Xachari 7-8
Sau khi trình chiếu một loạt tám sự
hiện thấy liên quan đến … ngày mai tươi sáng, Xachari chuyển sang ‘chơi … nhạc
sống’. Bài đầu tiên có tựa đề “Có Cần Kiêng Không?”
Số là trong quá trình lịch sử đau
buồn của mình, dân Israel đã phải chứng kiến những biến cố kinh hoàng, không
thể nào quên, liên quan đến sự sụp đổ của Jerusalem. Và rồi có 4 thời điểm được
chọn để ‘than khóc hằng năm’. Đó là các ngày: 7/4 – Jerusalem bị chiếm
(Giê-rê-mi 52: 6-30); 9/5 – Jerusalem bị đốt, Đền Thờ bị phá (2 Vua 25: 2-10);
3/7 – Tổng trấn Ghê-đa-lia bị ám sát và 80 người bị sát hại (Giê-rê-mi 41:
1-10); và 10/10 – Nê-bu-cát-nết-sa bắt đầu bao vây và tấn công Jeruslem.
Suốt 70 năm ròng rã, cứ đến những
ngày này thì người Israel ở khắp mọi nơi đều nhóm nhau lại để kiêng ăn cầu
nguyện. Nhưng giờ đây, gần 20 năm dân Chúa được về lại quê hương rồi, Đền Thờ
đang trong tiến trình tái thiết, cũng sắp xong đến nơi rồi. Thế thì, liệu những
ngày kiêng ăn ‘khóc cho người nằm xuống’ kia, mà nhất là ngày trong tháng 5, có
còn cần thiết không?
Đấy bối cảnh của câu chuyện trong
chương 7 hôm nay là như rứa.
Người ta thắc mắc và tìm gặp những người
có trách nhiệm: thầy tế lễ và tiên tri để được giải đáp. Nói cách khác, họ đã
biết gõ đúng cửa.
Chúa không bảo họ rằng thì là kiêng
ăn đã hết thời, hay không cần thiết phải kiêng ăn nữa. Chúa chỉ hỏi họ: các
ngươi kiêng ăn nhằm mục đích gì: tìm kiếm Chúa hay giữ “ngày tưởng niệm”?
Kiêng ăn cầu nguyện đúng nghĩa, dù là
nhân dịp gì đi nữa, thì mục đích chính vẫn là “hạ lòng ăn năn, tìm kiếm Chúa”.
Còn nếu kiêng ăn, dù là kiêng đến 40 ngày đi nữa, mà chỉ có hình thức bề ngoài
thì đến “Chúa còn phải lấy làm mệt mà gánh lấy” chớ nói gì
đến con người chúng ta. Kiêng ăn mà chỉ có miệng ‘kiêng’ mà lòng ‘kiêu’ thì
phước chắc là không, nhưng họa chắc là … dư.
“Ta đã làm tan tác chúng nó như bởi
một cơn gió lốc trong khắp các nước mà chúng nó chưa từng biết; vậy đất đã trở
nên hoang vu sau chúng nó, đến nỗi không ai trải qua hoặc trở về; vì chúng nó
đã làm cho đất vui thích thành ra hoang vu.” (1: 14)
Thế thì, hãy xem lại động cơ của mình
khi kiêng ăn anh chị em nhé. Khá nhớ rằng, kiêng ăn không làm thay đổi Chúa,
kiêng ăn chỉ thay đổi chính chúng ta mà thôi.
Kiêng ăn mà vẫn chứng nào tật ấy;
kiêng ăn mà vẫn kiện, vẫn tố, vẫn thưa nhau trước Chúa; kiêng ăn mà vẫn báo
chí, phim ảnh, tơ-nét tơ-niếc, … như mọi ngày thì đó là ép xác, là nhịn đói chớ
kiêng khem cái nỗi gì. Răng mà phải đóng kịch như rứa hì.
Tuy nhiên, ta cũng đừng lên án, phê
phán chỉ trích việc kiêng ăn hay những kỳ, những ngày kiêng ăn của một cá nhân
hay một tập thể nào đó. Việc của chúng ta – những người tin thờ Chúa Giê-xu
ngày hôm nay – được kêu gọi là “hãy kiêng ăn cho đến ngày Chàng Rể trở lại”
(Mathiơ 9: 15). Đừng để cho việc một ai đó hay một tập thể nào đó chỉ còn kiêng
ăn chiếu lệ hay chỉ có hình thức bề ngoài ngăn cản bạn làm theo ý muốn của Đức
Chúa Trời trong nếp sống đạo.
Cốt lõi của sự kiêng ăn đúng chuẩn
là: “khoái sự chân thật và bình an”. Mà một khi người kiêng ăn thật
lòng tìm kiếm Chúa thì việc kiêng ăn định kỳ “sẽ là sự vui mừng, hớn
hở, và ngày lễ vui chơi cho nhà Giu-đa” (8: 18).
Thế thì, đừng có bỏ qua sự kiêng ăn
định kỳ bạn nhé. Có điều là phải kiêng ăn đúng kiểu mà Chúa chọn lựa, đúng kiểu
mà Chúa ưa thích nha. (Nếu bạn nào còn lơ mơ về dzụ này thì xin vui lòng đọc lại
Isa hay Esai 58. Ô-kơ?)
Trong chương 8, Chúa tiếp tục phán
hứa về việc phục hồi Jerusalem.
“Ta
đã xây lại cùng Si-ôn, và ta sẽ ở giữa Giê-ru-sa-lem; Giê-ru-sa-lem sẽ được gọi
là thành chân thật; núi của Đức Giê-hô-va vạn quân sẽ được gọi là núi thánh.
… Sẽ
còn có những ông già, bà già ở trong các đường phố Giê-ru-sa-lem, ai nấy sẽ cầm
gậy nơi tay, vì cớ mình cao tuổi. Các đường phố trong
thành sẽ đầy những con trai con gái vui chơi trong đó. Đức Giê-hô-va vạn quân
phán như vầy: Trong những ngày đó, dầu những sự ấy coi như lạ lùng cho mắt của
dân sót nầy, song há lạ lùng cho mắt ta sao? …” (8: 3-6)
Lúc mà lời tiên tri này được nói ra
thì Jerusalem vẫn chỉ là một nơi đổ nát, hoang tàn, không tường thành, với một
nhúm dân cư. Đối với những người sống sót trở về từ chốn lưu đày thì thật không
có cách gì Jerusalem có thể sẽ trở nên sầm uất, trở nên “đất lành chim đậu” cả.
Vâng, đối với cái nhìn của con người
thì … vô phương cứu chữa, nhưng trong cái nhìn của Đức Chúa Trời thì sự thịnh
vượng, trù phú, sầm uất sẽ xảy ra. Đối với con người thì Jerusalem chỉ là hoang
địa, là phế tích, nhưng đối với Đức Chúa Trời thì nó sẽ là “thành phố … xịn”,
là “núi thánh” đúng chuẩn.
Hãy lắng nghe điều Chúa nói về đời
sống của bạn, gia đình của bạn, hội thánh nơi bạn đang sinh hoạt, quê hương của
bạn, … Hãy học nhìn vào những chủ thể đó như chính Chúa đang nhìn.
Điều gì Chúa đã phán về Jerusalem thì
Chúa sẽ làm thành. Đó là phần việc của Chúa. Còn phần của dân sót Israel là gì?
– “Tay các ngươi khá mạnh mẽ để hoàn thành công việc” (8: 9).
Việc của dân Chúa thời bấy giờ là tiếp tục việc tái thiết Đền Thờ. Và họ đã
vâng Lời Chúa qua tiên tri Xachari tiếp tục công việc cho đến chừng hoàn tất
việc tái thiết vào 2 năm sau đó, tức vào năm thứ 6 triều vua Đa-ri-út (Ê-xơ-ra
6: 15).
Có điều gì Chúa hứa với cá nhân bạn,
hoặc liên quan đến gia đình, hội thánh, quê hương của bạn không? – Đừng chỉ
kiêng ăn cầu nguyện suông bạn nhé, mà hãy tích cực làm phần việc của mình để ý
muốn của Chúa được hoàn tất trên đất.
“Điều đó sẽ xảy ra nếu anh chị em cẩn
thận vâng theo tiếng CHÚA, Đức Chúa Trời của anh
chị em”(Xachari 6: 15)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét