Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

NẢN CHẲNG TỪ NAN

Nehemi 5-7
Ba chương Kinh Thánh hôm nay có lẽ là sự hồi tưởng của Nê-hê-mi về chiến dịch “52 ngày đêm gian khó xây thành” chớ không phải là bản “tường thuật trực tiếp”. Bằng chứng rõ nhất nằm ở những lời cầu nguyện của ông trong hai chương 5 và 6 (5:19; 6:14).
Đúng là ‘thù trong, giặc ngoài’ hay tứ bề thọ địch. ‘Giặc ngoài’ thì xuất hiện từ khi dân sự Chúa bắt đầu khởi công. Còn ‘thù trong’ thì khi tường đã xây sắp xong rồi.
‘Thù trong’ hay quân nội gián này khởi nguồn từ thành phần quý-xờ-tộc. Anh chị em còn nhớ mấy ‘quý nhơn’ nầy không? Đây là những tay đã được điểm mặt trong chương 3: 5 là “không chịu ghé vai vào công việc của chủ mình” đấy. Và cũng chính mấy anh X này (Chúa còn thương nên tạm giấu tên) đã từng đi đêm qua lại với ‘kẻ thù trực tiếp’ của dân Chúa là lão Tô ... bi-gia (hay tô … gì thì tùy theo cách của bạn). Thấy chưa, sớm muộn gì bàn dân thiên hạ cũng biết thôi. Ở đó mà lén lút, giấu giếm.
Đã không tham gia làm công việc Chúa, những người quý tộc này còn gián tiếp làm ngưng trệ công việc xây thành. Mọi chuyện cũng chỉ bởi một chữ THAM. Một khi máu tham của các vị đã nổi lên thì bất chấp lề luật Chúa, bất chấp ‘quan hệ huyết thống’, bất chấp thân bằng quyến thuộc.
Họ dùng tiền để cho anh em vay. Người ta không trả nổi, xiết nhà. Không trả nổi nữa, xiết đất và nếu cần … bắt con người ta bán làm nô lệ luôn. Quý tộc Giu-đa đó nha, quan chức của Giu-đa đó nha. Và thế là ‘nhân dân’, những người đang tình nguyện xây thành chịu hết nỗi. Lãn công hoặc làm cho có lệ mà thôi.
Nhớ nha: “Lòng tham tiền bạc là cội rễ của mọi điều ác” (1 Timothe 6: 10) và một trong những điều ác đó là khiến cho người khác xao lãng công việc Chúa đấy. Đặc biệt, nếu là một người lãnh đạo trong hội thánh thì tác hại từ lòng tham tiền của người đó lên hội chúng là lớn vô cùng.
Nê-hê-mi xử lý ‘thù trong’ như thế nào? Trước hết, ông triệu tập một đại hội. Ông phê bình công khai chuyện sai trái của hàng lãnh đạo (không xử lý nội bộ đâu nghe); yêu cầu họ chấm dứt việc làm đó, ngay lập tức ‘khắc phục hậu quả’ và sau đó là ký ‘cam kết’. Xong. Yên dân ngay.
Thế nhưng, để có quyết định sáng suốt như thế thì Nê-hê-mi đã có một thời gian “suy tính trong lòng” hay “suy tính kỷ càng” (5:7). Hơn nữa, ông đã thuyết phục được cả hai thành phần quý tộc và thường dân bằng chính đời sống gương mẫu, kính sợ Chúa của mình.
‘Thù trong’ vừa dẹp yên thì ‘giặc ngoài’ liền tràn đến. Chúng tràn đến khi mọi sự sắp đến lúc hoàn thành. Đây là thời điểm mà chúng ta thường lơi lõng sự thức canh. Ôi dào, vẽ chuyện. Đã sắp ra mâm ra bát rồi còn gì. Nhiều người bị kẻ thù đánh bại không phải lúc khởi công mà là ngay lúc cắt băng khánh thành đấy ạ. Ma quỷ không hề ngủ và cũng không hề … ngu. Nhớ đấy.
Trong chương 4, ma quỷ dùng hai chiêu để ngăn cản công việc Chúa: nhạo báng và phá tán. Nê-hê-mi chỉ mỗi việc tin cậy Chúa trong sự cầu nguyện. Còn trong chương 6 này, chúng sử dụng phương án: thỏa hiệp, vu khống và đe dọa mạng sống.
Rất lịch nhé. Cho người trao thư mời tận tay. Và cũng rất kiên nhẫn. Phương án một, mời ra ngoại thành uống cà-phê nói chuyện. Phương án hai, gặp nhau để xác minh về đơn tố cáo của nhóm ‘quần chúng bức xúc’. Phương án ba, dọa giết để khiến người của Chúa phạm luật (dẫn một anh què ngoại quốc Semagia hay Sê ma giáo nào đấy vào trong Đền Thờ) và sau đó là hạ uy tín.
Tất cả đều bị thất bại. Người của Chúa không bị sập bẫy.
Răng mà ông khôn sáng rứa hè? Ấy là vì ông biết Lời Chúa. Thêm nữa, Nê-hê-mi là người biết Chúa. Ông biết Chúa mà ông tin thờ. Lòng tin của ông đặt nền tảng trên hai thực thể không hề thay đổi đó. Vâng, Lời Chúa và chính Chúa là nền tảng không hề thay đổi cho một đức tin thật.
Ngoài ra, Nê-hê-mi còn biết rõ sự kêu gọi mà Chúa dành cho mình. Ông cũng là một người có đời sống cầu nguyện.
Vì tất cả lý do đó mà Nê-hê-mi có được một sự sáng suốt lạ lùng để thẩm định sự việc. Sự sáng suốt lạ lùng hay nói theo ngôn ngữ của Tân Ước là ân tứ “phân biệt các linh” này, là điều thật sự cần thiết cho mỗi một chúng ta, đặc biệt là cho những người lãnh đạo hội thánh, đang khi sống và phục vụ giữa một thế giới đầy dẫy sự dối trá, gian ác như hiện nay.
Chỉ mất vỏn vẹn 52 ngày để tái thiết xong toàn bộ tường thành Giê-ru-sa-lem cũng như sửa chữa các cổng thành. Thế mà suốt 100 năm, kể từ đợt hồi hương lần thứ nhất dưới sự lãnh đạo của Xô-rô-ba-bên, người Do Thái vẫn không thể thực hiện được. Vì đâu nên nỗi?
Phải chăng đó là vì … “chưa đến thời điểm của Chúa” hay là vì thiếu một người lãnh đạo ‘vừa có tâm, vừa có tầm’ giống như tổng trấn Nê-hê-mi?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét