Thánh Thi 90-97
Thánh Thi tập IV – tương ứng với sách Dân Số ký –
được bắt đầu với Thánh Thi cổ nhất, là lời chứng của Môi-se về đức tin nơi Đức
Chúa Trời hằng sống (TT 90). Dân sự Chúa tìm được nơi ẩn náu (TT 91) và sự vui
mừng (TT 92) trong chính Đức Chúa Trời, Đấng cai trị trên tất cả (TT 93) và báo
thù những kẻ làm ác đối với dân sự Ngài (TT 94). Muôn dân được mời gọi đến thờ
phượng (TT 95), tôn vinh (TT 96) và cảm tạ cách vui mừng Đức Chúa Trời vĩ đại
vô song của Y-sơ-ra-ên (TT 97).
8 bài thơ thánh hôm nay rõ ràng là không còn mang
tính chất cầu nguyện như những Thánh Thi trước mà chúng ta đã đọc. Tất cả đều
là những lời tuyên bố, tập trung vào Đức Chúa Trời. Cả 8 đều mời gọi mọi người
– trực tiếp hoặc gián tiếp – đến thờ phượng Đức Chúa Trời duy nhất, vì chỉ
trong Ngài người ta mới thật sự được bình an, mới thật sự được hạnh phúc. Nói
cách khác, chỉ có những người biết thờ phượng Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mới
thật sự sống cho ra sống. Chỉ có họ mới có được một đời sống thật sự có ý nghĩa
mà thôi.
Hai Thánh Thi đầu tiên (90-91) rất, rất quen thuộc
với những … cựu tín đồ. Vì răng? – ‘Nó’ hay quá, sâu sắc quá, thâm thúy quá.
Theo như người ta tin thì Môi-se cảm tác nên Thánh Thi 90 trong những ngày …
hành sa mạc. Chứng kiến đến 600.000 người Y-sơ-ra-ên … lăn đùng ra chết vì vô
tín, ông nhận thấy đời người ngắn ngủi, mỏng manh dường bao (90: 5-10).
Với điều kiện sống trong sa mạc – hình phạt dành
cho đời vô tín – thì ‘em’ nào có thọ lắm cũng chỉ đến 80 thôi. Tám mươi năm
cuộc đời mà so với Đức Chúa Trời hằng sống, tức hằng có hằng còn đời đời thì
đúng là chỉ “một chớp mắt” mà thôi.
Ngắn ngủi quá đúng không? Thế thì ta phải sử dụng
“mấy mươi năm cuộc đời” này như thế nào cho có ích đây? Ta có phải yêu cuồng,
sống vội – nhất là 20 năm đầu – như nhạc sĩ Y Vân kêu gào trong “60 Năm Cuộc
Đời” trước khi “sầu vương cao vời vợi” của mấy chục năm cuối ập đến không?
Không. Chắc chắn là không.
Vì đời người – dù có hưởng hết chuẩn Trời định là
120 tuổi – thì cũng là quá ngắn ngủi. Do đó, hãy biết “đếm các ngày”, tức là
biết quý trọng, biết chắc chiu từng ngày một trong đời sống của mình.
Nhưng mà quý trọng, chắc chiu mỗi một ngày nhằm mục
đích gì?
Nôm na ri nè: Chúa tạo dựng hay sinh mỗi một chúng
ta trên đời là có một mục đích cụ thể. Và Chúa ban cho mỗi một người chúng ta
một khoảng thời gian (số tuổi) cần thiết để hoàn thành mục đích ấy. Nếu phung
phí hay sử dụng thời giờ Chúa cho (tuổi đời) không hiệu quả thì chắc chắn là
chúng ta không thể hoàn thành mục đích trước khi … hết giờ.
Đó chính là lý do mà chúng ta cần phải biết “đếm
thời gian”. Mà để biết đếm được thời gian, chúng ta cần phải học. “Cầu
xin Chúa dạy chúng con biết đếm các ngày chúng con. Hầu cho chúng con được lòng
khôn ngoan” (90: 14). Điều này có nghĩa là xin Chúa dạy mình cách sử
dụng thời giờ mỗi ngày cách khôn ngoan, theo ý Chúa.
Hỡi các bạn trẻ, ngày của bạn không rộng, tháng của
bạn không dài như người ta vẫn thường nói đâu. Ngược lại, nó ngắn lắm đó.
Bạn có đang tận dụng thời giờ hiện có để chuẩn bị
mình cho tương lai, chẳng hạn như học thêm một khóa huấn luyện, một ngoại ngữ,
một nghề, một kỷ năng quản lý doanh nghiệp, …? Những việc mà bạn đang tiêu tốn
thời giờ để tham gia, để thực hiện có làm cho bạn đến gần Chúa hơn hay đem bạn
xa Chúa hơn?
Liệu mỗi một chúng ta có dám đến trước Chúa mỗi
ngày, trình dâng những công việc của mình, từ lớn đến bé, từ trong nhà ra đến …
xã hội bằng lời cầu nguyện mà Môi-se đã sử dụng khi kết thúc Thánh Thi 90
không?
“Nguyện
công việc của Chúa bày tỏ ra cho các đầy tớ Chúa,
Và
vinh quang Ngài chói sáng trên con cái họ!
Nguyện
ơn Chúa là Đức Chúa Trời chúng con giáng trên chúng con;
Cầu
Chúa lập cho vững công việc của tay chúng con;
Phải,
xin lập cho vững công việc của tay chúng con.”
Nguyện xin Chúa nhân từ đem mỗi một chúng ta vào
trong sự hiện diện của Ngài và giữ chúng ta ở đó luôn luôn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét