Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Ê NGHỈ, NHƯỜNG BINH

Gióp 8-10
Cứ ngỡ là Gióp và mấy người bạn của mình cùng nhau đối thơ, nhưng càng theo dõi thì càng thấy giống một phiên toà hơn. Bị cáo: Gióp; quan tòa: Elipha, Binh-đát, Sopha; luật sư biện hộ: không; bên bị hại (theo ý kiến của các quan tòa): Đức Chúa Trời. Vì không có luật sư biện hộ nên Gióp tự biện hộ. Thậm chí, trong ‘phát biểu’ của những vị quan tòa này sao thấy phảng phất cảnh ép cung ở các cơ quan điều tra của ta quá. May mà, ‘nghi can’ Gióp còn chưa rơi vào tình trạng ‘tự té’, ‘tự ngã’, rồi … ‘tự chết’. He he.
Lập luận của Elipha căn cứ trên quan hệ nhân quả giữa tội lỗi và sự khổ nạn, và giờ đến lượt mình, Binh-đát tiếp tục phát triển luận cứ đó. Khác biệt duy nhất: Elipha dựa trên kinh nghiệm cá nhân, còn lý lẽ của Binh-đát thì dựa trên tri thức uyên bác của mình.
Elipha thì ra sức bảo vệ bản tánh thánh khiết và tính siêu việt của Đức Chúa Trời; còn Binh-đát thì nhấn mạnh đến quyền năng và bản tánh công chính của Chúa.
Về phương diện ‘bảo vệ thân chủ’ của mình – Đức Chúa Trời – thì cả hai đều đã làm rất, rất tốt (dù Chúa không khiến!). Đức Chúa Trời thật sự là Đấng siêu việt, quyền năng tuyệt tối; Ngài đồng thời cũng là Đấng thánh và công chính. Thế nhưng, khi áp dụng những điều này vào trong trường hợp của Gióp thì tất cả họ đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Elipha thì còn tin rằng về căn bản Gióp vẫn ô-kê, dù tạm thời có bị Chúa ‘uýnh’ chút chút vì một số lỗi lầm mà hầu như ai cũng vấp phải. Thế nhưng, Binh-đát thì không tin rằng, Gióp còn … ‘trong trắng’.
Bằng chứng à?
Đây, chục đứa con của ông – sinh không cùng ngày, nhưng ‘đai’ cùng lúc nè. Chả nhẽ, Chúa công bình lại giết nhầm con ông à?
Còn ông – không chết nhưng đang bị ... te tua nè. Có nghĩa là ông cũng đã phạm tội nhưng là những tội chưa đến nổi chết. Thế thôi. Cho nên, trường hợp của ông thì chỉ cần ‘thành khẩn nhận tội’ là sẽ được ‘trả tự do’ ngay.
“Không có lửa làm sao có khói”, đúng không? Hễ ở đâu có hình phạt, thì ở đó chắc chắn có tội lỗi. Ông hãy xem lại mình đi. Chắc chắn là có gì đó trục trặc trong mối quan hệ của ông với Đức Chúa Trời rồi. Hãy nhìn vào số phận của mấy cái cây bị trốc gốc, mấy cái mạng nhện mong manh kia mà lo nhận tội đi, để tránh kết cuộc như thế.
Trong lời đối đáp, Gióp thừa nhận rằng Đức Chúa Trời là toàn hảo, là công bình và là Đấng có toàn quyền sinh sát trên toàn cõi vũ trụ. Và ông vẫn tiếp tục bảo lưu quan điểm rằng mình vô tội. Thế nhưng, Gióp không hiểu được tại sao mình bị hoạn nạn. Điều này khiến ông vô cùng bối rối, đến nổi tuyệt vọng.
“Tôi đã phạm TỘI GÌ?” là câu hỏi mà Gióp chất vấn các bạn mình và cả chính Chúa, nhưng ông không bao giờ nhận được câu trả lời. Điều này dạy chúng ta điều gì?
Đôi khi, Đức Chúa Trời dường như lánh mặt khỏi chúng ta. Chúa hoàn toàn im lặng ngay cả đối với những người công bình, tử tế nữa.
Trong những trường hợp như thế, nếu phải tư vấn cho những người đang ở trong cơn khủng hoảng vì gặp phải hoạn nạn lớn, chúng ta đừng cố gắng đi tìm nguyên nhân của sự việc như những người bạn của Gióp. Sẽ không tìm được câu trả lời đâu.
Cũng đừng cố gắng khích lệ người ấy rằng thì là hãy coi như … không có gì xảy ra; rằng của đi thay người; rằng đó là phước; … Vâng, đừng làm như thế. Đừng định tội họ, đừng truy tìm nguyên nhân, cũng đừng có khích lệ ‘nạn nhân’ bằng những lời … vô cảm, nếu không muốn nói là vô duyên như thế.
Nếu đã không biết nguyên nhân, mà thật sự thì chúng ta không biết, trong những trường hợp như thế, thì hãy mộc mạc ri nè: “Thật sự thì tôi cũng không hiểu tại sao. Và cũng đã từng có những giai đoạn tương tự thế này xảy ra trong đời sống của một số vị thánh mà Kinh Thánh ký thuật lại. Gióp là một người trong số đó. Đôi khi, Đức Chúa Trời dường như ẩn mặt Ngài khỏi chúng ta, vì một lý do gì đấy mà chúng ta không thể hiểu được”.
Nếu phải nói thì chỉ chừng đó là đủ. Ít nhưng mà hiệu quả lắm đấy.
“Thưa anh em, hãy noi gương chịu khổ và kiên nhẫn của các nhà tiên tri, là những người đã nhân danh Chúa mà nói. Nầy, chúng ta gọi những người kiên định là có phước. Anh em đã nghe nói về sự kiên định của Gióp, và thấy được mục đích của Chúa; vì Chúa đầy lòng xót thương và nhân từ” (Gia-cơ 5: 10-11)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét