Xuất
Hành 7-10
Sự ngoan cố của Pharaon trong việc không cho phép dân
Y-sơ-ra-ên ra đi đã mở toang cánh cửa của toàn cõi Ai-cập cho chín tai họa quái
ác tàn phá. Những tai họa này cũng là đòn giáng mạnh lên những vị thần mà người
Ai-cập đang thờ phượng.
Nào thần sông, thần sấm, nào ếch, nào cóc, … thôi thì kính
thưa các thể loại thần. Tất tần tật đồng loạt bị Đức Chúa Gia-vê cho ‘đo ván’,
tuốt tuồn tuột bị phơi ra trước bàn dân thiên hạ là … ‘hàng giả’. Vì nếu là
‘hàng thật’, ‘hàng hiệu’ thì đâu phải bị người của Đức Chúa Trời hạ nhục đến
thế.
Thần thánh gì mà mạng mấy ‘ảnh’còn giữ không được thì làm
răng mà ‘cứu khổ, cứu nạn’ cho chúng sanh, làm răng mà phù hộ độ trì cho con
nhang đệ tử. Phải rứa không?
Bốn đoạn Kinh Thánh hôm nay tỏ bày cho chúng ta một chân
lý: Đức Chúa Trời của Apraham, Ysac, Gia-cốp là Chúa của muôn chúa, Thần của
mọi thần. Hơn thế nữa, Ngài là Chân Thần duy nhất, còn lại tất cả đều là tà
thần, là giả hiệu.
Vì “thần tượng trong
thế gian không thật sự hiện hữu, chỉ có một Đức Chúa Trời chứ không có thần nào
khác. Mặc dù người ta cho rằng có các thần ở trên trời hay dưới đất — họ
tin có nhiều ‘thần’, nhiều ‘chúa’ — nhưng với chúng ta thì chỉ có một Đức Chúa
Trời là Cha, Đấng tạo dựng muôn vật, và chúng ta sống vì Ngài; cũng chỉ có một
Chúa là Đức Chúa Jêsus Christ, muôn vật nhờ Ngài mà có, chúng ta cũng nhờ Ngài
mà hiện hữu.” (1 Corinhto 8: 4-6)
Việc Chúa giáng những tai họa này xuống Pharaon và toàn cõi
Ai-cập không có nghĩa là Ngài phải sử dụng ‘biện pháp mạnh’ hay ‘dùng vũ lực’
mới ‘trị’ được Pharaon. Không, Pharaon chỉ là con người, và trong cả cõi trời
đất này không một ai, không một đối tượng nào có thể là đối thủ của Chúa cả.
Nhớ nhé.
Chúng ta từng xin Chúa mở lòng người nầy, hay từng thấy
Chúa làm mềm lòng người kia, còn việc Chúa “làm cứng lòng” người lãnh đạo thì
thế nào nhỉ? Thế mà có đấy (7:3; 9:12; 10:1,20).
Một mặt, Chúa sai Môi-se và Aron yêu cầu Pharaon thả người,
mặt khác, Chúa khiến cho Pharaon cứng lòng. Thoạt nhìn thì có vẻ mâu thuẩn
nhưng thật ra, Chúa có chủ ý đấy: Chúa muốn mọi người – cả người Ai-cập lẫn
người Do Thái (Y-sơ-ra-ên) – biết được Ngài là Ai.
“… để Ta bày tỏ các
dấu lạ ra giữa họ, và để con thuật lại cho con cháu mình những việc Ta đã
làm cho dân Ai Cập, cũng như các dấu lạ Ta đã thực hiện giữa họ như thế nào,
nhờ đó các con biết rằng Ta là Đức Giê-hô-va.” (10:1)
“Vì lần nầy Ta sẽ
giáng các tai ương trên lòng ngươi, quần thần, và dân ngươi, để ngươi biết rằng
khắp thế gian không có ai bằng Ta. Bây giờ, Ta có thể đưa tay ra trừng
phạt ngươi và dân ngươi bằng dịch hạch để tiêu diệt ngươi và dân ngươi khỏi đất
rồi. Nhưng sở dĩ Ta để ngươi sống là để ngươi thấy quyền năng của Ta, và
để danh Ta được truyền rao khắp đất.” (9: 14-16)
Thế thì, nếu gặp phải một tay nào đó luôn ương ngạnh, ngoan
cố cứ tìm đủ mọi cách, dù công khai hay kín dấu, để ngăn cản người khác đi thờ
phượng Đức Chúa Trời thì cũng đừng lấy làm lạ nha anh chị em. Mà nếu Chúa đã
làm cho ‘hắn’ cứng lòng thì đừng có tốn thời gian cầu nguyện cho ‘hắn’ mềm lòng
hay mở lòng. Ấy là vì Chúa không thể tự mâu thuẩn với chính Ngài được.
Gặp trường hợp tương tự như thế, thì điều chúng ta cần cầu
xin là xin Chúa cho mình thêm can đảm, thêm bền chí để “đối đầu” thông qua việc
tiếp tục rao báo sứ điệp từ Trời. ‘Hắn’ cương kệ ‘hắn’. Việc ta ta cứ làm. Mà
việc của ta là gì? – Là làm theo y như những gì Chúa bảo ta làm. Rứa thôi.
Có một điểm khác trong phần Kinh Thánh hôm nay chúng ta
cũng cần lưu tâm: Đó là hành động trì hoãn vâng lời Chúa của Pharaon. Vâng, chúng
ta cũng cần học cái sai của người. Học để tránh.
Pharaon đưa ra 4 phương án thay thế cho yêu sách của Đức
Chúa Trời để thả người (8:25, 28; 10:11, 24). Không phương án nào phù hợp với
đòi hỏi của Chúa cả. Thực ra, đó chỉ là những cố gắng của Pharaon để che giấu
sự bất phục Đức Chúa Trời mà thôi.
‘Phương án thay thế’ tức là thực hiện ý muốn của Trời bằng
cách của Đời, hay hoàn thành mục đích, mạng lịnh của Đức Chúa Trời theo cách
của mình. Ý muốn của Chúa phải được thực hiện đúng theo cách của Chúa thì mới
đạt được kết quả như Chúa đã định.
“Phương án thay thế’ luôn có vẻ khá lôi cuốn, hấp dẫn nhưng
không bao giờ có kết cuộc như ý đâu. Vì THIẾU vâng phục luôn đồng nghĩa với
việc KHÔNG vâng phục.
‘Cương’ với Chúa thì chỉ từ chết tới bị thương thôi hà. Với
lại, mình cũng không khôn hơn Chúa đâu. He he. Thế cho nên, Chúa bảo go thì go,
bảo tha thì tha, bảo buông thì buông. Sớm chừng nào tốt chừng nấy, nắm giữ làm
gì.
Dù có nghiện cỡ nào đi nữa cũng đừng có chờ để uống ‘riệu’
phạt nghe bà kon.
U … u … uông!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét