Hagai
1-2
Ha-gai,
Khác-gai, hay A-ghê là những cách phiên âm sang tiếng Việt tên của một trong ba
vị tiên tri ‘bé’ của Chúa, thời kỳ hậu lưu đày. Đây là thời kỳ mà dân Chúa lần
lượt được hồi hương sau 70 năm bị lưu đày nơi xứ … ‘lọa’.
Theo lịnh vua
Siru, dân Chúa được về lại cố hương, tái thiết đất nước, mà trước hết là Đền
Thờ Chúa tại thủ đô Jerusalem. Thời gian đầu thì rất chi là … hồ hởi và vô
cùng, phấn khởi. Bàn thờ Chúa được tái lập trước hết, rồi đến nền móng của Đền
Thờ. Thế nhưng, mọi sự đâu có yên lành mãi như thế. Chống đối, ngăn trở, … đủ
thứ chuyện nổi lên làm … nản lòng chiến sĩ và thế là … tịt luôn cho đến những
15 năm có lẻ. Và rồi từ trong hoàn cảnh ấy có hai ‘chuẩn men’, một già một trẻ,
là Ha-gai và Xa-cha-ri, được Chúa dấy lên để làm công tác đả thông tư tưởng cho
quần chúng nhân dân.
(Muốn biết thêm
chi tiết xin vui lòng … đọc lại Ê-xơ-ra từ chương 3 qua chương 6. He he)
Trong vòng 4
tháng, Ha-gai ‘quất’ 4 bài giảng. Tháng 6 một bài, tháng 7 một bài, tháng 8 …
nghỉ hè, tháng 9 giảng bù: 2 bài. Hoàn thành nhiệm vụ!
Mỗi bài giảng
của Ha-gai liên quan đến một lý do cụ thể mà dân Chúa đưa ra để … ngưng hoặc
trì hoãn thi công.
Đầu tiên, là
việc dân Chúa bảo: “Chưa đến lúc xây lại đền thờ Đức Giê-hô-va” (1: 2). Theo họ
thì có lẽ, đã có sự nhầm lẫn trong việc tính toán về thời điểm 70 năm rồi. Nếu
không thì sao lại có chuyện chống đối, cản trở lắm thế.
Trả lời: Nhầm
sao các ông các bà lại hồi hương được? Chưa đến lúc mà các ông các bà lại xây
nhà tầng, trần ốp ván cho mình được à? Xem lại đi nhá.
Lý do mà dân
Chúa xưa đưa ra sao nghe quen quen, đúng không? “Dạ, em … bận quá Mục sư ạ. …
Vâng, em biết chớ nhưng … đúng là không có thì giờ để đọc, không lấy đâu ra thì
giờ để cầu nguyện. Vâng, …”
Ai cũng bận rộn,
không có thì giờ cho Chúa, cho Lời Chúa, cho công việc Chúa. Thế nhưng, người
ta luôn có thời giờ để xem phim, để xem bóng đá, để ăn uống, mua sắm, để gặp gỡ
bạn bè, …
Nhiều người mong
rằng khi nào nơi ở ổn định, công việc ổn định, thu nhập ổn định, con cái ổn
định, … thì sẽ … trung tín đi nhóm, sẽ tham gia công việc Chúa. Thế nhưng, họ
đâu biết rằng, ngày ấy không bao giờ đến. Tại sao? – Vì Chúa phán … “như đinh
đóng cột” ri nè:
“Các ngươi gieo nhiều mà gặt ít, ăn mà không no, uống
mà không đã khát, mặc mà không ấm; và kẻ làm thuê thì đựng tiền công mình trong
túi lủng … Các ngươi trông đợi nhiều mà được ít; những gì các ngươi đem vào nhà
thì Ta đã thổi lên trên. Bởi thế, vì các ngươi mà trời giữ lại sương móc, và
đất cũng giữ lại hoa màu. Ta đã gọi cơn hạn hán đến trên đất, trên núi non,
trên ngũ cốc, trên rượu mới, trên dầu, trên sản vật do đất sinh ra, trên người,
trên súc vật, và trên mọi việc do tay làm ra” (1: 6, 9-11)
Không có gì sai
trong việc xây nhà cho mình, nhưng dân Chúa đã phạm sai lầm khi đặt sai thứ tự
ưu tiên. Đền Thờ - nơi ngự của Chúa – trong thời nay chính là người tin thờ
Chúa, về phương diện cá nhân và về phương diện tập thể là Hội Thánh Chúa. Nhớ
là Hội Thánh (những con người) chớ không phải nhà thờ (cơ sở vật chất) đâu nha.
Thế thì, anh chị
em yêu dấu của tôi ơi, hiện thứ tự ưu tiên của anh chị em là gì: nhà của Cha
hay nhà của riêng ta, công việc của Cha hay công việc của riêng ta? Anh chị em
đang dành ưu tiên một cho nơi ngự đời đời của Chúa, tức con người bề trong hay
là cho con người bề ngoài với những nhu cầu vật chất và những ham thích thuộc
về trần thế mà thôi?
Bài giảng thừ 2
(2: 1-9) liên quan đến việc các cụ … ‘già xưa’ gièm chê công việc tái thiết sau
một tháng 21 ngày tái khởi công.
“Giời ơi, thế này
mà gọi là Đền Thờ sao? Ngày xưa ấy à, ta nói … bạc vàng, châu báu rực rỡ. Đền
Thờ thế mới là Đền Thờ chớ, ai lại thế này. Hỏng, hỏng bét. Thôi, đừng phí công
vô ích …”
Trả lời: Kiểu đó
… xưa rồi Diễm. Vinh quang mỗi thời một khác. Đừng có ở đó mà mong “bao giờ cho
đến … ngày xưa” nhá. Cứ tiếp tục công việc đi. Rồi xem, “vinh quang sau nầy của
đền thờ sẽ lớn hơn vinh quang trước kia. Ta sẽ ban bình an cho nơi nầy” (2: 9)
Cứ mỗi khi dân
sự nao sờn, chùn tay thì Lời của Chúa lại đến để đả thông tư tưởng, để đem lại
sự khích lệ. Và cứ mỗi lần được đả thông, được khích lệ là toàn quan, toàn dân
lại tiếp tục … vào cuộc chiến đấu.
Hai tháng sau,
lại một lần nữa việc thi công bị đình trệ. Lý do của lần này là tại sao Chúa
hứa ban phước cho dân xây dựng chúng tôi, nhưng … đến giờ có thấy chi mô nà (2:
10-19).
Nói cách khác,
dân sự Chúa đã mất kiên nhẫn. Họ muốn có kết quả tức thì, họ muốn được Chúa
thưởng nóng ngay lập tức. Cái cảnh này sao cũng thấy quen quá đúng không?
Lần này, theo
lịnh Chúa, tiên tri Ha-gai phải viện dẫn đến luật: ‘lây nhiễm’ (2: 12-13). Theo
đó, ‘thánh’ thì không lây, nhưng uế thì lây. Giống như một đứa trẻ bị ốm không
thể được khỏe nhờ chạm đến đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng ngược lại đứa mạnh có thể
bị ốm khi chạm đến đứa ốm.
“Vâng, đúng là
các ngươi đã về lại đất Thánh rồi; đúng là các ông các bà đang làm công việc
thánh nhưng … hãy xem lại mình đi. Uế hay thánh? Hãy điều chỉnh lại tình trạng
của tấm lòng mình đi nha. Làm công việc Chúa vì mến Chúa, vì quý Chúa, chớ
không phải vì … phước Chúa đâu nha”.
Hỏi nhỏ nha:
những gì mà anh chị em đang làm cho Chúa trong những ngày vừa qua, kể cả … đọc
Kinh Thánh và cầu nguyện là vì cái gì dzậy?
Cuối cùng, là
bài giảng dành cho Xô-rô-ba-bên, người lãnh đạo của dân Chúa lúc bấy giờ. Tiếng
là đầu lĩnh, là tổng trấn nhưng vẫn phải ở dưới ách cai trị của người Babilon.
Tiếng là đã thoát kiếp lưu đày, được về lại quê hương, nhưng ngoài đường ngựa
xe, lính Babilon vẫn nhan nhản ra đấy, thì tự do cái nỗi gì.
“Yên tâm đi.
Chương trình của Ta sẽ đảo ngược mọi trật tự mà hiện con đang thấy. Trong ngày
ấy, Ta sẽ chọn con làm đầy tớ Ta!”
Lời tiên tri
này, tuy đem lại sự khích lệ … nóng cho Xô-rô-ba-bên, nhưng việc ứng nghiệm
thật sự của nó thì mãi về sau này trong hậu tự của ông là Giê-xu, người Nazaret
cơ. Nguyên tắc “xa-gần” đấy, nhớ không?
Bạn thân mến,
những sứ điệp của tiên tri Ha-gai hôm nay có nói gì với chính bạn không? Và bạn
có sẵn sàng “để tâm suy xét đường lối của mình” trước mặt Chúa ngay thì giờ này
không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét