Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

CAM KẾT CHO SỨ MẠNG

Dừng Chân Lần Thứ 37 
NHÌN LẠI
Tuần lễ cuối cùng trong đời sống trên đất của Đấng Christ là vô cùng quan trọng nên tròn 40 % số câu Kinh Thánh trong bốn sách Phúc Âm tập trung thuật lại “tuần lễ thay đổi thế giới” này. Tuần vừa qua, chúng ta đã được theo dõi tường thuật của Mathiơ, và ngày mai chúng ta sẽ đọc đến phần của Mác (rồi 3 tuần đến chúng ta sẽ được nghe phần tường thuật của Luca và Giăng).
Hãy chú ý đến những sự kiện được lập đi lập lại, những tình tiết bị bỏ qua và những tình tiết được miêu tả cách hết sức tỉ mỉ bởi từng tác giả Phúc Âm khác nhau nhé.
Trong mỗi trường hợp, mục đích của tác giả không phải là khiến cho bạn rối rắm đâu mà là nhằm thuyết phục bạn rằng Đức Giê-xu thật sự là:
§  Vị Vua của người Do Thái (Mathiơ)
§  Một Người Đầy Tớ quên mình (Mác)
§  Con Người (Luca)
§  Con Thiên Chúa (Giăng)
Khi theo dõi những ngày cuối cùng trên đất của Chúa Giê-xu qua cái nhìn của một nhân viên thuế vụ (Mathiơ), của một giáo sĩ (Mác), của một thầy thuốc (Luca) và của một người đánh cá (Giăng), đừng ngạc nhiên nếu cái nhìn của bạn bổng trở nên tinh tường (hổng phải tinh tướng) … thấy rõ mồn một mục đích mà Chúa Giê-xu đã đến đất này năm ấy, và mục đích mà Chúa ‘bỏ’ bạn lại đây cho đến chừng Ngài quay trở lại.
NHÌN LÊN
Những lời cuối cùng luôn có xu hướng là những lời mang tính bền vững, trường cữu. Những lời cuối của Chúa Giê-xu cũng không là ngoại lệ
Đại Mạng lịnh là cụm từ dùng để gọi sự ủy thác hay ủy nhiệm cuối cùng của Chúa Giê-xu dành cho các môn đệ ngay sau khi Ngài sống lại. Bạn sẽ tìm thấy ‘hắn’ trong mỗi sách Phúc Âm và trong sách Công Vụ (trong tầm mức tuyệt vời hơn).
Hãy dành ít thời gian để ‘nghía’ những địa chỉ Kinh Thánh dưới đây và viết lại bằng lời văn của bạn về việc gì Chúa Giê-xu bảo các môn đệ của Ngài phải làm trong khi Chúa đi chuẩn bị nhà đời đời cho họ:
§  Mathiơ 28: 19-20      …………………………………………………………………….........................
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Mác 16: 15 ……………………………………………………………………………………………………….
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Luca 24: 47 ……………………………………………………………………………………………………….
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Giăng 20: 21 ……………………………………………………………………………………………………..
…………………………………………………………………………………………………………………………
§  Công Vụ 1: 8 ……………………………………………………………………………………………………..
…………………………………………………………………………………………………………………………

NHÌN TỚI
Coca-Cola, Toyota, Apple, … Tại sao nước ngọt, xe hơi, máy vi tính, … có thể trở nên một từ thông dụng tại những nơi mà tên địa phương hay vùng miền của nó còn khó tìm ra trên bản đồ, trong khi đó thì Tin Lành của Đức Chúa Giê-xu Christ vẫn còn chưa được biết đến tại nhiều nơi trên thế giới dù đã 21 thế kỷ trôi qua?
Phải chăng “thương hiệu” của ‘chúng’ (nước ngọt, xe, máy vi-tính) tốt hơn của chúng ta? Không có khả năng như thế. Dù thế nào đi nữa, thì việc của chúng ta vẫn là giới thiệu cho người ta về một Đấng mà Danh của Ngài uy nghiêm trên khắp cả đất (Thánh Thi 8: 1)
Phải chăng “hàng” của ‘chúng’ tốt hơn … của ta? Khó đấy. Chúng ta đang có đặc ân để giới thiệu Bánh Sự Sống và Nước Sự Sống cho người khác cơ mà.
Phải chăng ngân sách của ‘chúng’ lớn hơn của chúng ta? Có thể. Và đúng là, … có đến trên 2 tỉ đô-la Mỹ được đầu tư vào công cuộc truyền giáo thế giới hàng năm. Không nhỏ, đúng không?
Hay phải chăng đơn giản là chúng cam kết với sứ mạng của chúng hơn là chúng ta – những người tin thờ Chúa – cam kết với sứ mạng mà Chúa đã ủy thác cho chúng ta? Đây là điều đáng phải suy nghĩ và cầu nguyện, hỡi anh chị em.
Chúa Giê-xu tuyên bố như đinh đóng cột ri nè: “Mùa gặt thì thật trúng nhưng thợ gặt thì ít” (Mathiơ 9: 37). Không có nan đề gì đối với mùa gặt cả. Dù là ở trời Âu, hay đất Á; dù là ở thành thị hay thôn quê; dù là xưa hay là nay thì mùa gặt muôn đời vẫn vậy. MÙA GẶT LUÔN LUÔN TRÚNG, và MÙA GẶT LUÔN VÀNG SẴN rồi.
Thiếu là thiếu con gặt, chớ không thiếu mùa gặt. Mùa gặt không bao giờ thiếu. Đừng tốn thì giờ cầu nguyện xin mùa gặt. Hãy cầu nguyện xin con gặt. Và mỗi một người trong chúng ta hãy là câu trả lời của Đức Chúa Trời cho “mùa gặt thật trúng” đang trùng trùng điệp điệp vây phủ khắp quanh ta.
Bạn có sẵn sàng cam kết cho Đại Mạng Lịnh? Bạn có sẵn sàng đi ra rao truyền Phúc Âm của Chúa Giê-xu cho mọi người bắt đầu từ hôm nay chưa?


Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

DẤU ẤN CỦA ĐẦY TỚ

Mac 11-13
Mác đã dành 7 chương đầu tiên trong sách Phúc Âm mang tên mình để ký thuật lại chức vụ năng động của Chúa Giê-xu trong 3 năm đầu. Rồi trong 3 chương tiếp theo (8-10) là những gì diễn ra trong 6 tháng kế tiếp. Và trong 6 chương còn lại (11-16), chiếm 40% ‘thời lượng phát sóng’ của … sách, là những sự kiện diễn ra trong vòng 8 ngày cuối cùng của Chúa Giê-xu ở trên đất!
Trong suốt tuần lễ cuối cùng này, mọi hoạt động của Chúa Giê-xu đều diễn ra quanh tâm điểm là Đền Thờ Jerusalem với những lời tuyên bố không thể bác bỏ được khi Ngài đối mặt với những thượng tế, các chuyên gia kinh luật, những trưởng lão, cùng đội hình … hơi bị đông của mấy ông Pharisi, Sa-đu-sê và phe đảng Hê-rốt.
Vì lý do đó mà 3 chương Kinh Thánh hôm nay đã nóng ngay từ vòng … gởi xe. He he
Nầy nhé: người người nôn nóng đón Chúa, rồi nhiệt liệt chào mừng Chúa ngay ngoài cổng thành; rồi Chúa nổi nóng khi thấy … một cái động cướp ngay trong Đền Thờ; và rồi đến phiên quân ông Pha, ông Sa và ông Hê … nóng máu với Chúa!
Cùng là nóng giận nhưng bản chất của vấn đề lại khác nhau một trời một vực đấy. Một bên là nóng giận công chính, không vì mình mà giận, là cơn giận tỏ ra bản tánh thánh khiết của Đức Chúa Trời đối với tội lỗi, còn bên kia là nóng giận theo xác thịt với động cơ ích kỷ, gian ác hay sai trái, là cơn giận thiếu suy nghĩ gây hại cho người khác.
Chúng ta thường dễ nổi giận khi ai đó đụng tới quyền lợi của chính mình, nhưng lại thường yên lặng trước những sai phạm ảnh hưởng đến người khác hoặc Hội Thánh vì muốn cầu an, sợ đụng chạm, tránh ảnh hưởng đến quyền lợi của mình. Nói cách khác, chúng ta dễ nổi giận theo xác thịt mà không dám giận công chính. Thế cho nên, biết giận đúng lúc, đúng chỗ và đúng … kiểu thì cũng cần phải học à nha.
Nhìn cảnh Chúa Giê-xu nổi giận đùng đùng, đạp đổ tanh bành mấy hàng quán trong Đền Thờ và tống khứ hết mấy tay buôn bán trong í ra ngoài, chợt nghĩ nếu ngày nay, Chúa hiện ra bằng xương bằng thịt như rứa, rồi bước vào Đền Thờ của Ngài – tức là từng Hội Thánh, và từng thân thể của mỗi một chúng ta – thì Ngài sẽ nói chi và sẽ làm gì ấy nhỉ?
Riêng với chính bạn thì sao: Chúa Giê-xu sẽ khen hay sẽ giận bạn?
Những lãnh đạo giáo quyền lẫn chính quyền thời bấy giờ, cũng như thời … bây giờ đều được gọi là đầy tớ của Đức Chúa Trời cả đấy (Roma 13: 4). Là đầy tớ nhưng họ lại không chấp nhận Đức Chúa Trời là chủ của mình. Và vì không chấp nhận nên ‘chúng’ mới vặn vẹo, bắt bẻ hết lần này đến lần khác: từ kiểm tra lây-xờn (licence) chức danh (11: 28), đến truy vấn khả năng ứng xử và trình độ kiến thức của Chúa (12: 13-31).
Họ là chuyên gia trong việc săm soi, mổ xẻ, chẻ làm … mắm đời tư và công việc của những người hầu việc Chúa khác, nhưng lại không dành thời gian để tìm biết Chúa qua Kinh Thánh, là lời thành văn của Ngài. Chính vì không chịu để tâm suy xét, nên những thành phần lãnh đạo kiểu ni chỉ biết nhai đi nhai lại nguyên xi những gì mà “các cha, cách anh” đã … nhai, bất kể điều đó là chân lý hay mới chỉ là … có lý mà thôi (12: 35-37). Đây mới thật sự là “đã dốt còn tỏ ra nguy hiểm” nè.
Một người hầu việc Chúa, một đầy tớ của Đức Chúa Trời nhưng lại không nhận biết Chúa; không nhìn thấy sự hiện diện của Đức Chúa Trời, lẫn công việc của Đức Chúa Trời trong một người đang được Chúa đại dụng. Mang danh là hầu việc Chúa nhưng lại đố kỵ, ganh ghét và tìm đủ mọi cách để hãm hại đầy tớ khác của Chúa, mà trong trường hợp cụ thể ở đây thì người đầy tớ đó cũng chính là Chúa.  
Thế thì, thái độ và phản ứng ngày càng điên cuồng của những người lãnh đạo thuộc linh thời bấy giờ – những thượng tế, chuyên gia kinh luật và người Pharisi – phải luôn được xem là bài học cảnh tỉnh cho những người hầu việc Chúa trong mọi thời đại, đặc biệt là trong thời nay, khi thời điểm Chúa Giê-xu trở lại là rất gần. Hỡi quý đầy tớ Chúa, hỡi những anh chị em đang làm công việc Chúa hãy thường xuyên canh giữ và tra xét lòng mình để không bị … chết chùm với các thầy thông, thầy tế và người Pharisi thuở xưa nhé.
Nếu chỉ có xum xuê cành lá chức danh, học vị, bằng cấp bề ngoài mà không hề có kết quả gì cả thì kiểu gì cũng chết: không son sẻ trọn đời thì cũng sẽ bị “hình phạt nặng hơn” mà thôi (11: 14, 20; 12: 40)!
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, Mác đã dành trọn chương 13 để ghi lại những dấu hiệu của thời kỳ cuối cùng, theo sự tiết lộ của Chúa Giê-xu. So với các vị sứ đồ ngày ấy thì chúng ta hôm nay đang ở rất gần với thời điểm được gọi là cuối cùng. Hãy nhìn xem những gì đang xảy ra trên thế giới để chính mình được nhắc nhở rằng, Ngày Ấy đang đến gần; Chúa Giê-xu sắp trở lại.
Sứ điệp của cả chương 13 là “Hãy Cảnh Giác & Tỉnh Thức!” trước việc Chúa tái lâm. Nếu đối cùng những môn đệ ở thế kỷ thứ I mà Chúa Giê-xu đã bảo họ phải tỉnh thức, thì đối với chúng ta ngày hôm nay, thái độ đó cần phải được chuẩn bị càng hơn là dường nào.
Bạn đã sẵn sàng chưa?


Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

LỜI DẠY BẢO CỦA ĐẦY TỚ

Mac 8-10
Ba chương Kinh Thánh hôm nay ghi lại một số điều dạy dỗ của Chúa Giê-xu dành cho các môn đệ của mình, trong thời gian 6 tháng cuối cùng trong chức vụ trên đất của Ngài. Chúa dạy theo kiểu ứng khẩu, hỏi gì đáp nấy, chớ không phải theo giáo trình soạn sẵn và do đó, đề tài hay nội dung giảng dạy cũng rất chi là phong phú đa dạng.
Đầu tiên là bài học cảnh giác: cảnh giác để không bị lây nhiễm vi-rút vô tín từ mấy ông Pharisi và từ … phe Hê-rốt. Pharisi là thành phần trí thức, Kinh Thánh thuộc làu làu luôn. Còn phe Hê-rốt là mấy ông cán bộ chính quyền thời bấy giờ đấy ạ. Cả quân ông Pha lẫn lính ông Hê đều mắc căn bệnh … đa nghi còn hơn Tào Tháo, nên lúc nào cũng xoen xoét rằng thì là “phải thấy mới tin”.
Thật ra thì việc người ta không tin chẳng phải là do thiếu bằng chứng mà là do bản chất tội lỗi từ bên trong tấm lòng của người ấy. Đối với những ‘bệnh nhân’ dạng này thì “dù có người chết sống lại đi nữa cũng chẳng thuyết phục được chúng” đâu (Luca 16: 33). Do đó, hãy học theo gương Thầy của chúng ta đừng bận tâm đến những lời thách đố của mấy kẻ vô tín nha anh chị em. Và cũng khá nhớ là vi-rút này dễ lây lan lắm đó. Bảo trọng, bảo trọng.
Bài học tiếp theo là “Cần Phải Thế Nào Để Đuổi Được Quỷ?”
Các sứ đồ đã được chính Chúa Giê-xu ban cho thẩm quyền đuổi quỷ khi Ngài chọn họ và sai phái họ đi ra truyền giảng (3: 14-15). Họ cũng đã từng đuổi quỷ chạy … té khói rồi (6: 13). Thế nhưng, đến ‘ca’ phong xù + câm điếc này thì họ … dường như hết phép.
Tại sao họ lại “không thể đuổi được quỷ ấy?” – Câu trả lời là vì họ THIẾU cầu nguyện và kiêng ăn (9: 29).
Nói như vậy không có nghĩa rằng cầu nguyện và kiêng ăn sẽ khiến chúng ta xứng đáng hơn để đuổi quỷ, trừ tà. Không phải như thế. Nhưng cầu nguyện và kiêng ăn sẽ kéo chúng ta đến gần với lòng của Đức Chúa Trời; Cầu nguyện và kiêng ăn sẽ đem chúng ta vào trong chỗ nối kết với quyền năng của Đức Chúa Trời. Cầu nguyện và kiêng ăn bày tỏ sự lệ thuộc hoàn toàn của chúng ta nơi Đức Chúa Trời.
Thẩm quyền mà Chúa ban cho chúng ta trên ma quỷ chỉ thực sự phát huy tác dụng khi và chỉ khi nó được thực thi bởi đức tin của chúng ta. Mà đức tin thì phải được liên tục trau dồi qua việc kỷ luật thuộc linh và cầu nguyện mà thôi.
Liên quan đến chuyện đuổi quỷ ở phần Kinh Thánh hôm nay còn có một chỗ khiến không ít người đọc théc méc. Ấy là không biết Phê-rơ có thật sự bị quỷ nhập hay không mà lại bị Chúa Giê-xu quở trách ghê thế (8: 33).
Chúa mắng Phê-rơ (chớ không phải Sa-tan) không phải vì Phê-rơ trách Chúa đâu nhá. Chúa mắng anh í vì anh í chỉ suy luận theo quan điểm con người, tức theo cách của Đời chớ không theo kiểu của Trời (8: 33). Vừa khi nghe Thầy bảo là sẽ bị khổ nạn, bị giết hại, rồi sẽ … sống lại là Phê-rơ liền đem Ngài ra can gián (nguyên văn là quở trách) ngay. “Thầy nói thế mà nghe được à. Thôi đi nhé. Tiêu cực lắm rồi đấy. Làm sao Đức Chúa Trời lại có thể để cho chuyện đó xảy ra cơ chứ!”
Rất can đảm, rất tình cảm con người đúng không. Thế mà lại bị Chúa giũa cho đấy. Những tưởng Thầy nói sai, không ngờ hóa ra mình nói … bậy. Bậy là trong cái nhìn của Chúa, chớ còn trong sự hiểu biết của con người thì lời nói và hành động của Phê-rơ có khi là very, very gút ấy chớ.
Phê-rơ không hề bị ám, bị nhập gì ráo trọi. Đơn giản là bác í bị ma quỷ mớm lời mà thôi. Đó chính là lý do mà ta không thấy Chúa Giê-xu đuổi quỷ ra khỏi Phê-rơ như cách Chúa làm sau đó đối với đứa bé trai bị phong xù (9: 25). Trường hợp này cũng tương tự như năm xưa vua Đa-vít bị ma quỷ xúi giục tổng kiểm tra dân số (1 Sử 21), nhưng ở lê-vồ … nhẹ hơn mà thôi.
Thế thì, khá cẩn trọng nha anh chị em. Đừng có chuyện gì cũng quy cho quỷ hết. Đừng đẩy anh chị em của mình về phía … quỷ vì sự thiếu hiểu biết hay cuồng tín của mình.
Tiếp theo, căn cứ trên cú … nhỡ mồm của Phê-rơ, Chúa Giê-xu liền dẫn toàn bộ khán thính giả sang đề tài “Làm Thế Nào Để TRở Thành Môn Đồ Của Chúa?”
Muốn làm môn đệ của Ta í à? – Đấy, cứ theo đúng như Ta đã làm: tự bỏ mình đi. Tự bỏ mình không có nghĩa là tự tử à nha. Tự bỏ mình có nghĩa là quyết định từ bỏ cái tôi của mình, từ bỏ lối sống vị kỷ, tức chỉ biết sống cho riêng mình, cho lợi riêng của mình và thay vào đó là sống cho lợi ích của người khác THEO Ý MUỐN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI.
Đó là lẽ sống rất cao thượng, rất cao đẹp nhưng cũng rất đau đớn và không ít lần khi bị sỉ nhục đấy. Đó chính là chỗ khó hiểu và cũng là một cái giá … rất khó trả đối với nhiều người.
Đa phần người ta muốn theo Chúa để được phước, chớ mấy ai muốn theo để bị … rượt, và bị tước … (đoạt), kể cả mạng sống đâu. Đúng không?
Thì ngay trong các môn đệ của Chúa Giê-xu đấy thôi: ai cũng muốn làm đầu, chớ chẳng ai muốn làm tớ cả (9: 33-35), nên một khi có cơ hội là bày tỏ “tâm tư đại tướng” ngay: “xin cho hai chúng con một người được ngồi bên phải, một người bên trái của Thầy” (10: 35). Cũng vì chỉ muốn được mà không muốn mất nên có anh giai lắm tiền nhiều của kia đã “sa sầm nét mặt, rồi buồn bã bỏ đi” sau khi nghe Chúa bảo rằng, “Hãy đi, bán những gì mình có và phân phát cho người nghèo thì ngươi sẽ có kho báu ở trên trời; rồi hãy đến theo Ta.” (10: 21-22).
Thật không dễ “nuốt”, không dễ “tiêu hóa” cho những ai đang trong những bước đầu theo Chúa. Đó chính là lý do mà các môn đồ vẫn không thể nào hiểu được sự khổ nạn của Chúa Giê-xu, dù Ngài báo trước cho họ về việc đó đến những 3 lần (8: 31; 9: 31; 10: 33-34).
Giá phải trả để thật sự đi theo Chúa Giê-xu hay làm môn đồ thật của Chúa Giê-xu là khá cao, là khá đắt đấy nha. Nếu một người không có sự cam kết, không chấp nhận trả giá đó thì việc người ấy bị Chúa … ‘chê’, bị Chúa hỗ thẹn trong ngày Chúa tái lâm chắc chắn sẽ xảy ra (8: 38).
Bạn có còn đang vác thập giá của mình theo Chúa không đấy?


Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

LÒNG TRẮC ẨN CỦA ĐẦY TỚ

Mac 4-7 
Nếu bạn là người vừa trung tín ‘Bộ Hành’ xong sách Mathiơ, thì những câu chuyện trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay dường như chỉ là “sao y bản chánh” của nó mà thôi. Còn nếu bạn là … cựu tín đồ, thì những câu chuyện này chắc là quen thuộc đến nổi chẳng còn điều gì để học.
Nếu bạn đang có đúng những suy nghĩ như thế thì rõ ràng là … có vấn đề rồi đấy. Không hề nhẹ đâu nha.
Trừ chương đầu tiên (4) đề cập đến những lời dạy … cực ngắn của Chúa về Vương quốc Đức Chúa Trời, ba chương còn lại (5, 6, 7) được Mác sử dụng để miêu tả 8 phép lạ cụ thể, bày tỏ uy quyền của Chúa Giê-xu trên thiên nhiên, trên ma quỷ, trên bệnh tật và trên cả sự chết. Đó là 8 việc quyền năng mà chỉ có Đức Chúa Trời mới làm được. Điều này nhằm hướng độc giả tới một chân lý: Đức Chúa Giê-xu vừa là người, nhưng đồng thời Ngài cũng chính là Đức Chúa Trời – Đức Chúa Trời trong thân xác con người.
Chúng ta rút ra được điều gì từ những việc quyền năng này? – Đó là Chúa Giê-xu luôn có câu trả lời cho mọi nhu cầu của con người chúng ta. Bất kể là nhu cầu gì (thức ăn, sức khỏe, sự sống, sự bình an trước những tai họa của thiên nhiên, … ), chúng ta vẫn có thể tìm được sự đáp ứng nơi Chúa Giê-xu. Bất kể người đó là ai (điên khùng hay tỉnh táo, quan chức hay dân đen, đàn ông hay đàn bà, dân ngoại hay dân Chúa, …), miễn là có lòng tin khi đến với Chúa thì đều được Chúa nhậm lời.
Nói cách khác, nơi đâu còn có người tin cậy Chúa thì nơi đó còn có phép lạ xảy ra. Và ngược lại, nơi đâu người ta không tin cậy Chúa thì nơi đó không cách chi có thể nhìn thấy phép lạ của Chúa, không cách chi có thể nhận được câu trả lời từ Chúa. Bằng chứng sống động là tại quê nhà Na-xa-rét của Chúa đấy thôi (6: 1-6).
Nhưng răng mà người ta không thể tin cậy Chúa được hì? – Điều này phụ thuộc hoàn toàn nơi thái độ của người ấy đối với Lời Chúa. Ba ẩn dụ liên quan đến chuyện “gieo giống” trong 4: 1-32 sẽ làm sáng tỏ chân lý này.
Hạt giống là Lời Chúa, các bản Kinh Thánh tiếng Việt dịch là “đạo” (4: 14). Có 4 loại người hay chính xác hơn là có bốn thái độ nghe hay tiếp nhận Lời Chúa. (Điều này đúng trong trường hợp người ta nghe giảng Tin Lành, nhưng cũng đúng luôn cho những người đã tin thờ Chúa và thậm chí cả những người đang hầu việc Chúa, tức đang giảng dạy Lời Chúa mỗi ngày)
Loại thứ nhất, rất chi là chai cứng. Nghe nhưng mà nghe theo kiểu “đàn gảy tai trâu” hay “nghe tai này, ra tai kia”. Ít ai chịu nhận mình thuộc loại này. Thế nhưng, phần lớn những người tin thờ Chúa lâu năm, những người hầu việc Chúa dễ rơi vào trường hợp “đất dọc đường” này lắm đấy. Tức là đọc mà chẳng nhận được chi.
Nhiều người ngày nào cũng trung tín đọc Kinh Thánh nhưng hoặc là đọc theo thói quen, hoặc là đọc theo lịch, thậm chí là đọc để tìm sự dạy dỗ cho … người khác, chớ không phải cho riêng mình. Điểm sau cùng là những người hầu việc Chúa hay ‘dính’ lắm đấy nha.
Mà sao những người tin Chúa lâu năm, những người hầu việc Chúa lại rơi vào cảnh này? – Chai quá rồi. Mà một khi đã chai – chai lì hay chai cứng gì cũng rứa – thì Lời Chúa vừa lọt vào tai là Satan đã tới ‘xớt’ liền.
Ba loại người sau thì Chúa Giê-xu đã giải thích kỷ quá rồi, nên chỉ cần thêm ý này nữa thôi nà: Ấy là hễ khi nào Lời Chúa được thật sự tiếp nhận vào lòng thì sẽ sản sinh kết quả. Nhiều ít khác nhau, nhưng chắc cú là sẽ có kết quả. Còn nếu không có kết quả, mà thấp nhất là 30 lần hơn, thì rõ ràng là ta đã thuộc về một trong “3 chàng ngự lâm pháo … tịt” rồi.
Hãy thành thật đủ để kiểm tra lại xem, mình thuộc hạng người nào trong thái độ đối với Lời Chúa, bạn nhé.
Nếu Lời Chúa mà thật sự bén rễ ở trong ta – thì bông trái của nó sẽ lộ ra, như ánh sáng không tài nào giấu được (4: 22). Không bao giờ có tình trạng Lời Chúa đang thật sự bén rễ trong ta nhưng người khác không thể nhìn thấy. Đừng tự lừa dối mình nha cưng.
Chúng ta “lường” thái độ của mình đối với Lời Chúa tới mức nào, thì Chúa cũng sẽ “đong” lại cho ta bằng mức ấy (4: 24). Không chỉ dừng lại ở đó, ‘thằng’ đất tốt sẽ còn được “cho thêm” lên sáu chục, một trăm. Còn 3 ‘thằng’ kia chẳng những không gỡ gạt được gì mà sẽ còn mất luôn những gì đang có nữa đấy. Đơn sơ, đói khát, màu mỡ sẽ được thêm đơn sơ, thêm đói khát, thêm màu mỡ; Còn chai cứng sẽ thêm chai cứng, đá sỏi sẽ thêm đá sỏi, gai gốc sẽ thêm gai gốc và rồi “chút đất thịt ít ỏi” cũng sẽ bị lấy luôn.
Một khi mà Lời Chúa thật sự được gieo vào mảnh đất tốt thì nó sẽ phát huy tác dụng, thậm chí khi người ấy ngủ. Ấy là vì trong hạt giống có chứa sự sống. Trong hạt giống Lời Chúa có sự sống của Đức Chúa Trời; Trong hạt giống Lời Chúa có quyền năng của Đức Chúa Trời;
Thế mới có chuyện, nhiều người học tiếng Anh đạt hiệu quả lạ lùng bởi một phương cách … hổng giống ai: Tối nào đi ngủ cũng đeo tai nghe để … nghe Kinh Thánh bằng tiếng Anh, thậm chí khi chưa hiểu được tiếng nào! Ngạc nhiên quá, đúng không?
Đã là Lời Chúa thì dù trong ngôn ngữ nào đi nữa cũng chứa đầy dẫy quyền năng sáng tạo của Đức Chúa Trời trong đó. Bạn có dám tin không?
Nếu bạn dám tin, thì Đức Chúa Trời sẽ … dám làm đấy. Sao, có dám không?


Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

QUYỀN PHÉP CỦA ĐẦY TỚ

Mac 1-3
Hôm nay, chúng ta bắt đầu ‘xuyên’ Phúc Âm Mác, cuốn sách giới thiệu Chúa Giê-xu như là một Đầy Tớ của Đức Chúa Trời. Giê-xu trong sách Mác là một con người của hành động, chớ không phải là một ông thầy dạy đạo.
Nghe đâu, vì mục đích là ‘làm chứng về Chúa Giê-xu’ cho người La Mã, hạng người khoái làm hơn nói, nên Mác chỉ trình bày toàn những ‘pha hành động’ của Chúa Giê-xu mà thôi. Đó cũng là một cách làm chứng cần học hỏi nha bà con, hỡi những ai còn khao khát sống đời nhân chứng hiệu quả cho Chúa.
Vì toàn là những ‘pha hành động’ nên có một từ được Mác rất chi là … ưu ái, được sử dụng đến hơn 40 lần trong Phúc Âm này. Đó là từ euthus trong tiếng Hy Lạp cổ, mà trong tiếng Việt được dịch là liềntức thì  hay lập tức.
Không vòng vo rào đón chi cả, Mác ‘đạp ga’ một phát đi thẳng vào chức vụ của Chúa Giê-xu tại vùng Galile ngay tắp lự. Và thế là hành động nối tiếp hành động, cứ cuồn cuộn, lôi cuốn từ màn đầu cho đến màn cuối. Rất dễ đọc, rất dễ nhớ.
Thế nhưng, đằng sau những ‘pha hành động’ dồn dập ấy luôn ẩn chứa những bài học sống động dành cho chúng ta, những người đọc của ngày hôm nay, những người tin thờ Chúa của ngày hôm nay.
Trước hết, ta ghé thăm chớp nhoáng với Giăng Báp-tít nơi hoang mạc. Đời thuở nay, có ai vào sa mạc để giảng đạo bao giờ. Thế mà Giăng lại thành công rực rỡ mới … kinh chớ. Bí quyết: đó là ông đã đến ĐÚNG CHỖ Chúa chọn cho mình.
Câu Kinh Thánh này cho ta thấy rõ điều đó: “Giăng ĐÃ ĐẾN trong hoang mạc, … Dân chúng khắp miền Giu-đê và thành Giê-ru-sa-lem ĐỀU ĐẾN với ông …” (1: 4-5). Trước hết, Giăng PHẢI vâng lời Chúa đến nơi Chúa định và sau đó dân chúng khắp nơi SẼ đến cùng ông.
Thế thì vấn đề không nằm ở chỗ địa điểm ấy có màu mỡ, có triển vọng hay không mà là đấy có phải là nơi Chúa gọi bạn đến hay không. Nếu đó không phải là địa điểm Chúa chọn cho riêng bạn, thì dù có là dập dìu phố thị hay trại tị nạn chen chúc đi nữa thì chức vụ của bạn cũng sẽ đìu hiu như cảnh chợ chiều.
Tiếp theo, ta bắt đầu bám sát Người Đầy Tớ quyền năng, với nickname là “Con Người”. Đức Chúa Giê-xu thường xuyên sử dụng biệt danh này khi nói về chính mình Ngài. “Con Người” không có nghĩa là “một người hoàn hảo”, “một người lý tưởng” hay một người nói chung. Biệt danh này bắt nguồn từ sách Đanien 7: 13-14, được dùng để gọi vị Vua vinh hiển đang đang đến để xét xử thế gian.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay, tường thuật trực tiếp những ca chữa bệnh, đuổi quỷ gồm đủ các thể loại của Chúa Giê-xu. Từ cảm cúm, phong cùi, bại liệt, teo cơ, đến trục xuất tất tần tật mọi cơ quan đoàn thể … quỷ. Từ sáng tinh mơ cho đến tối mịt, tối mờ, Chúa Giê-xu vẫn … tả xung, hữu đột, trăm trận trăm thắng.
Mà Chúa lấy đâu ra sức lực để ‘chiến đấu’ kinh rứa hì? – Đây, câu trả lời: “Sáng hôm sau, trời còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó”  (1: 35).
Cầu nguyện không chỉ đem lại sức lực siêu phàm để làm việc suốt ngày cách đầy hiệu quả, mà còn giúp Chúa Giê-xu nhận biết khi nào nên “nhổ trại” lên đường sang nơi khác nữa đấy (1: 38).
Nếu Chúa Giê-xu – Đức Chúa Trời trong thân xác phàm nhân – mà còn phải cầu nguyện mỗi ngày để được “xạc pin” và để nhận được sự soi dẫn thiên thượng thì mỗi một chúng ta lại cần phải cầu nguyện càng hơn. Nhớ nha.
Trong câu chuyện chữa lành người bại liệt ở chương 2, nhân thân của Chúa Giê-xu được bày tỏ cách hết sức lạ lùng: Ngài chính là Đức Chúa Trời trong thân xác của con người. Việc Chúa Giê-xu công bố tha tội cho người bại minh chứng rằng, Ngài là Đức Chúa Trời.
Những thầy thông giáo biết rõ chân lý: “ngoài Đức Chúa Trời không ai có quyền tha tội!” (2: 7). Thế nhưng, khi thấy Đức Giê-xu tha tội cho người bại thì họ lại không thể nhận ra rằng, Ngài chính là Đức Chúa Trời. Điều này cũng xảy ra tương tự cho những “thầy thông giáo”, những học giả thời nay. Tuy rất giỏi chữ nghĩa, thông làu kinh sách, nhưng dường như sự hiểu biết của họ chỉ thuần túy là lý thuyết, nên họ luôn nhất mực phủ nhận Giê-xu là Đức Chúa Trời.
Từ thế kỷ thứ 2 SCN đến giờ, không biết bao nhiêu là học giả uyên bác đã dính phải vi-rút quái ác mà mấy thầy thông giáo xưa đã bị. Lúc nào cũng quang quác với người khác: “Phạm thượng quá! Bậy bạ quá!” nhưng chính mình thì lại đang thật sự phạm thượng với Chúa mà chúng nào có hay. Đúng là tội lỗi, tội lỗi. Đúng là “nô tài đáng chết”. Hic
Người bại trong chuyện này được lành là bởi đức tin. Đức tin của bạn mình và đức tin của chính mình. Đức tin của người bại được thể hiện ở chỗ làm theo đúng những gì Chúa bảo, tức là “đứng dậy vác giường đi về nhà”. Còn đức tin của bạn anh í được bày tỏ trong việc khiêng anh ấy đến chỗ Chúa Giê-xu và … dở tung mái nhà người ta!
Có những bạn hữu, người thân nào của chúng ta đang trong tình trạng … không tự đến được cùng Chúa chăng? Có thể mỗi mình ta thì không thể ‘cõng’ người được, thậm chí hai người cũng không ‘võng’ được. Thế tại sao ta không nhờ thêm ba người nữa để cùng ta đưa họ đến gặp Chúa để được đổi đời
Trong câu chuyện này, còn một chi tiết nữa cũng cần được lưu ý. Đó là câu nói của Chúa Giê-xu đối với người bại: “Này con, tội lỗi con đã được tha” (2: 5).
Phần lớn bịnh tật, đau ốm là có liên quan đến tội lỗi, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp. Thế nhưng, đừng bao giờ … tuyên bố xanh dờn rằng MỌI bênh tật đều là hậu quả của tội lỗi nhé. Không phải ai bị ốm cũng là do phạm tội cả đâu. Nhớ đấy.
Điểm nhấn cuối cùng của ngày hôm nay nằm ở 3: 14-15 “Ngài bèn lập mười hai người, gọi là sứ đồ, để Ở CÙNG Ngài và SAI ĐI GIẢNG ĐẠO, lại ban cho quyền phép đuổi quỉ.”
Chúa chọn các môn đồ, trước hết là nhằm mục đích Ở CÙNG Ngài, rồi sau đó mới sai họ đi ra làm việc. Phải ở cùng Trời thì mới có thể đến với Đời, mới có thể giúp Đời.
Bạn có biết tại sao Chúa Giê-xu đuổi quỷ … phát một không? – Ấy là vì, Chúa có thì giờ ở với Cha (trong sự cầu nguyện) nhiều hơn là thì giờ ở với … người ta.
Các sứ đồ luôn nắm vững nguyên tắc này, luôn bám chắc mục đích này. Đó là bí quyết thành công của những người theo Chúa, mà đặc biệt là những người hầu việc Chúa suốt mọi thời đại đấy.
Bạn có cần phải sắp xếp lại thứ tự ưu tiên theo tinh thần Mac 3: 14 vừa nêu không?


Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

CUỘC KHỔ NẠN CỦA ĐẠI VƯƠNG

Mathiơ 26-28
Mới vài ngày trước đó, Giê-xu được tung hô là Vua thì giờ đây lại nếm trải sự bắt bớ, đánh đập, nhạo báng và bị đóng đinh như một “tội phạm”. Danh hiệu hoàng vương của Ngài bị treo cách đầy mỉa mai trên đỉnh cây thập giá.
Trong sự chết của mình, Chúa Giê-xu đã làm ứng nghiệm nhiều lời tiên tri Cựu ước hơn là khi Ngài còn đang sống. Không một chiếc xương nào của Ngài bị gãy, thật đúng như chiên con của Lễ Vượt Qua.
Và ngay thời điểm Chúa Giê-xu trút hơi thở cuối cùng, bức màn lớn trong Đền Thờ bị xé toạc làm đôi từ trên xuống dưới, làm dấu chỉ rằng thông qua Ngài, lối vào cùng Đức Chúa Trời đã rộng mở, không còn bị giới hạn như trước nữa.
Được chôn cách vội vã trong mộ mượn của người khác, được các môn đệ khóc thương suốt ba ngày tăm tối, Chúa Giê-xu đã sống lại trong đắc thắng vào lúc rạng sáng của ngày Phục Sinh đầu tiên, rồi sau đó ủy thác sứ vụ “đi và môn đệ hóa muôn dân” cho tất cả những ai đặt lòng tin cứu rỗi nơi Ngài (28: 19-20)
Có rất nhiều bài học dạy dỗ, cũng như vô số điều đáng suy gẫm trong 3 chương cuối cùng của sách Mathiơ này.
Trước hết đó là bài học về sự đầu phục ý muốn Đức Chúa Trời cách hoàn toàn của Đức Chúa Giê-xu. Mà ý muốn đó là gì? – Chết một cách nhục nhã, đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác trên thập giá. Không phải Chúa Giê-xu bị ép buộc phải chết, mà Ngài đã tình nguyện chấp nhận … được chết.
Những lời cầu nguyện của Chúa Giê-xu trong vườn Ghết-sê-ma-nê bày tỏ rằng, Ngài không muốn “uống chén đắng” đó. Tuy nhiên, sau một đêm vật lộn trong sự cầu nguyện, Ngài đã đi đến quyết định vui lòng chấp thuận ý muốn của Đức Chúa Cha: Cạn Chén! (26: 36-44)
Trong hành trình theo Chúa, có những việc ta chấp nhận hy sinh từ bỏ, không phải vì ta thích, mà là vì muốn làm vui lòng Cha trên trời. Đó là con đường theo dấu chân Chúa Giê-xu. Sẽ có những thời khắc mang tính quyết định như thế trong hành trình theo Chúa, phục vụ Chúa đối với mỗi một chúng ta. Đức Chúa Trời để cho chúng ta tự do quyết định: chọn ý Cha hay là chọn ý ta.
Một điều khác nữa cũng rất đáng để cho chúng ta ghi nhớ. Đó là cùng biết trước ý muốn của Đức Chúa Trời đối với bản thân mình nhưng Đức Chúa Giê-xu thì “làm xong công việc Cha giao”, trong khi đó Phê-rơ thì lại “biết trước mà bước không khỏi”.
Sự khác biệt nằm ở chỗ: “tỉnh thức và cầu nguyện” (26: 41). Không thật sự vật lộn hay chiến đấu trong sự cầu nguyện thì không thể nào đắc thắng cám dỗ, không thể nào đầu phục ý muốn của Đức Chúa Cha cách hoàn toàn được.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay tường thuật rất chi tiết cảnh người ta bắt Chúa Giê-xu, đánh đập, nhục mạ và giết Ngài.
Có ai trong chúng ta đã thắc mắc là tại sao người ta lại thù ghét Chúa Giê-xu đến thế không? Mà rõ ràng là Chúa Giê-xu không làm gì nên tội, ngoài những việc thiện lành.
Còn nữa, tại sao một người được tin cẩn như Giu-đa Ích-ca-ri-ốt lại có thể bán đứng Thầy mình chỉ để nhận được 30 đồng bạc trắng? Mà rõ ràng là anh í cũng đã được Chúa cảnh báo trước rồi đấy nhá (26: 25)
Ba chương Kinh Thánh hôm nay không nhằm lý giải cho câu hỏi vì sao Chúa Giê-xu phải chịu chết. Mathiơ chỉ tường thuật trực tiếp sự khổ nạn, sự chết, sự chôn và sự sống lại của Chúa Giê-xu với một lời chứng hùng hồn: “Ngài hoàn toàn vô tội” hay “Ngài thật là Đấng Công Chính”. Trong đó, sự sống lại của Chúa là bằng chứng mạnh mẽ nhất.
Bài học cuối cùng nằm ngay ở Sự Ủy Thác Vĩ Đại mà ta quen gọi là Đại Mạng Lịnh: “Hãy đi môn đệ hóa muôn dân!”
Điều gì Chúa bảo bạn làm, thì có nghĩa là bạn CÓ KHẢ NĂNG để làm điều đó. Chúa không bao giờ sai phái bạn làm một việc gì đấy mà bạn không thể. Như vậy, khi Chúa bảo “hãy đi môn đệ hóa muôn dân” thì điều đó có nghĩa là bạn có khả năng để làm việc đó. Bạn có biết điều này chưa?
Bạn có khả năng để khiến người khác trở thành môn đồ của Chúa Giê-xu đấy. Chưa thấy gì à? – Phải kích hoạt ‘nó’ lên. Phải đưa vào sử dụng thì mới biết được chức năng của ‘nó’ chứ.
Thì mười một môn đồ đến gặp Chúa Giê-xu lần cuối trên ngọn núi kia chính là những người đã bỏ chạy thục mạng khi Ngài bị bắt, bị đòn, bị giết đấy thôi. Họ đến gặp Chúa nhưng vài người trong số họ vẫn còn bán tin bán nghi kia đấy.
Thế mà Chúa vẫn ban thẩm quyền cho họ, vẫn giao việc cho họ - một công việc mà từ trước đến lúc đó họ chưa trực tiếp thi hành. Hẵn nhiên là Chúa không nhầm khi làm như thế, đúng không?
Và cũng một thể ấy, Chúa cũng không hề nhầm khi ban thẩm quyền cho bạn hôm nay và ủy thác cho bạn Nhiệm Mạng Trọng Yếu: “Hãy đi môn đệ hóa muôn dân”. Vấn đề còn lại, là bạn có sẵn lòng đầu phục ý Chúa để thi hành sứ vụ thiêng liêng này không?
Lời cuối cùng muốn được ‘nhủ’ cùng quý đầy tớ Chúa, những người đang làm công tác môn đệ hóa: quý vị có dám “liều” như Thầy của mình, là Đức Chúa Giê-xu, để giao việc cho những học trò còn “bán tín bán nghi”, còn “chưa sạch nước cản” hay còn “chưa nên đầu nên đũa gì cả” không?