Luca 3-6
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay thuật lại thời kỳ chuẩn bị
và giai đoạn đầu trong chức vụ của Chúa Giê-xu. Việc chịu Giăng làm báp-têm bằng
nước cho mình dưới sông Giô-đanh là để nhận được sự chuẩn thuận từ trời, còn việc
đắc thắng loạt cám dỗ bởi Satan trong sa mạc là lời minh chứng rằng tính cách
và thái độ thuận phục của Giê-xu đã được thẩm định.
Gọn một lời, Giê-xu người Naxaret hoàn toàn đủ … chuẩn và
đã sẵn sàng để bắt đầu chức vụ của mình trên đất trong tư cách của một Đầy Tớ
vâng phục, một Đấng Cứu Thế được Đức Chúa Trời sai xuống.
Hầu hết các sự kiện trong phần Kinh Thánh hôm nay đều đã
được Mathiơ và Mác … tranh nhau kể hết rồi. Thế nhưng, không vì thế mà Luca phải
sao y bản chính đâu nhé. Lúc nào cần là bác í sử dụng phương cách soi cận cảnh,
rồi đi vào nhấn nhá từng chi tiết. Thế là từng câu chuyện bổng trở nên như mới
hơn, sáng hơn và chuyển tải một thông điệp sâu rộng rơn.
Đầu tiên là kiểu giảng … rất chi là “mất lịch sự” của
Giăng, giảng mà như mắng chửi người nghe không thương tiếc í. Vậy mà người ta vẫn
ùn ùn kéo đến nghe mới kinh chớ.
Theo bác í thì ăn năn thật là phải thể hiện bằng hành động
thì mới ô-kơ. Còn chỉ nói bằng mồm, hay khóc bù lu bù loa như cha chết mẹ chết
hoặc thậm chí là tham dự những phép này, lễ kia thì cũng chả ăn thua. Nói cách
khác, ăn năn thật là phải chứng tỏ bằng việc thay đổi lối sống, thay đổi cách đối
xử với người khác (3: 11-14).
Đức
Chúa Trời thì không cám dỗ ai (Gia-cơ 1: 13), nhưng “giới thiệu” nhân sự của mình
cho ma quỷ cám dỗ thì Chúa có làm à nha. Bằng chứng í à? – Đây: “Đức Giê-xu đầy dẫy Thánh Linh, từ sông Giô-đanh trở về và được Đức
Thánh Linh đưa vào đồng hoang, để chịu quỷ vương
cám dỗ trong bốn mươi ngày” (4: 1-2). Đấy Chúa đấy. Đẩy người ta đến chỗ đối mặt với
cám dỗ cũng là … ý Chúa đấy. Nói cách khác, Chúa mà không cho phép thì quỷ cám
dỗ có thèm chảy dãi đi nữa cũng phải … “buồn ơi chào mi” thôi. Mà một khi Chúa
đã cho phép thì người của Chúa không tránh, không trốn được đâu nhé.
Hẵn
nhiên, Chúa không đưa ta vào chỗ đối diện cám dỗ để làm hại ta mà là làm ích
cho ta; Chúa không đưa ta vào chỗ ấy để quỷ thắng ta mà là để ta thắng quỷ. Thắng
bằng cách chi? – Bằng cách sử dụng Lời Chúa để đáp trả những lời thách thức, dụ
dỗ của quỷ vương (4: 4, 8, 12).
Trong chương 4, theo tường thuật của Luca thì trước khi đối
diện với loạt cám dỗ bởi ma quỷ, Chúa Giê-xu đã được “đầy dẫy Đức Thánh Linh”
(4: 1), còn sau khi đắc thắng cám dỗ thì Ngài được “đầy quyền năng của Đức
Thánh Linh” (4: 14). Rõ ràng là có sự khác biệt, đúng không?
Thế thì, “quyền năng Đức Thánh Linh” mà Chúa Giê-xu có được
lúc đó là kết quả của việc gì ấy nhỉ: đắc thắng cám dỗ hay việc sử dụng Lời
Chúa? (Chịu khó động não đi nha cưng. Đã đến lúc cũng phải tự “lăn vào bếp” để
nuôi mình mỗi ngày bằng Lời Chúa rồi đấy).
Từ câu 14 của chương 4 đến câu 26 của chương 5 là một loạt
những hoạt động đầy quyền năng của Chúa Giê-xu được Luca thuật lại. Phần lớn những
phép lạ này thuộc lĩnh vực chữa lành và giải cứu. Ngoài ra còn có một phép lạ xảy
ra trong lĩnh vực làm ăn (5: 1-11).
Những phép lạ được miêu tả này là nhằm minh chứng thẩm
quyền tuyệt đối của Giê-xu người Naxaret. Thẩm quyền của Ngài trên thế giới thần
linh (4: 31-36, 41), trên thế giới tự nhiên (5: 4-7), trên bệnh tật, đau yếu (4:
38-40; 5: 12-13, 18-25; 6: 6-10), và kể cả trên dòng thời gian của con người,
mà cụ thể là trên ngày nghỉ cuối tuần nữa đấy (6: 5)!
Nguyên tắc chung dễ dàng được nhận thấy ở đây là nơi nào
còn có người tin cậy Chúa – bất kể là dân ngoại hay dân Chúa – thì nơi đó còn
thấy phép lạ xảy ra, và ngược lại (trong trường hợp tại Naxaret). Nói cách
khác, về phía Chúa thì không có vấn đề gì trong việc làm phép lạ cả. Rắc rối là
nằm ở phía người nhận.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay có hai nhóm đối tượng bị Chúa
Giê-xu mắng … tha thiết luôn. Thứ nhất là những người đồng hương Naxaret của
Ngài, và nhóm thứ hai là những lãnh đạo tôn giáo cùng những học giả Kinh Thánh,
tức những người thông làu kinh sách (Chúa) vào thời bấy giờ. Cả hai bị mắng vì tội
không công nhận thẩm quyền thiên thượng của Đức Giê-xu. Nói cách khác, họ bị mắng
vì không tin rằng, Đức Giê-xu người Naxaret là Đấng Mê-sia hay Đấng Cứu Thế mà
Thiên Chúa đã hứa cho tổ tiên của họ.
Họ nhìn nhận rằng, sự dạy dỗ của Giê-xu rất là … gút. Lớn
bé gì cũng thích nghe. Không ai cản trở gì việc dạy dỗ, giảng giải của Giê-xu cả.
Queo-căm, queo-căm. Thậm chí các nhà hội (tương đương như các nhà thờ hay điểm
nhóm thờ phượng Chúa ngày nay), cũng rộng cửa đón chào Giê-xu cơ mà.
Còn nữa, không ai chống đối gì việc Giê-xu chữa bệnh, đuổi
quỷ hay làm phép lạ cả. Thậm chí họ còn muốn Ngài làm nhiều phép lạ hơn nữa cơ.
Ấy vậy mà họ lại gặp rắc rối trong việc “tôn trọng Chúa”, và trong việc “tin nhận
Chúa” đấy.
Người làng Naxaret không trọng Giê-xu như là một Đấng
Mê-sia vì lẽ họ quá quen biết với Giê-xu – biết ‘nó’ từ bé, biết rõ “sơ yếu ní
nịch” của ‘nó’ cơ mà. Còn những người lãnh đạo tôn giáo và những học giả Thánh
Kinh thì không “tin nhận” Giê-xu là Đức Chúa Trời vì cớ ‘hắn’ … quậy quá! Đấng
Mê-sia gì mà không tuân thủ truyền thống gì ráo trọi; cũng chẳng coi lề luật Chúa
Trời ra trăm gờ-ram gì cả. Tin thế nào được cơ chứ.
Cả hai nhóm người này không thể nào chấp nhận Giê-xu là Đấng
Mê-sia được vì “cách của Đức Chúa Trời” không giống như “cách của họ”. Có lẽ, họ
cho rằng, Đấng Cứu Thế mà xuất hiện thì sẽ là thế này này, như này này. Có thể,
ấy là vì họ hiểu những lời tiên tri của Đức Chúa Trời về Đấng Mê-sia là như thế,
hoặc từ bao đời nay họ được dạy dỗ là như thế. Cho nên, khi Đấng Cứu Thế xuất
hiện không đúng theo “cách của họ” là họ từ khước, là chống đối quyết liệt
ngay.
Thái độ này hay phản ứng này, cũng thường xuyên xảy ra đối
với mỗi một chúng ta khi Chúa trả lời điều chúng ta xin, không theo cách chúng
ta muốn mà theo cách Ngài muốn đấy. Khá cẩn thận để không từ chối hoặc chống đối
những sứ giả phấn hưng hoặc là người chồng (hay vợ) tương lai mà Chúa sai đến với mình nha anh chị em.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay còn có một chỗ mà một số
người cũng thường ‘théc méc’. Đó là phần gia phả của Chúa Giê-xu (3: 23-38).
Gia phả này có nhiều điểm khác với gia phả trong Mathiơ 1: 1-17. Một bắt đầu từ
Áp-ra-ham, còn một bắt đầu từ A-đam. Gia phả trong Mathiơ thì con ông Đa-vít là
Salomon, còn trong Luca thì chỗ ấy là tên của hoàng tử Nathan. Còn nhiều chỗ
khác lắm đấy.
Thế nhưng, vì thời lượng đã quá dài nên chỗ ni xin túm lại
ri nì: gia phả của Chúa Giê-xu trong sách Luca là về đằng … ngoại, tức là của
Mary đấy ạ. Suy ra, anh Giô-sép là con (rể) của ông Hê-li. Chỉ có vậy thôi.
Bye! Bye!