Gióp 40-42
Dù Gióp đã sẵn lòng
nhìn nhận quyền năng và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời, nhưng trong ông vẫn
còn không ít ‘lăn tăn’ về sự phán xét của Ngài (40: 8 BDM). Cũng dễ hiểu thôi
vì anh í bị đau quá xá cỡ mờ.
Chúa ‘đọc’ thấy điều
đó, nên một lần nữa, Ngài thách thức Gióp ngồi vào chỗ của Chúa để ‘thế thiên
hành … công lý’.
Nôm na ri nè: “Ô-kơ
Gióp, ngươi cho rằng Ta bất công trong việc xét xử chớ gì. Thế thì, ngươi có đủ
sức mạnh và sự thạnh nộ thánh khiết cần thiết để xét xử tội nhân không?
Nếu có thì hãy bắt đầu
đi. Mặc áo chánh án vào. Thẳng tay nghiêm trị lũ kiêu ngạo, quân ác nhân xem
nào. Hãy chứng tỏ ngươi tốt hơn Ta trong việc đem công bình đến cho thế gian
đi.
Sao, rộng quá à? Ok,
nếu xử lý toàn bộ vũ trụ thì quá rộng, quá nhiều và có lẽ đòi hỏi nhiều … thời
lượng của ngươi. Thôi dzầy đi, ngươi chỉ cần trổ tài với hai tạo vật của ta là
đủ rồi. Một là con Bê-hê-mốt (40: 15-24) và hai là Lê-vi-a-than (41: 1-34).
Nếu ngươi bắt được cặp
quái thú này và thuần phục được chúng thì ngươi chắc chắn là đủ chuẩn … khôn,
cũng như đủ chuẩn mạnh để ngồi vào ghế chánh án để xét xử toàn thế gian đấy!”
Chúng ta không biết
hai quái thú Bê-hê-mốt và Lê-vi-a-than thật sự là con gì, nhưng Gióp thì chắc
chắn biết. (Rõ ràng, đây không phải là cá sấu, là hà mã hay trâu nước như một
số bản dịch Kinh Thánh cố gắng chuyển ngữ đâu). Vì biết, cho nên vừa khi nghe
đến tên tụi nó là Gióp đã … ‘rụng rời rơi ống ngoáy’ rồi, nói chi đến chuyện
bắt với chả xử. Thế cho nên, rất nhanh chóng anh í đã buông súng đầu hàng vô
điều kiện.
“Thật, con đã nói
những điều con không hiểu, những việc quá diệu kỳ mà con không hề biết. … Trước
đây tai con có nghe đồn về Chúa, nhưng bây giờ mắt con đã thấy Ngài; Vì vậy,
con ghê tởm chính mình, và ăn năn trong tro bụi.” (42: 1-6)
Rồi. Con hoàn toàn tâm
phục, khẩu phục rồi Chúa ơi.
Sự hiểu biết của Gióp
về Đức Chúa Trời trước cơn hoạn nạn chủ yếu là sự hiểu biết gián tiếp, “tai
con có nghe đồn về Chúa”, có thể từ bố mẹ, bạn bè hay từ những người quen
biết. Thế nhưng, giờ đây, sau khi đã đi qua lò thử thách, ông đã biết Chúa rõ
hơn và đạt đến chỗ tin cậy Ngài cách cá nhân.
Nói cách khác, trước
khi gặp nạn, Gióp biết Chúa … cách lý thuyết. Có lẽ, lúc đó, đối với Gióp, Chúa
là Chúa của ai đó (của bố mẹ, của dòng họ, của tổ tiên, …) chớ chưa phải của
riêng ông. Nhưng, sau cơn hoạn nạn, Gióp đã thật sự gặp được Chúa, kinh nghiệm
Chúa cách cá nhân, hiểu biết Chúa cách cá nhân.
Bất cứ khi nào mà một
người được gặp Chúa cách cá nhân, thì lúc đó, người ấy mới hiểu thế nào là …
‘trời cao đất rộng’. Lúc đó, người ấy mới thấy rõ chính mình sao mà xấu xí, mà
nhớp nhúa, mà … bẩn thế không biết. Đó là lý do mà Gióp đã ghê tởm chính mình
(42: 6), và về sau tiên tri Ê-sai cũng từng hét toáng lên như thế (Esai 6: 5).
Có bao giờ bạn đã từng kinh nghiệm cảnh này chưa?
Rõ ràng, Đức Chúa Trời
không trả lời cho những câu hỏi của Gióp. Thay vào đó, Ngài chỉ đơn giản là đáp
ứng ‘tiếng lòng’ của Gióp. Đức Chúa Trời không giải thích gì về mỗi giai đoạn
của cuộc chiến, nhưng Ngài đã khiến Gióp “thắng hơn kẻ chinh phục” trong mỗi
trận chiến.
Sách Gióp khép lại với
một kết cuộc thật có hậu, như Gia-cơ về sau đã nhận định: “Anh em đã
nghe nói về sự kiên định của Gióp, và thấy được mục đích của Chúa; vì Chúa đầy
lòng xót thương và nhân từ” (Gia-cơ 5: 11)
Tất cả đều gấp đôi,
ngoại trừ … chục đứa con. Chúng ta học được điều gì từ chuyện này?
Không phải mọi hoạn
nạn sẽ kết thúc với mọi vấn đề được giải quyết, mọi người sau đó rồi sẽ sống
hạnh phúc mãi mãi như những câu chuyện cổ tích. Phần kết của sách này bảo đảm
rằng, cho dù điều gì xảy ra với chúng ta đi nữa thì Đức Chúa Trời vẫn là Đấng viết
chương cuối cùng!
Hoạn nạn thử thách ở
mức độ này hay mức độ khác, lĩnh vực này hay lĩnh vực khác, là điều không thể
tránh khỏi, đối với người tin thờ Chúa. Giữa nghịch cảnh khốn cùng vây phủ,
Gióp đã xác quyết: “Chúa biết con đường tôi đi; Khi Ngài đã thử rèn
tôi, tôi sẽ ra như vàng.” (23: 10). Hoạn nạn, thử thách sẽ tinh luyện
chúng ta và bày tỏ bản chất quý báu như vàng của Chúa trong đời sống của mỗi
chúng ta.
“Vì cớ đó anh chị em
hãy vui mừng hớn hở dù hiện nay phải chịu khổ ít lâu vì mọi thử thách.Những thử
thách ấy nhằm tinh luyện đức tin anh chị em là thứ quý hơn vàng – vàng là thứ
sẽ bị hư mất dù được trui luyện bằng lửa – để đem lại sự khen ngợi, vinh hiển, và
tôn trọng khi Đức Chúa Jesus Christ hiện đến. Ngài là Đấng anh chị em yêu
kính dù không thấy, anh chị em tin thờ dù bây giờ chưa gặp mặt; anh chị em đang
vui mừng với niềm vui tuyệt vời vô tả, vì anh chị em đang hưởng kết quả
của đức tin mình, tức sự cứu rỗi linh hồn.” (1 Phê-rơ 1: 6-9)