Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

LỜI TIÊN BÁO CỦA ĐẠI VƯƠNG

Mathiơ 24-25 
Nổi bật nhất tại Jerusalem vào thời Chúa Giê-xu là ngôi Đền Thờ nguy nga do vua Hê-rốt xây dựng. Thế cho nên, các môn đồ – vốn vô cùng ấn tượng với vẻ lộng lẫy của Đền Thờ – đã thật sự bị choáng khi nghe Chúa Giê-xu bảo rằng sẽ đến ngày nó bị hủy phá hoàn toàn.
Thế là ‘théc méc’ dồn dập luôn: khi mô và … à răng rứa Thầy.
Đối với các môn đồ thì Đền Thờ mà bị xóa sổ chỉ có khi … Chúa tái lâm. Thế cho nên mấy ảnh mới hỏi câu ni: “Xin nói cho chúng con biết bao giờ việc ấy sẽ xảy ra, và có điềm gì báo trước về sự quang lâm của Thầy và thời kỳ tận thế?” (24: 3).
Chúa Giê-xu không trả lời vế đầu của câu hỏi. Ngài chỉ sử dụng cơ hội này để dạy dỗ họ về thái độ cần phải có đối với người tin thờ Chúa trước ngày Chúa tái lâm mà thôi.
Trước hết, “Hãy cảnh giác, đừng để ai lừa dối các con” (24: 4). Đấng cứu thế giả sẽ xuất hiện lủ khủ luôn, nhưng sự tái lâm của Chúa Cứu Thế Giê-xu thì hai năm rõ mười giữa thanh thiên bạch nhật, mọi mắt sẽ xem thấy (24: 24-31).
Tiếp theo, đừng ‘bấm độn’ tính ngày giờ Chúa tái lâm làm gì cho mệt xác ra. Ấy là vì chỉ có mỗi mình Đức Chúa Cha biết khi nào thì sự kiện vĩ đại này sẽ xảy ra mà thôi (24: 36)
Và vì “nỏ ai biết khi mô” Chúa đến, cho nên tất cả “hãy tỉnh thức!” (24: 42; 25: 13)
Tỉnh thức trước những dấu hiệu của thời đại như chiến tranh, đói kém, dịch bệnh, động đất (24: 8). Rồi Đạo Chúa bị bách hại, bị thù ghét (24; 9); rồi tình trạng bội đạo xảy ra trên diện rộng (24; 10-12), và dấu hiệu cuối: Tin Lành được rao giảng khắp thế giới (24: 14). Hết giờ!
Tỉnh thức không có nghĩa là ‘suốt đêm không ngủ, bên tách cà phê rơi’ hay bắt ghế ngồi chong mắt nhìn ra cổng đâu nhé. Tỉnh thức là trung tín chu toàn trách nhiệm chủ giao (24: 44-51; 25: 14-30); là luôn chuẩn bị mọi điều cần thiết, luôn trong tư thế sẵn sàng để “lên đường” trước một chuyến đi xa hay trước một sự kiện quan trọng (25: 1-13).
Hình ảnh bị bỏ lại “ở nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng” đối với những đầy tớ không tỉnh thức nhưng chưa hề ngủ – tuy còn nhiều tranh cãi trong việc giải kinh – nhưng điều không tránh khỏi là mấy anh, mấy chị không tỉnh thức khi Chúa tái lâm chắc chắn sẽ bị phạt. Nhớ nha.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, vì mang tính chất tiên tri, nên dường như có sự đan xen giữa những dấu hiệu về sự đến lần thứ hai (tái lâm) của Chúa cứu Thế và cơn hoạn nạn lớn (đại nạn) đối với dân Israel (24: 15-22). Đó là theo cách hiểu của trường phái Tiền Đại nạn. (Theo đó, Đại Nạn chỉ dành cho dân Do Thái, còn Hội Thánh – tức những người thật lòng tin thờ Chúa Giê-xu – thì đã được cất lên trước đó rồi).
Tuy nhiên, nếu tất cả những gì Chúa Giê-xu nói ở đây sẽ xảy ra lần lượt theo đúng trình tự thời gian thì chắc chắn là tất cả mọi người còn đang sống vào thời điểm Chúa tái lâm sẽ phải trải qua cơn Đại Nạn (24: 29-31). Mà dù có trải qua hay được … miễn Đại Nạn, thì thái độ cần phải có của tôi con Chúa vẫn luôn phải là “TỈNH THỨC”.
Và nếu “KHÔNG TỈNH THỨC” thì … bị bỏ lại là chắc cú luôn. Còn “bị bỏ lại” ở mô thì đến chừng đó sẽ biết. Có điều, đến chừng đó mới biết thì … biết cũng như không!
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, Chúa Giê-xu cũng đề cập đến Tòa Phán Xét Dân Ngoại (25: 31-46). Phiên toàn này xảy ra ngay sau khi Chúa tái lâm và trước khi 1000 năm Bình An (Thiên Hy Niên) bắt đầu. Dù ở đây, có hai hình ảnh là chiên và dê được sử dụng, nhưng chẳng liên quan gì đến người tin Chúa đâu nhé.
Nguyên tắc xét xử ở đây chỉ căn cứ vào mỗi việc: “làm hay không làm điều ấy cho một người thấp kém nhất trong những anh em nầy của Ta”. Được vào hay không được vào “vương quốc thiên đàng” chỉ phụ thuộc mỗi việc: mần hay không mần thôi đấy.
Thế “những anh em hèn mọn hay thấp kém của Chúa Giê-xu” là ai ấy nhỉ? – Không phải là người tin Chúa đâu nha. Họ chính là những người Do Thái, tức anh em với Chúa Giê-xu về phần xác đấy.
Nói cách khác, trong ngày cuối cùng sẽ có một số lượng người ngoại được ưu ái vào sống trong vương quốc 1000 năm Bình An, không bởi đức tin của họ nơi Chúa Giê-xu mà chỉ là bởi thái độ của họ đối với dân Do Thái trong kỳ Đại Nạn. Chính những người này và hậu duệ của họ sẽ có cơ hội bày tỏ đức tin của mình nơi Chúa sau 1000 năm, lúc Chúa cho phép Satan dấy loạn lần cuối (Khải Huyền 20: 7-10).

Hãy tiếp tục nuôi những théc méc liên quan đến chuyện Lai Thế đi nha, chừng nào đến sách Khải Huyền ta sẽ giải quyết dứt điểm nhé. Còn bài … ‘lựng’ hôm nay đến đây là hết gồi. Xi du tu-mớ-rau!

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

GIỌT CŨ, GIỌT MỚI

Dừng Chân Lần Thứ 36 
NHÌN LẠI
“Cựu ước là điều được bày tỏ trong Tân ước; còn Tân ước là điều được ẩn giấu trong Cựu ước”. Một nhà thơ nọ đã dùng những từ này để cố gắng giải thích mối quan hệ giữa hai phần của Kinh Thánh.
Những tiên tri Cựu ước đã cung cấp đến hàng trăm chi tiết về sự hiện đến của Đấng Mê-sia: nơi chốn Ngài sẽ được sinh ra, Ngài sẽ được sinh ra như thế nào, Ngài sẽ sống ra làm sao, Ngài sẽ phải chết thế nào và điều gì sẽ được hoàn tất bởi sự chết của Ngài.
Giờ đây, khi đọc sách Mathiơ, bạn sẽ thấy được phần nào những lời tiên báo được kín giấu trong kinh Cựu ước và được tỏ bày ra trong kinh Tân ước.
Mathiơ là một nhân viên thuế vụ người Do thái. Ông viết cho độc giả là người Do Thái, nhằm giới thiệu Đức Giê-xu là vị Vua của người Do Thái như Thiên Chúa đã hứa cho họ. Và cũng như với bất kỳ một vị vua nào khác, gia phả của Đức Giê-xu, sự dạy dỗ và cách hành xử của Ngài đều phải ở dưới sự thẩm định nghiêm ngặt nhằm xác định Ngài thật sự có đủ ‘chuẩn’ để làm vua.
Bởi lời nói và việc làm, bởi phép lạ công khai và sứ điệp riêng tư, Đức Giê-xu đã làm cho “ủy nhiệm thư” từ thiêng thượng của mình trở nên có hiệu lực, đồng thời thiết lập một sân khấu cho một kết cuộc đầy ấn tượng đói với đời sống và chức vụ trên đất của Ngài.
NHÌN LÊN
Câu cuối cùng của kinh Cựu ước là gì ấy nhỉ? Ghi ra đây xem nào: ………………………………............
……………………………………………………………………………………………………………………………...............
Rồi, giờ cũng ‘mần’ y chang như thế đối với câu đầu tiên của kinh Tân ước: ……………….............
……………………………………………………………………………………………………………………………..............
Hai câu Kinh Thánh này cách nhau bao xa? Về phương diện khoảng cách thì chúng chỉ cách nhau chừng … 1 vài trang giấy (tùy theo loại Kinh Thánh), nhưng về phương diện thời gian, thì giữa Malachi 4: 6 và Mathiơ 1: 1 có ‘nghỉ giải lao’ sương sương không dưới 400 năm! Bốn thế kỷ dài đằng đẳng đến rồi đi trước khi ‘đêm yên lặng’ được bắt đầu với câu cuối cùng của sách Malachi bị phá vỡ bởi câu đầu tiên của sách Mathiơ.
Thơ Galati 4: 4 cho chúng ta biết tại sao ‘giờ giải lao’ dài, giữa lúc ‘kéo màn’ Cựu ước và ‘mở màn’ Tân ước, là cần thiết. “Nhưng khi kỳ hạn đã được trọn, Đức Chúa Trời bèn sai Con Ngài …” Giống như một phụ nữ mang thai chờ đợi đúng ngày, đúng tháng để con mình ra đời, Đức Chúa Trời cũng chờ đợi đúng thời điểm, khi thế giới đã được chuẩn bị cách đặc biệt cho sự ra đời của Con Ngài.
Để tin tức tốt lành về sự hiện đến của Chúa được loan truyền cách nhanh chóng khắp thế giới, cần phải có một ngôn ngữ chung cho mọi người. Lúc đó, một ngôn ngữ như thế đã sẵn sàng rồi: tiếng Hy lạp!
Để tin tức tốt lành về sự hiện đến của Chúa được chuyển tải đến những nơi tận cùng của thế giới, cần phải có một hệ thống đường giao thông thuận tiện. Xong ngay! Quân đội La mã đã làm xong việc này từ lâu rồi.
Ngày xưa, trong sự đến thế gian lần thừ nhất của Ngôi Hai Thiên Chúa thì tiếng Hy lạp là ngôn ngữ chung, và hệ thống giao thông thủy bộ của đế quốc La Mã kết nói toàn thế giới. Còn ngày nay, tiếng Anh đã trở thành ngôn ngữ giao tiếp quốc tế và mạng lưới Internet đã kết nối toàn thế giới lại với nhau bất chấp mọi khác biệt. Bạn có nhận thấy là thế giới ngày này cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng cho sự đến lần thứ hai của Thiên Chúa không?
NHÌN TỚI
Giá như Đức Chúa Giê-xu, trong thân xác con người mà bước đi trên đất này, vào ngày hôm nay chớ không phải là vào thế kỷ thứ nhất sau Công nguyên (SCN), hãy nghĩ xem sự xuất hiện của Ngài sẽ tạo ra sự khuấy động như thế nào. Thử tưởng tượng sẽ có bao nhiêu ống kính truyền hình dõi theo nhất cử, nhất động của Ngài … rồi thì các chương trình bình luận với khách mời, phỏng vấn, … rồi thì một lượng ‘phen’ (fan) điệp điệp trùng trùng sẽ phủ vây từng bước chân Ngài …
Thế nhưng Chúa biết thời điểm trọn vẹn để Con Ngài bước vào trong lịch sử nhân loại không phải là thế kỷ 21 này mà là thế kỷ thứ 1.
Khi tiếp tục đọc về những người nam, người nữ, những chàng trai cô gái, từng được gặp gỡ, từng được đụng chạm với Đức Chúa Giê-xu, đừng bỏ qua sự thật rằng ngày nay Chúa vẫn đang sẵn lòng chào đón những ai lấy tấm lòng đơn sơ như con trẻ mà đến với Ngài (Mathiơ 19: 14).
Ngài vẫn đang mở rộng vòng tay … dành cho bạn! Bạn sẽ không bao giờ cô đơn, một khi chịu ở riêng với Đức Chúa Giê-xu!


Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

ẨN DỤ CỦA ĐẠI VƯƠNG (II)

Mathiơ 20-23
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay tiếp tục ghi lại những lời dạy dỗ của Đức Chúa Giê-xu dành cho các môn đệ thân tín, khi Ngài đang đi cùng họ hướng về Jerusalem – điểm cuối cùng của cuộc hành trình. Quần chúng nhân dân thì hân hoan chào đón Chúa như một người hùng, như một vị vua, trong khi hàng lãnh đạo chính quyền và tôn giáo thì hậm hực tìm mọi cách để trừ khử Ngài.
Và trong phần Kinh Thánh này, Chúa Giê-xu vẫn tiếp tục ‘chơi’ xì-tai ẩn dụ để giải bày những chân lý thiêng liêng cho các học trò – dù cho người nghe lúc đó bao gồm đủ thành phần, kể cả thành phần chống đối. Có cả thảy 4 ẩn dụ được Chúa sử dụng ở đây: Người làm công trong vườn nho (20: 1-16); Hai con trai (21: 28-32); Những người thuê vườn nho (21: 33-44) và Tiệc cưới (22: 1-14).
Ba ẩn dụ sau là ‘quất’ trực tiếp vào thành phần lãnh đạo tôn giáo, còn ẩn dụ đầu (20: 1-16) là Chúa tiếp tục trả lời cho câu hỏi của Phê-rơ “Thưa Thầy, chúng con đã bỏ tất cả mà theo Thầy, vậy thì chúng con sẽ được gì?” (19: 27).
Bỏ hết mọi sự để theo Ta thì sẽ được gì í à? – Nhiều đấy. Sự sống đời đời nè, rồi trăm lần hơn những gì mà mình đã từ bỏ nè. Còn riêng với các con (tức các môn đồ) thì sẽ đồng cai trị với Ta.
Vậy thưa Thầy, nếu tụi con “bỏ hết mọi sự” trước ‘thèng’ kia hay ‘kon’ kia … những 10 năm, chẳng hạn, thì răng Thầy: có tính thêm cho tụi con phần lãi suất lũy tiến theo số năm không?
Không. Việc vào nước Thiên đàng không có tính như rứa. Đầu hay cuối gì cũng rứa, vào trước hay vào sau (tức là tin Chúa trước hay sau) gì cũng rứa. Tất cả là bởi lòng thương xót của Chủ Vườn, chớ không phải bởi công sức của đám nhân công thất nghiệp nhà các anh đâu nhé.
Như vậy, để hiểu đúng ẩn dụ “Người Làm Công Trong Vườn Nho”, chúng ta cần phải đọc nó trong văn mạch từ 19: 16 với câu hỏi: “tôi phải làm điều lành nào để được sự sống đời đời?” Ẩn dụ này không hề dạy gì về nguyên tắc ban thưởng trong nước Thiên Đàng, cũng không có ý nói về thứ bậc hay địa vị trong nước Chúa ở ngày sau đâu nha.
Và có lẽ vì chưa hiểu rõ như thế nên mẹ của Gia-cơ và Giăng, tuy đã được Chúa Giê-xu trực tiếp giải thích qua ẩn dụ, nhưng vẫn tiếp tục xin cho hai quý tử của mình 2 chiếc ghế đầy quyền lực: bên phải và bên trái của Chúa!
Xin mà không biết mình xin chi, tức là cầu xin cách thiếu hiểu biết. Kết quả: nỏ nhận được.
Cổng Vào Thiên Đàng luôn dành ưu tiên một cho người Do-Thái. Thế nhưng, họ lại từ chối. Mà đi đầu trong việc chối Chúa, từ chối lời mời gọi của Chúa là những người lãnh đạo tôn giáo, tức những người hầu việc Chúa thời bấy giờ!
Người hầu việc Chúa mà không tin Chúa, người hầu việc Chúa mà không nhận biết Chúa, người hầu việc Chúa mà không vâng lời Chúa, người hầu việc Chúa mà lại chống đối Chúa. Khó tin quá, đúng không? Tiếc thay, đó lại là chuyện thật. Và chuyện thật này vẫn cứ lập đi lập lại mãi giữa vòng những người hầu việc Chúa mới đau chớ.
Đối với thành phần này, đối với những người hầu việc Chúa như thế thì Chúa Giê-xu mắng xối xả luôn, không kiêng dè gì … ráo trọi. Mà là ‘chửi’ công khai nha, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa bá quan văn võ, giữa quần chúng nhân dân, chớ không theo kiểu ‘nói sau lưng’ hay ‘xử lý nội bộ’. Bởi thế, mà gần như toàn bộ chương 23 được Chúa Giê-xu dành để … rủa quân này không thương tiếc luôn.
36 câu của chương 23 chứa đựng 8 lời … “khốn”, tức lời chúc … dữ, tương phản hoàn toàn với 8 mối “Phúc”, tức lời chúc lành trong Mathiơ 5: 3-11. Có đến 7 lần Chúa Giê-xu gọi những lãnh đạo tôn giáo, tức những người hầu việc Chúa thời bấy giờ là những kẻ đạo đức giả, tức là những người nói vậy mà không phải vậy và … thấy vậy mà không phải vậy. Tệ hơn nữa, Chúa còn họ là những kẻ dẫn đường nhưng lại bị mù!
Ngày hôm nay, những người có thành kiến hay có ‘thù oán’ với những mục sư, những người hầu việc Chúa, thường hay trích dẫn chương 23 này để xử án, phê phán … “mấy ổng, mấy bả” cách khí thế luôn. Thế nhưng, có mấy ai trong chúng ta còn thật lòng dùng phần Kinh Thánh này để so mình và răn mình mỗi ngày nhằm tránh cảnh bị Chúa chúc … dữ không ta?
Hãy đọc Lời Chúa, học Lời Chúa trước hết là cho chính mình. Đừng đọc, hay học Kinh Thánh chỉ nhằm mục đích ‘sửa lưng’, ‘lên lớp’ hay chỉ để dạy dỗ người khác mà thôi nha anh chị em.
Còn nữa, nếu thậm chí mục sư của anh chị em, những người lãnh đạo thuộc linh của anh chị em có thật sự là “kẻ mù”, là “đạo đức giả” đi nữa, thì Chúa vẫn muốn anh chị em “hãy làm và giữ tất cả những gì họ dạy” (23: 2). Đừng để cho hành vi và lối sống của họ ngăn cản anh chị em vâng giữ Lời Chúa.
Đừng để cho hành vi, lối sống của những người lãnh đạo thuộc linh của anh chị em, hay của những người hầu việc Chúa khác ngăn cản anh chị em trung tín nộp 1/10, trung tín cầu nguyện, trung tín nhóm họp, trung tín chứng đạo, bền đổ giữ đời sống thánh khiết và lớn lên trong ân điển của Đức Chúa Trời.
Khá nhớ rằng, khi bạn tin cậy Chúa, tôn kính Chúa qua việc vâng giữ và làm theo Lời Chúa thì bạn luôn được phước. Còn một khi bạn không tin cậy Chúa, không tôn kính Chúa, không còn vâng giữ và làm theo Lời Chúa – dù là vì BẤT CỨ LÝ DO GÌ – thì bạn cũng bị mất phước. Nhớ đấy!
Điều cuối cùng mà chúng ta cần ghi nhớ là cửa Thiên Đàng luôn rộng mở cho mọi thành phần, không phân biệt tốt xấu, hay điếm đàng chi hết. Thế nhưng, “nhập gia” là phải “tùy tục”, nhập Tiệc là phải ăn mặc … đúng mô-đen à nha. Bất kỳ vị khách nào mà không chịu mặc vào chiếc áo dành cho tiệc cưới mà chủ tiệc quy định thì dù có … lọt được vào trong í rồi cũng sẽ bị phát giác và bị “trói tay chân lại và ném ra chỗ bóng tối bên ngoài, nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng” mà thôi (22: 13).
Chiếc áo đặc biệt dành cho tiệc cưới ấy chính là chiếc áo choàng công chính đấy ạ. Đó không phải là sự công chính hay đạo hạnh của riêng chúng ta mà là sự công chính của Đức Chúa Giê-xu được kể cho hay gán cho những ai đặt lòng tin nơi chính Ngài. Vì Kinh Thánh chép: “Nếu miệng ngươi xưng nhận Đức Giê-xu là Chúa và lòng ngươi tin rằng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ chết sống lại thì ngươi sẽ được cứu; Vì tin trong lòng thì được sự công chính, và xưng nhận nơi miệng thì được sự cứu rỗi.” (Rô-ma 10: 9-10).
Bạn đã nhận được chiếc áo lễ đặc biệt đó để vào nước Thiên Đàng chưa?


Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

NHỮNG NGUYÊN TẮC CỦA ĐẠI VƯƠNG

Mathiơ 16-19 
Dù phải dành thời gian để đáp ứng nhu cầu của đông đảo quần chúng đói khát, để đối diện với những chống đối ngày càng tăng của những người lãnh đạo tôn giáo và lãnh đạo thế tục nhưng Chúa Giê-xu vẫn dành ưu tiên một cho những môn đệ của mình – những người sẽ tiếp tục công việc của Ngài trong những ngày sắp sắp đến.
Tất cả những phép lạ và ẩn dụ, những lần chữa lành và những bài giảng ngắn đều tập trung vào những môn đệ trung tín nhằm chuẩn bị họ cho những ngày gian khó hầu đến.
Sau một thời gian ‘thọ giáo’, được trực tiếp nghe, được tận mắt thấy mọi việc từ nơi Thầy của mình, các môn đệ bước vào cuộc thi trắc nghiệm: “Còn các ngươi thì xưng ta là ai?” hay nói cách khác: “Đối với các ngươi thì Ta là ai?” (16: 15).
Phê-rơ đã buộc miệng trả lời một câu … chuẩn không cần chỉnh luôn: “Chúa là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (16: 16) hay “Ngài là Chúa Cứu Thế, Con Đức Chúa Trời hằng sống”.
Đối với nhiều người thì Đức Chúa Giê-xu chỉ là một tiên tri, một ông thầy chữa bệnh, một học giả uyên bác hay thậm chí là một lãnh tụ tôn giáo xuất sắc. Song đối với các môn đồ mà đại diện là Phê-rơ thì Đức Chúa Giê-xu còn hơn là một con người vĩ đại (vĩ nhân), Ngài là Đấng cứu nhân độ thế, đến từ Thiên Chúa.
Đây là cột mốc quan trọng trong hành trình đức tin của mỗi một người tin thờ Chúa. Ban đầu, đa số người ta tìm đến với Chúa để được bình an, để được giải quyết nan đề, để được chữa lành, để học được điều hay lẽ phải, … nhưng sẽ đến một lúc người theo Chúa phải đến chỗ xưng nhận Ngài là Cứu Chúa, là Đấng Cứu rỗi của cá nhân mình.
Đây không phải đơn thuần là lời xưng nhận nơi môi miệng mà là sự nhận biết mang tính cách kinh nghiệm hay trải nghiệm trong mối quan hệ cá nhân với Chúa. Ngày nay ta thường gọi biến cố hay sự kiện này là “gặp gỡ Chúa cách cá nhân”.
Đối với nhiều anh chị em sinh ra trong gia đình có Đạo hay gia đình tin thờ Chúa thì đây chính là lúc mà họ mới thật sự nhìn nhận rằng Đức Chúa Giê-xu là Cứu Chúa của riêng mình chớ không phải là Chúa của ông bà hay cha mẹ mình như trước đó. Gặp gỡ Chúa cách cá nhân là rứa đó.
Nếu hôm nay, Chúa đột ngột hỏi bạn rằng, “Đối với con thì Ta là ai?” thì bạn đã có sẵn câu trả lời như Phê-rơ đã từng không?
Trong phần Kinh Thánh hôm nay còn có một ‘pha’ cũng không kém phần hấp dẫn. Đó là khi người xin mà không muốn nhận điều mình xin (19: 16-30).
Chàng trẻ tuổi này đúng là ô-kơ toàn tập luôn nha. Dâm không, gian không, dối không, giết (người) không, thảo kính cha mẹ, yêu quí mọi người. Trẻ mà đã biết quan tâm đến đời sống tâm linh, biết lo cho phần hồn của mình (sự sống đời đời) thì đúng là hàng hiếm rồi. Đúng không.
Còn nữa, anh í lại đến nơi Đức Chúa Giê-xu mà hỏi. Đúng cửa rồi còn gì. Và Chúa cũng chỉ bảo tận tình, đâu ra đó. Thế mà, vừa nghe xong thì chàng quay 180 độ, lạnh lùng bước đi không một lời từ giã.
Phải chăng, theo Chúa là phải trở nên “nghèo rớt mồng tơi” mới được sao ta? Hẳn nhiên là không rồi. Điều mà người thanh niên này còn thiếu là “đi theo Chúa”. Mà “để theo Chúa” thì anh này cần phải giải quyết hay hy sinh điều đang trói chân mình. Điều gì đang cột chân anh í? – Của cải.
Ngày hôm nay, có nhiều người – trẻ có, già có – tuy không bị của cải cột trói, nhưng vẫn không thể nào “đến mà theo Chúa” được. Người thì bị bạn bè, kẻ thì bị người thân, số thì bị công việc, số khác thì bị địa vị, công danh, thú vui, … cột trói. Dầu họ biết rằng, họ cần có sự sống đời đời và thậm chí họ cũng biết rằng chỉ có đến “theo Chúa Giê-xu” thì mới có được sự sống đời đời mà thôi nhưng họ cũng không sẵn lòng trả giá, sẵn lòng từ bỏ.
“Nầy, chúng tôi đã bỏ mọi sự mà theo Thầy; vậy thì chúng tôi sẽ được chi?  (19: 27). Đúng là Phê-rơ! Người đâu mà thô lỗ, mà huỵch toẹt thế cơ chứ.
Theo tư duy của chúng ta ngày nay thì đúng là Phê-rơ rất đáng phải chịu phê bình. Nhưng theo quan điểm của giao ước thì câu hỏi của Phê-rơ lại rất chi là bình thường. Và vì thế nên Chúa cũng trả lời rất chi là rõ ràng: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, đến kỳ muôn vật đổi mới, là khi Con người sẽ ngự trên ngôi vinh hiển của Ngài, thì các ngươi là kẻ đã theo ta, cũng sẽ ngồi trên mười hai ngôi, mà xét đoán mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên. Hễ ai vì danh ta mà bỏ anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, nhà cửa, thì người ấy sẽ lãnh bội phần hơn, và được hưởng sự sống đời đời”  (19: 28-29)
Đúng là cái gì cũng có giá của nó. Thế nhưng, so với những gì ta sẽ nhận được ở đời này và đời sau thì những gì ta từ bỏ hôm nay để theo Chúa thì đúng là một trời một vực. Bạn hiện đang là ai: anh trai giàu có kia hay chàng Phê-rơ nhiệt thành bên cạnh Chúa?
Vấn đề không phải chúng ta bắt đầu ra sao, mà là kết thúc ra sao. Chính Đức Chúa Giê-xu bảo rằng sẽ “có nhiều kẻ ở đầu sẽ nên rốt, và nhiều kẻ ở rốt sẽ nên đầu” (19: 30). Bạn sẽ thuộc vào nhóm nào?


Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

ẨN DỤ CỦA ĐẠI VƯƠNG (I)

Mathiơ 12-15
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay tiếp tục tường thuật trực tiếp về những công việc quyền năng của Đức Chúa Giê-xu. Chúa tiếp tục chữa bệnh (12: 9-13; 15: 30-31), đuổi quỷ (12: 22; 15: 21-28) và làm những phép lạ lớn lao khác: đi bộ trên mặt biển đang cuộn sóng (14: 22-33) và 2 lần khiến thức ăn gia tăng cách kinh ngạc, đáp ứng nhu cầu cho cả chục nghìn người (14: 13-21; 15: 32-39).
Liên tục chứng kiến những phép lạ sờ sờ ra đấy nhưng không phải ai cũng thành tâm tiếp nhận, ai cũng tin theo Chúa Giê-xu đâu nha. Dẫn đầu thành phần có gien chống Chúa Giê-xu quyết liệt, dai dẳng nhất chính là những ‘giáo sư Kinh Thánh’ Pharisi – những người lãnh đạo tôn giáo, tức là những người hầu việc Đức Chúa Trời lúc bấy giờ.
Đầy tớ Đức Chúa Trời mà răng lại đi chống Chúa Giê-xu? - Ấy là vì họ thấy Chúa Giê-xu … liên tục vi phạm lề luật, luôn vượt quá giới hạn cho phép, nhất là trong những vấn đề liên quan đến ngày Sabat, tức ngày thứ 7 và vấn đề … ‘vệ sinh thường thức’.
Cớ sự là những người Pharisi – nhưng giáo sư Kinh Thánh – trong quá trình diễn giải lời Chúa, tức kinh Cựu ước, đã tự chi tiết hóa những gì được phép làm và những gì không được phép làm (chẳng hạn trong ngày Sabat) theo kiểu … văn bản hướng dẫn thi hành luật ngày nay vậy. Rồi ngày qua tháng lại họ xem những “văn bản hướng dẫn” này có giá trị tương đương và thậm chí là hơn cả Lời Chúa nguyên gốc.
Tự họ đặt ra những lệ định như thế, rồi lại đặt mình làm nô lệ cho những lệ định đó. Họ lại còn xem như thế mới là ‘đúng quy trình’ vâng giữ Đạo Chúa. Và ai không theo quy trình đó thì đều là … ‘thế lực thù địch’ cả.
Ngoài ra, cũng cần phải kể đến việc uy tín của họ bị đe dọa vì ảnh hưởng của Giê-xu ngày càng gia tăng. Thế cho nên, phải tìm mọi cách để chống phá thôi. Nhẹ thì vu khống, còn nặng thì sẽ kiếm cớ ‘hốt liền’. Khi một người mang trong mình gien chống Chúa rồi thì không từ một thủ đoạn nào để quấy phá, bôi nhọ cả. Thậm chí, họ không ngần ngại đánh đồng Chúa với quỷ, kể cả khi Chúa vừa đuổi quỷ xong.
Do đó, anh chị em cũng đừng ngạc nhiên khi gặp những đối tượng như vậy ngày hôm nay. Thậm chí, có những người mang danh là hầu việc Chúa Giê-xu nhưng vẫn không chấp nhận chuyện chữa bệnh đuổi quỷ. Họ không chấp nhận đó là công việc của Đức Thánh Linh.
Đối với những thành phần ‘có mắt như mù’ này, thì Chúa Giê-xu luôn thẳng thắn lên án và cảnh báo chúng về sự phán xét đang chờ sẵn (12: 30-32, 36). Còn nữa, cuộc đời của những kẻ này sẽ ngày càng khốn khổ như người bị cả một tiểu đội tà ma khống chế, hành hạ vậy.
Phần Kinh Thánh 12: 43-45 thường được dùng để dạy trong vấn đề tà linh áp chế và giải cứu. Thế nhưng ở đây, Chúa Giê-xu đang sử dụng hình ảnh này để minh họa cho tình trạng bi đát của “dòng dõi hung ác này”, tức là những kẻ ‘có mắt như mù’, những kẻ tuy chứng kiến những công việc lạ lùng của Chúa nhưng vẫn không tin, vẫn tìm cách để vặn vẹo, bắt bẻ.
Có ba thái độ hay ba phản ứng đối với Chúa Giê-xu trong phần Kinh Thánh hôm nay. Thứ nhất, là đòi hỏi “chúng tôi muốn xem Thầy làm một dấu lạ” (12: 38). Thứ hai là bán tín bán nghi “người này không phải là con của ông thợ mộc sao?” (13: 55) và thứ ba là “xin khiến con đi trên mặt nước đến với Chúa” (14: 28). Vậy, phản ứng của bạn thuộc loại nào?
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, Chúa Giê-xu cũng dành khá nhiều thời lượng để dạy về Nước Trời hay Nước Thiên Đàng. Chúa sử dụng các hình ảnh quen thuộc dưới đất để giải bày những chuyện … trên Trời. Nhưng không phải để cho người nghe hiểu mà là để cho họ … không hiểu, giống như tiên tri Ê-sai ngày xưa vậy đó. Riêng em nào thật lòng muốn hiểu, thì Ngài sẽ sẵn lòng giải thích.
Theo Chúa Giê-xu thì Nước Thiên Đàng đã xuất hiện rồi, gồm đủ thành phần tốt có, xấu có; lúa có, cỏ có. Con Chúa có, mà con của quỷ cũng có. Thế cho nên, đừng có ngạc nhiên là trong hội thánh mà sao cũng có đủ thành phần nhá. Chúa biết cả đấy nhưng vẫn cho sống, vẫn cho tự tung tự tác đến ngày Tận Thế cơ đấy.
Thế mới có chuyện, “vào Ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Ta: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa! Chúng con đã chẳng từng nhân danh Chúa nói tiên tri, nhân danh Chúa đuổi quỷ, nhân danh Chúa thực hiện nhiều phép lạ đó sao?’ Khi ấy, Ta sẽ phán rõ ràng với họ rằng: ‘Hỡi những kẻ làm ác, hãy lui ra khỏi Ta, Ta chẳng hề biết các ngươi bao giờ!’” (7: 23-24)
Vấn đề còn lại là thái độ hằng ngày của chúng ta như thế nào đối với Lời của Chúa? Bốn loại đất trong ẩn dụ người gieo giống mà Chúa Giê-xu sử dụng ở chương 13 thì loại nào phản ánh đúng nhất tình trạng tấm lòng của bạn: đất vệ đường, đất đá sỏi, đất gai gốc và đất tốt?
Hãy đọc và suy gẫm phân đoạn 13: 18-23 rồi khám phá xem tấm lòng của mỗi nhân vật được đề cập đến trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay tương ứng với loại đất nào nhé.
Đất tốt, là đất được cày xới, được làm cho tơi xốp chớ không phải là đất bãi hoang lắm phù sa. Việc tin cậy Chúa, phó thác nơi Chúa, sống theo Lời Chúa là quyết định của ý chí chúng ta chớ không phải khả năng bẩm sinh hay di sản thuộc linh thừa hưởng nơi tổ tông.
Bạn có sẵn sàng “đổi hết mọi sự mình có” để được Nước Thiên Đàng không?