Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

CHIA NĂM

Giô-suê 13-17
Cuộc chinh phục xứ Canaan đã hoàn tất về phương diện chủ quyền, giờ là lúc chuyển sang giai đoạn chiếm hữu lãnh thổ đã chinh phục được. Và … “phần xứ phải đánh lấy hãy còn nhiều lắm” (13:1). Nhiệm vụ chiếm hữu này được giao cho từng chi tộc trong phần đất mà họ được chia.
Các địa danh toàn tiếng Tây, tiếng U, lạ huơ, lạ hoắc chiếm gần hết nội dung của năm chương Kinh Thánh hôm nay. Thế nhưng, nếu chầm chậm ngắm nghía thì cũng có khối điều để học đấy nhá.
Trước hết là chuyện chia đất.
Về nguyên tắc thì nhà nào đông con hơn sẽ được miếng to hơn (Dân số 26: 54), thế nhưng trên thực tế thì hình như không phải vậy. Thái độ của mỗi chi phái trong việc chiếm hữu lãnh thổ đã đóng vai trò khá quan trọng trong việc quyết định ‘miếng’ to hay ‘miếng’ bé. Nói theo ngôn ngữ Tân Ước là đất đai được chia theo “khả năng sinh lợi” của từng nhà đấy (Mathiơ 25: 14).
Thêm vào đấy, thì việc chia đất là do các vị lãnh đạo bốc thăm, nhưng sự tể trị của Chúa trong vấn đề này là không thể phủ nhận. Phần đất được chia cho từng chi phái đã nghiệm đúng lời chúc phúc mang tính tiên tri của Gia-cốp cũng như của Môi-se.
Chi phái Giu-đa chẳng hạn, phải chọn được đúng lá thăm đó, để định cư trên đúng phần đất đó, là phần đất của những địa danh nổi tiếng mà về sau Chúa Cứu Thế sẽ ra đời. Thật đúng là “Người ta rút thăm trong vạt áo, nhưng mọi quyết định đến từ Đức Giê-hô-va” (Châm Ngôn 16:33)
Đất trong xứ Hứa không chỉ dành cho người nam mà còn được chia cho cả những người nữ, những người nữ dám xin theo như lời hứa đã dành cho mình (17:3-6); Và đất Hứa được ban cho không căn cứ vào thành phần lý lịch con ông cháu cha như mấy ông con nhà Giô-sép (và cũng là đồng chi phái với thống soái Giô-suê) đã … ‘bé cái nhầm’ (17:14-18)
Có thể áp dụng mọi điều trên đây cho sản nghiệp thiêng liêng của chúng ta. Đó là ơn gọi, là sự kêu gọi hay sự ban cho của Đức Chúa Trời. Phần chúng ta là phải xin, phải khát nhưng quyết định thì thuộc về Chúa, Đấng “ban cho từng người tùy theo ý Ngài”, “cho ai nấy đều được ích chung” (1 Corinhto 12:11, 7).
Bài học tiếp theo là việc các chi phái không vâng lời Chúa cách triệt để trong việc chiếm hữu phần sản nghiệp của mình. Cụm từ thường xuyên được lập đi lập lại trong những chương này là “người … không đuổi được dân …”
Cả năm chi phái đã nhận được phần đất của mình ở 2 bên bờ sông Giô-đanh, nhưng họ hoặc là không đuổi hoặc là không đuổi được dân bản xứ, tức kẻ thù ra khỏi phần đất đó. Nếu căn cứ vào lời hứa của Chúa thì rõ ràng là họ KHÔNG MUỐN ĐUỔI chớ không phải là họ không thể đuổi. Chính xác hơn là các chi phái này KHÔNG MUỐN TIÊU DIỆT HOÀN TOÀN những kẻ thù còn sót lại trong xứ, chớ không phải là họ không thể.
Họ không muốn vì đám người kia còn có lợi cho họ. Vì lợi trước mắt nên họ đã bỏ ngoài tai mạng lịnh “diệt sạch” của Đức Chúa Trời. Về sau, chính đám dân sót này trở thành những ông chủ hà hiếp dân Y-sơ-ra-ên ngay chính tại những vùng đất mà Chúa đã ban cho họ.
Trong đời sống cá nhân của mình, có những kẻ thù nào mà Chúa đã định cho án tử hình, nhưng anh chị em còn tha mạng, còn “không đuổi” hay “không đuổi được” như các chi phái Y-sơ-ra-ên năm xưa đã từng chăng?
Cũng trong việc chiếm hữu sản nghiệp này thì bài học đức tin của Calep là đáng để cho chúng ta noi theo. Đức tin thì có lượng (lớn, bé) nhưng không hề có … tuổi. Tám lăm nào phải đã già. Tám lăm (mà) cậy Chúa (thì) vẫn là … thanh niên!
Là một trong hai lão tướng, một trong hai vị “khai quốc công thần” nhưng khi xứ sở đã được chinh phục rồi mà Calep vẫn chưa chịu nghỉ. Ông vẫn cứ chịu … chơi. Đúng là … già mà ham! He he.
Mà ông ham gì? – Không phải gái đẹp, không phải nhà to, không phải đất rộng, không phải địa vị cao chót vót, ngang ngữa với lãnh tụ Giô-suê. Ứ thèm mấy thứ đó.
Già, 85 rồi mà ông còn thèm … chinh chiến. Già cỡ đó rồi mà cụ còn khoái … ‘uýnh’ nhau. Mà phải ‘uýnh’ với đám khổng lồ Anakim mới thích, phải chiếm cho bằng được núi Hếp-rôn mới thôi.
Đúng là một tấm gương đáng noi theo cho muôn đời hậu thế. Cháy cho đến giây phút cuối cùng. Tuyệt vời.
Phần đất của Calep không do bốc thăm mà có như bao nhiêu người khác, mặc dầu ông có quyền hưởng như thế. Ông nắm lấy lời Chúa hứa cho riêng mình và hiện thực hóa nó bởi hành động đức tin của cá nhân. Đức tin của Calep nơi chính Đức Chúa Trời và Lời Hứa của Ngài đã đem lại cho ông sự can đảm, tính năng động, sức trẻ (dù đang ở tuổi cuối đời) và sự thành công.
Bạn thân mến, trong Lời của Chúa, trong lối sống đạo mỗi ngày, trong xứ “hầu việc Đấng Christ” còn có rất nhiều lãnh thổ cần phải chiếm hữu. Chúa đang thúc giục mỗi một chúng ta.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét