Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015

HƠN HẲN NGÀY XƯA

Gióp 40-42 
Dù Gióp đã sẵn lòng nhìn nhận quyền năng và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời, nhưng trong ông vẫn còn không ít ‘lăn tăn’ về sự phán xét của Ngài (40: 8 BDM). Cũng dễ hiểu thôi vì anh í bị đau quá xá cỡ mờ.
Chúa ‘đọc’ thấy điều đó, nên một lần nữa, Ngài thách thức Gióp ngồi vào chỗ của Chúa để ‘thế thiên hành … công lý’.
Nôm na ri nè: “Ô-kơ Gióp, ngươi cho rằng Ta bất công trong việc xét xử chớ gì. Thế thì, ngươi có đủ sức mạnh và sự thạnh nộ thánh khiết cần thiết để xét xử tội nhân không?
Nếu có thì hãy bắt đầu đi. Mặc áo chánh án vào. Thẳng tay nghiêm trị lũ kiêu ngạo, quân ác nhân xem nào. Hãy chứng tỏ ngươi tốt hơn Ta trong việc đem công bình đến cho thế gian đi.
Sao, rộng quá à? Ok, nếu xử lý toàn bộ vũ trụ thì quá rộng, quá nhiều và có lẽ đòi hỏi nhiều … thời lượng của ngươi. Thôi dzầy đi, ngươi chỉ cần trổ tài với hai tạo vật của ta là đủ rồi. Một là con Bê-hê-mốt (40: 15-24) và hai là Lê-vi-a-than (41: 1-34).
Nếu ngươi bắt được cặp quái thú này và thuần phục được chúng thì ngươi chắc chắn là đủ chuẩn … khôn, cũng như đủ chuẩn mạnh để ngồi vào ghế chánh án để xét xử toàn thế gian đấy!”
Chúng ta không biết hai quái thú Bê-hê-mốt và Lê-vi-a-than thật sự là con gì, nhưng Gióp thì chắc chắn biết. (Rõ ràng, đây không phải là cá sấu, là hà mã hay trâu nước như một số bản dịch Kinh Thánh cố gắng chuyển ngữ đâu). Vì biết, cho nên vừa khi nghe đến tên tụi nó là Gióp đã … ‘rụng rời rơi ống ngoáy’ rồi, nói chi đến chuyện bắt với chả xử. Thế cho nên, rất nhanh chóng anh í đã buông súng đầu hàng vô điều kiện.
“Thật, con đã nói những điều con không hiểu, những việc quá diệu kỳ mà con không hề biết. … Trước đây tai con có nghe đồn về Chúa, nhưng bây giờ mắt con đã thấy Ngài; Vì vậy, con ghê tởm chính mình, và ăn năn trong tro bụi.” (42: 1-6)
Rồi. Con hoàn toàn tâm phục, khẩu phục rồi Chúa ơi.
Sự hiểu biết của Gióp về Đức Chúa Trời trước cơn hoạn nạn chủ yếu là sự hiểu biết gián tiếp, “tai con có nghe đồn về Chúa”, có thể từ bố mẹ, bạn bè hay từ những người quen biết. Thế nhưng, giờ đây, sau khi đã đi qua lò thử thách, ông đã biết Chúa rõ hơn và đạt đến chỗ tin cậy Ngài cách cá nhân.
Nói cách khác, trước khi gặp nạn, Gióp biết Chúa … cách lý thuyết. Có lẽ, lúc đó, đối với Gióp, Chúa là Chúa của ai đó (của bố mẹ, của dòng họ, của tổ tiên, …) chớ chưa phải của riêng ông. Nhưng, sau cơn hoạn nạn, Gióp đã thật sự gặp được Chúa, kinh nghiệm Chúa cách cá nhân, hiểu biết Chúa cách cá nhân.
Bất cứ khi nào mà một người được gặp Chúa cách cá nhân, thì lúc đó, người ấy mới hiểu thế nào là … ‘trời cao đất rộng’. Lúc đó, người ấy mới thấy rõ chính mình sao mà xấu xí, mà nhớp nhúa, mà … bẩn thế không biết. Đó là lý do mà Gióp đã ghê tởm chính mình (42: 6), và về sau tiên tri Ê-sai cũng từng hét toáng lên như thế (Esai 6: 5). Có bao giờ bạn đã từng kinh nghiệm cảnh này chưa?
Rõ ràng, Đức Chúa Trời không trả lời cho những câu hỏi của Gióp. Thay vào đó, Ngài chỉ đơn giản là đáp ứng ‘tiếng lòng’ của Gióp. Đức Chúa Trời không giải thích gì về mỗi giai đoạn của cuộc chiến, nhưng Ngài đã khiến Gióp “thắng hơn kẻ chinh phục” trong mỗi trận chiến.
Sách Gióp khép lại với một kết cuộc thật có hậu, như Gia-cơ về sau đã nhận định: “Anh em đã nghe nói về sự kiên định của Gióp, và thấy được mục đích của Chúa; vì Chúa đầy lòng xót thương và nhân từ” (Gia-cơ 5: 11)
Tất cả đều gấp đôi, ngoại trừ … chục đứa con. Chúng ta học được điều gì từ chuyện này?
Không phải mọi hoạn nạn sẽ kết thúc với mọi vấn đề được giải quyết, mọi người sau đó rồi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi như những câu chuyện cổ tích. Phần kết của sách này bảo đảm rằng, cho dù điều gì xảy ra với chúng ta đi nữa thì Đức Chúa Trời vẫn là Đấng viết chương cuối cùng!
Hoạn nạn thử thách ở mức độ này hay mức độ khác, lĩnh vực này hay lĩnh vực khác, là điều không thể tránh khỏi, đối với người tin thờ Chúa. Giữa nghịch cảnh khốn cùng vây phủ, Gióp đã xác quyết: “Chúa biết con đường tôi đi; Khi Ngài đã thử rèn tôi, tôi sẽ ra như vàng.” (23: 10). Hoạn nạn, thử thách sẽ tinh luyện chúng ta và bày tỏ bản chất quý báu như vàng của Chúa trong đời sống của mỗi chúng ta.
“Vì cớ đó anh chị em hãy vui mừng hớn hở dù hiện nay phải chịu khổ ít lâu vì mọi thử thách.Những thử thách ấy nhằm tinh luyện đức tin anh chị em là thứ quý hơn vàng – vàng là thứ sẽ bị hư mất dù được trui luyện bằng lửa – để đem lại sự khen ngợi, vinh hiển, và tôn trọng khi Đức Chúa Jesus Christ hiện đến. Ngài là Đấng anh chị em yêu kính dù không thấy, anh chị em tin thờ dù bây giờ chưa gặp mặt; anh chị em đang vui mừng với niềm vui tuyệt vời vô tả, vì anh chị em đang hưởng kết quả của đức tin mình, tức sự cứu rỗi linh hồn.” (1 Phê-rơ 1: 6-9)


Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

NGHE NÈ CON

Gióp 38-39
Cuối cùng, thì Đức Chúa Trời đã lên tiếng đáp lời Gióp từ giữa cơn lốc xoáy. Phiên bản 2015 của Gióp 38: 2-3 là ri nè: “Muốn ‘chat’ với Ta hả Gióp? Ok. Trước hết, ngươi phải làm bài trắc nghiệm ni đã, xem có đủ chuẩn không. Sau đó, mới tính đến chuyện … đối khẩu với Ta nghe con.”
Rồi thế là liền tù tì, hơn trăm câu hỏi vấn đáp bày ra trước mặt, khiến Gióp tối tăm mặt mũi. Nhưng bù lại, Gióp được một chuyến ‘du hành vũ trụ’ hoàn toàn miễn phí.
Một bức tranh rộng lớn và hơi bị … đẹp của cả cõi vũ trụ đã được Chúa phát họa lại trước mắt Gióp. Rất phức tạp, rất tinh tế và cũng rất liền lạc với nhau. Từ những hình thái sự sống vô cùng bé bỏng cho đến những hữu thể với sức lực khủng khiếp; từ những con thú, chú chim gần gũi cho đến những chòm sao xa vời vợi.
Rõ ràng, là chỉ có một trí tuệ siêu phàm mới có thể thấu hiểu, mới có thể bao trùm và điều khiển cả cõi tạo vật muôn hình vạn trạng, vô cùng phức tạp và quyền năng đến như thế.
Đối với loại câu hỏi dạng: “Núi kia ai đắp mà cao. Sông kia biển nọ ai đào mà sâu?” thì chắc là Gióp trả lời cái rụp: “Chúa chớ ai”.
Thế nhưng, dạng tiếp theo: “Tại sao Ta đắp (cho) núi cao. Sông kia biển nọ răng (mà) Ta đào cho sâu?” thì Gióp bị cứng lưỡi là cái chắc.
Chỉ riêng một chuyện, tại sao Chúa lại tạo nên giống đà điểu theo mô hình: ‘trí óc ngu si, tứ chi phát triển’ là đã … ‘biết được chết liền’ rồi, nói chi là đến những chuyện trời mây sông biển. Đúng không?
Chính vì vậy, mà sau khi nhận được đề thi từ Trời … rớt xuống, Gióp chỉ còn có một phản ứng duy nhất. Đó là kêu lên rằng: “nô tài đáng chết!” mà thôi.
Tiếng là đáp lời Gióp, nhưng chưa thấy Đức Chúa Trời đả động gì đến những câu hỏi của ông cả. Biết răng không? – Không thể có một câu trả lời đơn giản cho những vấn đề phức tạp của cuộc sống.
Thế Chúa không thể cho một câu trả lời phức tạp tương ứng à? – Sao không.
Đối với Chúa thì quá đơn giản, nhưng đối với Gióp nói riêng và đối với chúng ta nói chung, thì không hề đơn giản để tiếp nhận à nha.
Vấn đề là ‘cấu hình’ của chúng ta KHÔNG THỂ đọc được loại file đó. Trừ khi Đức Chúa Trời đồng ý nâng cấp ‘cấu hình’ của chúng ta thì may ra chúng ta mới có thể đọc được. Nhưng than ôi, cấu hình của chúng ta đã được mặc định giống như ‘Windows XP’ rồi, nên đành phải chờ ngày … về trễn dzậy thôi. He he.
Nếu ta xài bóng đèn tròn 50 ‘hoách’ (wat), mà cứ đòi cắm vào dòng điện 100w thì răng? – Đứt bóng chớ răng.
Ra là thế. Không phải Chúa không thể trả lời cho mọi câu hỏi của Gióp nói riêng, và của chúng ta nói chung, mà là chúng ta “dù có thắt lưng như người dũng sĩ” đi nữa, cũng không đủ tầm để nhận lấy, để lãnh hội câu trả lời của Chúa. Cho nên, con người hữu hạn của chúng ta phải học biết đứng vào chỗ tin cậy Chúa, chớ không phải vào vị trí tranh cãi cùng Ngài.
“Những điều huyền nhiệm thuộc về Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta, nhưng những điều được mặc khải thuộc về chúng ta và con cháu chúng ta đến đời đời, để chúng ta làm theo mọi lời của luật pháp nầy” (Phục Truyền 29: 29)


Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

TRẺ KHUYÊN GIÀ: MÀN 2

Gióp 35-37 
Ba chương Kinh Thánh hôm nay được dành riêng cho Ê-li-hu để xử lý hai lời kêu ca … dai nhách của Gióp. Đó là, ích lợi gì cho việc sống công chính vì kiểu gì thì kết cuộc anh vẫn phải chịu … thương đau (35: 1-8), và tại sao Đức Chúa Trời không lắng nghe tiếng kêu than của một tấm lòng tan vỡ (35: 9-16)?
Trong trường hợp đầu, Ê-li-hu đi đến kết luận rằng, sự công chính trọn vẹn của Đức Chúa Trời không được xác định hay bị thay đổi bởi hành vi của con người. Liên quan đến những lời cầu nguyện … ‘sao không thấy hồi âm’, thì Ê-li-hu ‘phán’ rằng, chỉ có những lời cầu nguyện đầy kiêu ngạo và rỗng tuếch mới bị Chúa ‘lờ’ đi mà thôi.
Theo ông trẻ Ê-li-hu thì Đức Chúa Trời cầm quyền tể trị trên dòng lịch sử và trên cõi thiên nhiên. Chúa quá vĩ đại và thật đáng kính sợ, đường lối của Ngài không thể dò tìm. Đấng Toàn Năng, chúng ta không tìm đến Ngài được; Ngài quyền năng và chính trực tuyệt đối (37: 23)
Có 3 từ thật sự khó khăn mà bất kỳ người tin Chúa nào rồi cũng có lúc sẽ thốt ra: I don’t know (tôi không biết).
Và không biết bằng cách nào mà khái niệm “I don’t know’ đã phát triển thành ‘lệ làng’ rằng, việc không thể giải thích những hành động và những thuộc tính của Đức Chúa Trời là dấu hiệu của sự yếu đuối hay chưa trưởng thành thuộc linh. Gióp liên tục trách Chúa vì những điều dường như là bất công mà Ngài đã làm trong đời sống của ông. Vốn biết rằng, Đức Chúa Trời tuyệt đối công bình và không thiên vị, nên Gióp cho rằng, Chúa nợ ông một lời giải thích.
Thế nhưng, điều này dẫn ông trẻ Ê-li-hu đến chỗ nhắc Gióp một lẽ thật quan trọng khác về Đức Chúa Trời: Cách của Chúa khác với cách của người, như Chúa đã từng nói với tiên tri Ê-sai Ý tưởng Ta không phải là ý tưởng các ngươi, Đường lối các ngươi chẳng phải là đường lối Ta (Esai 55: 8)
Như ta phải tin vào tay nghề của bác sĩ giải phẫu, dù cho ta không hiểu hết mọi kỹ thuật của người thế nào, thì Đức Chúa Trời cũng đòi hỏi chúng ta phải tin tưởng rằng Chúa sẽ hoàn tất mục đích của Ngài trong đời sống của chúng ta, cho dù việc đó có thể bao gồm luôn ‘phòng mỗ’ mà chúng ta sẽ không thể nào hiểu được những gì đang diễn ra ở ‘phòng hội chẩn’ … phía trên kia. He he.
Đến đây, chương trình đấu thơ của Gióp với ... ‘tứ đại danh bộ’ đã kết thúc. Điều còn đọng lại trong ta là gì?
Các bạn của Gióp có sự hiểu biết khá là uyên bác, nhất là ông trẻ Ê-li-hu. Thế nhưng, đúng như Phao-lô đã nói: sự hiểu biết sinh kiêu ngạo, còn tình yêu thương xây dựng (1 Corinhto 8: 1). Tri thức nói chung và sự hiểu biết thần học nói riêng là cần thiết, là tốt lành. Nhưng nếu chỉ có Lời mà không có ... lòng thì sẽ còn biết bao người tiếp tục khóc thầm trong đau khổ vì mong được an ủi, nhưng chỉ được có mỗi ... ủi chớ chả có an.
Anh chị em thân mến của tôi ơi, đừng bao giờ quên rằng, trong cõi nhân gian này, khi gặp hoạn nạn khó khăn, người ta thường cần một người bạn hơn là một người thầy. Anh chị em có thể là một người bạn của người khác không?


Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

NHẦM CHỖ RỒI CƯNG!

Dừng Chân Lần Thứ 19 
NHÌN LẠI
Những cuộc tranh luận luôn có xu hướng ‘quần’ đi, ‘quần’ lại, hết lùi lại tiến. Cuộc ‘đối thơ’ hay chính xác phải là ‘đấu thơ’ của Gióp và ba ông bạn cố chấp của mình cũng không ngoại lệ, hết sức giống như một trận bóng bàn … bằng mồm, hết sét này đến sét khác.
Ê-li-pha, Binh-đát và Sô-pha liên tục xoay vòng ‘uýnh’ vào sự tín nhiệm của Gióp cũng như liên tục xác nhận công lý của Đức Chúa Trời. Từ góc nhìn chủ quan của mình, họ cho rằng Gióp xứng đáng với những gì mà ông đang phải chịu.
Cứ mỗi một vòng đấu … khẩu, lý lẽ lại thêm … trần trụi hơn và không khí lại càng sặc mùi định tội hơn. Ngôn ngữ lịch sự, khéo léo kiểu ngoại giao dần nhường chỗ cho việc viện cớ để bắt bẻ và đốp chát trực diện. Lời qua tiếng lại làm cho diễn đàn … thơ nóng quá xá cỡ, nhưng lại không mấy sáng sủa. Gióp thật sự đã phải vùng vẫy để bảo vệ chính mình trước Đức Chúa Trời và trước con loài người và để tìm câu trả lời thỏa đáng cho tình cảnh quá khó hiểu đã xảy ra với ông.
Một khi mà lý lẽ và sự buộc tội thất bại trong việc đưa ra giải pháp thì sự giận dữ sẽ lên ngôi. Hiệp ba và cũng là hiệp cuối của cuộc đấu thơ đã thể hiện rất rõ ‘thái độ cứng rắn’ của Gióp, cũng như của ba nhà cố vấn tự phong. Gióp tiếp tục giữ vững tính liêm chính của mình, còn các bạn của ông thì vẫn kiên định rằng đường lối và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời là không thể nào nghi ngờ hay có thể đem ra ‘mổ xẻ’ được. Và thế là … thế bế tắt tiếp tục được duy trì, không có gì đột phá cả.
NHÌN LÊN
Đâu là những điều mà bạn biết cách chắc chắn? Không phải hy vọng hay … ‘ước gì’, cũng không phải kiểu ‘nghĩ rằng’ hay lối tiếp nhận thuần lý thuyết, mà là biết với sự chắc chắn tuyệt đối?
Hãy chú ý đến những lời khẳng định mạnh mẽ của Gióp trong chương 27
“Nhân danh Đức Chúa Trời hằng sống …” (c. 2)
“Bao lâu tôi còn hơi thở, Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi (c. 3)
“Trọn đời tôi, lương tâm không cáo trách tôi” (c. 6)
Đây không phải là những hy vọng hão huyền của chủ nghĩa lạc quan tếu, mà là sự tin quyết cách quả cảm của một thánh đồ đã đi qua bao mùa chinh chiến.
Gióp biết cách chắc chắn rằng, sự gian ác và sự gian dối không có chỗ trong phản ứng của ông trước khổ nạn không thể giải thích này. Ông biết với cả sự xác tín rằng, sự liêm chính và sự công chính luôn được Đức Chúa Trời chọn lựa và quý trọng.
Bất kể hoàn cảnh tăm tối và rối rắm cỡ nào đi nữa, thì việc tin cậy Chúa vẫn luôn là giải pháp chắc chắn nhất.
NHÌN TỚI
Không ai mong muốn mình bị bầm dập, cũng không ai ‘nhiệt liệt chào mừng’ sự đau đớn hay những hoàn cảnh quẫn bách cả. Vì đã nói đến ‘bầm dập’ là nói đến … thương đau, là khổ sở hành hạ, là những thương tích, những vết sẹo … còn đến mai sau. Thế nhưng, chỉ có thông qua sự ‘bầm dập’ hay đập vỡ thì mùi hương từ lòng thương xót của Chúa nơi đời sống của những người nam, người nữ của Đức Chúa Trời mới có thể được khai phóng và lan tỏa khắp mọi nơi.
Nếu bạn cảm thấy vô cùng ngột ngạt và đang bị hoàn cảnh đau đớn thúc ép hôm nay, thì bạn đang có một người tuyệt vời để cùng hội cùng thuyền rồi đấy! Hãy sử dụng những ngôn từ đắc thắng của Gióp và biến chúng thành của riêng mình, rồi để nơi nào luôn dễ nhìn thấy nhất.
Ri nè: “Nhưng riêng tôi, tôi biết Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống; Cuối cùng, Ngài vẫn đứng, nắm quyền hành trên đất. Đến khi da tôi, tức thân xác nầy, bị tiêu hủy; Bấy giờ, khi ra khỏi thân xác nầy tôi sẽ thấy Đức Chúa Trời, Đấng mà chính tôi sẽ trông thấy, và mắt tôi sẽ ngam nhìn Ngài, chứ không ai khác; Lòng tôi mòn mỏi mong chờ ngày đó biết bao.”  (19: 25-27) 


Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

TRẺ KHUYÊN GIÀ: MÀN 1

Gióp 32-34 
Những tưởng sau khi ba ông bạn quý ‘tắt đài’ thì Gióp không còn bị quấy phá nữa. Nào hay, không biết từ đâu đột ngột xuất hiện một ông trẻ với tên gọi là Ê-li-hu. Anh này xuất trình lý lịch hẳn hòi nha. Xem ra, Ê-li-hu là con cháu của Na-cô, em trai của của cụ tổ Apraham kia đấy (Sáng thế ký 22: 21 – Phần lớn các bản dịch tiếng Việt đều dịch tên Buz là Bu-xi, trong sách Gióp, còn trong Sáng thế ký thì dịch là Bu-xơ. Chỉ có bản Công Giáo dịch giống nhau là Bút).
Ê-li-hu đột ngột xuất hiện, rồi cũng đột ngột biến mất, khiến người ta tha hồ đoán già đoán non rằng, ông trẻ này thật sự là ai. Theo lời anh í nói thì anh có mặt từ đầu cuộc ‘đấu thơ’ này (32: 10-11), nhưng chẳng hiểu sao không ai nhìn thấy anh í trên sân khấu. Và cũng theo lời anh í thì … anh í chịu hết nổi rồi. Giờ phải cho phép anh í xỏa, mà có không cho anh í cũng … xỏa.
Rứa là Ê-li-hu bắt đầu trút giận. Đầu tiên lên ba ông bạn già, với lý do là đã cãi … thua Gióp (kiểu này na ná giống kiểu anh Ủn Bắc hàn dành cho đội bóng đá của ảnh sau World Cup nè). Tiếp theo là trút giận lên Gióp, với lý do đã không thành thật khai báo mà còn dám vu cáo cho cả … Chúa Trời!
Ông bà ta có câu: “nóng mất ngon, giận mất khôn”, vậy mà anh Ê-li-hu nhà ta đã bê … nguyên con này luôn. Tiếng là đi khuyên bảo người ta, mà chưa chi đã ‘máu dồn lên mặt’ thì còn mần ăn gì được nữa cơ chứ. Ê-li-hu cho rằng, cái khôn của mấy ông bạn già chỉ là khôn của đời (sống lâu, hiểu biết nhiều vậy thôi). Còn cái khôn của anh í là thuộc hàng đẳng cấp, khôn trời cho, nên tuổi tác không vấn đề gì (32: 7-10). Tự tin thấy ớn luôn.
Theo Ê-li-hu thì hoạn nạn không chỉ nhằm để hình phạt kẻ có tội, mà Đức Chúa Trời có thể dùng hoạn nạn để ‘ngăn chặn người ta phạm tội’ (33: 16-18). Luận điểm này cũng gần giống như Phao-lô đề cập đến cái giằm xóc vào da thịt ông vậy (2 Corinhto 12: 7).
Cũng giống như Ê-li-pha, Binh-đát và Sô-pha, Ê-li-hu cũng ra sức binh vực cho Đức Chúa Trời. Ông viện dẫn đủ mọi lý lẽ để chứng minh ràng Đức Chúa Trời là quan án công bình, không hề thiên vị.
Đối với Ê-li-hu, cũng như ba người bạn kia của Gióp, thì hầu như tất cả những gì họ nói về Đức Chúa Trời đều đúng. Chúa toàn năng, Chúa thánh khiết, Chúa công bình, Chúa luôn luôn đúng. Nan đề đối với họ là chỉ có mỗi mình Chúa là đúng mà thôi. Đó là lý do mà khi Gióp bảo rằng, ông không có gì sai trật cả, thì cả bốn đều bị … ‘máu dồn lên mặt’ ngay!
Cả bốn không chấp nhận quan điểm rằng, cả Chúa lẫn Gióp cùng đúng. Theo họ thì không thể có một người nào đó không sai trật gì cả. Mà đã sai trật thì phải chịu hậu quả thôi, kêu khóc cái gì. Thế nhưng, có lẽ họ quên mất rằng họ cũng là con người. Mà đã là người thì không thể không sai trật, mà nếu đã sai trật thì sao họ lại không phải chịu hậu quả giống như Gióp nhỉ? Thật như có ai đó đã nói rằng, khi ta chỉ một ngón tay vào người khác, thì cùng lúc đó 4 ngón còn lại của ta đang chỉ vào chính mình.
Bốn người bạn của Gióp không nhận ra được điều này nhưng chúng ta thì phải nhận ra và phải ghi nhớ đấy nhé. Có lẽ bốn người bạn của Gióp có một ý định rất tốt trước lúc đến thăm ông. Thế nhưng khi gặp nhau, rồi sa đà trong chuyện ‘xuất khẩu … thành thơ’, rồi … ‘tức nhau tiếng gáy’, rồi bắt bẻ câu chữ, … dẫn đến việc họ quên phéng đi mục đích ban đầu là an ủi người gặp hoạn nạn. Thay vì đem đến sự an ủi, sự khuây khỏa cho bạn của mình thì họ lại đem sự định tội, sự phán xét cho người và nhận lại cho mình sự bực bội, thương tổn và không loại trừ khả năng tình bạn của họ cũng bị sứt mẽ không ít. Việc Ê-li-hu đột ngột biến mất có thể minh chứng cho điều đó.
Bài học này người ta học hoài mà không thuộc đó anh chị em. Khác biệt duy nhất có lẽ là Ê-li-pha, Binh-đát, Sô-pha và Ê-li-hu thì phê phán, định tội Gióp trước mặt ông, còn chúng ta ngày nay thì … nói sau lưng mà thôi. Cẩn thận đấy nha.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay cũng nhắc nhớ chúng ta một điều: vì Chúa là Đấng không hề thiên vị (34: 16-20) nên Ngài cũng muốn con dân Ngài hành xử giống như vậy.
Hãy xem lại có khi nào bạn đã từng dành sự ưu ái quá mức cho một người nổi tiếng nào đó tại hội thánh chưa? Có khi nào anh chị em tìm cách tránh mặt để không phải tiếp đón một người khác ‘đẳng cấp’ với mình về dân tộc, về tài chính, về trình độ, … không?
Nếu câu trả lời là có thì bạn đã thiên vị, đã “nhất bên trọng, nhất bên khinh” rồi đấy. Mà nếu chiếu theo Gia-cơ 2: 9, thì Chúa gọi thái độ đó là TỘI.
Thưa anh chị em, đã là tín đồ của Chúa Cứu Thế Giê-su vinh quang, Chúa chúng ta, anh chị em đừng thiên vị ai cả. …
Nhưng nếu thiên vị người ta là anh chị em phạm tội và bị Kinh Luật lên án như một người phạm pháp. (Gia-cơ 2: 1, 9)
Thế thì, hãy xem lại mối quan hệ cá nhân của mình với người xung quanh, với đồng nghiệp trong công ty, với anh chị em trong hội thánh. Có điều gì cần phải thay đổi trong thái độ của bạn đối với người khác, để bạn không còn bị ‘vướng’ giới mạng mà Gia-cơ 2: 1 đã nói ở trên không?


Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

LỜI BIỆN HỘ SAU CÙNG

Gióp 29-31 
Sau khi làm cho cả ba bạn của mình ‘tắt đài’, Gióp chuyển sang … nỗi nhớ dịu êm. Gióp nhớ lại những ngày xưa thân ái, nhớ lại một thời oanh liệt.
Không biết nhà thơ Thế Lữ, khi viết tác phẩm “Nhớ Rừng” nổi tiếng, có từng đọc qua sách Gióp từ 29: 1 - 30: 17 hay không mà sao ý tưởng giống nhau quá chừng luôn.
Gióp nhớ lại quá khứ huy hoàng khi đang “còn tráng kiện, và tình bạn của Đức Chúa Trời bao phủ trại” của ông (29: 4). Và ông cũng đã từng nhủ rằng, “Tôi sẽ chết bình yên trong tổ ấm; Những ngày của đời tôi sẽ nhiều như cát ở bờ sông” (29: 18)
Thế nhưng, nào ai có ngờ giờ đây ông đang phải chịu nhục. Nhục bởi mấy đứa nhãi ranh, mà cha ông chúng nó ngày xưa ấy à, thấp kém đến độ ở chung với đội chó nhà ông còn chưa đủ chuẩn đấy.
Rõ là đời dâu bể nhưng có bao người trong đời, luôn trong tư thế sẳn sàng cho khi ‘xuống chó’, đang lúc còn ‘lên voi’? ‘Xuống chó’ vì cớ tội lỗi thì không nói làm gì, chớ còn ‘xuống chó’ mà không bị làm sao thì thật không dễ gì để an phận … ‘chó’ đâu nha.
Hẳn nhiên, “Trời kêu ai nấy dạ” chớ có ai điên khùng chi mà cứ lo chuẩn bị cho ngày ‘xuống chó’. Thế nhưng, một khi đã đọc sách Gióp rồi thì cũng phải nhớ là … ‘có khúc, có lúc’ đó nha. Để nếu một mai,  Gióp có ‘tiến cử’ ta với Chúa, thì ta cũng có thể nhè nhẹ gật đầu cái … gụp, rồi nước mắt lưng tròng thưa với Chúa rằng, số con sướng thì phải chịu chớ biết mần răng! He he
Gióp biết mình bị Chúa ‘dập’. Dập đến độ tơi bời hoa lá, dập đến độ thân tàn ma dại. Nhưng cho đến tận lúc này Gióp vẫn chưa hiểu được Gióp khổ vì đâu. Gióp không biết mình khổ bởi vì đâu nhưng chắc chắn là ông không phải khổ vì tội.
Không biết là thời gian chịu khổ nhục này của Gióp kéo dài bao lâu, nhưng chắc chắn là ông có đủ thời gian để dò từng chân tơ, kẻ tóc để truy tìm dấu vết … tội lỗi của mình. Thế rồi cụ dõng dạc ri nè:
Check kỹ cả rồi nha. Dối: không; Dâm: không; Gian: không; Thất Đức: không hề; Thất Tín: ne-huờ; Vui Trong Sự Bất Công: Nỏ có.
Chắc cú hông? – Bảo đảm 100% luôn.
Thề đi? Chơi luôn. Thề độc nè.
Này nhé: Nếu mà ngộ dối á, hoa lợi của ngộ cho ‘lứa’ khác ‘ló’ ăn (31: 8); Nếu mà ngộ dâm á, vợ ngộ ‘thèng’ khác nó hưởng luôn (31: 10); Nếu mà ngộ có ác nhân thất đức á, thì ngộ sẽ chịu cái cảnh ‘cổ mình ở lại còn đầu cánh đi nhé’ (31: 22).
Chúng ta học được gì trong chuyện này? Hẳn nhiên không phải là chuyện thề thốt, vì lời Chúa dạy rằng, “trước hết chớ có thề, chớ chỉ trời, chỉ đất, cũng chớ chỉ vật khác mà thề; nhưng phải thì nói phải, không thì nói không, hầu cho khỏi bị xét đoán” (Gia-cơ 5: 12). Điều ta học được ở đây là một người bình thường, trong bất kỳ thời đại nào, vẫn có thể sống một đời trọn lành, nếu người ấy kính sợ Chúa.
Một người giàu có, địa vị cao, nổi tiếng, giao thiệp rộng vẫn có thể đàng hoàng sống mà không gian, sống mà không dâm, sống mà không dối, sống mà không ác, sống mà không bạc – cả với Chúa lẫn với người! Sống được đấy, nếu người ấy MUỐN.
Người trai trẻ giàu có năm xưa (Mác 10: 17-22) thì còn “thiếu một điều” nhưng Gióp thì không nhé. Gióp sống trong thời các Tổ Phụ, một thời kỳ chưa có Luật Pháp và là thời kỳ mà Đức Thánh Linh không cư ngụ trong con người như chúng ta – những người tin thờ Chúa – đang có ngày nay.
Dù bị hoạn nạn đến độ ‘lên bờ, xuống ruộng’, dù bị người đời kết án đủ các kiểu, nhưng Gióp vẫn cứ kiên định, lương tâm ông vẫn luôn thanh thản.
Gióp có thể sống … sạch như thế nhờ lòng kính sợ Chúa, còn bạn và tôi vì cớ gì lại bảo rằng không!


Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

HIỆP BA: BINH - SÔ ‘TẮT ĐÀI’

Gióp 25-28
Nói Binh – Sô (Binh-đát, Sô-pha) là cho đủ … tụ rứa thôi, chớ thật ra trong hiệp cuối này chỉ có Binh chớ chẳng có Sô. Mà Binh-đát thì – có lẽ sau tiếng đếm cuối cùng (thứ 10) của trọng tài – cũng cố gắng xỏ găng tay vào để thượng đài cho đủ … quá tam ba bận, chớ anh í đã hết nước hết cái, hết lý hết lẽ … từ khuya rồi. Bằng chứng là ảnh thì thào vị chi đúng có 6 câu rồi … tịt luôn. Mà 6 câu này cũng không phải là của riêng anh í. Binh-đát lập lại những gì mà chính Gióp đã nói mới đau cơ chứ (9: 1). Lẫn lộn đến thế là cùng. Hic.
Cho đến tận hôm nay, nhiều nhà giả kinh, nhiều học giả vẫn còn cãi nhau chí chóe về “quyền tác giả” của Gióp trong những phát biểu của ông thuộc phần Kinh Thánh hôm nay. Ấy là có một số phần như 26: 5-14; 27:13 - 28:28 có giọng văn không giống của Gióp. Có người còn đề xuất rằng, phân đoạn 26: 5-14 là phần tiếp theo bài diễn văn của Binh-đát (25: 1-6); còn phân đoạn 27:13 – 28:28 thì là của Sô-pha! (Đây là cách mà Bản Dịch Mới đã làm khi tự động thêm một câu tiểu đề: Xô-pha Phát Biểu Lần Thứ Ba vào trước phân đoạn này)
Cách sửa lại Kinh Thánh kiểu này, trước là kể công cho Sô-pha vì cũng … ra đủ ba hiệp. Sau là để cứu cụ Gióp khỏi tội … nhỡ mồm rủa kẻ ác sát ván luôn (27: 13-23).
Thế nhưng, Lời Chúa vốn thế nào ta cứ tiếp nhận như thế, hiểu như thế, tin như thế có phải là tốt hơn không. Vâng, vẫn còn có những chỗ khó hiểu trong Lời Chúa như sứ đồ Phê-rơ đã nói. Nên hỡi anh chị em, đừng có nóng vội, làm tài khôn mà giống như “những kẻ dốt nát và không vững vàng đã xuyên tạc … để rồi phải chuốc lấy sự hủy diệt cho chính mình” (2 Phê-rơ 3: 16).
Các bạn của Gióp đến để an ủi ông trong cơn hoạn nạn nhưng cuối cùng họ đã lạc mất mục tiêu. Ban đầu, họ đến cùng ông với lòng thương xót nhưng giờ đây họ sắp từ giã ông với tức giận trong lòng và phán xét, định tội trong đầu. Răng lại rứa?
Bạn thân mến, cái điều mà những người đang gặp nạn, đang đau khổ cần là sự an ủi, sự cảm thông, sự chia sẻ chớ không phải là những lời dạy dỗ khôn ngoan, những hướng dẫn toàn lý thuyết vô cảm hay những còm-men theo kiểu … “nói lấy được”. Khi người ta gặp tang chế, đau ốm, đổ vỡ, … thì ta càng ít nói chừng nào hóa ra là khôn chừng nấy. Càng ít nói chừng nào thì hóa ra ta lại giúp họ được nhiều hơn đấy. Hãy đến với họ, không phải để nói mà là để nghe họ nói; đến để san sẻ niềm đau, nỗi buồn của họ bằng chính sự hiện diện rất kiệm lời của mình. Đó là một trong những bí quyết căn bản của công tác thăm viếng, chăm sóc.
Trong phần đáp từ mang tính độc diễn của mình, Gióp tiếp tục đề cao quyền năng siêu việt và sự khôn ngoan lạ lùng của Đức Chúa Trời. Một số điều Gióp trình bày trong phần này khiến cho giới khoa học gia thời nay thật sự kinh ngạc. Kiến thức về thiên văn, địa lý của cụ thì mãi sang đến thế kỷ 18 và thậm chí đến thế kỷ 20 con loài người mới có cơ hội kiểm chứng là … chuẩn không cần chỉnh.
Từ thời í mà cụ đã bảo là “trái đất được treo trong khoảng không” (26: 7) chớ không phải là hình vuông, hay trung tâm của vũ trụ gì ráo trọi nhé. Thời í mà cụ đã nói về việc khai thác khoáng sản cứ như là đang ở vào cuối thế kỷ 18, đầu thế kỷ 19 không bằng (28: 1-11). Kinh. Thế thì cụ khôn thật chớ chẳng chơi à nha.
Ấy vậy mà, cụ cứ khiêm cung bảo rằng, tất cả những gì mà con người hiểu được cũng “chỉ là một cái nhìn thoáng qua về công việc Ngài” mà thôi (26: 14). Còn sự khôn ngoan thật í à? Không tài nào kiếm được đâu, ngoại trừ cách duy nhất: “kính sợ Chúa, lìa bỏ điều ác” (28: 28).
Cũng chính vì nhận ra được chân lý này nên cho dù vẫn còn trong hoạn nạn, chưa hiểu được nguyên nhân nhưng Gióp vẫn kiên định với lối sống mà mình đã chọn theo như sự bày tỏ của Đức Chúa Trời.
"Bao lâu tôi còn hơi thở,
Còn sinh khí của Đức Chúa Trời nơi mũi tôi,
Môi tôi sẽ không nói lời độc địa,
Lưỡi tôi sẽ không dối gạt.
Chắc chắn tôi không thể nào cho các anh là phải,
Cho đến chết, tôi vẫn quả quyết tôi trọn lành.
Tôi quyết chắc tôi công chính, tôi không hề đổi ý,
Trọn đời tôi, tôi không hề bị lương tâm cắn rứt". (27: 2-6)
Một con người kiên định như thế, một tấm lòng sắt son như thế thì bảo sao Chúa không tự hào, bảo sao mà Chúa không gắn dấu chất lượng sản phẩm trước mặt Satan, một kẻ chuyên vu khống và kiện cáo: “Khắp thế giới không ai bằng Gióp, một người trọn lành và ngay thẳng, kính sợ Đức Chúa Trời và xa lánh điều ác. Hơn nữa, Gióp vẫn giữ được sự trọn lành, dù ngươi có xin Ta hại người vô cớ” (2: 3)
Bạn có học được điều gì cho riêng mình qua phần Kinh Thánh hôm nay không?



Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

HIỆP BA: Ê-LI-PHA CỨNG MIỆNG

Gióp 22-24 
Cuộc đối thơ lịch sử ba chọi một đã sắp vào hồi kết thúc. Đến lúc này, ba người bạn chí cốt của Gióp, cũng là ba vị quan tòa ‘tự phong’ đã đuối lý hoàn toàn rồi. Đuối lý, chớ chưa đuối lời đâu nha. Vì chưa đuối lời nên còn cố vớt vát … cú chót. Và người ra đòn vớt đầu tiên cũng không ai khác hơn là bác Cả … Ê-li-pha!
Vì là … cú chót, được ăn cả ngã về không, nên Ê-li-pha cũng chẳng còn giữ được phong cách lịch sự vốn có của mình. Bác í ‘quất’ thẳng luôn như ri:
- Vì Chúa là Đấng công bình nên không thể có chuyện anh ‘ngon lành, sạch sẽ’ mà Chúa đi dập anh tơi bời hoa lá như ri đâu (22: 4)
- Anh muốn biết tội mình chớ gì? – Đây. Áp bức, bóc lột, cho vay nặng lãi, giàu đội, nghèo đạp (22: 6-9). Rất cụ thể, rõ ràng. Đúng không. Nhưng tiếc là không có tang chứng, vật chứng hay nói mà không có nguồn trích dẫn.
Lập luận kiểu này ta người gọi là … ‘nói lấy được’. Đây là kiểu mà một vài anh thức ăn nhanh tại Việt Nam đang áp dụng để ‘hạ’ đối thủ nè. Trình bày tại tòa nhằm luận tội người ta mà ‘nói lấy được’, ‘nói khơi khơi’ theo kiểu … “nghe đồn, nghe người ta nói” thì chẳng những không thuyết phục được ai, mà còn bị ‘dính’ tội vu khống là cái chắc.
- Anh chỉ có một lối thoát duy nhất: xét mình, xưng nhận tội lỗi kín giấu với Chúa và làm hòa lại với Ngài. Bằng không hả? – Chết chắc. Chết trước kỳ, chết sạch sẽ luôn đóa.
Có một sự điều chỉnh … nhè nhẹ trong ‘lựng dzăn’ phần cuối của Ê-phi-pha. Đó là bác í đã chấp nhận rằng thì là … (hình như miễn cưỡng) Chúa có ban phước lành đầy nhà kẻ ác (22: 18). Đây là điều mà đội hình Ba Anh Em của bác từ trước đến giờ vẫn khăng khăng là … ‘phản động’ đấy. Nhưng chỉ chừng đó mà thôi, còn bản chất thì vẫn … ‘kiên định đường lối, chủ trương’ trước sau như một.
Đó là: Chúa công bình; người thiện được phước, kẻ ác bị họa; Ngươi đang bị họa, tức là ngươi đã làm ác. Không có gì sai trong lập luận của Ê-li-pha cả. Nhìn chung thì đúng là như vậy. Thế nhưng, ‘công thức’ này khi áp dụng cho trường hợp của Gióp thì lại không đúng.
Như đã nói từ đầu sách đến giờ, chúng ta vẫn thường lập lại sai lầm của Ê-li-pha và các bạn của ông khi cố gắng xác định cho ra nguyên nhân của mọi hoạn nạn, tai ương, đau khổ trong đời. Đúng là rất nhiều người bị khổ do hậu quả của những sai phạm, tội lỗi mà họ đã làm. Nhưng không phải tất cả đều như thế.
Hãy ghi nhớ điều này để khi đến thăm hay giúp đỡ những người trong cơn hoạn nạn hoặc mất mát người thân, chúng ta sẽ không chất thêm trên họ sự định tội hay mặc cảm tội lỗi. Khá nhớ là người bị hoạn nạn cần một người bạn, một người cố vấn chớ không cần một quan tòa. Họ cần sự an ủi chớ không cần sự định tội.
Về phần mình, trong chương 23, Gióp vẫn tiếp tục giữ vững quan điểm là mình vô tội. Ông muốn được … ‘đối thơ’ cùng Đức Chúa Trời cơ. Các bạn của Gióp đã căn cứ vào ước muốn này mà kết luận rằng ông kiêu ngạo thuộc linh. Nhưng đây lại là điều mà ta có thể học nơi Gióp.
Ấy là khi mà con người xung quanh, dù là thân thiết đến đâu, không hiểu được hoàn cảnh của ta thì giải pháp tốt nhất là đừng giải bày hay phân bua gì với họ nữa. Trong những trường hợp như vậy, họ không giúp gì ta được đâu, không chừng họ còn làm ta đau đớn thêm, thương tổn thêm mà thôi. Hãy tập trung toàn bộ sức lực mà hướng lên Chúa, mà nhắm đến Chúa.
Có thể, ngay lúc đấy Chúa vẫn chưa tỏ mình ra cho bạn; ngay lúc đấy bạn vẫn chưa nghe được tiếng phán nào từ nơi Chúa cả, như Chúa đã từng làm đối với Gióp. Thế nhưng, khi hướng tâm mình lên Chúa thì chắc chắn là có một điều vô hình nào đó sẽ xảy ra. Hãy nghe lời tuyên bố đầy tin quyết của Gióp:
“Nhưng Chúa biết con đường tôi đi, Khi Ngài rèn luyện tôi, tôi sẽ ra như vàng. Chân tôi bám sát theo bước Ngài, Tôi giữ theo đường Ngài, không rẽ lối. Tôi không rời bỏ mạng lịnh từ môi Ngài, Lời từ miệng Ngài, tôi quý hơn thức ăn mỗi ngày” (23: 10-12)
Rõ ràng, là có một điều gì đó đã đến với Gióp. Có thể ông vẫn chưa nhận ra và chúng ta cũng không thể xác định được đó là điều gì. Nhưng chính điều đó đã ‘định hướng’ cho lưỡi của ông, đã ‘điều chỉnh’ cho lời nói của ông. Cho nên, dù vẫn đang còn trong tình trạng … ‘hiểu được chết liền’ với những gì đang xảy ra cho mình và cho đời (kẻ ác vẫn vô tư phè phỡn) nhưng cứ mỗi khi Gióp hướng ‘nòng’ lên Chúa thì môi miệng ông nói ra toàn những lời … chuẩn không cần chỉnh. Lọa hì.
Sang chương 24, Gióp lại tiếp tục nêu ‘théc méc’: Tại sao đám cường hào, ác bá, bóc lột dân đen (c. 2-12); quân đầu trộm, đuôi cướp (c. 13-14) và lũ chuyên dâm loạn, ngoại tình (c. 15-17) lại không bị Chúa lôi ra xét xử?
Đây là câu hỏi vang lên khắp mọi nơi, mọi thời đại. Đó là tiếng kêu đòi công lý. Là tiếng kêu đòi báo thù từ đất thấu đến Chúa, bắt đầu từ máu vô tội của A-bên (Sáng Thế Ký 4: 10) cho đến máu của các thánh tử đạo trong kỳ Đại Nạn (Khải Huyền 6: 9-11).
Đọc lại phần Kinh Thánh 24: 2-17, sao thấy bàng bạc trong ấy cảnh quê hương ta ngày nay quá vậy. Nào thu hồi đất, nào cho vay nặng lãi dẫn đến tịch thu tài sản của người nghèo, của cô nhi quả phụ. Nào cảnh đói rét triền miên của người dân miền núi, nào cảnh công nhân các khu công nghiệp làm việc quần quật mà vẫn hoàn đói khát. Rồi tội phạm như rươi khắp mọi nơi, chuyên nhắm vào dân đen cô thế; rồi ngoại tình, gian dâm của lắm kẻ có chức có tiền.
Vâng, có quá nhiều bất công, quá nhiều cảnh đau lòng. Chúa có thấy không?
Chắc chắn là Chúa thấy. Thấy rõ nữa là khác. Chúng ta là người phàm mà còn thấy được nữa là. Bao giờ Chúa xử ‘tụi nó’ thì chúng ta không được biết. Chỉ có một điều chúng ta được biết: Đó là kẻ ác đã bị gắn chíp theo dõi rồi.
“Tuy Chúa để chúng sống bình an vô sự, nhưng mắt Ngài theo dõi mọi đường đi nước bước của chúng” (24: 23)
Lời Chúa hôm nay đến đây là hết rồi. Hẹn gặp lại các bạn trong chương trình ngày mai! 


Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

HIỆP HAI VỚI SÔ-PHA

Gióp 20-21 
Sô-pha, chuyên gia trả lời cách dễ dàng những câu hỏi khó, giờ đây trở lại trong lần công diễn cuối cùng của mình. Bình luận của ông là nói với “kẻ ác” (20:5), nhưng lại nhắm thẳng vào Gióp.
Nào là kẻ ác sẽ bị ‘chặt khúc’; nào là tội lỗi và sự giàu có sẽ ăn nuốt hắn; rồi thì là những kẻ từng bị hắn đè đầu, cởi cổ sẽ chứng kiến cảnh hắn bị sa bại, và rồi cơn giận kinh khiếp của Đức Chúa Trời sẽ đốn hắn … nằm thẳng cẳng!
Tiếp theo, Gióp cướp … micro và bắt đầu phản công.
Nào là kẻ ác, có những lúc được thịnh vượng và vui hưởng sự giàu có của mình, rồi cuối cùng cũng chết ‘nhẹ nhàng’ giống như bao nhiêu người khác. Khi sống, kẻ ác có quyền lực trong tay, nhưng VỀ SAU sự hủy diệt bởi Chúa mới đến trên chúng.
Và Gióp kết luận: “Vậy, các anh an ủi tôi những điều vô bổ ấy làm gì? Những câu đáp của các anh chẳng qua là dối trá” (21:34)
Làm thế nào chúng ta có thể giải thích cho những điều dường như bất công trong thế giới hôm nay?
Kẻ ác nhìn chung không bị trừng phạt; kẻ giàu càng thì giàu thêm, người nghèo thì càng nghèo thêm; kẻ lừa đảo thì ăn nên làm ra, còn người lương thiện lại bị phá sản. Liệu Đức Chúa Trời có liên can đến những chuyện như thế không?
Không riêng mình bạn nghĩ như thế đâu. Nhiều thế kỷ về trước, Gióp đã đưa ra những câu hỏi nhức nhối tương tự như thế về sự thịnh vượng của kẻ ác. Nhìn ra xung quanh, ông thấy đạo đức kinh doanh bị xâm phạm, công lý bị hư hoại, tội phạm không bị trừng trị và bất công tràn lan.
Khắp mọi nơi, Gióp đều nhìn thấy lý cớ để bi quan, tiêu cực cho đến khi ông bắt đầu nhìn lên!
Thế rồi đột nhiên mọi sự bắt đầu chuyển dịch rõ dần vào tâm điểm. Chúa của cõi vĩnh hằng thực thi kế hoạch của Ngài từ viễn cảnh đời đời. Đến lúc kết cuộc thì mọi giá trị sẽ được nhìn nhận cách công bằng. Thế nhưng, giờ đây, Đức Chúa Trời kêu gọi những người công chính đặt lòng tin cậy nơi Ngài. Chúa kêu gọi họ giao phó sự báo thù vào tay Ngài và bước đi bởi đức tin.
Hãy chọn lấy một tình huống bất công trong đời sống thường nhật, mà có thể, bạn đang đối diện trong công ty của mình, chẳng hạn, rồi quan sát nó từ cái nhìn của Đức Chúa Trời. Bạn nhìn thấy điều gì? Và bạn sẽ đáp ứng thế nào với điều mình thấy?