Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015

GIA TỘC SUY TÀN

A-mốt 3-5 
Sau khi đi một “đường cong mềm mại” xâu 7 tên láng giềng vào một chuỗi, sợi dây thòng lọng dần siết vào cổ Y-sơ-ra-ên. Vì đây mới là đối tượng phục vụ chính của tiên tri A-mốt.
Trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ học được không ít điều về những nguyên tắc luận tội và định án của Đức Chúa Trời.
Trước hết, đó là nguyên tắc: đặc quyền đi liền trách nhiệm.
“Ta đã biết chỉ một mình các ngươi trong mọi họ hàng trên đất; vậy nên ta sẽ thăm phạt các ngươi vì mọi sự gian ác các ngươi.”  (3: 2)
Y-sơ-ra-ên là dân được tuyển chọn của Đức Chúa Trời, hay nôm na là con một. Là con một thì quyền lợi thì khỏi nói rồi, nhưng còn trách nhiệm? – Là con một thì phải gánh hết mọi trách nhiệm chớ răng. Đúng không?
Không có chuyện rằng thì là con một nên được miễn … ăn đòn khi phạm lỗi đâu nhé. Đừng có đem chuyện COCC (con ông cháu cha) ra mà hòng bẻ cong Luật Trời.
Nếu bạn đã là con dân của Chúa, được học biết điều ngay lẽ phải rồi mà còn không chịu theo đường ngay, lối sáng nhưng cứ sống như lúc còn trong tối tăm thì hình phạt từ nơi Chúa là không tránh khỏi. Và nếu bạn là người từng nhiều năm trong Chúa, là nhân sự Hội Thánh, là người hầu việc Chúa thì mức án chắc chắn là sẽ được ‘chiếu cố’ theo hình thức tăng nặng đấy.
Thứ hai, trước khi xử phạt phạm nhân, Đức Chúa Trời luôn cho họ cơ hội để ăn năn.
“Cũng vậy, Chúa Giê-hô-va chẳng có làm một việc gì mà Ngài chưa tỏ sự kín nhiệm Ngài ra trước cho tôi tớ Ngài, là các đấng tiên tri (3: 7)
Không bao giờ có chuyện, vừa phạm tội là bị Chúa uýnh cái ầm liền đâu. Chúa dùng hết người này đến hoàn cảnh nọ để cảnh báo, nhưng nếu phạm nhân cứ “đường ta ta cứ đi”, không chịu quay đầu là bờ thì việc chịu án chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Trong trường hợp của vương quốc Y-sơ-ra-ên phái Bắc này, thì Chúa đã liên tục sai các tiên tri của Ngài đến cảnh báo họ nhưng họ chẳng thèm nghe. Rồi thì đói (4: 6), rồi thì hạn (4: 7-8), rồi thì sâu bọ phá hại mùa màng (4: 9), rồi thì dịch bệnh, chiến tranh, bạo loạn, đảo chính (4: 10-11), … Nhưng tất cả những tín hiệu cảnh báo này không đủ ‘đô’ để tỉnh thức dân sự Chúa khỏi sức hút của một đời sống tội lỗi, một đời sống vô tín, một đời sống xa cách Chúa nhưng lại tưởng rằng mình vẫn đang có Chúa và đang phụng sự Chúa.
Có đến 5 lần trong chương 4 cụm từ “Dầu vậy các ngươi cũng không trở lại cùng ta!” được lập lại (4: 6, 8, 9, 10, 11). Hãy suy gẫm về sự nhân từ và sự nín chịu của Chúa và sự cứng lòng của dân sự của Chúa, một khi đã miệt mài trong tội lỗi.
Câu 12 của chương 4 thường được sử dụng để giảng trong lễ tang của người tin Chúa, nhưng trong bối cảnh của cả chương thì đây là lời của Chúa cho những người cứng lòng, phản nghịch. “Ok, vì án phạt đã được tuyên rồi, có gì trăn trối thì nói đi để còn ra pháp trường!”
Thứ ba, một khi mà con dân Chúa cứ ‘cương’, không chịu nhận lỗi và ăn năn sám hối thì Chúa chắc chắn sẽ xử án cách công khai. Tức là, phơi bày chuyện đó ra trước bàn dân thiên hạ.
Chúa mời gọi dân Philitin, với đại diện là Ách-đốt, cùng dân Ai-cập đến thủ đô Samari cả Y-sơ-ra-ên là nhằm mục đích đó (3: 9).
Thế cho nên, khi Chúa còn dùng ai đó, một điều gì đó hay một hoàn cảnh nào đó để cảnh báo chúng ta thì hãy lo mà tỉnh thức, tra xét lòng mình, lối sống của mình, và quay đầu trước khi Chúa lôi chúng ta ra trước bàn dân thiên hạ, mà nhất là trước mặt những người không tin thờ Chúa, chống nghịch Chúa.
Trong phần luận tội của tiên tri A-mốt ở phần Kinh Thánh hôm nay có một đối tượng trong dân Y-sơ-ra-ên được chỉ đích danh:
“Hỡi những bò cái của Ba-san, ở trên núi Sa-ma-ri, Hãy nghe đây! Các ngươi áp bức kẻ nghèo nàn, hà hiếp người thiếu thốn, Và nói với chồng của mình rằng: ‘Hãy đem thức uống đến đây!’” (4: 1)
Basan là một địa danh thuộc lãnh thổ của vương quốc phía Bắc, nay thuộc cao nguyên Gô-lan. Đây là nơi lý tưởng của việc chăn nuôi bò sữa. Bò cái Basan là hình ảnh nói về những mệnh phụ phu nhân, những người phụ nữ quyền quý trong Y-sơ-ra-ên thời bấy giờ.
Tội của họ là gì? – Nếu nói một từ thì là: ĂN, còn hai từ thì là THAM ĂN. Đây đúng là “ăn để chết” nè.
Điều cuối cùng mà chúng ta có thể tìm thấy trong phần Kinh Thánh hôm nay là Chúa luôn có phương cách điều trị cho mọi chứng bệnh tội lỗi cho dân sự của Ngài.
“Hãy tìm kiếm Ta thì các ngươi sẽ sống!” (5: 4, 6, 8)
“Hãy tìm điều lành và đừng tìm điều dữ, để các ngươi được sống” (5: 14,15)
Giải pháp không phải là chạy đến nơi này, nơi kia (Bê-tên, Ghinh-ganh, Bê-e Sê-ba); giải pháp cũng không phải là duy trì các lễ nghi tôn giáo. Thăm viếng nơi này, nơi kia không có gì là sai; duy trì những lễ nghi hay các buổi thờ phượng Chúa không phải là tội lỗi. Thế nhưng, nếu nơi lòng của chúng ta – Đền Thờ thật của Chúa – mà chúng ta không thể hoặc không còn gặp được Chúa, thì mọi sinh hoạt tôn giáo của chúng ta, dù chân thành, sùng kính đến đâu cũng không thể khiến chúng ta “được sống” đâu.
Nếu Đức Chúa Trời không còn thật sự được tôn làm Chúa trong đời sống của chúng ta, thì anh chị em ơi, dù có tham dự hàng ngàn, hàng vạn kỳ bồi linh ở trời Tây, đất Á hay sinh hoạt ngay trong những Hội Thánh với những đầy tớ Chúa được ơn cỡ nào đi nữa, thì sự sống thật vẫn luôn là xa vời đối với mỗi một chúng ta.
Dân Y-sơ-ra-ên đã được biết giải pháp của Đức Chúa Trời cho tình trạng của mình, nhưng họ khước từ điều ấy, và kết quả là đúng 30 năm sau, họ đã “bị lưu đày qua bên kia Đa-mách” (5: 27).
Còn tôi và anh chị em thì sao?


Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

TRỜI TUÔN LỬA GIẬN

A-mốt 1-2 
A-mốt, chớ không phải là A-móc hay A-còng: @, là một chàng Hai Lúa chính hiệu, gốc Nam Bộ được Chúa gọi làm tiên tri cho vương quốc Y-sơ-ra-ên ở phía Bắc. Thời điểm mà Hai Lúa A-mốt đùng đùng bỏ bầy chiên, bỏ vườn cây ăn trái, ngược ra Bắc giảng đạo là thời cực thịnh của cả hai vương quốc: Giu-đa phía Nam, và Y-sơ-ra-ên phía Bắc. Thời Ô-xia làm vua Giu-đa và Giê-rô-bô-am II đang cai trị Y-sơ-ra-ên. (Anh chị em có thể xem lại thời kỳ lịch sử này trong sách II Vua và II Sử Ký).
Đang lúc đất nước thái bình, kinh tế tăng trưởng vùn vụt, tình hình an ninh chính trị cực kỳ ổn định, sinh hoạt tôn giáo và lĩnh vực xã hội khác đang trên đà thăng tiến, thế mà có tay ‘nhà quê một cục’ lại dám gân cổ, nhân danh Chúa, mà phê bình chỉ trích lên án chế độ và quần chúng nhân dân mới lạ chứ. Tay này đúng là điên nặng rồi nè.
Thế nhưng, Hai Lúa A-mốt đâu có điên. Sứ điệp của ‘hắn’, tuy đậm chất nông dân, nhưng có sức xuyên thủng mã ngoài đáng trọng của quốc gia, rồi bóc trần cái căn cốt đang thối rữa của sự thất đức, bất công, lạc quan ảo và lòng mộ đạo nông cạn của cả một dân tộc.
Là nông dân thứ thiệt, chưa qua trường lớp chuyên môn gì ráo trọi, nhưng một khi đã cầm mi-cờ-rô-phôn trong tay rồi thì Hai Lúa A-mốt nhà ta cũng rất chi là … tiên tri pờ-rồ nha.
Đầu tiên là luận tội bảy … thằng lùn hàng xóm: Asyri, Philitin, Ty-rơ, Ê-đôm, A-môn, Mô-áp và … Giu-đa. Rồi cuối cùng, … chấm tọa độ zero, xiết dần thòng lọng: ‘Mầy’ hả Y-sơ-ra-ên. Ở đó mà cười người ta đi con!
Hãy tưởng tượng tâm trạng hể hả, phấn khích của vua tôi nhà Y-sơ-ra-ên là thể nào khi nghe tiên tri A-mốt luận tội và tuyên án đối với các dân tộc thù nghịch với họ ở xung quanh.
Lần lượt từng ‘thằng’ ngoại bang một sẽ bị thiêu cháy trong lửa vì những tội ác chống lại nhân loại của chúng. “Quá xứng đáng còn gì. Ác quá mà. Đúng là Trời có mắt” – Có thể Y-sơ-ra-ên đã reo lên như thế.
Rồi đến lượt thằng em Giu-đa cũng bị … hỏa hình như thế. “Thấy chưa, có hai chi phái mà cũng bày đặt. Đấy, giờ mới biết ai đúng ai sai đó nha. Cháy nhà ra mặt chuột. Y-sơ-ra-ên nâm-bờ oanh! Giê-rô-bô-am vạn tuế, vạn vạn tuế! Y-sơ-ra-ên nâm-bờ oanh! Giê-rô-bô-am vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Bổng nhiên, tiếng reo hò đột ngột im bặt khi giọng sang sảng của A-mốt vẫn tiếp tục: “Đức Giê-hô-va phán như vầy: Bởi cớ tội ác của Y-sơ-ra-ên đến gấp ba gấp bốn lần, nên ta không xây bỏ án phạt khỏi nó, …” (2: 6).
Là sao, là sao? – Chuẩn bị nghe tuyên án chớ sao.
A-mốt tuyên án rất chi là bài bản, đúng y chang theo mẫu đã định nha. Cùng một khuôn như thế, dành cho 7 phạm nhân. Này nhé:
“Đức Giê-hô-va phán như vầy: Bởi cớ tội ác của ……………………. đến gấp ba gấp bốn lần, nên ta không xây bỏ án phạt khỏi nó; vì chúng nó đã …………………………….. Ta sẽ sai lửa đến trên ……………………., nó sẽ thiêu nuốt …………………………”
Dân ngoại bị ‘đốt’ vì những tội ác chống lại nhân loại, còn dân Chúa – thì ngoài những tội ác về mặt xã hội (2: 6-8, 11-12) – họ bị ‘thiêu chín’ vì “đã bỏ luật pháp của Đức Giê-hô-va và không vâng theo lệ luật Ngài” (2: 4).
Hiểm họa nằm ở chỗ: con dân Chúa cả nước đều phạm tội trọng nhưng họ lại đang có một đời sống thịnh vượng, phát đạt về phương diện vật chất; sảng khoái về phương diện tinh thần; yên ổn trong quan hệ giao tiếp. Làm sao một cá nhân, một dân tộc phạm tội lại có thể có được một kết quả như thế cơ chứ. Chết là ở chỗ đó, họa là ở chỗ đó.
Cũng giống như biết bao nhiêu người Việt ta, dù ở trời Âu hay đất Á, thường phớt Ăng-lê ba cái chuyện cảnh báo về ăn uống dinh dưỡng: “Ây-da, cứ vẽ chuyện. Sống chết có số. Cứ ăn uống thỏa mái vào. Đường sữa, dầu mỡ cứ vô tư đi. Đã ăn uống là phải khoái khẩu, là phải ngon miệng, chả việc gì phải kiêng khem cả. Chưa gì đã sợ chết”
Ừ thì vô tư, cho đến một ngày, đùng một phát mấy căn bệnh nhà giàu réo gọi. Xong phim!
Hãy nghe lời cảnh báo vẫn còn đầy tính thời sự của của Chúa nè cưng: “Nầy, ta sẽ chận ép các ngươi trong nơi các ngươi cũng như cái xe đầy những lúa bó chận ép. Người lẹ làng sẽ không thể trốn được; người mạnh mẽ sẽ không bổ sức cho mình nữa, và người bạo dạn sẽ chẳng cứu được mạng sống mình. Kẻ giương cung sẽ chẳng đứng vững được; kẻ có chân lẹ làng sẽ chẳng lánh khỏi được; người cỡi ngựa sẽ không thể cứu mình; và kẻ bạo gan trong những người mạnh mẽ sẽ ở trần mà trốn trong ngày đó, Đức Giê-hô-va phán vậy.” (2: 13-16)
Người thờ Chúa, gia đình thờ Chúa mà bị cùng mức án y chang như dân không tin thờ Chúa thì đúng là không còn gì để nói nữa rồi.
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh”. Ai cũng thuộc nằm lòng câu này. Thế nhưng, thuộc là một chuyện, còn việc có chịu “phòng”, có chịu “tránh” hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Thế thì, hãy dành thì giờ đọc đi đọc lại vài lần 2: 4-12 để “phòng tránh” hoặc để tự bắt mạch cho mình xem đã bị dính chủng virut nầy chưa, hỡi anh chị em.


Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

TRỌN ĐỜI TÍN TRUNG

Dừng Chân Lần Thứ 32
NHÌN LẠI
Lần đầu tiên xuất hiện trong cuốn sách mang tên mình, Đa-ni-ên chỉ là một cậu thiếu niên di cư. Thoắt một phát, sang chương 4, chàng đã thành cụ ông trải qua … 76 mùa lá rụng, và rồi đến cuối sách, trong độ tuổi U 90, Đa-ni-ên vẫn nhanh nhẹn hoạt bát giữa bao biến động chính trường.
Hết lần này đến lần khác, Đa-ni-ên đã bày tỏ quyền năng của Đức Chúa Trời trong đời sống của con dân Chúa, khi giải mã … cái sờ-ta-tút được viết lên tường của phòng đại yến, khi giải nghĩa … cái ‘game show’ đầy quái thú, và khi giải mộng … cái đẳng thức 70 tuần lễ cách diệu kỳ!
Đời sống độc thân và hoàn toàn tận hiến của Đa-ni-ên tương phản với cuộc đời của Ô-sê, người cha của 3 đứa trẻ và là chồng của một người vợ bất trung. Hôn nhân gãy đổ của Ô-sê đã trở nên bối cảnh hay bức phông nền minh họa cho việc rao giảng đối cùng một dân tộc bất tín và đổ vỡ.
Đức Chúa Trời sẽ chữa lành, Đức Chúa Trời sẽ phục hồi khi và chỉ khi Giu-đa thật sự quan tâm đến việc … được điều trị. Thế nhưng, bởi chính bản tánh bất phục và vô cảm không ngưng nghỉ của mình, ‘bệnh nhân’ này đã rời khỏi giường bệnh với kết luận cuối cùng của vị “Bác Sĩ Trưởng”: “Đức Chúa Trời ta sẽ từ bỏ chúng, vì chúng không nghe lời Ngài” (Ô-sê 9: 17). Hay nôm na là đã bị “bác sĩ chê” rồi.
Tiếp theo sau đại họa châu chấu tàn phá xứ sở, Giô-ên đã tuyên rao sứ điệp vừa hy vọng và vừa cảnh báo đối với vương quốc Giu-đa ở phía Nam. Niềm vui mừng và sự sung sướng sẽ ‘bị bốc hơi’ khỏi dân sự Chúa và ngày báo thù của Chúa đang cận kề.
Song giải pháp thì luôn chỉ có một, trong thời Giô-ên cũng rứa, mà trong thời chúng ta đang sống đây cũng rứa. Ấy là, “phàm ai kêu cầu danh CHÚA thì sẽ được cứu” (Giô-ên 2: 32)
NHÌN LÊN
Điều gì ẩn chứa trong từng … nickname? Nếu là một nhân vật trong những trang Kinh Thánh thì câu trả lời của bạn có thể là “hơi bị … nhiều (nghĩa) đấy!”
Ở đây, ta có một bảng phân vai các nhân vật trong sách Ô-sê và ý nghĩa được gợi ý của mỗi nickname hay mỗi tên riêng được Trời … định. Bạn có thể sử dụng những tên riêng của từng thành viên trong gia đình Ô-sê để kể lại câu chuyện trong sách tiên tri này và kinh nghiệm gia đình của ông không? Thử đi.
Ô-sê nghĩa là “sự cứu rỗi”
Gô-me nghĩa là “sự hoàn thành”
Gít-rê-ên nghĩa là “Đức Chúa Trời … uýnh”
Lô-ru-ha-ma nghĩa là “dứt tình”
Lô-am-mi nghĩa là “xóa … quốc tịch”
NHÌN TỚI
Trong Kinh Thánh không có một gia đình nào hoàn hảo cả, vì cớ không hề có một người nào toàn hảo. Do đó, bất kể bối cảnh gia đình của mình có ra sao đi nữa, thì bạn vẫn có thể tìm được một điều gì đấy trong những trang Kinh Thánh để … “bắt quàng làm họ” với chính mình.
Bạn xuất thân từ một gia đình đầy dẫy sự ganh tị và nói xấu sau lưng như rươi ư? – Đừng lo, bạn có lắm bầu bạn tốt rồi nè. Hãy xử sự như chàng thiếu niên chăn cừu Đa-vít và như đứa con thứ 11 trong một gia đình có đến 12 đứa con trai là Giô-sép nhé.
Có lẽ, bố mẹ bạn là những người vợ, người chồng không chung thủy trong hôn nhân của họ chăng? – Hãy nhập bọn ngay với Giép-thê, người có mẹ vốn là gái mãi dâm (Thẩm Phán 11: 1).
Bố hoặc mẹ của bạn là người đã từng hơn một lần kết hôn à? – Xin hãy đến với câu lạc bộ này đi. Người phụ nữ Samari mà Đức Chúa Giê-xu từng gặp ngày nào nơi giếng nước ở Si-kha đã từng kết hôn và li hôn đến 5 lần kia đấy và lần ấy, bà đang … “góp gạo thổi cơm chung” với … tình nhân thứ 6 cơ mà (Giăng 4: 16-18).
Kinh Thánh không bỏ qua cho những hành vi tội lỗi này, nhưng đồng thời cũng không tìm cớ để che giấu tình trạng thật của mỗi gia đình. Và có một điểm này là hết sức rõ ràng: bất kể bạn đến từ một gia đình có hoàn cảnh như thế nào đi nữa, thì trong tâm trí của Đức Chúa Trời vẫn luôn có một gia đình tuyệt vời dành cho bạn ở ngày mai. Đó là gia đình của Đức Chúa Trời.
Tình yêu bất tử và không điều kiện của Chúa dành cho bạn đã được Ô-sê copy nguyên mẫu trong tình yêu của ông dành cho người vợ bất trung của mình. Đó là loại tình yêu không bao giờ … chấm hết!
Những thành viên trong gia đình của bạn về phần xác, trên đất này, đã được biết về loại tình yêu này của Đức Chúa Trời chưa? Thậm chí, không cần phải dùng đến lời nói mà người thân trong gia đình của bạn cũng có thể nhận được tình yêu từ Chúa đấy, bạn đã biết điều đó chưa? (1 Phê-rơ 3: 1)
Còn chờ gì nữa, mần đi. Go, go, go, à-lê, a-lế, à-lê!


Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

NGÀY CỦA CHÚA

Giô-ên 1-3
Hôm nay, chúng ta lại ‘xử lý’ tiếp một sách tiểu tiên tri nữa, sách Giô-ên. Cần nhắc lại rằng dầu có nickname là “tiểu tiên tri” nhưng không thể Việt hóa trọn gói là “tiên tri nhỏ” hoặc “tiên tri bé” được đâu nha. Chính xoác phải là sách “tiên tri … mỏng”! Nhớ đấy.
Ngoại trừ một cái tên (của mình) và một cái tên (của bố) thì không ai biết mô tê chi cả về tiên tri Giô-ên. Không sơ yếu lý lịch, không hoàn cảnh công tác và thời gian công tác. Nói chung là … ba không. Thế nhưng, ‘chàng’ Giô nhà ta đã trở thành bất tử đấy. Đâu cứ phải nhiều, đâu cứ phải ... dày nhỉ (?)
Người ta đoán rằng, có lẽ Giô-ên sống cùng thời với Ê-sai, Ô-sê và A-mốt và ‘hành sự’ dưới thời vua Giô-ách của Giu-đa. Còn căn cứ vào đâu để đoán như thế thì đúng là … biết được chết liền. Mấy thông tin dạng này, anh chị em có thể gút-le (google) là ra hàng đống, và thường thì chẳng có chút chi sự sống. Sự sống chỉ có từ nơi Lời của Chúa, tức từ chính trong nội dung sứ điệp tiên tri mà thôi.
Chủ đề nổi bậc của sách Giô-ên là NGÀY CỦA CHÚA.
“Ngày Của Chúa” ở đây có nghĩa là ngày phán xét. Ngày phán xét đối với vương quốc Giu-đa phía Nam, ngày phán xét đối với mọi quốc gia trong kỳ chung thẩm. Tại đây, chúng ta cũng sẽ được thấy tính ứng nghiệm kép của các sứ điệp tiên tri: ngày phán xét trong tương lai gần (Giu-đa), và trong tương lai xa (mọi quốc gia).
Đối với Giu-đa thì ngày phán xét xảy ra là khi giặc ngoại xâm tàn bạo từ phương Bắc trùm khắp xứ sở không khác chi họa cào cào. Còn đối với các quốc gia thì ngày phán xét được mô tả giống như mùa thu hoạch nho và ép nho.
Ta học được gì từ sứ điệp tiên tri ngắn ngủi này cho ngày hôm nay?
Trước hết, đó là việc Đức Chúa Trời nắm quyền quyết định đối với lịch sử nhân loại nói chung và đối với lịch sử mỗi một quốc gia, một dân tộc nói riêng. Vào một thời điểm nào đấy, còn ở thì tương lai, mọi quốc gia sẽ tập trung tại thung lũng Giô-sa-phát, thuộc Israel để … chết!
Kinh Thánh thì bảo rằng, Chúa “sẽ tập trung tất cả các nước lại và đem chúng xuống thung lũng Giô-sa-phát” (3: 2). Thế nhưng, thực tế sẽ là lãnh đạo các nước, có lẽ đã hiệp lại thành hai liên minh hay hai phe, cùng dàn trận, uýnh nhau chí mạng tại đấy. Thôi thì, xương chất thành núi máu chảy thành sông. Các dân, các nước tự dẫn xác đến đó, chớ Chúa có phán bảo hay bắt ép gì các vị nguyên thủ quốc gia đâu. Đúng không? Tình nguyện cả đấy. Nhưng tình nguyện làm theo … ‘đúng quy trình’ mà Chúa đã định từ thời … Giô-ên nói tiên tri luôn. Chúa tể trị là rứa đo, rứa đo.
Tiếp theo, khác với những tiên tri khác, Giô-ên không bảo tại làm sao mà giặc cào cào – ngoại xâm loán khắp xứ Giu-đa, nhưng ông lại kêu gọi ăn năn. Nói cách khác, Giô-ên không hề lên án tội lỗi, và thậm chí không một từ đả động đến tội lỗi. Thế nhưng, khi kêu gọi mọi thành phần xã hội trong toàn quốc phải hạ lòng, hiệp lòng ăn năn trước Chúa thì điều đó có nghĩa rằng, tai họa hầu đến kia là hậu quả của tội lỗi rồi.
Cũng tại đây, giải pháp ăn năn một lần nữa được nêu ra đối với nan đề tội lỗi. Ăn năn có thể khiến Chúa “đổi ý không giáng tai họa” (2: 13) và trong trường hợp tai họa hay sự phán xét đã xảy ra thì ăn năn sẽ đem lại sự phục hồi (2: 19-32).
Một điều cần lưu ý ở đây là để đất nước tránh khỏi tai họa hay là để được phục hồi sau tai họa, mà cụ thể trong trường hợp này là họa ngoại xâm từ phương Bắc, thì không chỉ mấy tay say xỉn tối ngày mới cần phải ăn năn (1: 5). Các cụ về hưu cũng cần phải ăn năn (1: 2; 2; 16), mấy bác Hai Lúa cũng cần phải ăn năn (1: 11), già trẻ lớn bé gì cũng phải ăn năn, mấy cặp vợ chồng đang trong tuần trăng mật cũng phải dừng cái sự sung sướng lại để tập trung nơi Đền Thờ Chúa mà ăn năn (2: 16). Thậm chí, cả những thầy tế lễ, tức những người hầu việc Chúa cũng phải quỳ gối ăn năn.
Ngày nay, khi nhìn thấy những bất công, tội lỗi, gian ác ngày một gia tăng trên quê hương Việt, chúng ta thường làm gì? Chửi bới, lên án, phê phán chế độ; chỉ trích lãnh đạo; kết tội người khác hay chúng ta đáp ứng sự kêu gọi của Chúa hạ lòng ăn năn để “cứu xứ sở khỏi tai họa”?
“Khi trong xứ có nạn đói, dịch bệnh, hạn hán, nấm mốc, cào cào hay châu chấu, hoặc khi quân thù vây hãm các cổng thành trong đất nước họ, hoặc có bất cứ tai họa hay bệnh tật gì, nếu có một người, hoặc toàn dân Y-sơ-ra-ên của Chúa, đã nhận biết tai họa và sự đau đớn của mình mà giơ tay ra hướng về nhà nầy cầu nguyện và khẩn xin bất cứ điều gì thì xin Chúa từ trên trời, là nơi ngự của Chúa, lắng nghe và tha thứ cho, báo lại cho mỗi người tùy theo lối sống của họ vì Chúa biết rõ lòng của họ; thật, chỉ một mình Chúa biết rõ lòng dạ của loài người. Như thế, họ sẽ kính sợ Chúa và đi theo đường lối của Chúa suốt thời gian họ sống trên đất mà Ngài đã ban cho tổ phụ chúng con.” (2 Sử 6: 28-31)
Anh chị em ơi, đừng bao giờ quên rằng, Chúa luôn tìm kiếm một người giữa vòng chúng ta để xây lại tường thành, vì đất Việt mà đứng vào chỗ sứt mẻ trước mặt Chúa để cầu thay, hầu cho Ngài không hủy diệt xứ sở chúng ta. (Ê-xê-chi-ên 22: 30). Bạn có thể là người ấy không?
Trong Giô-ên chương 2 có phần tiên tri về sự tuôn đổ Thánh Linh khắp trên “mọi xác thịt” (c. 28). Điều này đã được chính miệng sứ đồ Phê-rơ xác nhận là đã được ứng nghiệm trong lễ Ngũ Tuần tại Giê-ru-sa-lem sau khi Đức Chúa Giê-xu về trời rồi (Công vụ 2: 14-41).
Đúng là đã ứng nghiệm rồi đấy, gần 2000 năm rồi còn gì. Thế nhưng, đó là với người ta, với các sứ đồ, với những người dự lễ Ngũ Tuần hôm ấy, còn riêng bạn thì sao? Lời tiên tri này đã ứng nghiệm với bạn chưa? Tức là bạn đã nhận được “sự tuôn đổ Đức Thánh Linh” từ nơi Đức Chúa Trời chưa? Nhớ là bạn chắc chắn cũng thuộc vào nhóm “mọi xác thịt” đấy nhá.
Nghe này, Đức Chúa Giê-xu đã hoàn thành sự cứu chuộc nhân loại từ khi nào nhỉ? 2000 năm rồi đúng không? Thế nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người trên đất này đều tự động nhận được sự cứu rỗi.
Mỗi người muốn được cứu phải mần răng? – Tiếp nhận cách cá nhân, bởi đức tin chớ răng. Cũng một thể ấy, Đức Chúa Trời đã “tuôn đổ Thánh Linh” của Ngài “trên mọi xác thịt” từ thời … tám hoánh nào rồi, nhưng chỉ có những người nào bằng lòng tiếp nhận lời hứa này cách cá nhân, bởi đức tin, thì mới được thật sự mà thôi.
Nếu bạn chưa nhận lời hứa này thì hãy lo truy lĩnh gấp đi nhé. Nhớ là “Ngày Của Chúa” đến rất gần rồi đấy.


Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

TỈNH MAU CÒN KỊP

Ô-sê 12-14
Ô-sê kết thúc sứ điệp của mình trong ba chương Kinh Thánh hôm nay là lời mời gọi ăn năn, gần như là van nài của Đức Chúa Trời đối với dân Y-sơ-ra-ên của Ngài. Chúa muốn họ hồi tâm tỉnh trí, quay trở lại với Ngài để được tha thứ, để được yêu thương. Lòng của tiên tri Ô-sê đã từng một lần tan vỡ vì bị vợ mình là Gô-me phụ bạc, nên giờ đây ông đã gào lên lần cuối trước những người đồng hương của mình, những người đang lập lại lỗi lầm của Gô-me với chính Đức Chúa Trời: “Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy quay về với CHÚA, Đức Chúa Trời của ngươi” (14: 1)
Trong chương 12, Ô-sê dùng chính gương của cụ tổ Gia-cốp để cảnh tỉnh Y-sơ-ra-ên.
Trước hết, đó là chuyện ‘chơi bẩn’ của cụ í lúc còn trong bụng mẹ, khi quyết nắm gót anh mình để được ra trước giành quyền trưởng nam. Rồi cụ ấy cứ tiếp tục uýnh hết người này đến người khác bằng món võ … lừa. Thậm chí, đến Chúa cụ cũng chằng chừa, vật lộn cho đến thắng mới thôi!
Những tưởng là Gia-cốp thắng Chúa (hay thiên sứ của Đức Giê-hô-va) thật, nhưng thấy vậy mà không phải vậy. Bằng chứng là thắng xong thì lại đâm ra “khóc lóc và xin ơn thương xót” (12: 5). Ấy là khi Chúa … ‘đã đầu hàng’ thì cụ Gia-cốp nhà ta mới nhận ra rằng, cái việc mình hơn Chúa kia (thật ra là Chúa ‘buông’ cho thắng, theo kiểu … thích thì chìu) hóa ra là hại chớ chẳng có lợi chi mô, là bại chớ thắng nỗi gì. Thế là … khóc, là nài xin theo kiểu … “đừng xa con đêm nay” và chấp nhận mọi điều kiện miễn là được Chúa ban phước.
Đấy, gian như cụ tổ các ngươi, gian từ trong trứng thế kia mà một khi biết hạ mình hối lỗi thì Ta còn thương xót, huống chi là các ngươi ngày nay hỡi Y-sơ-ra-ên. Thế thì, ngươi hãy trở về với Đức Chúa Trời ngươi; Giữ lòng nhân từ và tính công bằng, và luôn luôn trông đợi Đức Chúa Trời ngươi (10: 7).
‘Chiện’ thứ hai của Gia-cốp bị lôi ra để dạy dỗ con cháu là chuyến về quê ngoại của cụ, rồi bị lừa toàn tập dưới danh nghĩa là … “khổ vì yêu”! Đấy, cụ tổ phải bầm dập xứ người ra răng thì các ngươi cũng sẽ y như rứa. Lo mà ăn năn đi, may ra còn kịp (10: 13).
Chẳng phải ta đã từng dùng một nhà tiên tri giải cứu tổ tiên các con ra khỏi Ai-cập đấy thôi; rồi lại chẳng phải ta canh giữ dân này cũng bằng tiên tri là gì (10: 14). Thế thì vì cớ gì mà ngày nay các ngươi không chịu nghe theo lời các tiên tri của Ta?
Đúng là chỉ có Chúa mới kiên trì, nhẫn nại như thế với những kẻ thuộc về Ngài mà thôi. Thế nhưng, con bệnh Y-sơ-ra-ên đã vào thời kỳ cuối mất rồi, nên mọi lời cảnh tỉnh, van nài đều trở nên mất tác dụng.
Y-sơ-ra-ên nương dựa nơi sự giàu có của mình, dù sự giàu có đó là do buôn gian bán lận mà có. Gian lận là trong cái nhìn của Chúa chớ với Y-sơ-ra-ên thì … không hề nhé. Lúc nào cũng leo lẽo độc câu ni: Trong mọi việc ta làm chẳng hề thấy một việc gian ác nào để gọi là tội lỗi cả (10: 9). Vì ỷ có tiền, nên Y-sơ-ra-ên dùng tiền để … xã giao, để kết bạn với mấy đại gia đang nổi trong khu vực thời bấy giờ là Asyri và Ai-cập (10: 2).
Vững quá còn gì. Vừa có tiền, vừa có thế lực vì chơi chung với mấy tay anh chị có số má thì sợ gì ai. Chính ý tưởng kiêu ngạo như thế đã khiến cho dân Chúa xưa bỏ ngoài tai mọi lời mời gọi, cảnh báo và cảnh cáo của Chúa. Kết cuộc: bị chính những quốc gia mà họ kết thân uýnh cho thân bại danh liệt. Phần lớn bị diệt, số còn lại thì bị lưu đày biệt xứ.
Biết là án đã tuyên, gươm đà kề cổ, còn phạm nhân thì vẫn cứ câng câng chớ không hề tỉnh ngộ, nhưng Đức Chúa Trời vẫn cố để lại cho chúng một bản hướng dẫn “làm thế nào để được hưởng đặc xá”, để được thoát án tử hình. Chương 14 chính là bản hướng dẫn cụ thể đó.
Để phục hồi mối quan hệ với Đức Chúa Trời, dân sự Chúa cần phải:
1.     Trở lại với Chúa (14: 1). Nếu Đức Chúa Trời dường như xa cách với bạn thì điều đó có nghĩa là bạn đã bị trôi dạt rồi!
2.     Xưng nhận tội lỗi của bạn với Chúa (14: 2). Hãy nhìn nhận với Chúa rằng những gì bạn đã làm là sai trật và cần được tha thứ.
3.     Hãy đặt lòng tin cậy nơi Chúa (14: 3). Khá nhớ rằng, tin cậy nơi sức riêng hay sự khôn ngoan riêng của bạn chỉ có thể đem lại sự thất vọng mà thôi. Thay vì nương cậy nơi sức riêng của mình, hãy nương cậy nơi chính Chúa, là Vầng Đá không bao giờ thay đổi.
Bạn có đang xa lạ đối với Chúa của mình như dân Y-sơ-ra-ên vào thời tiên tri Ô-sê chăng? Hãy đọc lại chương 14 thêm vài lần, rồi hãy theo đó mà cầu nguyện để được tái phục hồi mối quan hệ với Chúa. Chúa đang chờ đón bạn và cánh cửa của Ngài luôn luôn rộng mở.
Ai là khôn ngoan mà hiểu những sự nầy? Ai là giỏi giang mà biết những sự đó? Vì các đường lối của Đức Giê-hô-va là ngay thẳng; những kẻ công bình sẽ bước đi trong đó, còn những kẻ phạm phép thì vấp ngã trong đó. (14: 9)
Bạn có nhìn thấy được rằng trong sự thương xót của mình, Đức Chúa Trời đã dành cho tội nhân cơ hội tuyệt vời để ăn năn và phục hồi chăng? Và thật là dại dột và tai hại khi bỏ qua lời mời gọi như thế, đúng không? Đó là đường lối ngay thẳng của Chúa, và chỉ người nào khôn ngoan thật mới có thể nhận ra.