Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

NHẬN NGÔI TỪ CHÚA

1 Các Vua 1-4
Sách Các Vua thứ 1 là một câu chuyện sống động về việc “Mất Nước Vì Đâu?” (Nhớ rằng, “nước” ở đây là vương quốc, là quốc gia chớ không phải nước sinh hoạt đang chuẩn bị vào mùa cắt cúp theo điệu xì-lau rốc đâu nha). Chúng ta có thể nhìn thấy chính mình trong những câu chuyện và những cuộc đời trong cuốn thánh sử này. Sách này cũng hàm chứa bí quyết để quản trị cách thành công, như một vị vua, trong đời sống cá nhân. Bí quyết đó là học biết đầu phục thẩm quyền của Chúa.
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay giới thiệu cho chúng ta người kế vị chính thức của vua Đa-vít. Salomon – người được Đức Chúa Trời chọn làm lãnh đạo dân Ngài trong giai đoạn mới, bất chấp hôn nhân của cha mẹ chàng (Đa-vít – Bát-sê-ba) không mấy đẹp lòng Chúa.
Trong cái nhìn của con người thì hoàng tử Adonigia hội đủ mọi điều kiện để lên ngôi kế vị vua cha. Là con trai lớn nhất của Đa-vít lúc bấy giờ (hai người anh là Amnon và Apsalom đã chết), đẹp (giống cha mà), được quân đội và lãnh đạo tinh thần ủng hộ, nên Adonigia không ngần ngại mà tuyên bố: “Ta sẽ làm vua” (1: 5).
Tuy nhiên, nếu so với ông anh trai Apsalom thì Anidogia đúng là … ‘anh ni đồ giả’. Không điểm nào có thể so với ông anh, ngoài cái việc chơi xe … ngựa phân khối lớn làm ồn ào quanh đường phố thủ đô, khè thiên hạ. Ông anh cao thủ là thế mà còn ‘đai’ thẳng cẳng, vậy mà ông em chẳng thèm thuộc bài mới đau. Đau hơn nữa là tướng Giô-áp, người từng diệt kẻ nghịch tử Apsalom xưa, giờ lại đi ủng hộ nghịch tử Anidogia.
Thế mới hay, dù hội đủ mọi tiêu chuẩn để làm vua, dù được mọi người ủng hộ để làm vua nhưng nếu Chúa không ủng hộ thì … có cũng như không.
Trong việc làm sai trật của Anidogia lúc bấy giờ cũng như Apsalom trước đó có phần đóng góp không nhỏ của vua Đa-vít. Ông không hề quở trách hay can gián con mình trong những việc làm sai trật (1: 6).
Đọc sách Các Vua ta sẽ được thấy cận cảnh những sinh hoạt của hoàng gia, những âm mưu, những toan tính kín giấu trong hoàng cung không khác chi những tình tiết trong các bộ phim kiếm hiệp, cổ trang Trung Quốc, Hàn Quốc cả. Rất dễ để chúng ta buông một câu cộc lốc: “vua mà, đâu chả thế”.
Thế nhưng, đừng bao giờ quên rằng đây là những vị vua của dân sự Chúa, tức là những người lãnh đạo của dân sự Đức Chúa Trời. Họ được đòi hỏi phải xử sự KHÁC ĐỜI, chớ không thể GIỐNG ĐỜI. Tiếc thay, khi đã được đứng vào đỉnh cao quyền lực thì xu hướng giống đời lại thắng thế trong phần lớn các vị vua của dân Y-sơ-ra-ên xưa, và không loại trừ trong hàng ngũ lãnh đạo hội thánh ngày nay.
Salomon kế vị ngôi báu trong một bối cảnh vô cùng khẩn cấp: đảo chính đang chực chờ. Thế nhưng, mọi sự đã được giải quyết cách êm thấm. Lần lượt, chàng giải quyết từng việc ‘tồn đọng’ một mà phụ vương để lại cách rất dứt khoát. Từng ‘em’ một trong bộ tham mưu toan đảo chánh bị loại trừ. Bắt đầu là Anidogia, Abitha, rồi Giô-áp và cuối cùng là lão Si-mê-i. (Đã si mê rồi thì i hay a gì cũng chết). Rõ khổ
Từ câu 16 của chương 3 cho đến hết chương 4 (câu 34) câu chuyện tập trung mô tả sự khôn ngoan của Salomon. Khôn ngoan trong việc xử án, khôn ngoan trong việc quản lý đất nước qua việc lập ‘nội các’, phân công ‘cán bộ’ đứng cánh các địa hạt để thu thuế. Salomon thật là một nhà kỹ trị đại tài.
Tuy nhiên, cũng ngay trong những chương này Kinh Thánh cũng đã bắt đầu hé lộ những ‘gót chân Asin’, tức những điểm yếu chết người của vị vua quá đỗi khôn ngoan này.
“Sa-lô-môn kết thân với Pha-ra-ôn, vua Ai Cập, và cưới con gái của Pha-ra-ôn. ... Tuy nhiên, dân chúng vẫn còn dâng sinh tế trên các nơi cao, vì cho đến bấy giờ chưa có đền thờ nào được xây cất cho danh Đức Giê-hô-va. Sa-lô-môn kính yêu Đức Giê-hô-va nên bước đi theo các luật lệ của Đa-vít, cha mình. Tuy nhiên, vua vẫn còn dâng sinh tế và đốt hương trên các nơi cao” (3: 1-3)
Cưới vợ ngoại và thờ phượng Chúa sai địa điểm quy định, tức không phải tại Lều Tạm ở Giê-ru-sa-lem. Đúng là có khôn mà hổng có 'ngoan'.
Lý do tuyển thêm hoa hậu Ai-cập vào ‘bộ sưu tập’ vợ của Salomon là gì? – Vì yêu hay vì liên minh quân sự chính trị, tức là bảo đảm an ninh cho quốc gia. Dù gì thì cũng đã phạm luật rồi (Phục Truyền 17: 14-17) và như thế lòng người bắt đầu đi tìm sự bảo đảm nơi con người thay vì nơi Chúa.
Còn tại sao cứ phải lên Gabaon để thờ phượng Chúa? – Vì …, tại …, bởi … ‘người ta sao, mình vậy’. Thế thôi. Nhưng mà, chẳng phải tại Gabaon Chúa đã hiện ra với Salomon đó sao? Vâng, Chúa đã tỏ mình Ngài cho vua trong … chiêm bao. Nhớ nha. Trong chiêm bao, chớ không phải tại nơi thờ phượng.
Hãy chú ý cụm từ “tuy nhiên” trong 3 câu Kinh Thánh của chương 3 được trích dẫn ở trên. Những việc làm đi đằng sau “tuy nhiên” ấy không có hàm ý khen, hay đẹp lòng Chúa đâu nha.
Người khôn nhưng không phải chuyện gì cũng khôn. Ít nhất là trong trường hợp của Salomon. Ông rất giống bố mình trong ‘đường’ tình duyên, nhưng lại không hưởng được cái gen thờ phượng Chúa hết lòng như bố. Do đó, có người đã gọi Salomon là vị vua chỉ có nữa phần … lòng cho Chúa, trong khi vua cha Đa-vít thì có … trọn lòng và vua Sau-lơ thì nỏ có lòng.
Mỗi một chúng ta là một vị vua trong đời sống cá nhân của chính mình, và đối với một số người thì còn cả trong gia đình của họ nữa. Salomon đã cầu xin Chúa sự khôn ngoan để “điều hành việc nước” nhưng lại không tìm cầu sự khôn ngoan của Ngài để ‘điều hành việc nhà’ và ‘quản trị đời sống cá nhân’.
Phải chăng ngày nay chúng ta cũng đang lập lại đúng sai phạm này: chỉ cầu ‘khôn’ để lo chuyện ‘người’, chuyện đại sự quốc gia, còn chuyện riêng của mình, chuyện trong gia đình riêng của mình thì ‘lú’ thấy thương luôn?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét