Ê-xơ-tê 8-10
Dù
Haman đã bị tử hình ngay lập tức, bất động sản của y được ban cho hoàng hậu và
quốc trượng Mạc-đô-chê giờ đã trở thành đương kim thủ tướng, nhưng sắc lịnh
tiêu diệt dân Do Thái trong toàn đế quốc vào ngày 13 tháng 12 vẫn còn nguyên
giá trị.
Đại
đế A-suê-ru dù có toàn quyền trên cả vương quốc rộng lớn của mình những cũng
không thể coi thường luật pháp được. “Sống và làm việc theo pháp luật” thì ít
ra cũng phải được như thế này. Độc tài xưa có lẽ không … ‘độc’ bằng nay hay sao
í. Xưa ở xứ độc tài đi nữa, thì dân hay vua gì cũng chịu sự xét xử của luật,
còn nay ở các nước có chế độ độc tài toàn trị thì luật pháp chỉ dành cho dân
thôi. Hic
Thực
ra thì sau khi kẻ chủ mưu là Haman đã bị tử hình, dân Do Thái coi như đã thoát
hiểm rồi. Thế nhưng, công việc hay ‘sự ban cho’ của Đức Chúa Trời không dừng
lại ở đó. Chúa mà đã ra tay thì kiểu gì cũng “nhiều hơn là đủ”; Chúa mà đã ô-kê
thì chắc chắn là “trỗi hơn vô cùng những gì con dân Ngài cầu xin và suy tưởng”.
Thay
vì bị tiêu diệt, thì dân Do Thái giờ được phép “tập hợp lại để
bảo vệ sinh mạng mình, phá hủy, giết chết, diệt trừ những người nào mang vũ khí
tấn công họ bất kể dân nào, tỉnh nào, phụ nữ hay trẻ em và cướp đoạt tài sản
của chúng” (8: 11).
Một khi mà vua đã đứng về phía họ rồi thì chỉ có mấy tay nào … ‘điếc không sợ
súng’ mới dám đụng đến dân Do Thái mà thôi.
Đó
chỉ là A-suê-ru, vua dưới đất này mà dân Chúa ngày xưa còn khiến cho muôn dân
thời bấy giờ hãi hùng đến thế. Huống chi, ngày nay, Vua trên muôn vua, tức là
Đức Chúa Giê-xu Christ, đứng về phía con dân Ngài – chúng ta, “thì
còn ai chống nghịch được chúng ta?” (Roma
8: 31)
Hãy
nhìn lại lịch sử của dân tộc Do Thái, dân tuyển của Chúa về phần xác để được
làm mới lại lòng tin cậy của mình nơi Chúa của chúng ta. Suốt những năm tháng
trong thời các Quan Xét, thời Các Vua, dân Chúa đã nếm trải đủ mùi hoạn nạn.
Nào chiến tranh, đói kém, những cuộc chính biến, gia đình ly tan, dân tộc ly
tán, bị lưu đày. Họ trở thành những kẻ không tổ quốc vì quốc gia của họ đã bị
xóa sổ hoàn toàn trên bản đồ thế giới, chỉ còn là một tỉnh của đế quốc Ba-tư.
Họ đã nhận án tử, chỉ chờ đến ngày để thi hành án, tức là sẽ vĩnh viễn biến mất
trên đất. Thế nhưng, họ lại sống còn kẻ thù của họ lại chết thay vào chỗ đó.
Không dễ gì tiêu diệt dân Chúa, không thể nào xóa sổ dân Chúa được đâu, dù là
xưa hay nay.
Có
một chi tiết trong phần Kinh Thánh hôm nay khiến cho đôi người không đồng tình,
thậm chí là lên án. Đó là việc hoàng hậu xin vua ‘khuyến mãi’ thêm một ngày nữa
để bà con tại kinh đô Su-sơ … giết thêm một ít nữa. Hổng có nhiêu. Thêm 300
người nữa thôi hà. Sao hoàng hậu bổng dưng ác dữ vậy ta?
Chỉ
trong vòng có 2 ngày mà có đến 75.800 người bị giết trong toàn đế quốc chưa kể
10 đứa con trai của Haman. Nếu chỉ đánh giá sự việc này bằng cái nhìn của người
ngoài cuộc, hay bằng thuật ngữ đang nóng hổi tình thời sự là ‘biểu tình
sa-lông’ hay ‘anh hùng bàn phím’ thì đúng là dân Chúa xưa và cả hoàng hậu nữa …
quá ác và quá khích. Thế nhưng, nếu đọc kỹ thì ta sẽ thấy rằng gần 80.000 người
này là “kẻ thù của họ”. Đó là những người đã gươm giáo sẵn sàng để tiêu diệt họ,
xóa sổ họ theo sắc lịnh độc ác của Haman.
Chúng
ta học được điều gì qua hành động ‘giết thù thẳng tay’ này của Ê-xơ-tê và dân
Chúa ngày xưa? – Đó là: đối với kẻ thù thì không có chuyện nhân nhượng; đối với
kẻ thù thì không có chuyện thương xót. Kẻ thù của con dân Chúa ngày hôm nay
không phải là con người mà là Sa-tan, ma quỷ, tức là các thế lực thần linh gian
ác (Epheso 6: 12-13)
Dân
Do Thái thoát nạn vui mừng mở tiệc tạ ơn và chọn lấy tên Phurim (từ chữ Phu-rơ:
bốc thăm – 3:7) để làm ngày kỷ niệm “Thoát Họa Diệt Chủng” hàng năm. Được Chúa
giải cứu thì mừng, thì cảm tạ là đúng rồi. Nhưng lễ Phurim (mà người Do Thái
cho đến tận ngày nay vẫn còn giữ) được quy định thành luật là để cho con dân
Chúa không được quên biến cố ‘thoát chết’ diệu kỳ này. Đó là ngày tưởng nhớ, là
ngày “kiêng ăn, khóc lóc” (9:31).
Có
những sự giải cứu nào mà Chúa đã làm cho bạn, cho gia đình bạn mà bạn thường
xuyên nhắc lại trong tinh thần cảm tạ Chúa và có chăng ta đã quên không ít việc
Chúa đã làm cho mình?
Bài
học cuối cùng của phần Kinh Thánh hôm nay nằm ở chương cuối cùng, câu cuối
cùng, câu Kinh Thánh nói về Mạc-đô-chê. “Mạc-đô-chê,
người Do Thái, làm tể tướng của vua A-suê-ru, được tôn trọng giữa người Do
Thái, và được anh em quý mến vì ông mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc và lên tiếng
để đem lại an ninh cho nòi giống của mình.” (10:3)
Mạc-đô-chê
được dân trọng, dân qúy không phải vì địa vị thủ tướng mà là “vì ông mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc và lên
tiếng để đem lại an ninh cho nòi giống của mình”. Đó là bài học cho mỗi
chúng ta, đặc biệt là cho những anh chị em nào là con dân Chúa, đang làm việc
trong các cơ quan nhà nước, cũng như những người lãnh đạo trong các hội thánh.
Và
tại sao chúng ta lại không cầu xin Chúa cho Việt Nam của mình một vị thủ tướng
như Mạc-đô-chê, người biết “mưu
cầu hạnh phúc cho dân tộc và lên tiếng để đem lại an ninh cho nòi giống của
mình”
nhỉ? Nếu chúng ta dám tin, Chúa sẽ … dám làm à nha. Vì Chúa đã hứa “Ta
sẽ ban cho các ngươi những người lãnh đạo vừa lòng Ta, họ sẽ dùng trí khôn
ngoan, óc thông sáng mà chăn dắt các ngươi” (Giê-rê-mi 3: 15)
Nào,
giờ thì bạn dám tin chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét