Ê-xơ-tê 3-4
Bốn năm sau ngày
Ê-xơ-tê lên ngôi hoàng hậu, tại kinh thành Su-sơ có một vụ phong chức nữa xảy
ra. Lần này cũng lại là một người ngoại quốc, nhưng là một nam nhân, cũng dòng
vương tôn công tử, là hậu duệ không biết bao nhiêu đời của Aga, vị vua Amalec
đã bị tiên tri Samuen chém đầu, dù vua Sau-lơ đã có ý tha mạng (1 Samuen 15:
23).
Kinh Thánh không cho
chúng ta biết, Haman có công trạng gì mà được thăng tiến ‘phát một’ lên tới
chót vót, trên muôn người dưới một người như thế. Chỉ biết rằng, từ lúc ông
xuất hiện thì họa diệt chủng đối với dân sót của Chúa cũng đã cận kề.
Kinh Thánh cũng không
cho chúng ta biết tại sao mà Mạc-đô-chê lại dám kháng lịnh vua trong việc tôn
trọng Haman như bao nhiêu người khác. Chỉ có một chi tiết nho nhỏ được hé lộ:
Mạc-đô-chê cứ bảo “rằng ông là người Do Thái”. Nhưng Kinh Thánh cũng đâu có chống
đối việc dân sự Chúa tỏ lòng tôn kính những người lãnh đạo chính trị (địa
phương hay quốc gia) qua cử chỉ cúi chào hay thậm chí là quỳ gối. (Sáng Thế 18:
2; 23: 7; 43: 26; Xuất hành 18: 7; 2 Samuen 16: 4). Thế thì, việc Mạc-đô-chê …
‘cương’ như thế có lẽ nằm sâu trong huyết quản của một người đối với ‘kẻ thù
truyền kiếp’ rồi.
Dù đúng, dù sai thì
hành động của Mạc-đô-chê cũng là duyên cớ để đẩy ông và tuyển dân của Chúa đến
trước họa diệt vong. Câu chuyện đã vào hồi gay cấn.
Đến lúc này đây thì
anh em hay bố con Mạc-đô-chê và cả chúng ta nữa mới nhận ra được lý do tại sao
Ê-xơ-tê phải bị bắt vào cung, và phải ngồi trên ngôi hoàng hậu. Mọi sự đâu phải
tình cờ, đúng không? Câu nói của Mạc-đô-chê với Ê-xơ-tê rất đang được suy gẫm
và ghi nhớ đối với mỗi một chúng ta. “Biết đâu con được chức hoàng hậu
là vì cớ thời điểm như thế này!”
Mỗi một vị trí của
chúng ta trong gia đình hay ngoài xã hội, dù chúng ta có thích hay không, cũng
đều là một “vị trí chiến lược” cả đấy. Chúa đặt ta lên đấy hay đưa ta vào đấy
là có ‘ý đồ’ cả đấy. Vị trí đó không phải để cho ta than thân trách phận hay để
cho ta ngoác mồm phè phởn, mà là để cho ta cơ hội làm một sự kiện để đời hay
hoàn thành một bản hùng ca ‘đi cùng năm tháng’.
Nhớ nhé. Mỗi một chúng
ta đều có một vị trí vô cùng quan trọng trong kế hoạch của Đức Chúa Trời đối
với dân tộc của mình. Và có MỘT thời điểm cụ thể dành cho mỗi chúng ta để hoàn
thành thiên mệnh đó. Ê-xơ-tê và Mạc-đô-chê xuất hiện, một chính một phụ, chỉ để
tham gia vào một ‘sự kiện’ duy nhất này mà thôi và cả hai … ‘bổng chốc hóa anh
hùng’!
Thế thì, khá sớm nhận
biết lý do mà Chúa đặt bạn vào vị trí hiện tại, và hãy sẵn sàng để thưa với
Chúa rằng “có con đây” khi thời điểm dành cho mình đang đến. Hãy can đảm và
khôn ngoan trong việc sử dụng vị thế của mình vì lợi ích “cho mọi người, nhất
là cho những anh chị em trong gia đình đức tin” (Galati 6: 10)
Một bài học khác mà
chúng ta có thể thấy trong hai chương Kinh Thánh hôm nay liên quan đến hiệu quả
lớn lao của việc kiêng ăn, và trong trường hợp này là kiêng ăn tập thể.
Toàn dân Do Thái lưu
đày tại kinh đô Su-sơ theo lời kêu gọi của hoàng hậu Ê-xơ-tê đã tiến hành ba
ngày kiêng ăn, kiêng uống, tức kiêng ăn toàn phần, và cầu nguyện suốt 3 ngày.
Tuy Chúa không hề được đề cập đến, nhưng rõ ràng là Ê-xơ-tê và toàn dân Giu-đa
tại kinh đô đã cầu nguyện với Giê-hô-va Đức Chúa Trời của mình để xin sự giải
cứu.
“Nếu phải chết thì con
chết” là một cam kết hết sức dứt khoát của Ê-xơ-tê trước vận mạng của dân tộc
mình. Nhưng vị hoàng hậu người Do Thái này chỉ xả thân vì đại nghĩa KHI và CHỈ
KHI toàn dân chịu hiệp lòng kiêng ăn cầu nguyện cho nàng suốt 3 ngày!
Kiêng ăn cầu nguyện là
giải pháp duy nhất đúng trong những tình huống vô cùng khủng hoảng như vậy.
Giô-sa-phát và dân Giu-đa từng kinh nghiệm sự giải cứu như thế trước họa xâm
lăng (2 Sử ký 20), và biết bao lời chứng về sự giải cứu của Chúa trong suốt
chiều dài lịch sử, khi dân sự Chúa hạ lòng kiêng ăn nài xin sự can thiệp của
Ngài.
Bài học này vẫn còn
nguyên giá trị. Và tình hình đất nước hiện nay là cơ hội chưa từng có để con
dân Chúa người Việt Nam khắp mọi nơi noi gương người xưa, cùng nhau hạ lòng
kiêng ăn kêu xin sự thương xót của Đức Chúa Trời trên dân tộc của chúng ta. Giờ
đã điểm.
Biết đâu đây là thời
khắc ‘chuyển họa, thành phúc’ của dân tộc ta thì sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét