Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

ĐÃ ĐAU CÒN ĐÁNH

Gióp 4-7 
Trong phần cuối màn dạo đầu của trường ca “Khổ Bởi Vì Đâu?” đã xuất hiện ba người bạn của Gióp là Ê-li-pha, Binh-đát và Sô-pha. Từ xứ mình, họ hẹn nhau đến Út-xơ để chia buồn và an ủi Gióp. Tình bạn của họ là rất đáng trân trọng.
Bảy ngày đêm ròng rả, họ ngồi im lặng bên cạnh Gióp, giữa bụi tro và mùi tanh hôi bởi ung nhọt từ thân thể bạn của mình. Sự hiện diện và sự im lặng của họ thật sự đã an ủi Gióp rất nhiều. Đây là bài học quý báu cho chúng ta khi giúp đỡ những người trong cơn hoạn nạn, nhất là khi họ mất mát người thân. Họ cần sự hiện diện của chúng ta hơn là lời khuyên của chúng ta.
Đối với những người đang đau khổ vì mất người thân thì mọi cố gắng để khuyên giải nhiều khi trở nên vô nghĩa và thậm chí có tác dụng ngược. Hãy im lặng bên cạnh họ, có thể ôm lấy họ, nắm lấy tay họ hay có thể khóc cùng họ.
Ba người bạn của Gióp đã làm được điều đó suốt 7 ngày đêm. Thế nhưng sang ngày thứ 8, khi Gióp phá vỡ sự yên lặng bằng những lời ‘rên rỉ, ỉ ôi’, thì cả ba người này đã lần lượt bước ra sân khấu để … ‘đối thơ’ với Gióp! Cuộc đối thơ này, kéo dài liền tù tì từ chương 4 đến chương 31. Thôi thì đủ cung bậc tình cảm, và … ‘kính thưa’ các thể loại thi ca. Lúc rất nhẹ nhàng lịch sự, nhưng không ít lần cũng đốp chát ra trò.
Ba người bạn này đại diện cho ba quan điểm khác nhau về hoàn cảnh đau buồn của Gióp. Ê-li-pha, vị diễn giả chủ chốt, là người đầu tiên đáp trả … tiếng kêu la của Gióp. Quan điểm của Ê-li-pha hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm hiểu biết cá nhân.
Một cách rất lịch sự, sự suy luận của Ê-li-pha bắt nguồn từ nhận định chung rằng, mọi người đều bất toàn trước một Đức Chúa Trời toàn hảo. Và, mọi đau khổ là do tội lỗi mà ra. Chuẩn quá còn gì nữa. Thế nhưng, trong trường hợp của Gióp, thì ‘ní nuận’ này lại cần phải ... chỉnh.
Anh chị em thân mến, khi thấy người khác gặp hoạn nạn ta thường nhận định như thế nào? Hẳn nhiên, nếu là bạn bè, thân thích thì ta đến thăm, an ủi, giúp đỡ rồi. Nhưng tiếp theo là gì: phải chăng ta khuyên họ xét mình, xem có tội lỗi nào không hay bóng gió xa gần rằng, “chắc cũng có gì kín giấu mới thế chớ không thì …”?
Dĩ nhiên, như đã đề cập trong ngày hôm qua rằng, có một số hoạn nạn là hậu quả của tội lỗi, nhưng không phải hoạn nào cũng từ tội lỗi mà ra. Tiếc thay, quan điểm của Ê-li-pha hiện vẫn đang ở địa vị thống soái trong nhận định của con người. Đó là lý do mà nhiều Mục sư, hay lãnh đạo hội thánh khi nghe tin một thành viên trong hội thánh của mình vừa bị cướp hay bị trộm thì liền có ý nghĩ rằng, “chắc là trộm cắp phần mười gì rồi đây”. Đấy điển hình thôi, chớ còn muốn tìm ví dụ minh họa cho quan điểm này thì hơi bị nhiều quanh ta đấy. He he.
Đến với người bị hoạn nạn mà ‘thủ’ sẵn quan điểm đầy tính định tội của Ê-li-pha như thế này thì chỉ có thể là ủi, tức là húc người ta, chớ không thể an.
Thế thì, đừng vội kết tội người khác, hỡi anh chị em, khi mình chưa xem xét đầy đủ tất cả các dữ kiện. Kinh Thánh dạy chúng ta “hãy mau nghe, chậm nói, và chậm giận” (Gia-cơ 1: 19). Đây là một bài học có giá trị cho công tác khuyên bảo hay tư vấn cho người khác, đặc biệt là cho những người đang phải chịu khổ đau.
Có tình huống hiện tại nào mà anh chị em được mời làm trọng tài phân xử không? Trước hết, hãy dành thời gian thích đáng để xem xét mọi khía cạnh liên quan đã nhé. Và chỉ sau khi suy xét, cân nhắc mọi dữ kiện trong sự cầu nguyện thì mới nên đưa ra kết luận hay lời khuyên.
Nghe này, không ai khuyên bảo đầy ‘khí thế’ cho bằng một người … dốt! Nhớ đấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét