Nehemi 11-13
Ba chương Kinh Thánh cuối cùng của sách Nê-hê-mi
hôm nay thuộc dạng ‘hai xương, một … nạc’. Những ai mà không rành ‘ngoại ngữ’
thì chắc là đánh vần chật vật lắm đây, vì toàn là tên nước ngoài không hà. Nói
vậy chớ phần đông anh chị em chúng ta đã quen ‘ăn xương’ rồi, nên có khi thấy
‘xương’ lại càng háo hức ấy chứ.
Nào, lên đường thôi.
“Các thủ lĩnh của dân Chúa
đều ở tại Giê-ru-sa-lem và dân chúng còn lại bắt thăm để cứ mười người thì có
một người đến ở tại Giê-ru-sa-lem là thành thánh, còn chín người kia thì ở
trong các thành khác. Dân chúng chúc phước cho những người nam nào tình
nguyện ở tại Giê-ru-sa-lem.” (11:
1-2)
Bản Dịch Mới dịch câu 2 thế này “Dân chúng đặc biệt
biết ơn những người nào tình nguyện vào sống trong thành Giê-ru-sa-lem.”
‘Cán bộ’ ở thủ đô thì chẳng có gì phải bàn. ‘Số’ họ
nó thế. Việc bốc thăm để được vào sống trong thủ đô thì cũng đúng thôi. Thế
nhưng, dân tình “chúc phước” hay bày tỏ lòng biết ơn đặc biệt đối với những
người tình nguyện vào Giê-ru-sa-lem để sống thì đúng là khó hiểu à nha. Răng
lọa rứa hì?
Để hiểu được tình trạng trái khoáy này chúng ta cần
phải trở lại với đoạn 7: 1-4: “Khi vách thành đã xây xong, và tôi đã
tra các cánh cửa, lập những người giữ cửa, kẻ ca hát, và người Lê-vi trong chức
việc của họ, thì tôi giao phó việc cai trị Giê-ru-sa-lem cho Ha-na-ni, em tôi,
và cho Ha-na-nia, quan tể cung; … lại phải đặt người trong dân Giê-ru-sa-lem
thay phiên mà canh giữ, mỗi người đứng canh nơi đối ngang nhà mình. Vả, thành
thì rộng rãi lớn lao, còn dân sự ở trong nó lại ít, và nhà mới thì chưa có
cất.”
Trong khoảng 160 năm, kể từ ngày bị quân Ba-bi-lôn
hủy phá, Giê-ru-sa-lem đã trở nên hoang phế hoàn toàn. Do đó, khi hồi hương
người Do Thái đã chọn sống ngoài vùng quê. Thanh bình hơn, an toàn hơn và dễ
sống hơn.
Thế cho nên, khi Đền Thờ đã được tái lập, tường
thành đã hoàn tất việc tu bổ nhưng thành phố vẫn vắng vẽ. Dân ít, nhà ít. Không
mấy ai muốn từ bỏ nhà cửa, đất đai vườn tược, công ăn việc làm ổn định để lên
phố cả. Đó là lý do dẫn tới việc bốc thăm, là lý do mà dân chúng vô cùng biết
ơn những gia đình nào tình nguyện … nhận ‘hộ khẩu thủ đô’.
Vào sống trong Giê-ru-sa-lem, thành phố của Đức
Chúa Trời, đòi hỏi một sự hy sinh rất lớn. Dù phải từ bỏ rất nhiều, nhưng nhiều
người đã vì Chúa mà đến sống tại Giê-ru-sa-lem, một nơi mà đa số người ta thời
bấy giờ không muốn chọn. Trong ngày sau rốt, cũng sẽ có nhiều người vì không
thể bỏ được nơi ở quen thuộc, lối sống quen thuộc nên đã từ chối cơ hội vào
sống trong Giê-ru-sa-lem mới từ trời giáng xuống (Khải huyền 21: 10).
Nếu hôm nay, Chúa muốn những con dân của Chúa đến
sống tại một “Giê-ru-sa-lem” nào đấy, thì bao nhiêu người trong chúng ta sẽ sẵn
sàng tình nguyện ra đi và bao nhiêu người trong chúng ta sẽ ra đi nếu thăm
trúng nhằm mình? Được đi hay bị đi thì cũng là đi, nhưng được đi thì … có phước
lủ khủ luôn.
Dù Kinh Thánh không nêu tên những người tình
nguyện, nhưng việc làm của họ thì không bao giờ bị lãng quên. Chúa không bao
giờ quên cả nghìn con người vô danh, ngày đêm trung tín làm tròn chức phận của
họ, dù là công việc trong hay bên ngoài đền thờ, dù là gác cổng hay hướng dẫn
ca đoàn (11: 12, 16, 17, 19). Bạn hiện có đang góp phần làm một công việc gì đó
trong hội thánh của Chúa không? Chớ nãn lòng, có thể không ai quan tâm đến việc
bạn làm, nhưng Chúa thì luôn để mắt đến bạn đấy. Bạn sẽ không mất phần thưởng
đâu.
Chương 12, một lần nữa ‘ngược thời gian’ về với lễ
cung hiến tường thành vô cùng hoành tráng. Nhạc đàn, kèn trống tưng bừng. Già
trẻ lớn bé “cùng vui mừng hớn hở. Tiếng reo vui từ Giê-ru-sa-lem vang
ra đến tận nơi xa.” (12: 43).
Vâng. Họ đã kinh nghiệm được sự vui mừng thật. Và
sự vui mừng thật bao giờ cũng đi sau sự thanh tẩy hay thánh hiến (12: 30; 43).
Nhớ nha: không có sự thanh tẩy hay thánh hiến thì sẽ không bao giờ có sự vui
mừng thật, không bao giờ có hạnh phúc thật sự đâu.
Tội lỗi có đem lại cho người ta tiếng cười không,
có khiến người ta vui không? – Có đấy. Nhưng có sự khác nhau một trời một vực
giữa niềm vui bởi Đời và niềm vui bởi Trời; giữa niềm vui từ bên ngoài vào và
niềm vui từ trong lòng mà ra đấy.
Bạn đã từng nếm trãi được niềm vui từ trong lòng,
bởi Chúa, mà ra chưa?
Cuối cùng, chúng ta sẽ cùng học theo gương của
Nê-hê-mi trong cách xử lý dứt khoát với tội lỗi trong chương 13. Chúng ta đã
biết Nê-hê-mi không hề khoan nhượng hay thỏa hiệp đối với kẻ thù, giờ đây chúng
ta lại thấy ông không hề nương tay đối với tội lỗi.
Trong thời gian Nê-hê-mi đi vắng, khi quyền tổng
trấn được giao cho Ha-na-ni, em của ông (7:2) thì thượng tế Ê-li-a-síp lại đem
lão Tô-bi-a, kẻ đã quậy phá Nê-hê-mi và dân Do Thái đủ trò suốt thời gian họ tu
bổ tường thành, vào trong Đền Thờ Chúa để cư trú! Đúng là ‘nuôi ong tay áo,
nuôi khỉ dòm nhà’ rồi còn gì. Đây là hình ảnh của việc người tin Chúa chứa chấp
tội lỗi trong đời sống của mình.
Tô-bi-a là kẻ thù. Vâng, Ê-li-a-síp thừa biết chớ.
Biết sao còn chứa, dù điều đó là phạm luật? – Vì cớ Tô là bà con với Ê. Rứa đó.
Có nhiều thói hư tật xấu, mà thật sự là tội lỗi, đang còn ung dung tự tại trong
đời sống ta, nhưng ta không nỡ giết. Ấy là vì chúng quen thuộc với chúng ta, gần
gũi với chúng ta, thân thiết với chúng ta quá lâu rồi. Thế cho nên, làm sao tôi
nỡ …. giết người tôi yêu!
Ê-li-a-síp thì chứa chấp, nhưng Nê-hê-mi thì không.
Vừa khi phát hiện sự việc, ông tống khứ Tô-bi-gia và toàn bộ đồ đạc của hắn
khỏi Đền Thờ Chúa ngay lập tức, rồi cho người tẩy uế phòng đó. Ông không quan
tâm đến phản ứng của thượng tế Ê-li-a-síp, cũng chẳng để ý đến chuyện dân chúng
sẽ bình phẩm ra sao về hành động của ông. Nê-hê-mi chỉ quan tâm đến một điều:
đẹp lòng Chúa.
Anh chị em là ai trong thái độ đối với tội lỗi:
chứa chấp như Ê-li-a-sip hay ‘đuổi thẳng cổ’ như Nê-hê-mi?
Đối với tội lỗi, Nê-hê-mi rất dứt khoát. Dù là tội
lỗi của thầy thượng tế Ê-li-a-síp hay của dân sự (không nộp phần mười khiến
người hầu việc Chúa phải bỏ việc hay tái phạm việc cưới gả với người ngoại thờ
lạy hình tượng hoặc vi phạm giao ước: không nghỉ vào ngày Sa-bát) thì Nê-hê-mi
cũng quyết liệt như nhau. Nhất định không khoan nhượng với tội lỗi. Đã là tội
lỗi thì cứ phải đuổi thẳng cổ. Tái xây dựng một dân tộc thánh cho Đức Chúa Trời
thì phải rứa thôi.
Tội lỗi không khác chi rắn độc. Nếu bị một con rắn
độc quấn quanh tay mình hay rơi nhằm trúng mình thì bạn sẽ làm gì: cầu hỏi rồi
chờ đợi ý Chúa, xin lời khuyên của bạn bè xung quanh hay càng nhanh càng tốt
vứt nó ra xa thật xa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét