Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

AI CẦN CÔNG CHÍNH?

Roma 1-3 
Hôm nay, chúng ta bắt đầu ‘xuyên’ một thể loại văn chương khác của Kinh Thánh: thể thơ tín. Trong kinh Tân Ước, các thơ tín được chia thành hai nhóm: (a) các thơ tín của Phao-lô và (b) thơ tín của các tác giả khác hay còn được gọi là các thơ tín tổng quát.
Khác với những ‘da meo’ – tức những lá thư (mail) được viết trên da thú – còn lại của mình, ‘meo’ Rô-ma này, Phao-lô viết cho những tín hữu mà ông chưa từng gặp mặt. Chính vì vậy, mà nó giống như một luận văn thần học hơn là một bức ‘meo’ cá nhân.
Trong ‘meo’ nầy, Phao-lô giải luận rất chi là cụ … tỉ, về nhu cầu, sự cung ứng và công việc của ân điển Đức Chúa Trời. Ông bắt đầu bằng … cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời giáng trên loài người tội lỗi, không miễn trừ ai hết. Mọi người đều phạm tội, và mọi người đều phải đối diện với sự phán xét của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, có một hy vọng trong chính Đấng Christ Giê-xu, là Đấng mà qua Ngài Đức Chúa Trời cung ứng sự công chính cho tất cả những ai TIN (3: 22)
Như đã nói ở trên rằng ‘da meo’ này giống như một luận văn thần học, nên không hề dễ nuốt chút nào. Cái kiểu “hỏi xoay, đáp xoáy” của bác í không chừng khiến cho nhiều người trong chúng ta, nhất là những anh chị em ‘lính mới’, lùng bùng lỗ tai, hay quay mòng mòng lắm à nha. Dầu vậy, cũng đừng quá lo lắng, vì có ‘xuyên’ chắc có ‘thủng’.
3 chương Kinh Thánh hôm nay khẳng định một chân lý rành rành thế này: “mọi người đều đã phạm tội” (3: 23).
Nhưng tang chứng, vật chứng đâu? – Có liền: “Vì mặc dù đã biết Đức Chúa Trời, họ vẫn không chịu tôn cao Ngài là Đức Chúa Trời và không tạ ơn Ngài” (1: 21).
Có nghĩa là? – Không thờ Trời và không biết ơn Trời là đại tội, hay chính xác hơn là nguồn cơn của mọi thứ tội lỗi, gian ác khác.
Nhưng làm sao biết chắc được là có Trời mà thờ? Hoặc tại những nơi, hay tại những thời điểm chưa có hội thánh Chúa, chưa có ai rao giảng về Chúa thì người ta biết chi mô mà thờ? – Sao không. “Vì những gì người ta có thể biết về Đức Chúa Trời thì ĐÃ RÕ RÀNG, bởi Đức Chúa Trời đã bày tỏ cho họ rồi. Những gì về Đức Chúa Trời mà mắt trần không thấy được, tức là quyền năng đời đời và thần tính của Ngài, thì ngay từ buổi sáng thế người ta đã nhận thức rõ ràng KHI QUAN SÁT CÁC TẠO VẬT CỦA NGÀI; cho nên họ không thể bào chữa được.” (1: 19-20)
Nói cách khác, nan đề của con người không phải là họ KHÔNG BIẾT rằng có Đức Chúa Trời, mà là BIẾT NHƯNG TỪ CHỐI THỜ PHƯỢNG NGÀI LÀ ĐỨC CHÚA TRỜI. Chỉ cần nhìn vào thiên nhiên xung quanh, một người bình thường nếu để tâm suy nghĩ thì cũng có thể nhận ra rằng phải có một Đấng Tạo Hóa; chỉ cần người ấy nhìn vào chính mình hoặc thân thể của mình thì người không thể nào cho rằng con người tự nhiên mà có hay là do tiến hóa từ thú vật mà thành được.
Điều quan trọng trong cách trình bày Phúc Âm của Phao-lô mà mỗi một chúng ta cần phải lưu ý và học hỏi. Đó là ông không tốn thì giờ tranh cãi, dù kiểu “hỏi-đáp” của ông dễ khiến ta ngộ nhận.
Vắn tắt là ri nè: dù ngươi có công nhận hay chối bỏ sự hiện hữu của Đức Chúa Trời – tức là tin có Chúa hay không có Chúa – thì Chúa vẫn hiện hữu. Chúa có thật còn hơn là ngươi đang có thật; Chúa có thật còn hơn là ông chồng của ngươi, bà vợ của ngươi, đứa con của ngươi, chiếc xe của ngươi, ngôi nhà của ngươi nữa đấy.
Chúa không chỉ có thật, mà Ngài còn là Đấng đang quyết định vận mạng của ngươi đấy. Cơn thịnh nộ của Chúa đang giáng xuống trên ngươi đấy. Ở đó mà tinh tướng đi con.
Nhưng ta có thấy chi mô mà? Này nhé, ta vẫn đang ăn nên làm ra; vẫn thăng quan tiến chức, vẫn vợ đẹp con khôn, vẫn khỏe mạnh hồng hào, … đấy thôi.
Đúng là ngươi “chẳng hiểu gì về điện” rồi. Trước hết, hãy lưu ý từ “Chúa phó”. Người bị Chúa giận sẽ bị Chúa bỏ mặc (a) “cho những tham dục của lòng mình, rơi vào sự nhơ nhuốc để làm nhục thân thể của nhau”, (b) “cho tình dục đáng xấu hổ”, (c) “cho một tâm trí bại hoại để làm những điều bất xứng”. Và sau khi đã ‘tích đủ điểm’ rồi thì người ấy sẽ hưởng trọn sự phán xét của Đức Chúa Trời.
Đầu tiên là bị Chúa định tội, tức là được Chúa để cho tự do, muốn làm gì tùy thích và sau đó, tức phần hai của cơn thịnh nộ là chịu phán xét.
Nhiều người dễ cho rằng, nếu được tự do khỏi Chúa thì quá sướng đi chớ. Bị Chúa giận mà như thế thì còn gì bằng. Ngặt nỗi, ra khỏi Chúa là rời khỏi sự sáng để trôi vào sự tối; lìa khỏi Chúa là bắt đầu tiến trình tuột dốc không phanh. Chính vì đang trong bóng tối, chính vì tuộc dốc không phanh nên người ta đâu có biết rằng mình đang phạm tội, người ta đâu có thể dừng cái việc làm ác lại được.
Bạn có biết tại sao tội ác ngày một gia tăng, đạo đức xã hội ngày một suy đồi, suy đồi gấp ngàn vạn lần so với trước đây tại Việt Nam của chúng ta không? – Câu trả lời từ Kinh Thánh là vì người ta “không chịu tôn cao Chúa là Đức Chúa Trời và không tạ ơn Ngài” đấy.
Giải pháp duy nhất cho tương lai của một dân tộc, một quốc gia là trở lại cùng Đức Chúa Trời, tiếp nhận sự công chính của Ngài thông qua Đức Chúa Giê-xu Christ. Nói cách khác, tiếp nhận Phúc Âm của Đấng Christ là giải pháp cho sự chấn hưng của mỗi một cá nhân, mỗi một dòng tộc hay mỗi một dân tộc. Vì Phúc Âm là quyền năng của Đức Chúa Trời để cứu mọi kẻ tin (1: 16).
Không phải trong Phúc Âm có quyền năng của Đức Chúa Trời, mà chính Phúc Âm là quyền năng của Đức Chúa Trời. Do đó, hãy noi gương Phao-lô, đừng hổ thẹn trong việc khai phóng quyền năng của Đức Chúa Trời, tức là hãy rao giảng ra cho mọi người được nghe.


Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

ĐƯỜNG VỀ LA-MÃ

Công Vụ 27-28 
La Mã hay Rô-ma là thủ đô, hay trung tâm hành chính của thế giới thời Phao-lô. Và với việc đại sứ Phao-lô đã về đến đấy để giảng, thì sứ vụ truyền giáo mà Đức Chúa Giê-xu nói đến trong Công Vụ 1: 8 coi như đã chính thức được thực hiện “đến cùng trái đất” rồi.
Hôm nay, chúng ta học được gì trong hai chương cuối cùng của sách Công Vụ?
Trước hết, đó là về hoạn nạn, thử thách đối với chúng ta trên bước đường theo Chúa, phục vụ Chúa. Rõ ràng là người hầu việc Chúa cũng phải đối diện với thử thách khó khăn giống như bao nhiêu người khác. Khác biệt duy nhất: được Chúa bảo vệ, được Chúa gìn giữ bình an, hay nói cách khác là được Chúa cứu. Thế thì, đừng vội bù lu bù loa lên rằng, “răng mà Chúa để con ri?” hay “Chúa ở mô?” nhá.
“Các con sẽ có hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy vững lòng, Ta đã thắng thế gian rồi” (Giăng 16: 33). Câu này là của Đức Chúa Giê-xu nói đấy. Thế cho nên, đi theo Chúa, phục vụ Chúa mà gặp rắc rối, khó khăn hay hoạn nạn ấy à? – Thường thôi. Có gì lạ đâu.
Vấn đề không nằm ở chỗ ta có phải gặp hoạn nạn, khó khăn hay không, mà là ở chỗ ta ứng xử như thế nào trong cơn hoạn nạn, khó khăn đấy. Phao-lô thì đã “tin chắc nơi Đức Chúa Trời” nên ông và 275 người đi cùng ông đều được ô-kơ khỏi cơn bão lớn, còn bạn thì sao?
Phao-lô bị hoạn nạn không phải do lỗi của ông, đúng không? Nhiều khi, chúng ta cũng bị vạ lây do những quyết định ‘trời ơi’ của người khác, những người có quyền trên mình vào lúc đó. Trong những trường hợp như vậy thì đâu là lối hành xử cần phải có của một người tin thờ Chúa: – Lên án, nguyền rủa, phê bình, chỉ trích chăng?
Hẳn nhiên là không rồi. Người tin thờ Chúa – giống như Phao-lô – cần phải động viên, khích lệ những người đồng cảnh ngộ như mình và đặc biệt là phải biết dùng lời của Chúa để hướng dẫn họ cách giải quyết vấn đề.
Chính trận cuồng phong Ơ-ra-qui-lôn đã cho Phao-lô có một cơ hội tuyệt vời để giảng về một Đức Chúa Trời quyền năng, thành tín và đầy lòng nhân từ cho gần 300 con người, bao gồm phạm nhân, quân nhân, doanh nhân, … trên chuyến tàu buôn năm ấy. Cũng một thể ấy, những lần giông bão mà ta gặp trong đời, nếu biết sử dụng, thì ta cũng có thể làm cho khối người ‘chộ’ được Đức Chúa Giê-xu đấy nha.
‘Chiện’ thứ hai nằm ở chương 28, xảy ra trên đảo Malta, ngay sau khi ‘phái bộ’ của Phao-lô lên được đất liền. Không phải ‘chiện’ Phao-lô chữa lành, trước hết, cho bố ông tù trưởng khỏi bệnh sốt rét, rồi sau đó là cho tất cả bệnh nhân trên đảo, mà là ‘chiện’ rảy rắn cái rụp của Phao-lô.
Có ai trong chúng ta théc méc là tại sao khi bị con rắn lục quấn vào tay là Phao-lô ngay lập tức rảy cho nó văng ra không nhỉ? Chắc chắn là không rồi, đúng không. Vì đó là phản xạ tự nhiên, rất đời, rất người của bất kỳ ai bị … rắn quấn.
Thế thì, một người khi bị rắn quấn như rứa mà không rảy, chỉ rủ rỉ, rụt rè hay chỉ … rú thôi, thì ta có thể gọi người ấy là bình thường không? Rắn tự nhiên thì chắc là không ai có phản xạ như rứa đâu nhỉ, nhưng đối với con rắn theo nghĩa bóng, tức là ma quỷ, thì tiếc thay, nhiều người tin thờ Chúa lại không có thái độ dứt khoát như thế khi bị nó ‘quấn’ vào mình.
Kết cuộc: chết thảm!
‘Chiện’ cuối cùng: bao giờ cũng vậy, mỗi khi Tin Lành của Đức Chúa Giê-xu được rao giảng, dù người giảng có là ai đi nữa, thì kết cuộc vẫn có thể là: “Một số người chịu thuyết phục, còn những kẻ khác không chịu tin.” (28: 24). Thế thì, anh chị em ơi đừng vội nãn lòng, bỏ cuộc vì cớ một số người “không chịu tin” điều ta rao giảng.
Chúng ta được kêu gọi để “giảng Tin Lành”, để “làm nhân chứng của Chúa Giê-xu phục sinh”, chớ chúng ta không được kêu gọi để làm hay để thuyết phục người ta tin. Làm hay thuyết phục người khác tin nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa là công việc của Đức Thánh Linh. Đừng có ‘đá nhầm sân’ nha.
Hãy xem câu nói cuối cùng của Phao-lô như là một lời hứa, một lời công bố đức tin cho sứ vụ truyền giáo của chính cá nhân mình và của Hội Thánh Chúa nói chung: “Vậy, hãy biết rằng sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời đã được truyền bá cho các dân ngoại và họ sẽ lắng nghe” (28: 28)
Vì tin quyết rằng, người ngoại “sẽ lắng nghe” nên suốt hai năm chờ đến lượt để “ứng hầu trước Sê-sa” – vị vua La-mã, tức người đứng đầu toàn thế giới lúc bấy giờ – Phao-lô đã “tiếp đón mọi người đến thăm mình, giảng về vương quốc Đức Chúa Trời, và dạy về Chúa là Đức Chúa Jêsus Christ một cách tự do” (28: 30-31). Thật không có một gương mẫu nào tuyệt vời hơn Phao-lô trong việc vâng lời Chúa rao giảng Tin Lành trong mọi hoàn cảnh.
Sách Công Vụ không kết thúc ở chương 28. Phần tiếp theo của nó vẫn đang được viết bởi cuộc đời tin kính của những người nam, người nữ của Đức Chúa Trời.
Bạn có biết rằng bạn đã được chọn để là một người trong số đó không?


Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

BA BẬN CHƯA XONG

Công Vụ 24-26 
Ba bận ở đây là ba lần Phao-lô phải hầu tòa nhưng rồi rốt cuộc ông vẫn phải về La-mã, vì xử mãi chả xong. Thật ra là vì áp lực chính trị nên những kẻ cầm quyền không chịu xét xử vụ này chớ không phải là họ không thể. Và thế là người của Chúa phải bị cảnh … “lưu kho” tại Sê-sa-rê đến hơn 2 năm.
Hơn 2 năm ngồi tù vô cớ đối với một diễn giả thường xuyên đi lại như Phao-lô, đúng là đau … hết chỗ nói. Đức Chúa Trời ở đâu mà lại để đầy tớ Chúa phải bị trói chân, trói tay lâu như thế cơ chứ? Thì Chúa ở ngay đó chớ đâu. Có khi nào Chúa bỏ bác í một mình đâu. Chúa chẳng hứa như thế còn gì (Hêb. 13:5b).
Ngày hôm qua, chúng ta đã nói đến việc Chúa đem Phao-lô vào tù là để ông “săn cá mập”. Vì chỉ có tại chốn công đường thì người của Chúa mới có cơ hội tiếp cận với thành phần quan chức để rao giảng về Phúc Âm cho họ mà thôi. Đó là “phương cách giảng Tin Lành cho những cán bộ cao cấp” mà Đức Chúa Trời thiết kế riêng cho Phao-lô đấy. Chúa đã báo trước cho bác í … “từ thuở bơ vơ mới về” cơ (9: 16).
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, có 4 nhân vật cộm cán được chọn để nghe Phao-lô công khai rao giảng Tin Lành. Đó là tổng trấn Phê-lít, tổng trấn Phê-tu và vợ chồng vua Hê-rốt Acripa. Hẵn nhiên, khán thính giả của những ‘buổi nhóm’ này thì đông … dã man luôn, nhưng vì sự có mặt của mấy đại nhân kia nên họ không được quyền lên hình mà thôi. He he.
Hôm nay, chúng ta sẽ dành trọn thì giờ để ngâm kíu xì-tai bài giảng Phúc Âm của Phao-lô.
Cũng như lúc “giảng” cho những lãnh đạo tôn giáo trong chương 22, hôm nay, khi giảng cho tổng trấn Phê-tu và vua Hê-rốt Acripa, Phao-lô đã sử dụng rất chi là nhuần nhuyễn phương cách “Lời Chứng Cá Nhân” hay “Nhật Ký Đời Tôi” của chính mình.
Đầu tiên, bác í đề cập đến “tình trạng bản thân” trước khi tin thờ Chúa Giê-xu (26: 4-11). Tiếp theo, bác í trình bày lý do hay duyên cớ nào khiến mình tin nhận Chúa Giê-xu (26: 12-18). Cuối cùng, bác í mí giới thiệu “tình trạng bản thân” sau khi tin nhận Chúa Giê-xu (26: 19-23).
Nghe này, phần đông người ta luôn thích … hóng hớt chuyện của người khác, nhất là người châu Á. Trong khi đó, mỗi người đều có một câu chuyện về cuộc đời của mình. Có những câu chuyện đem đến sự hủy diệt, sự bế tắc, nhưng cũng có những câu chuyện đem đến sự biến đổi. Một cuộc đời đã gặp được Chúa Giê-xu là loại câu chuyện đem đến sự biến đổi như thế – một sự biến đổi toàn diện!
Hãy sử dụng câu chuyện cuộc đời của bạn – một cuộc đời được thay đổi bởi Chúa Giê-xu – để chạm đến nhiều cuộc đời khác. Nói cách khác, hãy cho Chúa mượn câu chuyện cuộc đời của bạn để Ngài có thể bước vào cuộc đời của một người khác. Người khác ấy có thể là người thân của bạn, bạn hữu hay đồng nghiệp của bạn và thậm chí người khác ấy có thể là kẻ đang tìm cách ngăn trở, chống đối, hay bắt bớ bạn như Phao-lô đã từng.
Khi có dịp tiện, hãy … ‘nhỡ mồm’ thố lộ “Nhật Ký Đời Ta” cho người khác biết. Rằng thì là … trước kia mình là người như thế nào, thái độ đối với Đạo Chúa ra làm sao. Tùy theo đối tượng người nghe (nghiện, nợ nần, bệnh tật, hôn nhân tan vỡ, buồn khổ, …) thì ta sẽ chọn những chi tiết nào cho phù hợp mà thôi, chớ không phải “khai” ra tất tần tật.
Chẳng hạn, vì những người đang nghe Phao-lô “giảng” là những kẻ đang bắt bớ, bách hại Đạo Chúa nên ông chỉ đề cập đến những “chiến tích” đầy máu me ngày trước của mình. Điều này sẽ khiến cho những người nghe Phao-lô dễ dàng nhận thấy rằng hiện tại của họ bàng bạc trong quá khứ của ông. Rằng họ đang làm đúng những gì mà Phao-lô đã từng.
Đến đây, trong trí người nghe sẽ xuất hiện câu hỏi: Tại sao một người đã từng như thế, chống phá Đạo Chúa như thế giờ lại đi tin vào Đạo đó, lại còn đi “quảng bá” cho Đạo đó?
Thế là bác í sẽ … nhân tiện trả lời “vì sao tôi tin”. Đơn giản rứa đó.
Thật ra, chuyện “dzì sao ngươi tin” không phải là điều người ta muốn nghe đâu. Điều mà người ta quan tâm là “rồi sau đó thì sao?” hay “chuyện gì xảy ra sau khi nhà ngươi tin Chúa?” Đây mới thật sự là phần chính yếu của một “Lời Chứng Cá Nhân”.
Bạn được thay đổi ra sao (được lành bệnh, hết buồn khổ, hết nghiện ngập, chí thú làm ăn, vợ chồng hạnh phúc, …) sau khi tin nhận Chúa mới là điều chính yếu đem lại sự đụng chạm và thuyết phục được người nghe.
Hãy dành thì giờ VIẾT ra giấy Câu Chuyện Cuộc Đời hay Lời Chứng Cá Nhân của bạn, cách đầy đủ theo bố cục gồm 3 phần như thế. Nếu cần, hãy nhờ ai đó có khả năng, chỉnh sửa câu văn và ngữ pháp cho gãy gọn, khúc chiết. Sau đó, hãy cố gắng đọc đi đọc lại, càng thuộc lòng càng tốt. Và rồi xin Chúa cho có cơ hội, cùng sự can đảm để xướng lên giai điệu “Nhật Ký Đời Tôi” của mình cho những người được Chúa chọn cùng nghe.
Điều cuối cùng cần ghi nhớ khi học theo gương chứng đạo của Phao-lô là không bao giờ được bỏ qua phần kêu gọi tin nhận Chúa. Tin hay không là chuyện của người ta, nhưng với tư cách là một người rao giảng Phúc Âm thì chúng ta phải luôn mời gọi người nghe tiếp nhận Đức Giê-xu làm Cứu Chúa (26: 27-29). Thậm chí, mời gọi kể cả khi chưa “giảng” xong!
Hãy mạnh dạn mời gọi người ta “ăn năn, quay về Đức Chúa Trời và làm công việc xứng hợp với sự ăn năn” (26: 20). Câu chuyện cuộc đời của bạn có thể “mở mắt họ, dìu dắt họ từ tối tăm quay về ánh sáng, từ quyền lực của Sa-tan trở lại với Đức Chúa Trời, và nhờ tin Chúa họ được tha tội và hưởng phần cơ nghiệp với các thánh đồ” đấy (26: 18).
Bạn có sẵn lòng theo gương đại sứ đồ Phao-lô, dùng câu chuyện cuộc đời mình để ban phước cho những người chưa biết Chúa ở xung quanh không?


Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

GIỜ SĂN ‘CÁ MẬP’

Công Vụ 21-23
“Cá mập” ở đây là từ lóng mà dân truyền giáo gọi những người có chức có quyền trong xã hội. Nhưng tại sao lại là cá? – Vì người đi ra chứng đạo hay truyền giáo được Chúa gọi là “tay đánh lưới người” mà lị. Nhớ là “đánh lưới” chớ không phải câu, hay nhử gì đâu đấy.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay thuật lại thể nào Phao-lô được Chúa đãi hết mẽ lưới này đến mẽ lưới khác. Toàn cá bự không nha, thuộc hàng đại nhân, đại gia – cả Do Thái, lẫn ngoại quốc. Tha hồ mà rao giảng.
Trong cái nhìn của con người thì Phao-lô đã bị bắt, bị tạm giam cách oan ức. Thế nhưng, ở một góc nhìn khác, thì Chúa đã mở cho Phao-lô một cánh cửa cơ hội để giảng đạo cho những người quyền cao chức trọng. Trong một xã hội còn chống nghịch Đạo Chúa như lúc bấy giờ, thì đây là thành phần mà con dân Chúa không dễ gì tiếp cận được để chia sẻ Phúc Âm.
Thế những người lãnh đạo chính quyền các cấp có cần được nghe Phúc Âm cứu rỗi của Chúa Cứu Thế không? – Quá cần nữa là khác. Dù quyền cao chức trọng đến đâu, dù có thích hay ghét Chúa, thì những người lãnh đạo vẫn cần nghe Phúc Âm, ít nhất là một lần trong đời.
Răng rứa? - Ấy là vì Chúa muốn cho mọi người – trong đó có những người lãnh đạo chính quyền các cấp – được cứu và hiểu biết lẽ thật (1 Timothe 2: 4); và vì Chúa không muốn cho bất kỳ một người lãnh đạo nào phải bị hư mất nhưng muốn cho mọi người phải ăn năn (2 Phê-rơ 3: 9).
Và Phao-lô được Chúa chọn làm thợ săn ‘cá mập’. Phương cách tiếp cận: khổ nhục kế, tức là phải chịu để cho ‘chúng’ bắt.
Phao-lô được Chúa mách bảo trước về việc này (20: 22-23), nên bác í cứ lừ lừ tiến bước, bất chấp mọi can ngăn khuyên lơn từ các sư huynh đệ.
Nếu không lưu ý điểm này thì ta rất dễ đi đến kết luận là Phao-lô đã ương bướng, bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo của Chúa thông qua những người tin kính khác (21: 4, 12). Đúng là các môn đồ ở Ty-rơ, và Agabut ở Sê-sa-rê đã thật sự nhận được mặc khải từ Chúa về việc Phao-lô sẽ bị bắt tại Jerusalem, nhưng Chúa không bảo với họ là Phao-lô không nên về thủ đô.
Chúa báo trước việc này là nhằm chuẩn bị cho Phao-lô chớ không nhằm cản trở ông. Do đó, việc “dặn Phao-lô chớ lên thành Giê-ru-sa-lem” là phần thêm vào của con người, xuất phát từ tình cảm tự nhiên hay sự khôn ngoan riêng chớ không phải là mặc khải. Điều này cũng gần giống như trường hợp giữa Chúa Giê-xu và Phê-rơ trong Mathiơ chương 16 vậy.
Xác thịt luôn tìm cách trà trộn vào mặc khải thiên thượng nhằm làm biến dạng hay đổi hướng ý muốn của Đức Chúa Trời. Phao-lô không dính “quả lừa” này, vì ông biết kiểm chứng những gì người khác được Chúa bày tỏ và những gì chính ông được Chúa bày tỏ.
Anh chị em còn nhớ câu chuyện tiên tri già và tiên tri trẻ trong 1 Các Vua 13 không? – Ông trẻ bị sư tử quật phát chết tươi vì bị ông già lừa đấy. Chúa không bao giờ nói hai lời, Ngài không bao giờ mâu thuẩn với chính mình. Nhớ nha.
Trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay, chúng ta cũng thấy được thể nào Phao-lô rất chi là linh động và sáng tạo trong việc sử dụng những lợi thế của mình để công bố Phúc Âm. Ông không hề cứng nhắc hay máy móc.
Điều gì cần nhượng bộ mà không phạm đến những nguyên tắc đức tin – cụ thể trong trường hợp này là … chơi quả đầu … Ronaldo, rồi thì là làm lễ tinh sạch, dâng sinh tế, …  – thì bác í ‘chơi’ ngay, không lăn tăn gì cả.
Cần ‘khoe’ trình độ học vấn, bác ‘tương’ ngay ‘thương hiệu’: đệ tử ruột của giáo sư lừng danh lúc bấy giờ là Gamalien (22: 3); Cần ‘khoe’ đẳng cấp, bác show quốc tịch Rô-ma thứ thiệt ra liền (22: 28). Muốn tiếng Hê-bơ-rơ, có Hê-bơ-rơ; muốn Hy-lạp có Hy-lạp. Đúng là mọi cách cho mọi người, hay nôm na là “mâm nào cũng được”. Đấy, một người truyền giáo, một nhân chứng cho Chúa Giê-xu cần phải được trang bị cách … “đa hệ” như thế.
Mà nội dung “bài giảng” của Phao-lô dành cho thành phần ‘tai to, mặt bự’ này cũng hay lắm cơ. Toàn là chuyện riêng của bác í không à, chuyện bác í gặp Chúa. Đơn giản rứa thôi. Thế mà được Chúa khen rối rít đấy: “Hãy can đảm! Con đã làm chứng cho Ta tại Giê-ru-sa-lem thể nào thì con cũng phải làm chứng cho Ta tại Rô-ma thể ấy” (23: 11).
Cái xì-tai “bài giảng” của Phao-lô sẽ được “đi sâu, đi sát” trong phần bình lựng vào ngày mai, còn hôm nay, chúng ta sẽ dừng lại ở sự tể trị của Đức Chúa Trời trong việc bảo vệ tính mạng của Phao-lô.
Chúa ‘xúi’ Phao-lô vào hang hùm, thì Chúa cũng đã có cách bảo đảm an toàn cho đầy tớ của Ngài. Đó có thể là sự xuất hiện kịp thời của viên chỉ huy đội quân La-mã (21: 31-32), hay đơn giản là đặc quyền công dân La Mã của Phao-lô (22: 25), hoặc âm mưu ám sát Phao-lô bị bại lộ (23: 16). Mọi sự cứ tưởng như là ngẫu nhiên, tình cờ nhưng … đã được “cài đặt” bởi Chúa cả đấy.
Chúa mà không cho phép thì dù con người hay ma quỷ có mưu thâm, kế độc cỡ nào đi nữa, cũng không thể nào đụng đến được con dân Đức Chúa Trời.
Anh chị em có được khích lệ khi biết được điều này không?


Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

LẦN CUỐI XUẤT CHINH

Công Vụ 19-20 
Dù đây đó vẫn có người cho rằng, sứ đồ Phao-lô đã có tổng cộng đến bốn chuyến truyền giáo … xuyên lục địa, nhưng thật ra thì chỉ có 3. Còn chuyến thứ 4 là chuyến … chuyển tù dành cho nghi phạm Phao-lô từ Jerusalem đến đô thành La Mã.
Hai chương Kinh Thánh hôm nay lượt thuật lại chuyến truyền giáo Á-Âu cuối cùng của Phao-lô, trước khi ông về Jerusalem thọ nạn. Và những sự kiện chính trong chuyến du hành này đều dính dáng đến thành phố Ê-phê-sô. (Theo ý người ta tin, thì chính thời gian lưu lại tại đây, Phao-lô đã viết 2 thơ tín gởi Hội Thánh Cô-rinh-tô đấy).
Trước hết là việc Phao-lô gặp một nhóm 12 môn đồ, nhưng … hơi bị khác người. Phải có một điểm gì đó đặc biệt nơi những môn đồ này nên vừa mới chộ mặt là Phao-lô quất ngay câu hỏi: “Từ khi tin, anh em đã nhận lãnh Đức Thánh Linh chưa?”
Và họ cũng thành thật thấy thương luôn: “Chúng tôi chưa từng nghe nói có Đức Thánh Linh nào cả”
Nhiều nhà giải kinh, vì không chấp nhận báp-têm Thánh Linh là một kinh nghiệm khác biệt với kinh nghiệm cứu rỗi, nên đã quy cho 12 môn đồ này … không phải là môn đồ, tức là chưa tin nhận Chúa Giê-xu. Cùng lắm thì họ chỉ là môn đồ của Giăng Báp-tít mà thôi.
Đồng ý là ở đây có cụm từ “báp-têm của Giăng” nhưng giải kinh như thế thì phải gọi là … vãi kinh mới đúng. He he. Ấy là vì, trong sách Công Vụ, từ môn đồ chỉ được dùng để chỉ những người tin thờ Chúa Giê-xu mà thôi. Tiếp theo, hãy chú ý nơi câu hỏi của Phao-lô: “Từ khi TIN …” Điều này có nghĩa là “từ lúc tin Chúa đến giờ anh em đã nhận lãnh Đức Thánh Linh chưa?”
Phao-lô nhận thấy rất rõ điều mà 12 môn đồ này còn thiếu. Đó là lửa, là quyền năng siêu nhiên của Đức Thánh Linh, là sự hiện diện của Đức Thánh Linh.
Nếu có một ai đó nhìn vào đời sống bạn, liệu người ấy có nhận thấy rõ ràng sự thiếu vắng của Đức Thánh Linh – quyền năng, sự hiện diện của Ngài – trong đời sống của bạn không? Còn riêng bạn thì thấy gì khi nhìn vào đời sống của chính mình?
“Từ khi tin, anh em đã nhận lãnh Đức Thánh Linh chưa?” – Nếu ai đó hỏi bạn câu này thì câu trả lời của bạn là gì: Yes, No hay “Tôi chưa từng nghe nói có Đức Thánh Linh nào cả”?
Cũng có thể, câu trả lời của bạn là: “Tôi cũng không chắc lắm”, đúng không?
Nếu người ta gí một đầu dây điện vào người bạn thì bạn có thể nói là “tôi không biết chắc” không. Hoặc là không có điện hoặc là bị giật tưng bừng, chớ không có chuyện là … “em cũng không chắc lắm”. Một khi Đức Thánh Linh ‘chạm’ đến ai thì còn hơn là như vậy nữa.
Rồi, tự kiểm tra đi. Nhận chưa? Nếu chưa thì cứ thành thật khai báo như 12 ông anh Ê-phê-sô ngày xưa kìa, rồi nhờ tôi tớ Chúa đặt tay cầu nguyện cho. Thế nhá.
Tiếp theo, là chuyện 7 tay đuổi quỷ lưu động nhưng bị quỷ rượt cho tơi bời khói lửa luôn. Không biết trước giờ mấy ảnh đuổi quỷ kiểu gì, nhưng từ lúc chứng kiến Phao-lô hành đạo thì các chàng nhà ta liền quyết định bắt chước y khuôn luôn: “nhân Danh Chúa Giê-xu trừ quỷ”.  Kết quả: thân bại danh liệt.
Răng lọa rứa hì? - Ấy là vì mấy ảnh không hề có mối quan hệ cá nhân với Đức Chúa Giê-xu. Đối với bảy ông thầy đuổi quỷ dạo này thì Giê-xu chỉ là Chúa của Phao-lô, chớ không phải là Chúa của riêng mấy ảnh. Thế cho nên, mấy ảnh đâu có quyền sử dụng Danh Giê-xu để hành sự. Mấy ảnh bị quỷ uýnh te tua là vì cái tội dùng cạc-vi-dít … không chính chủ đấy!
Nhiều người đi nhà thờ ngày hôm nay cũng chỉ biết “Chúa Đức Giê-xu mà mục sư rao giảng” hay “Chúa Giê-xu mà người bạn đời của mình tin” thay vì Chúa Giê-xu là Cứu Chúa của riêng cá nhân họ.
Chúa Giê-xu hiện có phải là Cứu Chúa của riêng bạn, hay Ngài chỉ là Chúa của bố mẹ bạn, của mục sư hay của một ai đó trong Hội Thánh mà thôi? Nếu không có một mối quan hệ cá nhân thật sự với Chúa Giê-xu thì bạn không có quyền sử dụng Danh của Ngài. Mà nếu chưa được quyền sử dụng Danh Ngài, thì không những không thể đuổi quỷ như 7 con trai của Sê-va, mà bạn còn phải đi thẳng xuống địa ngục nữa đấy, dù bạn có sinh ra trong gia đình có đạo hay trung tín tham dự thờ phượng Chúa hàng tuần tại nhà thờ đi nữa.
Bài học tiếp theo là cách Phao-lô “biến đổi cộng đồng”. Làm thế nào để cải đạo cả một trung tâm thờ lạy hình tượng nổi tiếng như Ê-phê-sô? Ta không thấy Phao-lô mở chiến dịch công kích hoặc phỉ báng nữ thần Đi-anh, cũng không thấy ông lên án nghề làm hình tượng, hay thậm chí là … cầu nguyện tuần hành, cốt trói, rủa sả ma quỷ gì sất. Việc duy nhất ông làm là “đem các môn đồ riêng ra, và hằng ngày thảo luận trong trường học của Ti-ra-nu. Việc nầy tiếp tục trong hai năm, đến nỗi mọi người ở A-si-a, cả người Do Thái lẫn người Hi Lạp, đều được nghe đạo Chúa.” (19 : 9-10)
Nói cách khác, việc của Phao-lô là chuyên tâm huấn luyện môn đồ. Và chính các môn đồ này sẽ đem sự biến đổi đến toàn xã hội. Một khi mà người người tin Chúa, nhà nhà tin Chúa như thế thì … Đi-anh hay Đi-em gì cũng … đi đứt hết, đúng không. Rồi chuyện làm hình tượng kia, thì không cần phải tuyên truyền, vận động hay biện pháp mạnh gì ráo trọi, … tự nguyện dẹp ngay í mà.
Đấy cứ nhìn cái cảnh bà con cô bác, vốn là các “thầy”, các “cậu”, lũ lượt mang nào kinh, nào sách, nào ấn, nào chú, … đến đốt thì biết (19: 19). Người ta phỏng tính rằng để có được 50.000 dracma ấy (các bản dịch tiếng Việt: đồng bạc hay miếng bạc) thì một người phải làm việc trong vòng 168 năm (300 ngày/năm) cơ đấy!
Rõ ràng là Phao-lô đã thành công rất lớn qua người khác. Đó là “Sô-ba-tê, con Pi-ru, quê ở Bê-rê; A-ri-tạc và Sê-cun-đu quê ở Tê-sa-lô-ni-ca; Gai-út quê ở Đẹt-bơ; Ty-chi-cơ và Trô-phim quê ở A-si-a và Ti-mô-thê” (20: 4), và hẳn nhiên là còn nhiều người khác nữa mà không được nêu tên.
Đúng là một chiến lược tuyệt vời. Tuy nhiên, dành trọn hai năm chỉ để huấn luyện một số người lại là một phương cách mà ít người hầu việc Chúa ngày nay thích noi theo.
Còn khối điều để học tập từ chuyến cuối này của bác Phao-lô đấy, song … “thời lượng hôm nay đến đây là hết rồi. Xin chân thành cảm ơn quý vị và các bạn. Hẹn gặp lại quý vị và các bạn trong chương trình … Bộ Hành ngày mai”.
Bảo trọng, bảo trọng

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

NGHE, THẤY LÀ TIN

Dừng Chân Lần Thứ 40 
NHÌN LẠI
Những phép lạ mà Chúa Giê-xu thực hiện đã xác chứng cho những sứ điệp của Ngài. Khi Chúa phán “Ta là sự sống lại và sự sống” (Giăng 11: 25), thì Ngài đúng là như thế! Và để xác chứng cho lời tuyên bố rằng mình là nguồn của sự sống, Chúa đã khiến La-xa-rơ sống lại từ phần mộ.
Tường thuật của Giăng về sự chết, sự chôn và sự sống lại của Chúa Giê-xu mang tính cách cá nhân và vô cùng cảm động của một người có nickname là “môn đệ được Chúa yêu” (Giăng 13: 23).
Chương cuối cùng của Phúc Âm Giăng thuật lại bữa ăn sáng giữa Chúa Giê-xu với 7 môn đệ của Ngài. Bảy chàng đến trong tâm trạng chán chường và đã rất sẵn sàng để từ bỏ … cuộc chơi; nhưng khi ra về thì họ đã được … hưng phấn tràn trề, nguyện một lòng theo Chúa … chết bỏ luôn. He he
Sách Công Vụ kể tiếp câu chuyện về những môn đệ của Chúa Giê-xu khi họ đi ra trong quyền năng của Đức Thánh Linh để công bố tin mừng về Chúa, về vị Lãnh Tụ đã sống lại từ trong cõi chết của họ. Khởi đầu tại Jerusalem, sau đó là tại xứ Giu-đê và Samari và cuối cùng là đến tận cùng thế giới lúc bấy giờ.
Hội Thánh thời Tân Ước đã thực thi sứ vụ thiên thượng của mình bất chấp sự bắt bớ từ bên ngoài và những nan đề nội tại.
NHÌN LÊN
Có một sự khác biệt ‘ghê gớm’ giữa một nhân chứng và một nhân viên quảng cáo.
Nhân chứng là một người chứng kiến toàn bộ sự việc, hoặc đã từng sử dụng hay nếm trải điều đó (nếu là một vật dụng, một sản phẩm) hoặc là đã từng ‘chung đụng’, gần gũi, chia ngọt sẻ bùi (nếu là con người). Còn nhân viên quảng cáo thì không nhất thiết phải là người đã từng sử dụng sản phẩm đó, vật dụng đó. Rất nhiều người mẫu, diễn viên điện ảnh hay vận động viên nổi tiếng quảng cáo cho sản phẩm này, vật dụng kia không có nghĩa là những người ấy đã từng hay thường xuyên sử dụng sản phẩm ấy hay vật dụng đó. Thế cho nên, khi quảng cáo hàng hóa thì thực chất các công ty bỏ tiền ra thuê những người nổi tiếng để ‘dụ’ khách hàng đấy thôi.
Chúng ta được chọn lựa để làm nhân chứng của Chúa Giê-xu chớ không phải làm người quảng cáo cho Ngài. Chúa không cần quảng cáo, Chúa không cần ‘cò mồi’ hay ‘chim mồi’, và Chúa cũng không bao giờ dụ dỗ ai tin nhận Ngài.
Chỉ có người nào trực tiếp chứng kiến và nghe một điều gì đấy về Chúa Giê-xu thì mới đủ tư cách để làm nhân chứng cho Ngài. Chính xác hơn là ri nè: chỉ có người nào kinh nghiệm Chúa hay gặp gỡ Chúa cách cá nhân qua những điều Chúa đã làm trong đời sống cá nhân của mình thì mới đủ tư cách để làm nhân chứng cho Chúa Giê-xu. “Điều mắt chúng tôi đã thấy, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng và tay chúng tôi đã sờ về Ngôi Lời sự sống … Điều chúng tôi đã thấy và nghe, chúng tôi loan báo cho anh chị em ...”  (1 Giăng 1: 1, 3).
Nếu đã có những dấu hiệu của một sự sống mới trong cuộc đời mình, thì bạn đang là ứng viên để làm một nhân chứng cho Chúa của mình được rồi đấy. Nhớ là, đừng kỳ vọng rằng Đức Chúa Trời sẽ dùng bạn như một ngọn hải đăng tại một nơi nào đấy, nếu như Ngài không thể dùng bạn như một ngọn nến ngay tại chỗ bạn đang sống và làm việc hiện thời.
NHÌN TỚI
Sách Công Vụ là một bảng tường thuật tuyệt vời về những người nam, người nữ – những con người với những lời chứng chân thật mà họ đã kinh nghiệm cách trực tiếp. Đa phần họ không phải là những diễn giả được kinh qua trường lớp hay những học giả có … ‘số má’. Họ chỉ là những con người bình thường với một đời sống đã được đụng chạm và được biến đổi cho cõi đời đời!
Sau cuộc gặp mang tính đổi đời với Chúa Giê-xu, họ vâng lịnh Chúa “đi và nói”. Khắp mọi nơi họ đến, quyền năng Chúa được hiển lộ. Họ làm chứng nhân cho Chúa vừa bằng lời chứng của miệng mình, vừa bằng chính cuộc đời được biến đổi của họ nữa.
Ngày nay cũng vậy, những người xung quanh bạn có thể không bao giờ đến nhà thờ hoặc truy cập vào các trang mạng Cơ-đốc. Thế nhưng họ sẽ lắng nghe Phúc Âm “từ nơi chính bạn” tại công ty của bạn, tại nhà của bạn, tại trường học của bạn, …?
Răng rứa? - Ấy là vì họ biết bạn, và họ có thể nghe tận tai, thấy tận mắt những sự thay đổi mà Chúa Giê-xu đã làm trong đời sống của bạn. Một khi đã chứng kiến sự thay đổi đó, thì chắc chắn họ sẽ tìm đến bạn để biết điều gì hoặc ai đã làm như thế.
Và khi ấy, thì bạn sẽ nói gì hỡi nhân chứng trung thành của Chúa Cứu Thế Giê-xu?