ. Và cuối cùng, Giê-rê-mi bị ném xuống giếng hoang và chìm dần dần xuống bùn dơ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Thế nhưng, qua tất cả những điều đó, Đức Chúa Trời vẫn hành động trong và qua sứ giả được chọn của Ngài.
Khi Giê-ru-sa-lem thất thủ trước những đợt tấn công dữ dội của người Babilon, Giê-rê-mi được tự do và được ‘rước’ sang Ai-cập. Tại đó, ông công bố vận may và vận … xui ngày sau cho Giu-đa và cho những quốc gia ngoại giáo lân bang của nó. Dù hiện tại lắm phủ phàng, nhưng tương lai sẽ tràn ngập huy hoàng nếu bạn biết nơi nào cần phải nhìn xem (Giê-rê-mi 52: 31-34)
Sách Ca Thương là những trang “nhật ký thương đau”, được Giê-rê-mi ghi lại khi chứng kiến tai họa kinh hoàng xảy đến cho thành phố yêu dấu của ông. Đây là những dòng nhật ký thấm đẫm nước mắt.
Thế nhưng, giữa cơn buồn đau chất ngất (Ca Thương 3: 22-23), Giê-rê-mi đã tuyên rao một lẽ thật đầy quyền năng mà về sau trở nên chủ đề của một bài thánh ca được yêu thích qua mọi thời đại: “Thánh Chúa Thành Tín” (Great Is Thy Faithfulness).
Những triều đại, chính thể dấy lên rồi đổ xuống; những nền kinh tế suy sụp; thậm chí không ít những người lãnh đạo thuộc linh làm ta thất vọng tràn trề. Thế nhưng, lòng thương xót của Chúa thì không bao giờ chấm dứt!
NHÌN LÊN
Có khi nào bạn đã từng trãi sự tối tăm hoàn toàn chưa? Tối như đêm 30, tối như hủ nút hay như … “cái tiền đồ của chị Dậu” í? Bạn có biết là bạn có thể cảm thấy  cũng giống … y chang như nhìn thấy không?
Thử đi. Chui vào một căn phòng kín, không đèn, rồi buông rèm cửa. Đảm bảo là không có bất kỳ ánh sáng nào lọt vào nhé. Rồi, quất thêm một dãi băng đen bịt mắt nữa và cuối cùng là … nhắm mắt lại. Tối tuyệt đối chưa? – Good.
Giờ thì hãy tưởng tượng đến cảnh tăm tối cùng cực mà dân sự Chúa đã trải qua trong Giê-rê-mi chương 52 trước sự tấn công của quân Babilon. Sau cùng, hãy chú ý đến việc:
§  Cạn kiệt lương thực trong thành phố (c. 6)
§  Tường thành phòng thủ bị vỡ (c. 7)
§  Quân đội tháo chạy không cần lịnh (c. 7)
§  Hoàng gia bị giết trước mắt vua. Sau đó, vua bị móc mắt, bị mang xiềng đồng đi lưu đày viễn xứ (c. 10-11)
§  Đền Thờ, tường thành và mọi dinh thự chính yếu đều bị đốt sạch (c. 13-14)
§  Toàn bộ nội các của vua đều bị bắt làm tù binh và rồi bị hành hình (c. 24-27)
§  Hàng nghìn người Do Thái bị bắt đi lưu đày nơi xứ lạ (c. 27-30)
Những ngày tăm tối của dân sự Chúa thì … chắc cú rồi. Song đừng bỏ qua 4 câu cuối cùng, vì tại đó chúng ta sẽ nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối – niềm hy vọng giữa cảnh khủng khiếp. Dù chẳng có một lý do … ‘chính đáng’ nào nhưng vua Babilom Ê-vin Mê-rô-đác đã bày tỏ lòng nhân từ và sự ưu đãi đối với vị vua Giu-đa đang bị cầm tù.
Răng lại rứa?
Câu trả lời chỉ có một: Ấy là vì Đức Chúa Trời vẫn còn chưa dứt tình với dân sự của Ngài. Ngài biết rằng, họ cần hy vọng cũng như cần tương lai.
NHÌN TỚI
Khi sức khỏe sa sút, khi triển vọng tài chính ảm đạm, khi không còn gia đình và bạn bè bên cạnh, khi công việc không được nhìn nhận, khi ngày mai không hứa hẹn sáng sủa gì hơn ngày hôm nay, thì chúng ta rất dễ dàng bị tối tăm áp đảo. Thế nhưng, đừng quên rằng chỉ cần một que diêm cũng đủ để soi sáng cả một căn phòng!
Hãy dành ít thời gian để đắm mình trong ánh sáng của Thánh Thi 27:1. Tại đây, bạn sẽ khám phá ra rằng bóng tối hay sự tối tăm không là gì đối với Sự Sáng của cuộc đời bạn cả. Sự Sáng của sự sống chúng ta chính là Chúa, và trong Ngài “chẳng có sự tối tăm đâu” (1 Giăng 1: 5)
Đức Giê-hô-va là ánh sáng và là sự cứu rỗi của tôi,
Tôi sẽ sợ ai?
Đức Giê-hô-va là đồn lũy của mạng sống tôi,
Tôi sẽ hãi hùng ai?


Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

CÒN GÌ NỮA ĐÂU

Ca Thương 1-5
Ca Thương hay Ai Ca là bài ca … “Cho Một Người Vừa Nằm Xuống”, nhưng không phải do Trịnh Công Sơn mà là do nhạc sĩ không chuyên Giê-rê-mi cảm tác. Người vừa nằm xuống trong thi phẩm này cũng không phải là “một người trai nơi khói lửa”, mà chính là thành thánh Giê-ru-sa-lem!
Giê-rê-mi hay chính xác hơn là Đức Chúa Trời đã khóc cho thiếu phụ Giê-ru-sa-lem. Chúa đã khóc trước cảnh trạng điêu tàn của thành phố được chọn, sau cơn binh lửa. Và rồi, khi mặc lấy thân xác con người, Chúa cũng đã khóc một lần nữa, trước sự cứng lòng, phản nghịch của Giê-ru-sa-lem (Mathiơ 23: 37).
Sách Giê-rê-mi nhìn về tương lai với lời cảnh báo về sự sụp đổ hầu đến của Giê-ru-sa-lem, còn sách Ca Thương thì nhìn ngược lại quá khứ để khóc than cho điều đó.
Hãy dành thời gian của ngày hôm nay để khám phá những nét … độc và lạ trong 5 khổ thơ … khóc này nhé. Trước hết, hãy chú ý đến cấu trúc tổng thể của bài hát.
Nó gồm có 5 chương, đúng không? Nó có dáng dấp của một chiếc bánh hamburger Mc Donald loại lớn (big Mac) với 2 miếng thịt ở giữa là chương 3 đấy. Bạn có chú ý rằng, 4 chương ‘bìa’, tức 1, 2 và 4, 5 có độ dày (hay dài cũng ok) bằng nhau là 22 câu. Riêng chương 3 thì có đến … 66 câu! Ngạc nhiên chưa.
Sở dĩ ‘em’ nó là lạ như thế là vì cớ có đến 4 chương thuộc thể loại thơ chiết cú, nghĩa là mỗi câu bắt đầu bằng một chữ cái của vần Hê-bơ-rơ, cứ theo thứ tự của vần. Ðó là một hình thức thi ca Hê- bơ-rơ mà người ta rất ưa thích, cốt để giúp cho dễ nhớ. Những chữ cái của vần Hê-bơ-rơ là: Aleph, Beth, Gimel, Daleth, He, Waw, Zayin, Heth, Teth, Yodh, Kaph, Lamedh, Mem, Nun, Samekh, Ayin, Pe, Sadhe, Qoph, Resh, Sin, Taw. Trong các đoạn 1, 2, 4 mỗi đoạn có 22 câu, một chữ cái cho mỗi câu. Ðoạn 3 có 3 câu cho mỗi chữ, cộng là 66 câu. Ðoạn 5 có 22 câu, nhưng không theo thứ tự chữ cái.
Đúng là cái bo-đì (body) của ‘em’ í đặc biệt thật, nhưng sức hấp dẫn thật sự của bài ai ca này nằm ở nơi nội dung của nó. Ta có thể học được rất nhiều điều từ đây, nhất là trong những khi … bị Chúa đánh đòn.
Đó là học cách … buồn cho ‘đúng quy trình’; học nhìn thấy Chúa rất công bình và đầy nhân từ đằng sau những hành động quá nhẫn tâm của con người đối với cá nhân mình, học nhìn thấy tình yêu lạ lùng Chúa khi thân mình đang bị bầm giập, ê ẩm; và học để biết rằng dù con người có thất bại nhưng Chúa thì không bao giờ thất bại và Chúa luôn thành tín với mọi điều Ngài đã phán hứa.
Mỗi một chương trong sách Ca Thương thể hiện một khía cạnh … buồn khác nhau. Chương 1 là kiểu … “buồn vào hồn đơn côi” khi nhìn về thành phố quê hương đổ nát, hoang tàn. Và khi lòng buồn rười rượi đang thì thào câu hát “Giề-rù … ơi, ta đã mất người trong cuộc đời” thì tác giả chợt nhận ra rằng Đức Chúa Trời hoàn toàn đúng trong sự tàn phá này! Sự phán xét của Chúa là hoàn toàn chính xác và không thể chối cãi. Chính vì vậy mà ông đã reo lên rằng, Đức Giê-hô-va là Đấng công chính, vì tôi đã chống lại mệnh lệnh Ngài. (1: 18).
Có thể, những lý do mà người ta căn cứ vào để xử bạn là không chính đáng nhưng nếu khiêm nhường đủ, và có đủ thời giờ để lắng lòng trước Chúa thì bạn cũng có thể đồng ý với Giê-rê-mi rằng, Chúa thật công bình và hoàn toàn chính xác trong vụ việc của bạn.
Khá nhớ rằng, không phải là con người xử bạn đâu mà là Chúa đấy. Con người chẳng qua là chiếc roi, là công cụ thi hành án của Chúa mà thôi. Đó chính là lý do mà Giê-rê-mi không bảo rằng quân đội của Nê-bu-cát-nết-xa đã hủy phá Giê-ru-sa-lem. Ông bảo rằng chính Đức Chúa Trời đã làm điều đó (chương 2).
Điều đó không có nghĩa là Chúa tàn nhẫn hay ác độc mà là Chúa thành tín với những lời phán hứa của Ngài, kể cả lời hứa ban phước lẫn lời hứa giáng họa. Đức Giê-hô-va làm điều Ngài hoạch định,Thực hiện lời Ngài đã phán (2: 17)
Rất nhiều người ngày nay tin rằng, Đức Chúa Trời yêu thương, nhân từ, khoan dung đến độ chỉ làm áp lực chút ít trên chúng ta mà thôi. Rằng Chúa sẽ không thật sự làm những gì Ngài … đe chúng ta đâu; rằng Ngài sẽ không phán xét tội lỗi đâu; Ngài cũng sẽ không thật sự bắt chúng ta phải tính sổ đâu; …
Hãy nhìn vào sự phán xét đối với thành thánh Giê-ru-sa-lem và tuyển dân của Chúa ngày xưa mà điều chỉnh niềm tin ‘lệch pha’, phiếm diện như thế nhé. Vâng, Đức Chúa Trời thì yêu thương, nhưng đồng thời Ngài cũng là Đấng công bình, không bao giờ kể kẻ có tội là vô tội đâu (Xuất Hành 34: 7; Dân Số 14: 18).
Chương 3 của sách Ca Thương đúng là … thịt toàn thịt. Giữa những ca từ đầy lệ đắng, tác giả đột ngột chuyển gam để nói về LÒNG THƯƠNG XÓT của Đức Chúa Trời. Lòng thương xót của Chúa luôn được tươi mới mỗi buổi sáng mai. Chính vì thế mà Giê-rê-mi nhìn thấy được đằng sau tất cả những sự tàn phá này là công việc của tình yêu (3: 22-25, 33). Thương cho roi, cho vọt là thế.
Chúa hủy phá Giê-ru-sa-lem vì nó đã đi vào con đường sai trật. Chúa hủy phá nó để về sau có thể phục hồi và tái thiết nó trong sự vui mừng, bình an và phước hạnh (4: 22).
Cho dù con người có thể tàn rụi trong sự buồn khổ nhưng Chúa luôn trường tồn  (5: 19). Và vì cớ Chúa luôn trường tồn nên mục đích và công việc vĩ đại của Ngài cũng luôn trường tồn. Dù cho con người chúng ta có thất bại nhưng Đức Chúa Trời thì không bao giờ thất bại. Chúa vẫn đã, đang và sẽ tiếp tục làm công việc của Ngài cho đến chừng hết thảy được hoàn tất theo đúng kỳ đã định.
Mục đích chính của sự sửa phạt hay kỷ luật không phải là để loại bỏ mà bèn là để được lại. Và khi một người bị sửa phạt hay bị kỷ luật thì buồn rầu là lẽ tự nhiên. Tuy nhiên, có sự buồn rầu theo ý Trời và sự buồn rầu theo lối Đời. “Sự đau buồn theo ý Đức Chúa Trời sinh ra sự ăn năn để được cứu rỗi; điều nầy không có gì phải hối tiếc; nhưng sự đau buồn theo thế gian thì dẫn đến sự chết” (II Corinhto 7: 10)
Sách Ca Thương là … “buồn theo ý Trời” đấy. Mà “buồn theo ý Trời” thì kiểu gì kết cuộc cũng là bình an, vui mừng và đắc thắng cùng Chúa mà thôi!


Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

XONG PHIM!

Giê-rê-mi 46-52 
Đúng là xong phim rồi. Bảy chương Kinh Thánh cuối cùng trong sách Giê-rê-mi hôm nay đã thật sự khép lại một giai đoạn lịch sử đầy bi thương của dân sự Chúa. Cũng trong phần Kinh Thánh này, chức vụ “tiên tri cho các dân tộc” (1: 5) của Giê-rê-mi mới được nhìn thấy cách rõ ràng.
Những quốc gia lân bang có ‘duyên nợ’ với Giu-đa khắp Đông, Tây, Nam, Bắc, lần lượt từng ‘mem’ một được xướng danh để nhận quà … hủy diệt. Đầu tiên là ‘người tình phương Nam’ của Giu-đa là Ai-cập (46). Đây là người mà cả chị (Y-sơ-ra-ên) lẫn em (Giu-đa) luôn ao ước được trao thân gởi phận, được … ‘nâng bi, móc túi’.
Tiếp theo là tay hàng xóm đáng ghét Philitin (47), rồi đến lượt 2 ‘thằng’ hậu duệ của Lót là Mô-áp (48) và Am-môn (49: 1-6), tiếp đến là ‘thằng’ con nhà bác cả Ê-sau (49: 7-22), rồi cậu cả của Asyri là Đa-mách (49: 23-27), áp út là mấy ông mãnh có liên đới xa gần đến cụ tổ Áp-ra-ham là Kê-đa (49: 28-33) và Ê-lam (49: 34-39), và cuối cùng là tay đại bàng khét tiếng hay ‘kẻ hủy diệt’ nâm-bờ oanh thời bấy giờ là Babilon (50-51).
Vâng, Babilon mà đứng đầu là đại đế Nê-bu-cát-nết-sa được Đức Chúa Trời sử dụng như một tay sen-đầm (gendarme - cảnh sát trong tiếng Pháp) quốc tế lúc bấy giờ. Chúa dùng Babilon như một ngọn roi, một công cụ thi hành án để hình phạt các nước vì cớ tội lỗi, và gian ác của họ - đối với Chúa và đối cùng dân sự Chúa là Y-sơ-ra-ên và Giu-đa. Và sau khi đã hoàn thành ‘thiên mệnh’, thì đến lượt mình kẻ hủy diệt cũng sẽ bị hủy diệt. Kết cuộc này khiến ta liên tưởng đến đoạn cuối trong phiên tòa Đại Hình Chung Thẩm ở kỳ chung kết đời:
“Biển giao lại những người chết mình chứa; Sự chết và Âm phủ cũng giao lại những người chết mình giữ. Mỗi người sẽ bị phán xét tùy theo công việc mình đã làm. Rồi Sự chết và Âm phủ bị ném xuống hồ lửa. Hồ lửa là sự chết thứ hai. Người nào không được ghi tên vào sách sự sống thì bị ném xuống hồ lửa. (Khải Huyền 20: 13-15)
Không phải Babilon là tiếng nói cuối cùng, không phải Nê-bu-cát-nết-sa là người cầm quyền tể trị trên toàn thế giới. Chính Đức Chúa Trời mới là vị Thẩm Phán tối cao, chính Chúa mới là Đấng cầm quyền tể trị trên toàn thế giới, từ xưa đến nay.
Thế cho nên, hãy nhìn vào Đấng cầm roi chớ đừng nhìn vào chiếc roi – dù là roi Tây, roi Tàu hay roi ta! Dù thích hay thù, dù hy vọng hay thất vọng thì phản ứng thật mà mỗi một chúng ta cần phải bày tỏ là với Chúa, Đấng cầm roi chớ không phải với chiếc roi.
Chửi mắng chiếc roi mà chi, hy vọng nơi chiếc roi mà làm gì, muốn gì cứ đến chất vấn thẳng Đấng cầm roi, Đấng ĐANG THỰC THI CÔNG LÝ khắp mọi nơi đấy. Bởi vì … “roi nhất thời, nhưng Trời vạn đại”. Nhớ nha.
Trong 9 quốc gia và vùng lãnh thổ bị kêu án tử trong 7 chương Kinh Thánh hôm nay thì chỉ có Ai-cập là còn giữ được tên riêng cho đến tận hôm nay. Tám ‘anh’ kia đã thay tên đổi xác không biết bao lần. Philitin thì nay còn hình hài lơ lớ trong dãi Gaza của Israel; Mô-áp, Am-môn, Ê-đôm và Kê-đa thì đã hòa tan thành Jordan (Gióc-đa-ni); Đa-mách thì giờ là thủ đô của Si-ry; còn Ê-lam và Babilon thì nay thuộc về … Một răng, Một rắc (I-ran, I-rắc)!
Nếu theo dõi thời sự quốc tế trong những năm vừa qua và nhất là thời gian hiện tại, anh chị em sẽ thấy những gì xảy ra tại các quốc gia này cứ như đang một lần nữa nghiệm đúng lời tiên tri của Giê-rê-mi trong phần Kinh Thánh này vậy. Các thế lực Hồi giáo cực đoan đã và đang băm vằm, xào nấu không thương tiếc mạng sống người dân của những quốc gia thuộc vùng đất lịch sử này. Mỗi một ngày không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng, lánh nạn, xứ sở điêu tàn. Con dân Chúa tại những nơi này bị kỳ thị, bách hại và sát hại cách dã man, nhất là tại các vùng vừa bị nhóm phiến quân ISIL (Nhà Nước Hồi Giáo ở I-rắc và vùng Levant) tiến chiếm.
Khi Giê-rê-mi rao án phạt cho Babilon thì đế chế này đang ở cực đỉnh vinh quang, tưởng như không cách chi có thể làm cho nó đổ được. Thế nhưng, đến kỳ đã định, đúng theo lập trình từ trước của Chúa, Babilon liền ngã đánh oạch. Phát một. Xóa sổ ngay.
Sự sụp đổ của bao nhiêu đế chế, thể chế, từ xưa đến nay, từ Đông sang Tây, từ Âu sang Á, cũng cùng một cách na ná giống nhau như thế. Dù tin hay không thì lẽ thật vẫn luôn là Chúa cầm quyền tể trị mọi sự và Ngài đang kiểm soát dòng lịch sử của nhân loại.
Thấp thoáng trong những lời tuyên phạt của Đức Chúa Trời đối với các quốc gia là những lời hứa phục hồi. Chúa không chỉ phục hồi tuyển dân của Ngài, mà Ngài cũng sẽ phục hồi Ai-cập (46: 26), Mô-áp (48: 47), Am-môn (49: 6), Ê-lam (49: 39). Đó là sứ điệp đầy hy vọng.
Hãy đọc những phần Kinh Thánh này một lần nữa, rồi hãy xem xét những gì đang xảy ra tại những quốc gia này ngày hôm nay và tiếp tục theo dõi số phận của những dân tộc này trong những này sắp đến, chúng ta sẽ vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến những gì Chúa đã hoạch định từ … ngày xửa, ngày xưa được ứng nghiệm cách hoàn toàn.
Sách Giê-rê-mi được kết thúc với một cảnh cực … nóng: Lửa trùm khắp đô thành Giê-ru-sa-lem! Lâu đài, thành quách, đền đài, … đều rực cháy. Nước mất, nhà tan, người bị lưu đày viễn xứ. Một kết cuộc quá buồn cho một dân tộc được Chúa chọn làm dân riêng.