Gióp 11-14
Cuối cùng cũng đến
lượt Sopha, người trẻ nhất trong nhóm bạn của Gióp lên tiếng. Trẻ có khác,
không rào đón trước sau gì cả, xỉa một nhát vào thẳng vấn đề luôn. Có điều …
hơi bị sai.
Có thể diễn nôm lời
anh Sô-pha ri nè: “Này, ông già mồm lắm rồi đó nha. Tưởng nói nhiều là hết tội
à. Lại còn tinh tướng đòi đối chất với Chúa nữa chớ. Bảo cho mà biết nhé, Chúa
xử ông như thế là còn nhẹ đấy, chưa đúng khung hình phạt đâu. Ở đó mà bù lu bù
loa.”
Tiếp theo, Sô-pha
giảng một bài về sự toàn tri (biết hết mọi việc) của Đức Chúa Trời, nhằm mục
đích: chứng minh rằng, Gióp đã phạm tội cách bí mật. “Vì Ngài biết ai là kẻ giả
dối, nên khi thấy tội ác, liệu Ngài không xem xét đến sao?” (11:11).
“Ừ thì chúng tôi không
thể nêu đích danh tội lỗi mà anh đã phạm, nhưng Đức Chúa Trời thì thấy rất rõ.
Vì thấy rõ nên Ngài mới xử anh thế này đấy”. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có
chừng đó, không khác chi anh Ê, anh Binh.
Lập luận của cả ba chỉ
thế này: “Có công được thưởng, có tội bị phạt. Nay ông bị phạt, như vậy chéc cú
là ông đã phạm tội. Rứa thôi. Không nói nhiều”
Đến lúc này thì sự đối
đáp của hai bên đã trở nên căng như dây đàn rồi. Ăn miếng trả miếng rất sòng phẳng.
Thậm chí, Sô-pha nói một (chương), Gióp quất lại 3 phát luôn.
Trước hết, đáp lại bài
giảng của Sô-pha về sự toàn tri của Đức Chúa Trời, Gióp ‘phang’ thế này: “Xời,
tưởng gì. Chim trời, cá biển và thậm chí … cục đất nó còn biết là Đức Chúa Trời
toàn năng và biết hết mọi chuyện nữa kia mà” (12: 9-25)
Rõ ràng, Gióp biết một
điều mà các bạn mình không biết: Đôi khi, người công bình lại chịu hoạn nạn.
Đây là kinh nghiệm của chính Gióp nhưng ông không thể nào giải thích được,
không thể nào hiểu được. Và ông muốn được đối chất với Chúa, muốn làm sang tỏ
vấn đề.
Những tiếng kêu than
của Gióp trong những trang sách này cũng chính là tiếng lòng của mỗi chúng ta
những khi rơi vào nghịch cảnh, mất mát hay khủng hoảng. Đó là cảm xúc rất thật,
cảm xúc đau đớn của một người trong cuộc. Và khi người ta nói ra trong cảm xúc
đau đớn thì những lời nói đó phải được hiểu là nói ‘dzậy chớ không phải dzậy’.
Nếu cứ bắt bẽ những lời mà người ta nói ra đang khi bức xúc thì kiểu gì rồi
cũng … đôi ngã chia ly thôi.
Trong trường hợp của
Gióp thì rõ ràng là Đức Chúa Trời không hề … chấp, nhưng mấy anh bạn của Gióp
thì có đấy. Đã có khi nào, ta từng bắt bẽ, vặn vẹo lời nói của những người
trong cơn phẩn uất như thế chưa.
Đau như thế, ‘oan ức’
như thế nhưng Gióp vẫn dứt khoát không chấp nhận chuyện … ‘mớm cung’, dứt khoát
không chấp nhận là mình có tội.
Trong trường hợp của
Gióp thì vẫn có người thà chết chớ không nhận tội như thế. Nhưng cái chuyện “dù
Chúa có giết tôi thì tôi vẫn cứ tin cậy Ngài” (13: 15) thì đúng là ít có ai …
‘liều’ được như Gióp. Đúng không?
Dù bị Chúa ‘uýnh’ cho
lên bờ xuống ruộng (theo cách nghĩ của Gióp và mọi người) đến như thế, nhưng
Gióp vẫn cứ tin cậy Chúa, nhất định không bỏ Chúa. Đó là chỗ để cho mỗi chúng
ta phải soi mình.
Điều cuối cùng ta cần
lưu ý là trong tất cả những ‘diễn văn’ của Gióp phần dành cho những người luận
tội chiếm rất ít thời lượng. Ông luôn hướng vào chính Đức Chúa Trời để tuôn đổ
mọi cung bậc cảm xúc của mình, kể cả những lời rất ‘nặng mùi’ … ngã lòng, tuyệt
vọng. Đó cũng là một bài học nữa cho chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét