Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

KHỔ NẠN NGƯỜI MANG

Luca 22-24 
Trong tường thuật của mình về những ngày cuối cùng trong chức vụ trên đất của Chúa Giê-xu, Luca đã đưa ra một số chi tiết đảm bảo không … ‘đụng hàng’, tức là chưa từng được công bố bởi các tác giả Phúc Âm khác.
Này nhé: chỉ Phúc Âm Luca mới có ‘biên bản’ ghi đầy đủ ‘lời thành văn’ cuộc tranh giành ghế trọng trong vương quốc Đức Chúa Trời giữa các môn đệ; Chỉ có Phúc Âm Luca mới ghi lời cảnh báo của Chúa Giê-xu đối với Phê-rơ về việc Sa-tan đang thèm bác í lắm lắm; Chỉ Phúc Âm Luca mới kể lại việc Chúa Giê-xu chữa lành cho người đầy tớ của vị thượng tế; Chỉ có Phúc Âm Luca mới cung cấp những chi tiết liên quan đến phiên xử Chúa Giê-xu trước mặt Hê-rốt An-ti-ba; Chỉ Phúc Âm Luca mới thuật lại việc ăn năn của một trong hai tên cướp cùng bị đóng đinh với Chúa Giê-xu; và cũng chỉ có sách Phúc Âm này mới giới thiệu việc hiện ra của Chúa Giê-xu phục sinh cho hai môn đệ trên đường đi Em-ma-út mà thôi.
Dù có những khác biệt ‘chút chút’ như thế, nhưng về cơ bản thì cả 4 sách Phúc Âm (Mathiơ, Mác Luca và Giăng) đều dành nhiều thời lượng và tường thuật khá giống nhau về hầu hết mọi chi tiết liên quan đến cuộc khổ nạn và sự sống lại của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ấy là vì sự chết, sự chôn và sự sống lại của Đức Chúa Giê-xu là nội dung, là cốt lõi của Phúc Âm hay Tin Lành mà lị. Nếu lấy những chi tiết đó ra khỏi 4 sách Mathiơ, Mác Luca và Giăng thì chúng có khác chi là “muối mất mặn”, và không bao giờ còn được gọi là các sách Phúc Âm nữa.
Thế cho nên, đừng ai trong chúng ta … “vội vội vàng vàng cho xong” mỗi khi đọc những phần Kinh Thánh tường thuật về cuộc khổ nạn và sự sống lại của Chúa Giê-xu, thậm chí ngay cả khi ta gần như đã thuộc lòng nhé! Hãy đọc với tấm lòng mở ra. Bạn vẫn có thể nhận được nhiều sự dạy dỗ tươi mới từ những phần Kinh Thánh quen thuộc này bởi Đức Thánh Linh đấy.
Chẳng hạn, nhờ có Chúa Giê-xu mà “trước kia Phi-lát với vua Hê-rốt thù hiềm nhau, nhưng nội ngày ấy trở nên bạn hữu” (23: 12); nhờ có Chúa Giê-xu mà tử tù Baraba được tha bổng (23: 18-25). Hoặc ‘tiến trình’ chối Chúa của Phê-rơ bắt đầu bằng việc bác í “đi theo Chúa xa xa” (22: 54), rồi đến chỗ “ngồi giữa” những kẻ bắt Chúa – chắc là tính ẩn mình, giấu đi thân phận môn đồ đây (22: 55), và cuối cùng là chối bay chối biến luôn gốc gác Galile của mình (22: 60). Và còn nhiều điều khác nữa …
Phần Kinh Thánh hôm nay được mở đầu bằng một chi tiết rất đắt, và rất … độc: “Các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo tìm cách để giết Đức Chúa Jêsus, vì họ SỢ DÂN CHÚNG” (22: 2). Những lãnh đạo tôn giáo chỉ sợ con người chớ không hề sợ Trời khi sắp phạm tội giết người.
Khi mà một người không còn có lòng kính sợ Chúa nữa thì chuyện gì người ấy cũng dám làm, tội gì cũng dám phạm, kể cả giết người, và thậm chí là giết Chúa!
Mà “các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo” là ai? – Là những người đang hầu việc Chúa lúc bấy giờ đấy. Thế mới kinh. Không miễn trừ ai đâu nhé. Vâng, không miễn trừ ai hết, kể cả môn đệ thân tín của Chúa là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt.
Cho đến tận ngày nay, người ta vẫn còn cãi nhau chí chóe về lý do khiến Giu-đa phản Chúa. Thôi thì đủ kiểu giả thiết, luận giải trong khi Kinh Thánh hoàn toàn im lặng về chuyện này. Song có một điều được đề cập rất rõ: Giu-đa được Chúa cảnh báo liên tục trước khi hành sự. Nhưng tất cả đều bị anh í bỏ ngoài tai. Kết cuộc: anh í … ‘đai’.
Một môn đệ thân tín, ‘tay hòm chìa khóa’ của Chúa như Giu-đa Ích-ca-ri-ốt mà quỷ Satan có thể ‘nhập’ vào thì đúng là khó hiểu thật. Hẵn nhiên, Satan không ưa gì những người theo Chúa và đặc biệt là những người có mối quan hệ gần gũi với Chúa. Hắn đã từng xin phép được đưa Phê-rơ đi … ‘chơi đu quay’ cơ mà.
Chúa Giê-xu đã cầu nguyện để Phê-rơ không mất đức tin (22: 31-32), thì chẳng lẽ Ngài không thể làm như thế để bảo vệ Giu-đa sao. Hẵn nhiên là Chúa có thể nhưng với điều kiện là Giu-đa đừng mở cửa lòng mình chào đón quỷ vương.
Vâng, có rất nhiều người đã sợ người hơn sợ Chúa – từ Philat, đến các lãnh đạo tôn giáo, cho đến các môn đệ. Nhưng, không phải tất cả là như thế. Vẫn còn có nhiều người sợ Chúa hơn là sợ con người. Đó là Giô-sép người Arimathe, là những phụ nữ đến nơi táng xác Chúa vào buổi sáng Phục sinh, là một tên cướp bị đóng đinh bên cạnh Chúa và thậm chí là viên chỉ huy đội thi hành án.
Đâu là nguyên nhân dẫn đến sự khác biệt này? Mỗi người chịu khó động não tí đi nha, song … chắc chắn là nguyên nhân không nằm ở hoàn cảnh bên ngoài đâu đấy.
Cuối cùng, đó là hình ảnh Chúa “mở trí cho các môn đồ để hiểu Kinh Thánh” (24: 45). Hai môn đồ trên đường đi Em-ma-út đã hiểu được lời Kinh Thánh khi được chính Chúa giải thích cho (24: 25-32). Vậy nếu một người đọc Kinh Thánh mà không được Chúa mở trí thì răng? – Thì … ‘đui’ luôn chớ răng. Tức là, có mắt như mù, đọc thì đọc mà … ‘hiểu được chết liền’ luôn á
Mần răng chừ? – Bắt chước Đa-vít, mỗi khi đọc Kinh Thánh, cầu Chúa ri nè: “Xin Chúa mở mắt con, để con thấy được sự diệu kỳ trong luật pháp của Chúa” (Thánh Thi 119: 18)


Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

VINH HIỂN THAY NGƯỜI

Luca 19-21 
Đúng là người ta không thể … “chung sống hòa bình” với Con Người (Chúa Giê-xu) được. Họ, hoặc là phải chấp nhận những lời xác nhận của Chúa và gọi Ngài là Đấng Mê-sia, tức là Đấng Cứu Thế; hoặc là từ chối những lời xác nhận đó và trở nên thù nghịch với Ngài.
Trong khi một nhân viên thuế vụ người Do thái tên là Xa-chê tìm được đời sống mới trong Đức Giê-xu thì những lãnh đạo tôn giáo Do Thái lại lập mưu hủy diệt Ngài. Trong khi các môn đồ của Đấng Cứu Thế lũ lượt xuống đường chào đón Thầy mình thì kẻ thù của Chúa lại chất vấn thẩm quyền của Ngài tại mỗi khúc quanh.
Trong gần một tuần, cảnh vào thành khải hoàn đã chuyển sang cảnh lìa thành bi tráng khi Con Người trở nên sinh tế vì cớ tội lỗi.
Cũng sẽ rất là ô-kơ nếu ta gọi 3 chương Kinh Thánh hôm nay bằng một nickname dài thòng là … “Tiền bạc: sử dụng hay lạm dụng”. Ấy là vì trong những ngày cuối cùng của chức vụ mình, Chúa Giê-xu đề cập hơi bị nhiều đến … “của cải trần thế”.
Này nhé: Việc sử dụng tiền bạc của Xa-chê trở nên lời chứng sống động về đức tin mới mẻ của ông nơi Đấng Cứu Thế (19: 8-10); Ẩn dụ về nén bạc dạy các môn đồ cách sử dụng chúng (cho vinh hiển Chúa) hoặc đánh mất chúng (19: 11-27); Chúa Giê-xu đuổi khỏi Đền Thờ những kẻ biến nhà Cha Ngài thành cái chợ mua bán súc vật và đổi tiền (19: 45-38); rồi việc nộp thuế cho Sê-sa trở nên bài kiểm tra thẩm quyền của Đấng Cứu Thế (20: 22-26); và cuối cùng là … 2 lepta (1/4 xu) của bà góa đã thành đề tài cho bài học về sự dâng hiến – loại dâng hiến mà Đức Chúa Trời đẹp lòng (21: 1-4).
Tiền không là tiền đấy chớ nhỉ. Chúa có kiêng cử gì ‘nó’ đâu. Vì ngoài ‘nó’ ra thì đố có ‘đứa’ nào dám tranh dành quyền làm chủ với Chúa trong đời sống của một người (Mathiơ 6: 24; Luca 16: 13). Thế cho nên cách sử dụng tiền bạc của chúng ta là một chiếc công-tơ-mét hay một chiếc đồng hồ tuyệt vời đo … nhịp bước đức tin của chúng ta với Chúa mỗi ngày đấy nha.
Ban cho cỡ như Xa-chê thì chỉ có người nào thật sự được gặp gỡ Chúa, thật sự được Chúa đụng chạm, thật sự được Chúa biến đổi mới có thể làm được. Rõ ràng, là đã có một cuộc đổi ngôi thật sự giữa tiền bạc và Chúa Giê-xu trong đời sống của người thu thuế tên là Xa-chê.
Có thể ai đó trong chúng ta vẫn còn chưa tâm phục khẩu phục khi cho rằng, Xa-chê dâng vì bốc đồng, vì cảm xúc. Thế nhưng, việc bà góa dâng tất tần tật, tuốt tuồn tuột những gì bà có để nuôi mình (21: 1-4) thì chỉ có một lời giải thích duy nhất: bà tin cậy hoàn toàn nơi Chúa. Vâng, dâng hiến luôn đòi hỏi đức tin. Đòi hỏi đức tin lớn nữa là khác.
Phần Kinh Thánh hôm nay thật sự nóng hổi tính thời sự khi “vị thế tử – Chúa Giê-xu của chúng ta – đi phương xa, đặng chịu phong chức làm vua” sắp trở về rồi. (Đọc kỹ 21: 7-33 rồi đối chiếu với những gì hiện đang diễn ra trên thế giới nói chung và tại Israel nói riêng sẽ rõ). Mà một khi Vua trở lại thì Người sẽ làm gì? – Gọi từng em đầy tớ một đến để soát sổ, hay quyết toán sổ sách “để biết mỗi người đã làm lợi được bao nhiêu”.
Khác với ẩn dụ về ta-lâng trong Mathiơ 25, ở ẩn dụ này mỗi ‘em’ được được giao cùng một số vốn giống nhau: 1 nén bạc (nguyên văn là 1 mina = 4 tháng lương). Thế nhưng, kết quả thì có 3 loại khác nhau: 1 lời 10; 1 lời 5; và 1 … còn nguyên. Còn nguyên chớ không phải hòa vốn nha. Còn nguyên vì anh í không vâng lời chủ “làm lợi ra” trong khi chủ đi xa.
Có rất nhiều điều bạn cũng có được giống như người khác. Thời giờ mỗi ngày, chẳng hạn. Hãy lo mà “làm lợi ra” cho Chủ trước khi Người “trở về”.
Khi người chủ bảo các đầy tớ rằng, “hãy làm lợi ra” thì điều đó có nghĩa là những đầy tớ có khả năng kinh doanh, họ biết làm thế nào để sinh lợi rồi. Cũng một thể ấy, bạn có khả năng “làm lợi ra” những gì mà Chúa đã giao cho bạn. Thế thì hãy nhanh chóng đưa “đồng vốn” mà mình đã nhận được vào … “lưu thông” đi. Chúa sắp trở lại rồi đấy.
“Nén bạc” của bạn có thể là thời giờ, có thể là tuổi thanh xuân, … Nếu chưa biết rõ thì hãy hỏi Đức Thánh Linh để được chỉ dẫn cụ thể. Còn nếu bạn cho rằng mình thiếu “khả năng kinh doanh” thì hãy đem “nén bạc” của mình đến “người buôn bạc”, tức là … hùn vốn hay góp vốn với những người biết kinh doanh, để họ giúp bạn … kiếm lời. Vì bạn có thể không phải là một Sam-sôn nhưng có thể là một chiếc xương hàm lừa  trong tay của anh í đấy. Mà trong tay Sam-sôn thì một chiếc xương hàm lừa cũng có thể đánh giết cả nghìn người (Thẩm Phán 15: 15).
Đã có còn được cho thêm hay đã không có còn bị lấy mất luôn (19: 26) là do ta quyết định cả đấy. Tất cả chỉ gói gọn trong một từ: TRUNG TÍN. Rứa thôi.
Và không gì phù hợp hơn để kết thúc cho phần ‘bình lựng’ hôm nay bằng chính lời cảnh báo của Chúa Giê-xu dành cho các môn đệ trước lúc Ngài “đi phương xa đặng chịu phong chức làm vua”:
“Hãy cẩn thận, kẻo sự ăn chơi, say sưa và mải lo mưu sinh tràn ngập lòng các con, đến nỗi ngày ấy tới bất thình lình trên các con như bẫy sập, vì ngày ấy cũng sẽ đến trên tất cả mọi người khắp thế giới. Hãy luôn luôn cảnh giác và cầu nguyện để các con có thể thoát khỏi mọi điều sắp xảy ra và trình diện trước mặt Con Người.” (21: 34-36)

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

ẨN DỤ CỦA NGƯỜI (2)

Luca 16-18
Vâng, Chúa Giê-xu lại tiếp tục sử dụng ẩn dụ để chuyển tải những chân lý thiêng liêng cho người nghe, mà ưu tiên một là cho các môn đệ của Ngài. Có 3 ẩn dụ được Chúa sử dụng trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay, nhưng hai trong số đó thì đúng là … hơi bị khó (hiểu).
Tuy nhiên, do thời lượng có hạn nên hôm nay chỉ ‘giải mã’ em đầu tiên, tức là ẩn dụ về người quản lý bất trung nhưng lại được chủ khen mà thôi (16: 1-9). Chủ khen hắn khôn, biết nắm lấy cơ hội ‘khi còn đương chức’ để chuẩn bị cho tương lai, chớ hổng phải khen hắn tốt đâu à nha. Bởi vì, vừa nhận được đơn tố cáo, mà chủ đã bắt hắn trình diện và làm tường thuật rồi, thì nay tang chứng vật chứng ‘phá hoại tài sản’ rành rành ra đấy chẳng lẽ chủ lại tha cho hắn sao. Đúng không?
Chúa muốn dạy các môn đệ của Ngài điều gì qua ẩn dụ này? – Một ‘thằng’ gian như thế mà còn biết lo cho ngày mai của mình, thì tại sao những ‘đứa’ ngay như các ngươi lại không làm được như thế. Tương lai của ‘thằng’ gian í chỉ thuộc về trần thế ngắn ngủi này mà nó còn ‘quyết liệt’ đến như thế, huống chi tương lai của các ngươi thuộc về cõi đời đời lại chẳng nên đầu tư càng hơn như vậy sao?
Cụm từ “của cải bất nghĩa/bất chính” trong các câu 9-12 cần được giải thích bởi chính văn mạch của nó. Theo đó, “của cải bất nghĩa” chính là “của cải của người khác”, mà cụ thể ở đây là “của người chủ”.
Mà chủ là ai? – Đức Chúa Trời chớ ai. Thế còn người quản lý? – Là mỗi một chúng ta đấy.
Do đó, tất cả những gì ta gọi là của ta thì thật ra là của Đức Chúa Trời cả đấy. Ta chỉ là người quản lý mà thôi. Người quản lý tồi là người “phung phí tài sản của chủ” (16: 1); còn người quản lý trung tín là người biết sử dụng “của cải của người khác”, tức “của chủ” mà “kết bạn”, tức là đem nhiều người khác cùng vào trong tương lai “đời đời” của mình.
Người giàu (16: 19-31) là một minh họa sống động cho một đời sống không biết chuẩn bị cho tương lai đời đời của mình.
Người giàu vào hỏa ngục không phải vì giàu, cũng không phải vì ích kỷ. Cũng vậy, La-xa-rơ được yên nghỉ trong Lòng Áp-ra-ham (một nơi tạm cư trước khi diễn ra sự phán xét đời đời) không phải nhờ nghèo hay có xuất thân là … ăn xin.
Bác nhà giàu được ‘định cư’ vĩnh viễn trong hỏa ngục là vì “không chịu nghe Môi-se và các nhà tiên tri”, tức là chối bỏ Lời Chúa trong kinh Cựu ước đấy ạ. Bác í cuối cùng cũng hiểu được chân lý này, tiếc là lúc ấy thì đã quá muộn rồi.
Một người có thể vừa có tiền bạc, vừa có Chúa, nhưng người ấy không thể vừa hầu việc Chúa vừa hầu hạ tiền bạc được. Hoặc là Chúa hoặc là thần tài. Không thể cả hai cùng là chủ của chúng ta được. Có thể, giống như những người Pharisi ngày xưa, có ai đó trong chúng ta bên ngoài thì rất chi là sùng đạo, nhưng trong lòng thì tiền bạc mới là nâm-bờ oanh.
Chỉ cần mần cái trắc nghiệm ni là biết được ai đang thật sự là chủ của mình liền à: “Người ta trả bao nhiêu tiền thì bạn sẽ không đi thờ phượng Chúa?”
- 10 RM nhé? – Đừng có mơ.
- 43 RM (tức 10USD hay 22.000 VND)? – Không.
- 430 RM?
Mần thử đi để biết được đối với mình thì Chúa đáng giá bao nhiêu, hay bao nhiêu tiền thì ‘mua đứt’ được Chúa ở trong ta.
Con người thì không thể nhưng Chúa thì thấy rất rõ tấm lòng của mỗi một chúng ta. Không cần ai thưa kiện hay tố cáo gì ráo trọi thì Chúa cũng biết được là bạn và tôi là người quản lý trung tín hay bất trung. Nhớ đấy.
Vào thiên đàng thì chỉ cần tin là đủ, nhưng TIN là răng? – Là nghe Lời Chúa và làm theo chớ răng. Mà Lời Chúa thì lúc nào cũng bao gồm cả “Luật Pháp và Lời Tiên Tri” (16: 16-17) hay nói theo kiểu khác là “Môi-se và các nhà tiên tri” (16: 29-31). Và Lời Chúa (bao gồm cả Luật Pháp, tức kinh Cựu Ước nói chung) thì muôn đời vẫn còn nguyên giá trị (16: 17). Thế cho nên, đừng có viện cớ xã hội thay đổi hòng bẻ cong Lời Chúa để thỏa mãn dục vọng tội lỗi của mình. Điển hình như chuyện ly hôn (16: 18).
Vì cớ TIN nghĩa là “nghe và làm theo Lời Chúa” nên nó đòi hỏi một quyết định của ý chí. Không có chuyện tự trôi vào thiên đàng, mà “mọi người phải dùng sức mạnh mà vào đó” (16: 16).
Hãy đọc thật kỹ phần Kinh Thánh còn lại của ngày hôm nay, bạn sẽ nhận thấy ý tưởng này xuất hiện khắp nơi. Đức tin phải được thể hiện bằng hành động, còn bằng không thì đó chỉ là … đứt bóng, chớ nỏ phải đức tin. Đơn giản rứa thôi.


Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

NHỊP BƯỚC PHÚC ÂM

Dừng Chân Lần Thứ 38
NHÌN LẠI
Mác giới thiệu Đức Giê-xu là một Đầy Tớ quên mình, luôn vâng phục ý muốn của Đức Chúa Cha cách … ngay tức khắc luôn. (Cụm từ “tức thì” hay “lập tức” có mặt hơn cả chục lần trong sách này đấy). “Vì Con Người đã đến không phải để được phục vụ nhưng để phục vụ và hiến dâng mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người” (Mác 10: 45)
Còn Luca thì giới thiệu Đức Giê-xu là một Con Người Hoàn Hảo, trong liên quan mật thiết đến nhân tánh của Chúa. (Danh xưng “Con Người” xuất hiện 25 lần trong sách Luca). “Vì Con Người đã đến, tìm và cứu kẻ bị hư mất” (Luca 19: 10)
Mác và Luca là hai sách thuộc Tin Lành Cộng Quan hay Phúc Âm Nhất Lãm (sách thứ ba thuộc nhóm này là Mathiơ). Sở dĩ được gọi như rứa (cộng quan) là vì có nhiều sự kiện trong đời sống và chức vụ của Chúa Giê-xu được ba anh í kể lại y chang luôn. Cùng một cái nhìn, cùng một quan điểm mà lị.
NHÌN LÊN
Trong Mác 4: 24, Chúa Giê-xu dạy chúng ta rằng, “hãy cẩn thận về điều mình nghe”. Và cũng hãy cẩn thận về nguồn thông tin của mình. Ấy là vì, cơ sở dữ liệu hay cơ sở lập luận của chúng ta sẽ quyết định điều chúng ta tin. Tin quyết liệt nhưng dựa trên dữ liệu sai thì không còn bất hạnh nào hơn.
Thế thì hãy kiểm chứng thông tin mà bạn nghe hay đọc mỗi ngày, nhất là trên internet. Hãy tra xem nguồn của nó trước khi share lại trên tường của mình hoặc chia sẻ lại cho bạn bè. Đừng biến mình thành chiếc thùng rác thông tin của người khác nha anh chị em.
Sau khi đọc qua những tường thuật về sự Giáng sinh trong các sách Phúc Âm, chúng ta sẽ cùng nhau làm một bài trắc nghiệm để thay đổi không khí vào lúc Nghỉ Chân hôm nay nhé.
Có thể bạn sẽ bị … sốc phản vệ khi nhận ra rằng những “hiểu biết” của mình liên quan đến câu chuyện Giáng Sinh hóa ra toàn là hàng giả, rặt là những thứ ‘trời ơi đất hỡi’, bắt nguồn … từ những tấm thiệp Giáng sinh và những bài hát Giáng sinh, những thứ mà Kinh Thánh không hề nói đến và được đựng chung trong một giỏ có tên là Truyền Thống đấy!
Nào, ta bắt đầu nhé:
1.     Giô-sép và Mary đã sử dụng phương tiện gì để về Bê-lem: (a) lừa, (b) lạc đà, (c) đi bộ, (d) Kinh Thánh không cho biết?
2.     Những loại thú nào có mặt trong lúc Chúa Giê-xu hạ sinh: (a) bò – chiên – dê, (2) bò – lừa – chiên, (c) chiên và dê, (d) Kinh Thánh không cho biết?
3.     Các thiên sứ đã hát (bài) gì: (a) Phước cho nhân loại, (b) Chúa Giê-xu lâm phàm, (c) Halleluja, (d) Không có bài nào trong số vừa nêu?
4.     Có bao nhiêu nhà thông thái đã đến gặp Hài Nhi Giê-xu: (a) ba người, (b) trên 3 người, (c) dưới ba người, (d) Kinh Thánh không cho biết?
5.     Những nhà thông thái đã đến gặp Hài Nhi Giê-xu ở đâu: (a) tại máng cỏ, (b) tại hang đá, (c) ở trong nhà, (d) trong quán trọ?
6.     Nhũ hương là gì: (a) kim loại quý, (b) gấm vóc quý, (c) hương liệu quý, (d) quái thú Phục sinh?
7.     Chúng ta có thể lần lượt kiểm tra tất cả những dữ kiện liên quan đến câu chuyện Giáng sinh này ở đâu: (a) sách Mathiơ, (b) sách Mác, (c) sách Luca, (d) sách Giăng, (e) cả 4 sách vừa nêu, (f) chỉ có ở a và b, (g) chỉ có ở a và c, (h) chỉ có ở a, b và c, (i) không một câu nào vừa nêu cả.
NHÌN TỚI
Tin Lành hay Tin Mừng xứng đáng được chia sẻ, rao báo. Nói như nhà truyền giáo Reihard Bonnke thì Tin Mừng mà không được loan báo thì không còn là tin mừng nữa.
Nếu tiếp tục đọc xuyên suốt các sách Phúc Âm, bạn sẽ thấy được thể nào Chúa Giê-xu luôn bận rộn trong việc tiếp xúc với những con người khao khát trực tiếp nếm biết tình yêu của Đức Chúa Trời. Một số người tìm đến Chúa với những câu hỏi và những nhu cầu (Luca 8: 4; 10: 25). Lúc khác thì Chúa Giê-xu khởi xướng cuộc gặp gỡ (Luca 9: 1-5)
Ngày hôm nay, chúng ta cũng có thể trải nghiệm cả hai loại hình gặp gỡ như thế: hoặc ta chủ động tiếp xúc hoặc do người khác chủ động mở lời. Dù trong trường hợp nào thì cũng hãy làm theo lời khuyên trong thơ 1 Phê-rơ 3: 15 rằng hãy “luôn luôn sẵn sàng để trả lời cho bất cứ ai hỏi anh chị em lý do nào anh chị em có hy vọng đó. Phải làm điều này với sự nhu mì và kính trọng”.
Vấn đề còn lại là bạn có vâng lời Chúa mà mở miệng ra để loan báo Tin Lành của Chúa Giê-xu Christ hay không mà thôi?


Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

ẨN DỤ CỦA NGƯỜI (1)

Luca 13-15
Một loạt những ẩn dụ trong 3 chương Kinh Thánh hôm nay, được Chúa Giê-xu sử dụng để dạy dỗ theo kiểu hỏi gì – đáp nấy. Đề tài đầu tiên và cũng là điểm nhấn chính của phần Kinh Thánh hôm nay là sự ăn năn.
Trước thông tin một số người bị tước đoạt mạng sống đang khi thờ phượng Chúa, người ta muốn tìm câu trả lời nơi Chúa Giê-xu là tại sao lại như thế? Chúa không trả lời như điều người ta mong, song Ngài lại dùng chính tai họa đó để nói về tính cấp thiết của việc ăn năn.
Theo đó, vì không một người nào là vô tội cả, và tai họa lại xảy ra rất chi là bất ngờ, không miễn trừ một ai, nên mọi người đều cần phải ăn năn (13: 1-5).
Mà để hiểu rõ được thế nào là ăn năn thì ta cần phải ngâm kíu ẩn dụ “Đứa Con Hoang Đàng” hay “Thằng Con Phóng Đãng” (15: 11-32).
Có một tiến trình hẳn hòi nha. Ăn năn bắt đầu bằng việc một người “tỉnh ngộ” hay nhận ra được tình trạng bi đát, bế tắc hay vô phương cứu chữa của mình. Tiếp theo, có một sự thôi thúc trong lòng người ấy nhằm quay về lại với Đức Chúa Trời và cuối cùng là người ấy thực hiện quyết định đó – trở lại cùng Chúa.
Bất kỳ người nào, dù tội lỗi đến đâu đi nữa, nhưng một khi quyết định ăn năn tội lỗi của mình để trở lại cùng Chúa thì đều được Chúa – trong hình ảnh của một người cha – rộng lòng đón tiếp (15: 20). Người ấy sẽ được phục hồi địa vị làm con Thiên Chúa (15: 22). Và cả thiên đàng lẫn các thiên sứ trước mặt Đức Chúa Trời “sẽ vui mừng vì một tội nhân ăn năn” (15: 7, 10).
Còn nữa. Có một giai đoạn để cho con người ta ăn năn tội và trở lại cùng Chúa, nhưng giai đoạn này là có giới hạn đấy. Nói cách khác, Đức Chúa Trời luôn kiên nhẫn chờ đợi tội nhân ăn năn, nhưng đến một lúc cửa nhà Chúa sẽ đóng lại vĩnh viễn (13: 25).
Chúa có thể nhận lời cầu thay của ai đó gia hạn cho ta thêm “một năm” nữa, nhưng nếu ta vẫn cứ chứng nào tật ấy, không chịu ăn năn, không chịu thay đổi, thì kết cuộc tất yếu là sẽ bị Chúa đì-lít đấy. Không đùa được đâu (13: 6-8).
Vì cớ tính khẩn thiết và gấp rút của việc ăn năn là như thế, nên mỗi một người cần phải “nỗ lực” mà đáp ứng đòi hỏi này. Trước là ăn năn tội bất kính, trở lại cùng Chúa như chàng trai bỏ nhà đi hoang kia cần phải về nhà tạ tội cùng cha. Và sau là kết quả xứng đáng với sự ăn năn, tức là bày tỏ những sự thay đổi có thể kiểm chứng được trong nếp sống đạo mỗi ngày.
Ăn năn không phải chỉ là nói lời xin lỗi, mà là thể hiện bằng những hành động thay đổi – thay đổi cách nghĩ, cách nói và cách sống theo Lời Chúa dạy.
Vì cũng vì cớ tính khẩn thiết và gấp rút của việc ăn năn là như thế, nên chúng ta hãy theo gương Thầy của mình là Chúa Giê-xu, sốt sắng “đi mau ra ngoài đường phố và các ngõ hẻm trong thành đem những người nghèo khó, tàn tật, đui mù và què quặt … ép mời người ta vào cho đầy nhà của Chúa” (14: 21, 23).
Trong quá trình đi ra mời người ta vào nhà Chúa để dự tiệc, chắc chắn chúng ta sẽ gặp phải những con người luôn viện đủ lý do để từ chối hay thậm chí là kịch liệt chống đối. Tuy nhiên, bất kỳ ai thật lòng ăn năn tội lỗi mình để trở lại cùng Chúa thì chắc chắn sẽ được cùng Apraham, Y-sác, Gia-cốp và tất cả các tiên tri của Chúa dự yến tiệc trong nước Đức Chúa Trời (13: 28-29).
Còn những ai từ chối điều đó, thì dù họ có là ai đi nữa – con dòng cháu giống, hay nằm trong danh sách khách mời hạng VIP – cũng sẽ bị liệt vào hạng gian ác và bị túm cổ quẳng ra ngoài trong giờ hầu đến mà thôi (13: 26-28; 14: 24).
Tuy vậy, “theo Chúa Giê-xu” hay để làm một môn đệ thật sự của Ngài thì không chỉ đơn thuần là chấp nhận lời mời ăn năn. Rất nhiều người, xưa cũng như nay, chỉ sẵn lòng … làm người đi theo chớ không sẵn lòng làm một môn đồ. Người ta sẵn lòng làm một tín đồ chớ không sẵn lòng để làm một môn đồ.
Môn đồ là một học trò, nhưng là một học trò cam kết sống chết vì Chúa. Nói cách khác, môn đồ của Chúa Giê-xu là một người sẵn sàng trả giá cho niềm tin của mình. Mà đòi hỏi đầu tiên là phải yêu Chúa hơn cả mạng sống của mình và yêu hơn bất kỳ một thành viên nào khác trong gia đình riêng của mình (14: 26).
Nhiều người bị … sốc toàn tập khi đọc đến câu 26 của chương 14: Nếu ai đến theo Ta mà không ghét cha mẹ, vợ con, anh em, chị em mình, và chính sự sống mình nữa thì không thể làm môn đồ Ta.”  Phải chăng ở đây, Chúa Giê-xu dạy ta đi thù ghét cha mẹ, người thân của mình, trong khi ở chỗ khác thì lại bảo ta “hãy yêu người lân cận như chính thân mình”  (10: 27)?
Chắc chắn là Chúa không tự mâu thuẩn hay sự dạy dỗ của Ngài là tiền hậu bất nhất đâu. GHÉT ở đây không mang nghĩa đen thùi lùi là thù ghét, mà là mang ý nghĩa so sánh cấp độ ưu tiên đấy. Hãy xem lại tường thuật của bác Mathiơ nhé: Ai yêu cha hoặc mẹ hơn Ta thì không xứng đáng với Ta; ai yêu con trai hoặc con gái hơn Ta cũng không xứng đáng với Ta. Ai không vác thập tự giá mình mà theo Ta thì chẳng xứng đáng với Ta. Ai tìm mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai vì Ta mà mất mạng sống mình thì sẽ tìm lại được.  (Mathiơ 10: 37-39)
Rõ rồi nhé. Thế thì điều còn lại là: bạn và tôi đã thật sự “xứng đáng với Chúa” hay xứng đáng là một môn đồ của Chúa chưa?

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

CHỐNG ĐỐI DÀNH CHO NGƯỜI

Luca 10-12 
Đội ngũ môn đồ được gia tăng khi Chúa Giê-xu sai 35 cặp đi tiền trạm cho Ngài. Mà một khi cơ hội phục vụ gia tăng thì sự chống đối cũng gia tăng. Trước sự công khai từ khước của những người Pharisi, Đấng Christ đã công bố những lời chúc … dữ trên những lãnh đạo tôn giáo giả dối và đồng thời cảnh báo các học trò của mình về những ảnh hưởng vô cùng tai hại từ đám quân ông Pha này. Rồi một loạt những ẩn dụ và cảnh báo, cũng được Chúa nêu ra, liên quan đến sự phán xét ngày sau của Đức Chúa Trời đối với những người hầu việc Ngài cách vô tâm và bất nghĩa.
Đấy, nội dung ‘túm lược’ của 3 chương Kinh Thánh hôm nay chỉ chừng nớ. Tuy nhiên, bài học dạy dỗ thì nhiều vô số luôn.
Đầu tiên, là từ ‘chiện’ 70 môn đồ được sai đi tiền trạm, chúng ta sẽ rút ra được nhiều ‘bí kiếp’ cho công tác chứng đạo hay truyền giáo lắm đấy. Này nhé: đi là phải … có cặp, chớ chơi solo là hổng có chuẩn à nha (10: 1). Đi chứng đạo là đi gặt, chớ hổng phải đi chơi và đi gặt ở đây là đi thuần hóa … chó sói đấy ạ (10: 2-3)! Dầu vậy, đi bao nhiêu thì cũng sẽ về đủ bấy nhiêu, không em nào bị sói nuốt hay xé mất xác đâu mà lo (10: 17). Cũng đừng lo lắng về chi phí cho những lần đi gặt, vì bộ phận tiếp đón đã được lịnh chuẩn bị đâu đó hết rồi (10: 4, 7).
Điều quan trọng là cố gắng phát hiện “người bình an”, tức là người sẵn lòng, trong gia đình hay trong tập thể mà mình có cơ hội tiếp cận, rồi chia sẻ Phúc Âm, cầu nguyện chữa lành (nếu có nhu cầu) và chúc bình an cho người ấy (10: 5-6, 8-9). Hãy làm thật tốt phần của mình – phát hiện, chia sẻ, chữa lành, chúc lành – thì chúng ta sẽ kinh ngạc khi chứng kiến kết quả đấy.
Điều cần ghi nhớ là sẽ có những đối tượng, những khu vực luôn từ khước và thậm chí là chống đối việc vào nước Thiên Đàng. Dầu vậy, nếu được sai phái, chúng ta cũng phải dạn dĩ mà báo cho họ rằng, “Vương quốc Đức Chúa Trời đã đến gần quý vị rồi” (10: 10-11). Khi đó, ta mới được kể là đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nhớ nhé.
Cũng trong phần Kinh Thánh này còn ẩn chứa một chân lý: hễ còn có người được Chúa sai phái và chịu Chúa sai phái ra đi chứng đạo, thì sẽ còn có người bằng lòng tiếp nhận Chúa. Vấn đề nằm ở phía con gặt, chớ không phải ở nơi mùa gặt. Mùa gặt thì luôn luôn trúng, tức là người sẵn lòng tin Chúa thì luôn luôn có. Vấn đề là hiện đang thiếu người sẵn lòng ra đi. Bạn có nằm trong số chưa sẵn lòng đó không?
Bài học tiếp theo là từ … ‘gáo nước lạnh’ còm-men của Chúa Giê-xu trước thành tích tưng bừng của các môn đệ từ chuyến tiền trạm trở về: Chớ mừng vì các quỉ phục các ngươi; nhưng hãy mừng vì tên các ngươi đã được ghi trên thiên đàng (10: 20).
Thoạt nghe, cứ như Chúa không muốn các môn đệ của Ngài vui mừng vì những thành công mà họ đạt được ấy nhỉ. Tức nhiên là không phải như rứa rồi. Bằng chứng là ngay sau đấy, chính Chúa đã vui … tẹt ga, vui không kiềm chế luôn cơ mà (10: 21-24).
Ý Chúa chỗ ni là ri nì: Đừng quá chú ý, quá đặt nặng vào những gì con làm được cho Chúa, thay vào đó hãy chú tâm vào những gì mà Chúa đã làm cho con! Nếu sự vui mừng của con chỉ xuất phát từ những thành tích, những công trạng của riêng mình thì liệu đời con có được mấy lần vui?
Bạn thân mến, hãy học biết nhận lấy cho mình sự vui mừng từ nơi những gì Chúa đã làm cho bạn. Bảo đảm là ngày nào bạn cũng sẽ có lý do để hoan ca, vui sướng … tẹt ga luôn!
Tiếp theo là bài học về “thương người như thể thương thân” qua câu chuyện người Samari tốt bụng (10: 30-35). Đây là câu chuyện được Chúa Giê-xu sử dụng để giúp anh trai “học cao, biết rộng” kia tự trả lời câu hỏi của chính mình: “ai là người lân cận của tôi?” Theo đó, “người lân cận” của chúng ta chính là những người đang có nhu cầu – là những người đang gặp hoạn khó khăn, không tự giúp mình được – mà ta gặp hay đối diện mỗi ngày.
Người ấy có thể là một em bé, một cụ già, một thiếu phụ, hay một người sa cơ lỡ vận; người ấy có thể là một người Việt, một người Hoa, một người Ấn, một người Mã hay một người nhập cư ngoại quốc; người ấy có thể là con dân Chúa, là người Hồi giáo, Phật giáo hay không có cùng một niềm tin như chúng ta.
Bạn có đang làm theo như cách mà người Samari tốt bụng kia đã làm đối với những người có nhu cầu mà bạn gặp mỗi ngày không?
Liền ngay sau bác Samari tốt bụng, là chị em nhà cô Ma (10: 38-42). Dường như, có sự bất công ở đây, vì đứa làm việc thì bị mắng, còn đứa ngồi không thì được khen. Đó là lý do mà lắm người ngày nay khi đọc đến đây thảy đều … ấm ức!
Thế nhưng, Chúa Giê-xu không ‘mắng’ Mathe vì cái tội … nấu nướng phục vụ Ngài và các môn đệ đâu. Chúa vừa mới khen bác Samari tốt bụng vì chuyện phục vụ người khác cơ mà, huống chi đây là cô ấy đang phục vụ Chúa. Chúa Giê-xu ‘mắng’ Mathe vì cô ấy “đã lo lắng và bối rối về nhiều việc, nhưng chỉ có một việc cần mà thôi” (10: 41-42).
Nếu bạn đến nhà một ai đó, và gia đình đấy thật sự quý bạn nhưng sau khi chào hỏi xong thì họ bỏ bạn một mình ở phòng khách, còn cả nhà tập trung xuống bếp lo làm cơm đãi bạn. Và nếu có một thành viên nào đó vì muốn nấn ná tiếp chuyện bạn cũng bị gọi xuống bếp luôn và thậm chí bạn cũng bị trách khéo vì đã giữ chân người ấy thì bạn cảm thấy thế nào trong trường hợp đó?
Ý định của gia đình là tốt, đúng không? Nhưng bỏ mặc khách mình ên như thế liệu có đúng là quý khách thật không ta. Đấy Chúa Giê-xu đã ở trong hoàn cảnh tương tự như rứa đó.
Trong thời đại mà giá trị con người luôn được đánh giá bằng công việc, bằng số thời giờ lao động của người đấy, thì chúng ta rất dễ bị cám dỗ mà cho rằng càng bận rộn chừng nào thì mình càng quan trọng chừng nấy. Chúng ta bị cám dỗ để bận rộn, để phục vụ, để ban cho đến nỗi không còn thì giờ để ngồi, để nhận, để nghe.
Chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy những Mathe thời nay trong các buổi nhóm của Hội Thánh, trong các đợt hội thảo, hay trong các kỳ đại hội bồi linh khắp mọi nơi. Dù là những thành viên gạo cội trong ban tổ chức hay chỉ là những tổ viên trong đội tiếp tân thì những Mathe này lúc nào cũng lăng xăng, không ngồi yên đứng yên được, kể cả khi không còn chuyện chi để đứng hay để đi!
Bạn có đang phục vụ Chúa cách … chết bỏ như Ma-thê không đấy?


Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

HOẠT ĐỘNG CỦA NGƯỜI

Luca 7-9 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay tường thuật lại những hoạt động vô cùng bận rộn của Chúa Giê-xu từ trung tâm Galile đến các vùng phụ cận. Mà chính con xác thì phải nói là … tam phương: đông, nam, bắc!
Thế nhưng, ba chương này rất dễ bị người đọc hất hủi vì cái ‘tội’ … toàn kể lại những chuyện mà người khác đã kể rồi. Bằng chứng là suốt cả ba chương thì chỉ có 2 ‘chiện’ mới thôi. Cả 2 đều thuộc chương 7 (11-17, 36-49). Số còn lại đã được hai ông trước (Mathiơ và Mác) dành kể hết trơn rồi.
Hổng biết có ai trong đội hình Bộ Hành của chúng ta khi đọc đến những câu ‘chiện’ cũ này bỗng thốt lên câu: “Biết rồi khổ lắm …” hông ta? Dám lắm à nha. He he.
Có thể ta chưa hiểu hết được thâm ý của Chúa khi ‘xúi’ Luca kể lại một lần nữa những ‘chiện’ này, chớ ‘chéc chén’ là không phải vì Kinh Thánh … dư thừa giấy hay bác sĩ Luca … không có việc gì làm đâu nha.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay gồm có đủ kiểu phép lạ, dấu kỳ mà Chúa Giê-xu đã làm đến nỗi trong chức vụ của Chúa phép lạ dường như đã trở thành phép … quen.
Vậy Chúa Giê-xu mà bạn và tôi thờ phượng và phục vụ ngày hôm nay có phải cũng chính là Chúa Giê-xu của ngày xưa được Luca mô tả không?
Kinh Thánh khẳng định rằng, Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay, và cho đến đời đời không hề thay đổi” (Hê-bơ-rơ 13: 8). Thế thì điều gì đã thay đổi hay yếu tố nào “xưa có mà nay không có” đã khiến cho phép lạ, dấu kỳ của Chúa trở nên … hàng hiếm như hiện nay?
Hãy đọc lại những … ‘phép quen’ của Chúa Giê-xu trong phần Kinh Thánh hôm nay với một tấm lòng khiêm nhường trong tinh thần cầu nguyện. Có thể, Chúa Thánh Linh sẽ chỉ cho riêng ta thấy được “sự thiếu sót”, “thiếu kém” hay “thiếu mất” nào đấy của mình chăng. Bởi vì nơi đâu còn có người thật lòng tin cậy Chúa, nơi đó còn có phép lạ xảy ra.
Phần Kinh Thánh hôm nay cũng có một ‘bài thuốc’ hay để chữa bệnh nản lòng (7: 18-23). Đây là câu chuyện cũng đã được kể trong Mathiơ 11: 2-6.
Là người được chọn làm vị tiền hô hay mở đường cho Chúa Cứu Thế; là người từng được Thiên Chúa mách bảo trước về thân thế của Chúa Cứu Thế; cũng là người chứng kiến Thánh Linh giáng xuống trên Đức Giê-xu tại sông Giô-đanh và trực tiếp nghe tiếng phán từ trời vào thời điểm đó, nhưng giờ đây Giăng lại đâm ra bán tín bán nghi: “Thầy có phải là Đấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng khác?” (7: 20).
Răng rứa hè? - Ấy là vì lúc này, anh í đang bị giam trong ngục, còn Chúa Giê-xu thì đang … ăn nên, làm ra. “Nếu ông ấy đúng là Đấng Cứu Thế thì tại sao lại bỏ mặc mình trong ngục thế này. Chắc không phải chứ …?”
Khi ta bị ‘giam’, bị ‘trói’ bởi bệnh tật, thiếu thốn, nan đề, hoạn nạn, …; Khi ta ‘kêu’ hoài mà chẳng thấy Chúa ‘động tịnh’ chi, thì đó là lúc mà ta dễ đâm ra chán nãn, nghi ngờ … cả Chúa, nghi ngờ cả sự kêu gọi của mình, bất kể những bằng chứng sống động (về Chúa, về sự kêu gọi) mà ta đã có trước đó.
Giải pháp: “Hãy về báo cho Giăng sự các ngươi đã thấy và đã nghe: Kẻ đui được sáng, kẻ què được đi, kẻ phung được sạch, kẻ điếc được nghe, kẻ chết được sống lại, Tin lành đã rao giảng cho kẻ nghèo”  (7: 22). Nôm na là ri: hãy ôn hay nhớ lại những gì mà Chúa đã làm cho ta cũng như những gì mà ta đã chứng kiến Chúa làm trên đời sống của người khác.
Nếu bạn đang mắc bệnh này thì hãy mau mau điều trị theo toa này đi nhé. Đảm bảo lành 100% đấy.
Điều cuối cùng cần ‘nhấn’ trong phần ‘bình lựng’ hôm nay thuộc về chương 9. Chúa Giê-xu đã nêu ra những tiêu chí hết sức rõ ràng, đòi hỏi một sự cam kết thật sự đối với những người quyết định theo Ngài, tức là quyết định trở nên một môn đồ của của Ngài.
Nếu ai muốn theo Ta, phải từ bỏ chính mình, mỗi ngày vác thập tự giá mình mà theo Ta (9: 23)
“Vì nếu ai hổ thẹn về Ta và lời Ta thì Con Người sẽ hổ thẹn về người ấy khi Ngài ngự đến trong vinh quang của mình, của Cha và của các thiên sứ thánh” (9: 26)
“Ai đã cầm cày mà còn nhìn lại đằng sau thì không xứng hợp với vương quốc Đức Chúa Trời” (9: 62)
Căn cứ vào những tiêu chí trên đây thì bao nhiêu người trong chúng ta đã thật sự xứng đáng là môn đồ của của Chúa? Và bao nhiêu người trong chúng ta cần phải thay đổi, cần phải điều chỉnh đời mình để có thể theo đuổi sự cam kết của một môn đồ của Chúa Cứu Thế Giê-xu?