Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

CHẾT CHẮC RỒI CON

Ô-sê 9-11
Giống như tiếng búa nện chan chát, bản cáo trạng dành cho vua tôi nhà Y-sơ-ra-ên vẫn được Ô-sê tiếp tục tuyên đọc. Theo đó, vì cớ tội thờ lạy hình tượng và tội cứng đầu cứng cổ nên dân tộc này sẽ được … “lối cũ ta về”, tức là về lại Ai-cập để sống mãn đời nô lệ.
Án thì đã tuyên phán rõ ràng ra thế, nhưng dân Y-sơ-ra-ên vẫn không buồn để tai đến. Ngược lại, chúng vẫn tiếp tục hội hè, tiếp tục … chơi tới bến mỗi khi vào vụ thu hoạch tại những sân đạp lúa, bên những hầm ép nho (9: 1-6).
Mà không vui sao được khi đang còn ăn nên làm ra. Lúa đầy sân, nho đầy kho thế này mà bảo rằng chúng tôi sai trật, lìa bỏ Chúa à. Thu nhập của chúng tôi thế này, thành quả của chúng tôi thế này thì chỉ có thể là phước, phước, phước. Hiểu chửa?
Người ta đang vui mừng, hớn hở thế này thì ông lại dẫn xác đến bảo là sắp bị hình phạt, sắp bị lưu đày thì chẳng phải ông bị khùng, bị dại là gì? Xéo đi cho người ta nhờ, đừng cứ léo nhéo mãi ở đấy rồi trách là tại sao chúng tôi “bẫy lưới giăng bủa mọi lối của ông” nhá, nhá. (9: 7-8).
Đúng là không dễ nói chuyện với … nhà giàu nhỉ. Không dễ để chỉ cho những người đang trên đỉnh vinh quang hay thành đạt thấy được những cái sai chết người của họ. Không chỉ khó cho người nói (nhà tiên tri) mà cũng khó cho cả người nghe là phạm nhân nữa.
Hàng loạt những tay được gọi là “đại gia bất động sản”, “đại gia ngân hàng” ở ta giờ đang nếm trái đắng cũng chỉ vì không chịu nghe những lời khuyên thẳng thắn từ những chuyên gia kinh tế có tên tuổi đấy thôi. Ấy vậy mà, ngày nay có không ít những ‘anh tài’ – cả trong hội thánh lẫn ngoài đời – vẫn còn tiếp tục … điếc miệt mài trước những lời cảnh tỉnh từ những người có tâm lẫn có tầm cơ đấy.
Răng lọa rứa hì? - Ấy là vì mấy “đại doa” này thường bị quáng bởi những thành quả trước mắt của mình. Mà nếu chỉ căn cứ vào những thành quả của mình hay những gì mình đạt được để xác định là mình đúng hay sai thì sớm hay muộn gì cũng … đai (die). Cứ cái kiểu: “mình có sao thì … mới được thế này chứ” thì e là kiếm thuốc chữa hơi bị khó rồi.
Một khi còn đang “ăn nên làm ra”, đang “xuôi chèo, mát mái” thì đúng là không dễ để lắng nghe lời góp ý của người khác. Nói chi đến chuyện nhìn nhận là mình sai rồi sửa sai, đúng không? Dân Chúa xưa bị đúng cái cảnh “lên cao quá khó quỳ” ấy đấy.
Càng thành công chừng nào, càng giàu có chừng nào thì lòng dân Y-sơ-ra-ên càng xa cách Chúa chừng nấy. Chúng ta không dễ quên Chúa khi còn trong cảnh khó khăn, thiếu thốn, hoạn nạn mà là khi “đã ăn uống thỏa thích, đã xây cất nhà cửa tốt đẹp, đã có nơi ăn chốn ở vững vàng, khi các bầy gia súc sinh sản thêm nhiều, bạc vàng và tài sản gia tăng” (Phục Truyền 8: 12-13)
Đúng là có quá nhiều điều để học từ những người đi trước.
Dân Y-sơ-ra-ên đã “cày sự gian ác” nên phải “gặt sự bất công, và ăn trái dối gạt” (10: 13). Thế nhưng, đó không phải là điều Chúa muốn dành cho họ. Điều Chúa muốn họ nhận lãnh là “nhân từ”, là “yêu thương”. Mà để có được một mùa gặt “nhân từ” hay “yêu thương” đó, thì họ cần phải “vỡ đất mới”, tức khẩn hoang và gieo hạt “công chính” (10: 12).
Một tấm lòng lìa xa Chúa là một mãnh đất đã trở nên chai cứng, chỉ có chà chôm gai gốc hoặc cỏ dại phủ lút ở đó mà thôi. Một mãnh đất như thế thì không gieo trồng chi được. Muốn gieo hạt thì phải cày vỡ nó.
Mà “vỡ đất mới” là răng? – Là “tìm kiếm CHÚA” – chớ không phải tìm kiếm chính mình hay tìm kiếm thần tượng – tìm kiếm “cho đến khi Ngài ngự đến, và đổ mưa cứu rỗi hay mưa công chính trên các ngươi. Chúng ta tìm kiếm Chúa qua việc cầu nguyện, suy gẫm Lời Chúa mỗi ngày và qua việc kiêng ăn cầu nguyện.
Khi nào thì chúng ta nên tìm kiếm CHÚA? – Now, ngay hôm nay! Đây không chỉ là lời kêu gọi của Chúa đối với dân Y-sơ-ra-ên năm xưa, mà còn là lời mời gọi đối với chúng ta hôm nay nữa.
Đức Chúa Trời là Đấng ghét tội lỗi nhưng yêu tội nhân. Tình yêu của Chúa đối với tội nhân là không bao giờ kết thúc, dầu cho Ngài luôn căm ghét tội lỗi (11: 8; 9: 15).
Bạn có nhìn thấy một số người nào đó đang sống sờ sờ trong tội lỗi chăng? Những hành vi của họ đã làm thương tổn hoặc chướng tai gai mắt bạn đến nỗi giờ bạn phải tránh xa hay lánh mặt người ấy chăng? Khá nhớ rằng, “Đức Chúa Trời bày tỏ lòng yêu thương của Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là tội nhân thì Đấng Christ đã chết thay cho chúng ta” (Roma 5: 8).
Hãy chọn lấy vài người trong số họ, là những người mà lối sống của họ tự nhiên khiến bạn không muốn tiếp xúc, và rồi cố gắng bày tỏ tình yêu của Đức Chúa Trời đối với họ qua một hành động cụ thể nào đó. Hãy cầu xin Đức Thánh Linh khiến cho những người ấy nhìn thấy được nơi bạn cánh tay nối dài của tình yêu Thiên Chúa, là tình yêu không cạn tắt bao giờ!


Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

TỘI TỪ TRONG RA NGOÀI

Ô-sê 7-8 
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, tội lỗi của nhà Y-sơ-ra-ên vẫn tiếp tục được tiên tri Ô-sê cho … “ngồi ghế nóng”. Tình trạng phạm pháp của dân này thật không khác chi lò lửa đang hừng hực cháy. Tinh thần phản loạn đã khiến họ suy kiệt đến độ mụ mẫm, lú lẫn về phương diện thuộc linh. Lú đến độ không còn nhận biết Chúa là ai hay những gì Chúa đã làm cho họ. Và chính vì tội thờ lạy hình tượng này mà chỉ còn một phán quyết duy nhất dành cho họ: lưu đày biệt xứ mà thôi!
Thử đọc vài câu trong bản cáo trạng theo phiên bản 2015 để xem vua tôi nhà Y-sơ-ra-ên đã thoái hóa, biến chất cỡ nào nhé:
“Tất cả dân sự đều là những kẻ ngoại tình; giống như lò của người nướng bánh thường xuyên được đốt lửa cháy rực, ngoại trừ những khi ông ta nhào bột và chờ bột nở, thì những kẻ ngoại tình kia cũng thường xuyên bị lửa dâm dật thiêu đốt rần rật như vậy. Dân Ta sống lẫn lộn với người ngoại và đã nhiễm những thói hư tật xấu của họ; do đó chúng trở thành những kẻ không ra gì, chẳng khác nào cái bánh nửa sống nửa chín, xài hổng được” (7: 4-8)
Từ vua cho đến dân đều phát cuồng trong việc xây đền, dựng đài; già trẻ gái trai đều say sưa trong việc cúng tế thần tượng. Vì cuồng si như thế nên chả trách là chẳng còn ai quan tâm đến chuyện Chúa thấy hết, biết hết và nhớ hết mọi việc gian ác của chúng (7: 2).
Nan đề của người dân cũng như thành phần lãnh đạo Y-sơ-ra-ên thời bấy giờ là họ quên – một cách có chủ ý – rằng Đức Chúa Trời thấy và nhớ hết mọi tội lỗi của họ. Đừng có mà vờ vịt, giả bộ ngây ngô trong chuyện này nha cưng.
Bạn có từng quên kiểu í không đấy? Bạn có từng nghĩ là Chúa không nhìn thấy chuyện ngoại tình hay quan hệ tình dục trước hôn nhân của mình không đấy? Bạn có cho rằng việc nghiện phim ảnh khiêu dâm của mình là không ai biết hay mắt Chúa không đủ sáng để nhìn thấy mỗi khi bạn uống, hút, chích chăng? Nhiều người đi nhà thờ ngày hôm nay còn nghĩ như vậy đấy. Họ cho rằng Chúa không nhớ hoặc không thấy mấy chuyện như thế đâu.
Vì cho là như thế nên mấy anh, mấy chị này cứ vô tư làm những chuyện đấy. Rồi sau đó, họ đến nhà thờ trong bộ dạng rất chi là thánh thiện, cứ vờ như thể chưa bao giờ phạm đến những việc xấu xa tội lỗi ấy. Thậm chí có nhiều anh, nhiều chị còn … liều mạng lên hướng dẫn chương trình, hướng dẫn thờ phượng, hay tham gia hát dẫn trong các ca đoàn hoặc chia sẻ Lời Chúa nữa kia đấy. Đúng là điếc không sợ súng.
Tỉnh lại đi cưng! Lối sống tội lỗi kiểu đó có thể giấu con người được, chớ làm sao giấu được Chúa. Vì Chúa bảo: “những hành vi ấy hằng ở trước mặt Ta” (7: 2).
Hãy nhìn vào gương của vua tôi nhà Y-sơ-ra-ên xưa mà dừng ngay lại kiểu thờ phượng Chúa, hay làm công việc Chúa mà sỉ nhục Chúa, mà coi thường Chúa bởi lối sống tội lỗi, giả hình như thế. Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu. Gieo gì gặt nấy (Galati 6: 7), và gieo gió thì gặt bão đấy (8: 7).
Điều đầu tiên mà dân Y-sơ-ra-ên ngày xưa – cũng như những ai đang trung tín đi theo dấu chân của họ ngày nay – gặt được là … tình trạng mất ý thức hoàn toàn. “Tội thờ thần tượng đã hút hết năng lực nó mà nó KHÔNG BIẾT. Tóc nó đã bạc vì già yếu mà nó KHÔNG HAY” (7: 9). Đây đúng là cảnh “ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu” nè.
Tội lỗi rành rành ra như thế, sai lè ra như thế, hậu quả thì lù lù trước mắt như thế - ai cũng thấy, trừ mỗi mình nó. Thật không khác chi Sam-sôn sau khi bị Đa-li-la tặng cho quả đầu láng coóng: “Nhưng ông không biết rằng Đức Giê-hô-va đã lìa khỏi mình” (Quan Xét 16: 20). Đây là tình trạng của dân Y-sơ-ra-ên xưa cũng như của một số người theo Chúa ngày nay. Họ đã xa cách Chúa và đang gánh chịu hậu quả của việc đó nhưng họ không hề nhận biết gì cả.
Vì không biết gì cả hay không còn sự nhạy bén về phương diện thuộc linh, nên con dân Chúa quay ra nhờ cậy nơi dân ngoại để giải quyết nan đề của mình (7: 11; 8: 9). Kết cuộc là gì? – Con dân Chúa trở thành trò cười cho người không tin Chúa và làm nô lệ cho người ngoại (7: 16; 8: 13).
Thật ra, dân Chúa ngày xưa có lúc họ cũng biết, cũng thấy chớ không phải lúc nào cũng … tịt. Có điều họ chỉ nhìn thấy nan đề của họ chớ không chịu nhìn thấy tội lỗi của họ. Khi Chúa đưa tay ra chống lại họ thì họ rất dễ dàng nhận biết rằng mình đang gặp nan đề, hay rắc rối nhưng hiếm khi họ nhìn nhận điều đó là do sai phạm của họ nghịch cùng Chúa. Do đó, khi gặp nan đề thì con dân Chúa chỉ kêu ca oán than trên giường của mình, chớ không kêu cầu cùng Chúa. Họ tìm cách giải quyết nhưng không phải là cách của Chúa. “Chúng cầu cứu khắp nơi, trừ ra trời cao. Chúng hướng về đâu chứ không hướng về Đấng Chí Cao.” (7: 13-16)
Có khi nào bạn xử sự giống như vậy không?
Chúa bảo: Ta đã viết cho nó hàng vạn điều trong luật lệ Ta, nhưng nó cũng chẳng thèm để ý quan tâm đến” (8: 12). Một khi mà dân sự Chúa không còn quan tâm đến Lời Chúa, không còn yêu thích Lời Chúa, không còn “giấu Lời Chúa trong lòng” mình, thì việc phạm tội với Chúa chắc chắn sẽ xảy ra (Thánh Thi 119: 11). Người ta sẽ đi từ sai phạm này đến sai phạm khác: từ chỗ tự bầu chọn người lãnh đạo cho mình đến chỗ tự tạo cho mình những thần tượng để thờ lạy hay phục vụ.
Tuy trượt dài trong sai phạm và chọc giận Chúa như thế nhưng họ lại cứ nghĩ rằng mình đang thờ phượng Chúa, đang phục vụ Chúa. Mù đến thế là cùng!
Dân Y-sơ-ra-ên xưa đã gieo ra sự thờ lạy hình tượng và họ đã gặt lấy kiếp lưu đày. Đó là bài học mà người tin thờ Chúa ngày hôm nay không được phép quên.
Nầy bạn, có thói quen xấu nào, có đam mê không thể kìm hãm nào, có tội lỗi dai dẳng nào của bạn còn đang làm buồn lòng Chúa không đấy? Hãy học biết đầu phục tình yêu không điều kiện của Chúa trước khi Ngài đưa tay ra để kỷ luật bạn.
Chọn thế nào thì tùy ở bạn đấy!


Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

TỘI TỪ DƯỚI LÊN TRÊN

Ô-sê 4-6
Ô-sê được chọn làm phát ngôn viên của Đức Chúa Trời cho vua tôi nhà Y-sơ-ra-ên, tức vương quốc phía Bắc. Và trong phần Kinh Thánh hôm nay, anh í bắt đầu đi vào phần luận tội, từ dân cho chí vua.
“Dân tộc Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời Chúa … đang tranh tụng với nhân dân đất nước này, một đất nước không tìm đâu thấy chân lý, tình thương và sự hiểu biết Chân Thần. Chỉ thấy dối trá, thề thốt, giết người và trộm cắp; dâm loạn và giết người gia tăng khủng khiếp.” (4: 1-2)
“Các thầy tế lễ, hãy nghe đây! Cả hoàng tộc, hãy lưu ý! Các ngươi bị đoán phạt vì các ngươi dùng thần tượng đặt bẫy tại Mích-ba và giăng lưới bắt người tại Tha-bô … Các nhà lãnh đạo dời mộc giới để cướp đất, nên sẽ bị cơn phẫn nộ của Ta đổ trút xuống như mưa rào.” (5: 1; 10)
“Dân chúng đều là đầu trộm đuôi cướp. Các thầy tế lễ họp thành băng đảng mai phục giết người trên con đường đi đến Si-chem và phạm đủ thứ tội ác.” (6: 9)
Chuyện ở một xứ thuộc Trung Đông, cách nay khoảng chừng 2.800 năm, mà sao giống như tại xứ Việt ta ngày hôm nay quá nhỉ? Cũng “bất tín – vô tình – vô đạo” khác chi nhau.
Sự băng hoại, mục ruỗng của xã hội Y-sơ-ra-ên bắt nguồn từ việc vua tôi nhà Y-sơ-ra-ên loại bỏ Đức Chúa Trời ra khỏi đời sống tâm linh của mình. Thay vì thờ Trời như tổ tiên mình đã từng thì họ thẳng thừng chuyển sang thờ lạy của cải vật chất, với biểu tượng là con bò bằng vàng. Và rồi, hậu quả là sự băng hoại của cả một xã hội, từ hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc, tất yếu phải xảy ra. Chính họ phải gặt lấy điều đó.
Còn nhớ, sau biến cố khủng bố ngày 11/9/2001, cả nước Mỹ bàng hoàng. Trong chương trình truyền hình Early Show, Jane Clayson đã hỏi Anne Graham, con gái của mục sư Billy Graham, rằng “Làm sao mà Chúa lại có thể để cho một điều như thế xảy ra được?”
Câu trả lời của Anne rất thâm trầm và sâu sắc: “Tôi tin là Chúa cũng buồn bởi việc này lắm, như chúng ta vậy. Nhưng từ nhiều năm qua chúng ta đã mời Chúa ra khỏi trường học của chúng ta, khỏi chính quyền, và khỏi đời sống của chúng ta. Vì Chúa là Đấng lịch sự, nên tôi tin là Ngài đã điềm tĩnh rút lui. Thế thì làm sao chúng ta có thể mong đợi ơn phúc và sự bảo vệ của Chúa khi chúng ta đã yêu cầu Ngài để cho chúng ta được yên, được làm những gì tùy thích”
Rất nhiều người ngày hôm nay mỗi khi bị khổ nạn thì thường hay lôi Trời ra … chữi, nhưng họ có biết đâu là chính họ đã khăng khăng yêu cầu Chúa Trời rằng, “không được can thiệp vào chuyện nội bộ của tôi” đấy thôi. Không ít con dân Chúa ngày nay lòng thì đã xa cách Chúa nhưng miệng thì vẫn cứ ra rả là tại sao Chúa lại không “chăn nuôi mềnh như một con chiên trong đồng cỏ mênh mông” (4: 16)
Trong bản luận tội hôm nay thì đúng là từ dân đen đến vua quan đều góp mặt. Thế nhưng, nếu để ý thì chúng ta sẽ thấy là điểm nhấn thuộc về hàng tư tế, tức những người hầu việc Chúa lúc ấy.
“Ta lên án ngươi, hỡi thầy tế lễ! … Ngươi từ chối, không chịu hiểu biết Ta, … ngươi quên luật pháp Ta, … vui mừng khi nhân dân phạm tội.” (4: 4-8)
Thời bấy giờ, thầy tế lễ là thành phần tri thức. Họ có trách nhiệm dạy dỗ luật pháp, tức Lời Chúa, từ vua cho chí dân. Thế nhưng, họ lại không chu toàn trách nhiệm. Thậm chí, họ còn khoái khi người dân phạm tội tẹt ga nữa là khác.
Vì răng à? – Vì có phạm tội thì có xét xử, còn tội phạm thì còn … của cúng. Chúa bảo rằng, “chúng sống nhờ tội lỗi dân Ta” là rứa đo (4: 8).
Rất nhiều người trong chúng ta thuộc nằm lòng câu: “dân Ta bị tiêu diệt vì thiếu hiểu biết” (4: 6). Thế nhưng, vì lý do gì mà dân sự Chúa lại thiếu hiểu biết – hiểu biết Chúa – thì ít người chịu quan tâm tìm hiểu.
Lý do mà con dân Chúa thiếu hiểu biết Chúa là vì những thầy tế lễ đã không chu toàn chức phận được giao. Họ đã quên luật pháp Chúa. Khi một thầy tế lễ mà quên luật pháp Chúa thì cũng đồng nghĩa rằng người ấy từ chối sự hiểu biết Chúa. Mà một khi thầy đã lú thì làm sao trò không lẫn cho được.
Nhưng răng mà mấy thầy í lú? – Sự dâm dục, rượu cũ và rượu mới cất lấy hết trí khôn chúng nó (4: 14).
Thời xưa, trong dân Y-sơ-ra-ên thì thành phần thầy tế lễ chỉ là con cháu dòng Lê-vi. Còn thời nay, thì thầy tế lễ là tất cả những người nam, người nữ thật lòng tin thờ Đức Chúa Giê-xu: Anh chị em là dân tộc được lựa chọn, vị tế lễ của hoàng gia, một dân thánh, con dân thuộc về Đức Chúa Trời để anh chị em rao truyền các công việc lạ lùng của Ngài là Đấng đã kêu gọi anh chị em ra khỏi chốn tối tăm để vào nơi sáng láng diệu kỳ của Ngài (1 Phê-rơ 2: 9). Thế thì việc gia đình của bạn, dòng tộc của bạn, đồng nghiệp của bạn, đồng hương của bạn, láng giềng của bạn có biết Chúa, biết đường lối của Chúa hay không là phụ thuộc nơi chính bạn đấy.
Có thể Chúa không kêu gọi bạn làm tiên tri, vì ít người được gọi làm tiên tri lắm. Nhưng chắc chắn là bạn đã được Chúa chọn làm một thầy tế lễ (nếu bạn thật lòng tin thờ Chúa). Công việc chính của một thầy tế lễ không phải là lên án, là phê phán tội lỗi của người khác – hay nói theo ngôn ngữ ngày nay là “ném đá” – mà là hướng dẫn và giúp đỡ người khác trong việc thờ phượng Đức Chúa Trời.
Bạn đang thật sự làm công việc của một tiên tri hay của một thầy tế lễ đấy?


Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

VỢ TÔI LÀ … CA-VE

Ô-sê 1-3
Người ta thường nói “thà lấy đĩ về làm vợ, chớ không ai lấy vợ về làm đĩ”. Thế nhưng, đối với Ô-sê – một người hầu việc Chúa trẻ tại vương quốc Y-sơ-ra-ên vào những năm 760-720 TCN thì lại … lãnh trọn cả hai: cưới ca-ve làm vợ, rồi cô ấy lại bỏ đi làm ca-ve!
Theo lịnh Chúa, Ô-sê cưới một cô ca-ve tên là Gô-me làm vợ (1: 2-3). Sau khi sinh cho ông 3 đứa con, Gôme lại quay về đường cũ, qua tay không biết bao khách làng chơi và cuối cùng bị đem bán ở chợ nô lệ. Đức Chúa Trời lại truyền cho Ô-sê đi chuộc rồi đem Gô-me trở về, và tiếp tục yêu thương cô ấy (3: 1). Đó là tất cả những gì tối thiểu mà Đức Chúa Trời cho phép xảy ra, nhằm chuẩn bị cho Ô-sê đi ra rao giảng cho dân Ysơraên về tình yêu vô điều kiện của Ngài.
Mặc dầu không xứng đáng với tình yêu ấy, nhưng dân Y-sơ-ra-ên được Đức Chúa Trời chọn làm tuyển dân của Ngài, chẳng khác nào Gô-me được Ô-sê chọn làm vợ, cho dù nàng chỉ là một gái bán dâm.
Sách Ô-sê là một trong 12 sách, thường được gọi là “tiểu tiên tri” của Kinh Thánh. “Tiểu” ở đây mang ý nghĩa là “mỏng” (so với “đại” là “dày”), chớ không phải là chức vụ của anh í không mấy quan trọng. Nhớ đấy nhé.
Ô-sê hầu việc Chúa suốt 40 năm. Ông bắt đầu chức vụ dưới thời trị vì của vua Giê-rô-bô-am II (1: 1; 2 Vua 14: 23-29). Nếu chỉ xét trên khía cạnh chính trị và kinh tế thì đây là giai đoạn phát triển khá ổn định tại vương quốc phía Bắc, và như thế vua Giê-rô-bô-am II có thể được xem là một người lãnh đạo tài năng. Thế nhưng, trong mắt của Đức Chúa Trời – tức là trong phương diện đức tin, trong đời sống tâm linh – thì ông bị kể là một vị vua ác (2 Vua 14: 24).
Sống trong cảnh thành công, sung túc như thế thì không dễ dàng để người ta chấp nhận rằng mình đã sa sút đức tin, đã lìa xa Chúa đâu nhỉ. Lúc bấy giờ, người dân ở vương quốc phía Bắc vẫn tiếp tục thờ phượng những tượng bò bằng vàng. Quá sai trật đúng không? Thế mà, họ lại được giàu có, an ninh chính trị thêm vững vàng nữa cơ. Đấy chính là lý do mà dân Y-sơ-ra-ên càng thêm sùng kính đối với thần tượng bò vàng. Vì họ tin rằng, những gì mà họ có được như bạc vàng, bánh, nước, lông chiên, vải, dầu và thức uống là do thần bò ban tặng (2: 5, 12).
Biết bao người ngày hôm nay cũng tin như thế. Họ chân thành tin rằng những gì mà họ đang có là do những ông thần bà thánh mà họ đang thờ phượng hoặc ít nữa là ông bà tổ tiên đã khuất của họ ban cho. Họ đâu biết rằng, chính Đức Chúa Trời mới là Đấng đã ban lúa mì, rượu mới và dầu cho họ, cùng vô số bạc, vàng (2: 8).
Nếu là dân ngoại mà không biết điều này thì còn có thể hiểu được, song nếu đã là người tin thờ Chúa mà còn hiểu sai về nguồn phước của mình hoặc sự giàu có, thành đạt của mình đến từ đâu thì đúng là không thể chấp nhận được. Hỡi quý tôi tớ Chúa, hỡi những anh chị em đang sống hoặc phục vụ trong cảnh sung túc, thành đạt, an nhàn, khá canh giữ lòng mình trước tình trạng sa sút thuộc linh.
Tạm gát chuyện thờ thần tượng – tức là chuyện ngoại tình thuộc linh – của dân sự Chúa xưa lại, ta quay sang tìm hiểu chuyện hôn nhân của chàng tiên tri trẻ Ô-sê.
Hôn nhân của Ô-sê là do Chúa sắp đặt hoàn toàn. Và cuộc hôn nhân này là một bài giảng sống mà Đức Chúa Trời muốn gởi đến cho đám dân bội bạc của Ngài là Y-sơ-ra-ên trong thời của Ô-sê.
Chúng ta học được điều gì qua câu chuyện tình có một không hai của chàng trai trẻ Ô-sê?
Trước hết, đó là việc Đức Chúa Trời thường sử dụng những kinh nghiệm sống của chính chúng ta để chuẩn bị chúng ta cho một công việc trọng đại nào đó mà Ngài kêu gọi. Chúa dùng mỗi ngày mà chúng ta đang sống để sửa soạn chúng ta cho những ngày tới sẽ sống và hầu việc Ngài.
Tiếp theo, đó là thái độ vâng phục Chúa cách tuyệt đối. Mà để vâng phục Chúa cách tuyệt đối khi đi cưới một cô gái điếm về làm vợ thì người của Chúa – một trai tơ – phải chấp nhận trả một cái giá khá đắt: Nhục.
Không phải một mình Ô-sê phải chịu muối mặt khi phải rước cô ca-ve này về làm vợ, và khi phải bất lực nhìn thấy ả lại ngựa quen đường cũ, mà cả 3 đứa con của ông cũng phải chịu xấu hổ khi mang lấy những cái tên lạ đời như thế. Đấy, cả nhà phải trả giá chớ không phải chỉ có riêng mỗi người được kêu gọi vào chức vụ mà thôi đâu nhé.
Vì không hiểu được điều này, và có lẽ cũng không được chuẩn bị cho điều này nên có rất nhiều người vợ, người chồng và đặc biệt là con cái của những người hầu việc Chúa đã đâm ra hoặc là oán trách Chúa, lìa bỏ Chúa, hoặc là chì chiết, chống đối, quấy phá, ngăn cản người chồng (người vợ hoặc bố hay mẹ) của mình bước vào chức vụ hay thực thi chức vụ được Chúa kêu gọi. Đã có không ít cuộc hôn nhân của những người hầu việc Chúa phải (hoặc sắp phải hay luôn bị đe dọa phải) ly dị vì lý do này đấy.
Chỉ có trong cuộc mới thấu được cái giá phải trả, chớ còn người ngoài – dù là trong hay ngoài hội thánh – thì ít ai hiểu được lắm. Vì không hiểu được nên đa phần thì người ta chỉ biết hoặc phê phán hoặc là liên tục đòi hỏi cách quá đáng sự hy sinh của cá nhân người hầu việc Chúa và của cả gia đình người ấy mà thôi.
Tiện đây, cũng xin nhắc những anh trai đang hầu việc Chúa còn độc thân rằng, Ô-sê cưới Gô-me là theo lịnh Chúa, chớ không phải anh í phải lòng cô í trước đó rồi. Nói ra điều này là vì ngày nay có những bạn trẻ đang đứng trong chức vụ – đặc biệt là trong chức vụ chăn bầy – bất chấp mọi lời khuyên can, tư vấn hay những chuẩn mực của Kinh Thánh đối với hàng tư tế (21: 13-15), cứ đem chuyện hôn nhân của Ô-sê ra để biện minh cho quyết định … “cưới lấy được” cô gái từng ‘có số má’ trong chuyện chăn gối ngoài luồng. Đúng là “chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ”!
Nầy anh bạn trẻ, Chúa bảo Ô-sê cưới cô ca-ve Gô-me “vì đất nước nầy phạm tội ngoại tình khi lìa bỏ Đức Giê-hô-va” (1: 2). Chúa muốn sử dụng cuộc hôn nhân khác người như thế để cảnh tỉnh một dân tộc, để đem dân tộc đó trở lại với chính Ngài. Thế thì Chúa có bảo bạn cưới cô gái í vì một sứ mạng tương tự không đấy?
Nếu Chúa không bảo thì đừng có cương nha. Vấn đề ở đây không liên quan gì đến chuyện tội lỗi trong quá khứ của người ấy đã được huyết Chúa Giê-xu rửa sạch, khi tiếp nhận Chúa đâu nhé. Vấn đề ở đây cũng không phải là sợ cô ấy sẽ lại ngựa quen đường cũ, mà là thái độ vâng phục của một người hầu việc Chúa. Nếu Chúa không bảo bạn cưới người ấy thì chắc chắn là bạn sẽ không đủ sức để chịu đựng trong những ngày về sau đâu.
An tâm đi, Chúa biết điều gì là tốt nhất đối với bạn. Trong khi … ‘gia đình có điều kiện’ thì tại sao lại từ chối chọn điều tốt nhất nhỉ? Đừng quên rằng, kẻ thù của điều tốt nhất chính là điều tốt đấy nha.


Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

DÀI THEO LỊCH SỬ

Đanien 10-12 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay ghi lại sự hiện thấy cuối cùng của Đa-ni-ên liên quan đến một cuộc đại chiến ở thì tương lai. Lúc này, Đa-ni-ên đã vào độ tuổi U 80 rồi. Và có lẽ, ông đã quá già để cùng Ê-xơ-ra lãnh đạo dân Do Thái về tái thiết lại quê hương, trong lần hồi hương thứ nhất (Ê-xơ-ra 1-2)
Có rất, rất nhiều điều chúng ta có thể học được qua phần Kinh Thánh hôm nay
Trước hết, đó là việc tồn tại một thế giới vô hình, và một thế lực thần linh vô hình đằng sau mỗi một chính thể trên đất. Hình ảnh “vua/thủ lĩnh/ông hoàng (prince) Ba-tư, Hy-lạp” (10: 13, 20) là nói về các linh chủ quyền hay linh lãnh địa ấy đấy. Đây cũng chính là những quyền lực vô hình, những quyền lực thống trị, những quyền lực tối tăm của thế gian nầy, và những quyền lực của các tà linh trên trời liên quan đến chiến trận thuộc linh mà về sau này Phao-lô đã đề cập trong thơ Ê-phê-sô.
Các thế lực thần linh này không chỉ ‘can thiệp cách thô bạo vào công việc nội bộ’ của các quốc gia trên đất, mà còn ngăn trở Chúa đáp lời cầu nguyện của con dân Ngài cách rất chi là quyết liệt (10: 12-14). Điều gì xảy ra cho Đa-ni-ên nếu ông chấm dứt ăn kiêng (không phải kiêng ăn), cầu nguyện vào ngày thứ 20, chẳng hạn? – Câu trả lời chắc chắn là không đến được với ông rồi, đúng không.
Giờ thì anh chị em đã hiểu tại sao mình phải cầu nguyện cách bền đổ rồi chớ. Và có thể lắm câu trả lời mà anh chị em chờ đợi bao lâu nay còn đang bị ngăn cản trong thế giới linh cũng nên đấy. Khá nhớ rằng, khi một người tin kính Chúa dốc lòng cầu nguyện thì cả thế giới thần linh đều chuyển động theo. Và cũng đừng quên rằng, “ngay từ ngày đầu” khi người ấy dốc lòng cầu nguyện thì Đức Chúa Trời “đã nghe”, và ngay lập tức câu trả lời liền được một sứ giả mang xuống cho người.
Quá rõ ràng rồi đấy nhé. “Hãy xin, sẽ được”, “hãy kêu cầu Chúa, Chúa sẽ trả lời cho” liền đấy nhé. Thế nhưng, bạn có còn tiếp tục chiến đấu trong sự cầu nguyện cho nhu cầu của mình không đấy?
Cuộc đại chiến được đề cập trong chương 11 là một lời tiên tri vô cùng đặc biệt. Nó mô tả cuộc thư hùng giữa hai quốc gia mà Israel bị kẹp ở giữa, chẳng khác chi một chiếc bánh hambuger. Đây là lời tiên tri đã được ứng nghiệm đến từng milimet, khoảng chừng 375 năm sau đó, giữa hai triều đại Ptolemy ở phía Nam (Ai-cập) và Seleucus ở phía Bắc (Syria). Cuộc thư hùng này diễn ra, không dài lắm. Hai bên uýnh nhau có … 135 năm thôi hà. Sở dĩ, chuyện uýnh đấm của Ai-sy lại được ghi vào Kinh Thánh là vì dính đến “lát thịt” Israel ở giữa mà thôi.
Đấy nhé, anh nào muốn nổi tiếng, muốn được lưu danh sử sách thì cứ đụng, cứ quẹt đến con dân Chúa là được … điểm danh liền à. He he.
Chúng ta học được điều gì từ “bản tin chiến trường” dài hơn thế kỷ này?
Trước hết, đó là việc Chúa biết hết mọi sự, thấy trước hết mọi việc. Tiếp theo, Chúa có thể tỏ bày cho những ai dốc lòng tìm hiểu “việc gì sẽ xảy đến” và cuối cùng là Chúa có thể sử dụng những cuộc chiến tranh giữa các đại cường để luyện lọc thanh tẩy dân sự của Chúa và để hoàn thành chương trình tất định của Ngài (10: 1, 12, 14; 11: 14, 35-36)
Tuy lịch sử đã xác nhận hai năm rõ mười rằng cuộc thư hùng được đề cập trong chương 11 của sách Đa-ni-ên đã hoàn toàn ứng nghiệm rồi. Tuy nhiên, thấp thoáng trong đó vẫn có những chi tiết chờ lần ứng nghiệm thứ hai hay sao í. Chẳng hạn, những câu ni:
“… và ĐẾN CUỐI CÙNG CÁC KỲ, tức là các năm, vua ấy lại tiến công với một đoàn quân hùng hậu, trang bị rất đầy đủ (11: 13)
“ĐẾN THỜI KỲ CUỐI CÙNG, vua phương nam sẽ tấn công vua phương bắc … Nhưng ngày tận số của vua sẽ đến mà không một ai cứu giúp cả” (11: 40, 45)
“LÚC BẤY GIỜ, Mi-ca-ên, thiên sứ bảo vệ dân ngươi, sẽ can thiệp. Sẽ có một thời kỳ hoạn nạn chưa từng thấy, từ khi các nước được thành lập cho đến lúc ấy. NHƯNG LÚC BẤY GIỜ, tất cả những ai trong dân ngươi có tên ghi trong sách đều sẽ được giải cứu. Nhiều người ngủ trong bụi đất sẽ thức dậy, người thì được sống đời đời, kẻ thì chịu tủi nhục gớm ghiếc muôn đời (12: 1-2)
Rõ ràng, những biến cố này liên quan đến kỳ Đại nạn, đến ngày sau rốt rồi. Thế thì, cuộc thư hùng quyết liệt, mà kết cuộc là vị vua phương Bắc giành chiến thắng kia (11: 21-45), chẳng qua cũng chỉ là … bản dùng thử (trial version), là chiếc bóng của hình thật sẽ đến vào kỳ chung kết đời mà thôi.
Như vậy, vua Antiochus IV hay còn gọi là Antiochus Epiphanes (tức Antiochus Khùng), vị vua cuối cùng của phương Bắc – một kẻ đáng khinh dể hay khinh miệt - một tay bần tiện - một kẻ gian hùng - một tên bỉ ổi (11: 21) – chỉ là phiên bản thử nghiệm, còn Antichrist mới là bản chính! Và nếu điều này là chính xác thì ‘hộ khẩu’ của Antichrist đã rõ hơn rồi đấy: một địa phương nào đó thuộc Syria và Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay. Biết đâu chừng, hắn xuất thân từ Bẹt-găm, nơi được mệnh danh là “ngai của quỷ Sa-tan” cũng nên (Khải Huyền 2: 12-13).
Hiện tại, thì Thổ Nhĩ Kỳ hay Syria không phải là những thế lực quân sự hùng mạnh, và tại những quốc gia này chưa thấy xuất hiện những lãnh tụ tầm cỡ quốc tế. Thế nhưng, vị thế địa chính trị của hai quốc gia này trong bàn cờ quốc tế là không hề nhỏ, đặc biệt là vị thế chiến lược của họ trong việc thảo trừ 2 thế lực khủng bố quốc tế là Al-Quaeda và IS (Islam State), hai thế lực đều có gốc gác từ quốc gia phương Nam (Ai-cập) xưa.
Cũng cần nói thêm rằng, trên nền của hai quốc gia Hồi Giáo là Syria và Thổ Nhĩ Kỳ này đã từng tồn tại một đế quốc hùng mạnh, trị vì gần 700 năm (1299-1923) trãi dài trên 5,6 triệu cây số vuông (km2), bao gồm cả Âu, Á, Phi. Đó là đế quốc Ottoman. (Không hiểu sao, các sử gia Cơ-đốc phương Tây khi luận giải những lời tiên tri về thời kỳ cuối cùng lại thường bỏ qua ‘đại nhân’ Ottoman này. Hoặc là bị mù màu hoặc là có ý đồ gì rầu!)
Rõ là còn có quá nhiều ‘chiện’ hổng hiểu, đúng không? Nhưng đừng quá lo lắng, vì anh chị em có thể sẽ tìm được sự an ủi khi biết được rằng thậm chí Đa-ni-ên cũng không hiểu hết tất cả những gì ông được bày tỏ kia mà (12: 8). Thế thì, đừng quá lo về những gì mình chưa hiểu, mà hãy lo về những gì mình đã hiểu.
“Còn ngươi, hãy giữ trung tín cho đến cuối cùng. Ngươi sẽ được an nghỉ và đến cuối những ngày, ngươi sẽ đứng dậy trong sản nghiệp mình.” (12: 13)
Đó là điều mà Đa-ni-ên đã hiểu, còn ngươi thì sao?


Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

NHÌN THẤU TƯƠNG LAI

Đanien 7-9
Trong ba chương Kinh Thánh hôm nay, Đa-ni-ên đã được tỏ cho biết lịch sử của loài người từ thời điểm ông đang sống, khi Nê-bu-cát-nết-xa đang cai trị, cho đến lúc chung kết đời, khi Vương quốc của Chúa được thiết lập trên đất.
Khác với giấc mơ về pho tượng người mà vua Nê-bu-cát-nết-xa đã thấy trong chương 2, các giấc mơ và sự hiện thấy của Đa-ni-ên trong phần Kinh Thánh hôm nay, toàn thú là thú, mà là quái thú mới kinh chớ. Thế nhưng, dù là thú hay người thì cũng cùng nói về 4 siêu cường lần lượt xuất hiện trên thế giới mà thôi.
Pho tượng là dáng vẻ bề ngoài, là cái nhìn của con người đối với những đế quốc này. Còn 4 quái thú là bản chất thật của 4 vương quốc, và cũng là cái nhìn của Chúa về những chính thể đó.
Thế cho nên, nếu có ai đó nghĩ rằng sẽ có một ngày, một chính thể nào đấy, sẽ ủng hộ đạo Chúa hết lòng thì người ấy thật chưa thấu được bản chất thật của các thể chế chính trị rồi.
Không riêng gì đạo Chúa, mà đạo nào cũng vậy, dù là Hồi, là Ấn, hay Phật giáo, thậm chí khi được xem là quốc giáo đi nữa thì anh nào cũng bị lợi dụng mà thôi. Rất nhiều anh bị lợi dụng tha thiết những lại tưởng rằng mình được trọng dụng, tưởng rằng mình được ủng hộ mới đau chớ.
Hãy nhìn vào những quái thú – bản chất của những thể chế chính trị – từ thời Đa-ni-ên cho đến kỳ chung kết đời mà tỉnh ngộ nha bà con.
Theo sự giải mật của Chúa thì 3 vương quốc đầu tiên lần lượt sẽ là Babilon, Mê-đô Ba-tư và Hy Lạp. Còn nếu căn cứ theo lịch sử thì quái thú thứ 4 chính là đế quốc La Mã.
Thế nhưng, cho đến tận bây giờ các nhà giải kinh vẫn còn rất … tù mù về hình ảnh: “mười sừng rụng ba, rồi từ ba ra một” của nó. Tù mù vì không biết được rằng, “mười sừng” là một liên minh gồm 10 quốc gia, kiểu liên minh châu Âu (EU) như hiện nay, hay từ trên ‘cái nền’ của đế quốc La Mã xưa sẽ lần lượt xuất hiện 10 cường quốc, và cường quốc sau cùng, tức “chiếc sừng nhỏ, có mắt, có miệng” sẽ là cường quốc do Anti-Christ, tức kẻ chống Chúa cai trị chăng. Chịu.
Khi Liên minh Châu Âu được thành lập vào năm 1951 với 6 thành viên, người ta đã vội cho rằng “phiên bản cuối cùng” của quái thú thứ 4 đã xuất hiện, nhất là vào năm 1981 khi số thành viên của EU đạt đến con số 10. Thế nhưng, từ đó đến nay, chẳng thấy ‘sừng’ nào rụng đã đành, lại còn thấy mọc thêm, không phải 1 mà là những đến … 18 em nữa, nâng tổng số ‘sừng’ thành 28! Đó là chưa kể còn hơn 10 em khác đang sắp hàng chờ dài cổ để được ‘mọc’ đấy. Thế là, hỏng bét, đành phải chờ đợi thêm ít lâu nữa thôi. He he.
Nếu biết rằng, từ thời Đa-ni-ên đến ngày chung kết đời chỉ có 4 siêu cường được hiện diện trên đất, thì mới hay bao nhiêu mưu mô, toan tính, tội ác để tranh ngôi bá chủ thế giới của bao lãnh tụ, bao quốc gia thật chỉ là công cốc, là dã tràng xe cát mà thôi.
Còn nữa, mọi cường quốc trên đất này cũng phải đến hồi kết thúc. Vương quốc của Đức Chúa Trời sẽ được thiết lập để thay thế cho tất cả các vương quốc ấy. Đó chính là “hòn đá chẳng phải bởi bàn tay loài người đục ra” đã được nói đến trong chương 2.
Khá nhớ rằng, khi Đa-ni-ên nhận được những mặc khải này thì hạn định 70 năm lưu đày của dân Giu-đa tại Babilon chưa mãn. Do đó, sứ điệp này trước hết là dành để yên ủi họ, những người Do Thái đang chịu hình khổ bởi con quái thú thứ 1: đế quốc Babilon.
Qua sứ điệp tiên tri này, Chúa muốn cho dân sót của Ngài biết được rằng, sự cuối cùng thuộc về Chúa. Chính Chúa, Đức Chúa Trời của tổ tiên họ, chớ không phải các vị vua ngoại quốc, mới là Đấng nắm giữ tương lai của họ. Chúa không chỉ nắm giữ tương lai của họ, mà còn nắm giữ tương lai của mọi vương triều, mọi thể chế của mọi quốc gia thuộc mọi thời đại.
Trong chương 9, vì thời lượng và mục tiêu của Bộ Hành Xuyên Kinh Thánh … không cho phép, nên việc đi sâu vào giải luận lời tiên tri nổi tiếng về 70 tuần lễ, liên quan đến chức vụ của Chúa Cứu Thế và kỳ sau rốt (9: 24-27) là không thể. Do đó, anh chị em nào muốn học biết sâu hơn nên tìm đọc thêm các tư liệu giải kinh, bình giảng riêng về đề tài này.
Điều duy nhất mà chúng ta sẽ ‘ngâm kíu’ trong chương này là gương mẫu cầu thay của Đa-ni-ên. Cầu xin Chúa làm thành điều Chúa đã hứa (9: 1-19)
Trước hết, hãy lưu ý rằng, khi cầu thay, Đa-ni-ên đã đồng hóa chính mình với dân tộc mình. Ông đã đứng vào chỗ của dân tộc mình mà xưng tội với Chúa, như thể chính ông là người phạm tội vậy. Không phải “xin tha tội cho họ” mà là “xin tha tội cho chúng con”. Cầu thay là như rứa đấy.
Nhưng nếu Chúa đã hứa là tròn 70 năm sẽ xong án thì tại sao lại cần phải cầu nguyện? Nếu đã muốn thì cần gì phải xin, còn nếu Chúa đã không muốn thì xin để làm gì? Không lẽ, cầu nguyện lại có thể thay đổi được ý muốn của Chúa sao?
Câu trả lời là ri: Khi Đức Chúa Trời muốn có một kết quả nào đấy (trong trường hợp này là sự hồi hương) thì Ngài cũng định ra phương tiện (lời cầu nguyện) để đạt được hay hiện thực hóa điều đó. Như vậy, lời cầu xin của chúng ta không thay đổi điều mà Đức Chúa Trời đã định thực hiện. Nhưng nó được mặc định là phương tiện mà qua đó, Chúa làm trọn mục đích của Ngài. Đó là lý do mà Chúa bảo: “hãy xin (hẳn nhiên là xin theo ý Chúa nha) – thì được”.
Có rất nhiều lời hứa của Chúa dành cho người tin thờ Chúa được ghi lại trong Kinh Thánh. Những lời hứa này không tự động xảy ra với bạn đâu. Hãy theo gương Đa-ni-ên mà ‘chiếm hữu’ lấy những điều đấy cho riêng mình qua sự cầu nguyện.
Bạn đã sẵn sàng chưa?


Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

THẬT KHÁC GÌ MƠ

Đanien 4-6 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay thuật lại ba câu chuyện … sốc toàn tập luôn. Chuyện nào cũng sởn gai ốc, nổi da gà cả. Chuyện nào cũng thuộc tip “đùng một phát” cả. Đùng một phát: người thành thú, rồi lại đùng một phát: thú lại thành người; Đùng một phát: vua đang nhậu chuyển sang … từ trần; Đùng một phát, rồi lại đùng một phát.
Chương 4, là “chuyện đời tự kể” của đại đế Nê-bu-cát-nết-xa sau 7 năm được trở lại làm người. Ở Việt nam ta cũng có câu chuyện na ná vậy khi vua Lý Thần Tông (1116-1138) bổng dưng hóa hổ. Không rõ là vị vua thời Lý ngày xưa có phải vì quá … ‘kao nghiệu’ hay không mà bổng dưng thành thú, chớ còn vị đại đế của Babilon thì kiêu ngạo thuộc mức ngoại hạng, có lẽ đã lên đến bậc thượng thừa rồi.
Cỡ đại đế Nê-bu-cát-nết-xa uy danh lừng lẫy là thế, quyền uy trên muôn người trùm khắp thế giới là thế mà Chúa đập cho một phát còn biến đổi … giới tính ngay, huống chi là mấy phường tép riêu, nhãi nhép … từ cỡ ông ấy trở xuống nhễ? Ấy thế mà, trong khắp thiên hạ gần xa, không biết bao nhiêu nguyên thủ quốc gia, bao bậc anh tài hão hớn, tuy thông làu kim cổ đông tây nhưng lại không chịu thuộc bài học vỡ lòng … xưa như trái đất: “Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau, Và tánh tự cao đi trước sự sa ngã” (Châm Ngôn 16: 18).
Hãy để ý điều này: Chúa cảnh báo vua trước qua giấc mơ. Tiếp theo, tôi tớ Chúa là Đa-ni-ên được sai đến để giải nghĩa sứ điệp và đưa ra “bài học áp dụng”: “Hãy lấy sự công bình mà chuộc tội lỗi, hãy thương xót những kẻ nghèo khó để chuộc những điều gian ác mình. Như vậy sự bình an vua còn có thể lâu dài hơn nữa.” (4: 27). Song có lẽ, vị vua này không quan tâm đến lời cảnh báo này từ Chúa nên 12 tháng sau, người đột ngột chuyển sang làm … thú trọn 7 năm trường!
Chúa luôn cảnh báo phạm nhân, mong phạm nhân hồi tâm tỉnh trí, quay đầu là bờ. Nhưng một khi phạm nhân bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo, cứ một mực “con đường xưa em đi” thì án phạt đã định chắc chắn sẽ được thi hành. Dù đó là nguyên thủ của cường quốc số 1 thế giới lúc bấy giờ hay là tuyển dân của Chúa cũng vậy.
Thế thì khi Chúa còn cảnh báo, hỡi anh chị em hãy ngay lập tức mà ăn năn, ngay lập tức quay trở lại để còn được hưởng sự khoan hồng.
Sau 7 năm sống đời cầm thú, Nê-bu-cát-nết-xa đã được trở lại làm người, được phục hồi địa vị. Thế nhưng điều quan trọng hơn hết đối với vị vua này, sau khi chịu kỷ luật, là được thay đổi hoàn toàn về nhận thức đối với Đức Chúa Trời của Đa-ni-ên, tức là Đức Chúa Trời mà chúng ta thờ phượng ngày hôm nay.
Trong 2 chương trước đó, vị vua này chỉ nhìn nhận rằng Đức Chúa Trời là quyền năng và lịnh cho muôn dân trăm họ không được xúc phạm đến Chúa. Thế nhưng đến chương 4 này thì đích thân nhà vua đã công khai tôn tụng, chúc tán, và thờ phượng Chúa. Đó là mục đích chính yếu của việc thi hành kỷ luật.
Và có lẽ, cũng chính nhờ vào thái độ ăn năn phục thiện đang khi bị đòn của vị vua vốn đại kiêu, đại ác này mà Chúa còn dành cho ông con đường sống, rồi trở thành nhân chứng cho Chúa. Kết cuộc của Nê-bu-cát-nết-xa có hậu chớ không … đoản hậu như ông vua cháu là Bên-xát-xa sau này.
Kiêu thì cả hai ông cháu đều kiêu cả, nhưng ông vua cháu lại thêm cái món cương … không đúng chỗ. Thành thử ra, bữa tiệc chiêu đãi dành cho cả nghìn quan viên đại thần và các mệnh phụ phu nhân triều đình đã trở nên bữa tiệc chia tay đối với người này, và là bữa cơm tử tù đối với người kia.
Chúng ta học được điều gì qua hai câu chuyện này? Trước hết, đó là Chúa nắm trong tay sinh mạng của tất cả mọi người, kể cả những người quyền cao chức trọng, hay những nguyên thủ quốc gia, dù người ấy có tin thờ Chúa hay không. Xuống lên, lên xuống không mấy hồi đâu nha.
Tiếp theo, Chúa nghe tất cả mọi lời chúng ta nói, thấy hết mọi điều chúng ta làm, dù công khai hay kín dấu, và Ngài sẽ theo đó mà xét xử phân minh. Nhanh hay chậm, nặng hay nhẹ, … thì có thể khác nhau, nhưng án phạt sẽ là chắc chắn, không thể tránh khỏi, trừ phi phạm nhân nghe lời cảnh báo mà hạ lòng ăn năn.
Câu chuyện cuối cùng, xảy ra vào một đời vua khác, ở một chính thể khác, nhưng nhân vật chính vẫn là Đa-ni-ên. Lúc này, Đa-ni-ên chắc chắn là đã già lắm rồi. Già nhưng không có nghĩa là đức tin sẽ không bị thử thách. Mà nếu một đời sống không còn thử thách, thì đức tin nếu có cũng chẳng để mần chi, đúng không?
Phép lạ lớn nhất trong câu chuyện cuối này không nằm ở chỗ bầy sư tử không ăn thịt được Đa-ni-ên, dù chúng thèm chảy dãi. Phép lạ lớn nhất ở đây, là Đa-ni-ên có thể ngủ ngon lành trong hang sư tử trọn cả đêm! Thế mới hay, người đặt lòng tin vững vàng nơi Chúa thì luôn có sự bình an thiên thượng tràn ngập trong mọi hoàn cảnh, mọi nơi chốn.
Sự thử thách đức tin của người tin thờ Chúa, không chỉ là bài tập “rèn luyện thể hình” thuộc linh cho người ấy, mà còn là lời chứng sống về Chúa mà ta đang thờ phượng, cho những người ngoại đạo ở xung quanh. “Lò lửa hực” của ba chàng tuổi teen là phương tiện để cho Nê-bu-cát-nết-xa nhìn thấy Chúa, còn “hang sư tử” nơi Đa-ni-ên qua đêm là cách mà Đức Chúa Trời chọn để tỏ cho Đa-ri-út nhận biết chính Ngài.
Thế thì, “Hỡi kẻ rất yêu dấu, khi anh em bị trong lò lửa thử thách, chớ lấy làm lạ như mình gặp một việc khác thường. … Nhưng nếu có ai vì làm tín đồ Đấng Christ mà chịu khổ, thì đừng hổ thẹn; thà hãy vì danh ấy ngợi khen Đức Chúa Trời là hơn. Vì thời kỳ đã đến, là khi sự phán xét sẽ khởi từ nhà Đức Chúa Trời; vả, nếu khởi từ chúng ta, thì sự cuối cùng của những kẻ chẳng vâng theo Tin lành Đức Chúa Trời sẽ ra thế nào?” (1 Phê-rơ 4: 12, 16-17)