Thứ Hai, 13 tháng 4, 2015

NGÀY TÀN CỦA GIU-ĐA

2 Các Vua 22-25
Người không chịu học những bài học từ lịch sử là người đã dành sẵn chính mình để trôi vào ‘vết xe đổ’ của người đi trước, và Giu-đa không phải là ngoại lệ. Mặc dù, vương quốc phía Bắc đã bị hình phạt lưu đày biệt xứ, nhưng vương quốc phía Nam vẫn cứ … ‘vũ như cẩn’ trong việc thờ hình tượng ngoại giáo.
Vị vua trẻ và đồng thời là vị vua tốt cuối cùng Giô-sia đã thực hiện những nỗ lực cuối cùng, nhằm đem cả dân tộc trở lại với Đức Chúa Trời. Chàng đã tái xác lập vị trí đúng đắn cho cuốn Sách Luật Pháp bị thất lạc lâu ngày và tiến hành một cuộc cải cách sâu rộng.
Thế là tất tần tật, tuốt tuồn tuột những gì liên quan đến hình tượng, đến tín ngưỡng ngoại giáo trên toàn cõi Giu-đa và cả phần đất vốn thuộc vương quốc phía Bắc đều bị Giô-suê cho … ‘đào tận gốc, trốc tận rễ’. Đốt sạch, phá sạch, nhưng không giết sạch nha. Mấy tay tế sư ngoại giáo này chỉ bị đuổi chớ không bị giết như tiên tri Ê-li đã từng (23: 5)
Hãy để ý đến chân lý này: nơi đâu Lời Chúa được tìm thấy, được thật sự tôn trọng, được đọc, được truyền bá, thì nơi đó chắc chắn sự phấn hưng sẽ xảy ra. Lịch sử của dân sự Chúa trong Kinh Thánh, cũng như qua các thời kỳ của hội thánh luôn xác chứng chân lý này. Chân lý này luôn được nghiệm đúng trong đời sống cá nhân cũng như trong hội thánh, hay tầm mức cả quốc gia.
Thế nhưng, dù cho Giô-sia có thể bắt thần dân của mình thay đổi hành vi song chỉ có một tấm lòng ăn năn thật sự mới có thể thay đổi thái độ bất kính và lòng đam mê lạc thú, tức là cội rễ của mọi nan đề. Chính vì thế mà vừa khi Giô-sia qua đời, con cháu của ông liền … ‘lối cũ ta về’. Kết cuộc, cánh màn đen khép lại đối với vương quốc Giu-đa, khi đại quân Babilon xô ngã tường thành, nhà cửa và Đền Thờ một thời vang bóng của đô thành Giê-ru-sa-lem.
Khá nhớ rằng, Lời Chúa “có ích cho việc bẻ trách” hay lên án, nhưng chỉ có bạn mới có thể tự cam kết làm theo (hay không làm theo) ý Chúa mà thôi.
Những chương cuối cùng của sách Các Vua thứ nhì là bức tranh về một cuộc đời bị loại bỏ. Bốn vị vua kế tiếp theo sau Giô-sia, đã ngẫu nhiên bắt cặp đôi trong điệu nhảy tango kỳ lạ với nhịp 3/11 – 3/11, tức 3 tháng/11 năm – 3 tháng/11 năm (23: 31, 36; 24: 8, 18).
Số phận của dân tộc Y-sơ-ra-ên giống y chang như đời sống của mỗi một Cơ-đốc nhân, tức là người tin thờ Chúa. Để khai phóng tất cả tiềm năng và để trở nên người mà Chúa muốn cho chúng ta trở thành, mỗi chúng ta cần phải xây dựng đời sống cá nhân của mình trên chính nền đã lập bởi Đức Chúa Giê-xu Christ, chớ không phải trên nền tảng được lập chỉ với gỗ, cỏ khô, rơm rạ.
Những ai mà không có một tấm lòng thật sự đầu phục Chúa, tức là những ai mà sâu xa trong lòng không sẵn sàng vâng theo sự thúc giục của Đức Thánh Linh – dù bề ngoài có thể rất chi là vâng lời, rất chi là sùng đạo đi nữa – thì người ấy cũng sẽ dần dần chìm đắm, ngày một lún sâu thêm trong hư bại mà thôi. Đền thờ lòng, tức tâm linh của người sẽ ngày càng trở nên tối tăm và ô uế. Cuối cùng, sự hung ác và phản loạn sẽ được thiết lập. Rồi kết cuộc, cá nhân ấy sẽ bị thiêu hủy và tàn phá.
Sứ đồ Phao-lô cảnh báo rằng, công việc của mỗi người chúng ta sẽ phải chịu kiểm nghiệm bởi lửa. Gỗ, cỏ khô, rơm rạ sẽ bị đốt cháy, còn người tín hữu sẽ được cứu “nhưng dường như qua lửa” (1 Corinhto 3: 13-15). Con người chúng ta luôn có xu hướng dễ bị … ‘đậu phụng’ đường, (tức lạc đường đấy nhá. He he). Chúng ta thường có xu hướng quên Chúa, Đấng mình tin yêu. Thế nhưng, trong sự thương xót của mình, Đức Chúa Trời liên tục làm đứt đoạn lối sống khinh suất của chúng ta nhằm lôi kéo sự chú ý của chúng ta vào những vấn đề thực tiễn của đời sống, ngõ hầu cứu chúng ta khỏi những đường hướng ngoan cố và bướng bỉnh của mình.
Giống như hai vương quốc Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, chúng ta được tự do bỏ qua lời mời gọi của Chúa. Chúng ta có quyền không vâng lời. Chúng ta được toàn quyền hủy bỏ đời sống của chính mình.
Thế nhưng, nếu như thế, thì sẽ có một ngày, chúng ta sẽ phải ứng hầu cách trần trụi và không một lời bào chữa trước Đấng yêu chúng ta và đã phó chính mình Ngài vì chúng ta. Khi đó, chúng ta buộc phải quỳ gối và xưng nhận rằng mình đã xua đuổi Chúa ra khỏi đền thờ lòng của mình và tước đoạt quyền của Ngài được ngự trong nơi thánh. Trong ngày đó, nói như sứ đồ Giăng, thì chúng ta sẽ phải xấu hổ khi Ngài ngự đến.
Nguyện xin Chúa là Đấng ban những bài học trong sách lịch sử này ngự vào ngai của Ngài nơi lòng của mỗi chúng ta và nguyện những bài học lịch sử này thay đổi đời sống mỗi chúng ta.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét