Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

VU CÁO MẦN RĂNG?

Thánh Thi 107-110
Bốn bài thơ mở đầu cho Thánh Thi tập V hôm nay mang đủ cung bậc của sự ngợi khen và cảm tạ. Bắt đầu là lời kêu gọi những ai được Chúa giải cứu khỏi cơn hoạn nạn hãy cất tiếng cảm tạ Ngài (TT 107); Tiếp theo, là lời ca khen của Đa-vít vì Chúa giúp ông chống lại kẻ thù (TT 108); Sau đó là tiếng kêu van của Đa-vít nài xin Chúa quất thẳng tay vào những kẻ đang vu khống ông (TT 109). Song cho dù kẻ thù của mình có được thành công hay bị hình phạt cấp kỳ thì Đa-vít vẫn biết rằng tương lai chắc chắn nằm trong tay của Chúa, Đấng cai trị công bình và là Đấng sẽ toàn thắng vĩnh viễn (TT 110).
Trong cơn gian truân họ cầu khẩn CHÚA
Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh khốn cùng.
Nguyện họ cảm tạ CHÚA vì tình yêu thương kiên trì của Ngài,
Vì các việc diệu kỳ Ngài đã làm cho con cái loài người;
Hai câu thơ trên đây được lập đi lập lại liên tục trong Thánh Thi 107 một cách rất có … ‘ý đồ’. He he. Câu đầu chỉ ra nguyên tắc bất di bất dịch: “có kêu, có cứu”, “còn kêu, còn cứu” hay “ai xin thì được”, bất kể kẻ kêu đang ở trong hoàn cảnh nào, và nguyên nhân nào khiến ‘hắn’ rơi vào hoàn cảnh đấy.
Dù là hắn thuộc kẻ bị … ‘đậu phụng’ (lạc) đường (nguyên nhân chi cũng chẳng chấp), dù là hắn đang bị đói, bị khát, bị tù, bị tội vì … ‘cương’ với Chúa, hay là hắn đang bị … bác sĩ chê vì mê đường ác, hoặc hắn chỉ là lương dân đi biển nhưng gặp phải … sóng thần. Tất tần tật, không phân biệt ai hết. Miễn là ai đó còn biết kêu xin cùng Chúa.
Câu tiếp theo chỉ ra thái độ cần phải có đối với những người từng chịu ơn Chúa. Đó là CẢM TẠ CHÚA, là BIẾT ƠN, là NHỚ ƠN, là GHI ƠN hay TRI ÂN Chúa. Mà ngẫm cho kỹ thì có ai từng sống trên đời này mà không chịu ơn hay thọ ơn của Đức Chúa Trời đâu. Đúng không? Thế cho nên mở đầu Thánh Thi này tác giả đã … gọi một phát là đầy đủ tất cả, không thoát một ai
Hãy cảm tạ Đức Giê-hô-va vì Ngài là thiện;
Sự nhân từ Ngài còn đến đời đời.
Những người Đức Giê-hô-va đã cứu chuộc khỏi tay kẻ thù
Hãy nói như vậy;
Tức là những người Ngài đã tập hợp từ các xứ;
Từ phương đông và phương tây,
Phương bắc và phương nam. (107: 1-3)
Nay quay sang bài thơ thánh kêu gọi … trả thù. Vâng. Chính xác là như thế. Thánh Thi 109 là một trong số 10 bài thơ “nguyền rủa” như thế (Chín ‘em’ còn lại là đây: 7, 35, 55, 58, 59, 69, 79, 137 và 139). Đó là lý do mà có đến hơn 20 câu trong Thánh Thi này, Đa-vít dùng để rủa ‘tụi nó’ … xối xả luôn.
Anh chị em sẽ phản ứng thế nào khi bị buộc tội cách oan ức và bị vu khống cách ác độc? Đa-vít đã đáp trả với những lời lẽ mà nghe không giống chút nào với “giọng ca ngọt ngào của Y-sơ-ra-ên” cả. Chính vì thế mà nhiều nhà giải kinh đã cho rằng, ngôn từ trong Thánh Thi này là của những kẻ vu khống Đa-vít chớ không phải của chính ông.
Song thật ra, Đa-vít là … chính chủ đấy. Ông đã rất nóng lòng bênh vực đức công chính của Đức Chúa Trời bất cứ nơi đâu điều đó bị tấn công. Những ngôn từ gay gắt của ông đã bày tỏ lòng căm thù của ông đối với tội lỗi. Và trong sự căm phẫn của mình, Đa-vít kêu xin sự đoán phạt nhanh chóng, cấp kỳ của Chúa đối với điều ác.
Thế nhưng, câu hỏi còn lại là: ta sẽ xử lý như thế nào mỗi khi bị vu khống? Lời khuyên của Đa-vít là thế này: Hãy tìm kiếm sự giúp đỡ của Chúa và để Ngài minh oan cho chúng ta (109: 26-27); Hãy để cho kẻ thù tự rước lấy sỉ nhục, xấu hổ thay vì ta cố sức làm điều đấy (c. 29); và hãy tiếp tục ngợi khen Chúa qua suốt cơn thử thách của mình (c. 30)
Kết cuộc lại thì trong mọi hoàn cảnh – dù thuận cảnh hay nghịch cảnh – thái độ cần có của người tin thờ Chúa chỉ tóm lại có hai từ thôi: ngợi khen và cảm tạ Chúa.
“Hãy dùng thi thiên, thánh ca, và những linh khúc mà đối đáp với nhau; hãy hết lòng ca hát, chúc tụng Chúa. Trong mọi việc, hãy luôn nhân danh Chúa chúng ta là Đức Chúa Jêsus Christ mà dâng lời cảm tạ Đức Chúa Trời, là Cha.” (Epheso 5: 19-20)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét