Ê-xơ-tê 5-7
Chỉ có 3 chương Kinh
Thánh thôi mà đã có đến hai buổi đại tiệc rồi. Đúng là chuyện cung đình có
khác. Còn nữa. Đại tiệc nhưng chỉ có 3 người. Vợ chồng vua A-suê-ru và thủ tướng
Ha-man. (Ông này phải gọi là Dã-man mới chính xác. He he).
Chỉ thấy tiệc tùng
nhưng rất kịch tính. Tiệc cung đình mà lị. Ăn uống chỉ là phụ thôi, còn nói mới
là chính. Đối với vua, việc đến dự tiệc là một hành động ban ơn cho người muốn
đãi tiệc; còn đối với Ha-man thì được dự tiệc là một vinh dự đặc biệt, nên chỉ
cần được ngồi ở đó thôi là cũng đã ‘phê’ lắm rồi, nỏ cần ăn uống chi cả.
Khi nghe vua hỏi: “ái
khanh muốn điều chi, dù đến nữa vương quốc ta cũng sẽ ban cho” thì Ê-xơ-tê
không chớp thời cơ xin cái đầu của Haman trên đĩa, như con gái của Hê-rô-đia
xin đầu Giăng Báp-tít (Mathiơ 14: 8). Ê-xơ-tê chỉ nhỏ nhẹ: “Dạ kính mong bệ hạ
và đại nhân Ha-man hạ cố đến dự một bữa tiệc mà thiếp chuẩn bị ngay hôm nay
thôi ạ”.
“Tưởng gì to tát, chớ
ăn tiệc hả. Chuyện nhỏ. Duyệt ngay. Haman đâu nhỉ, chuẩn bị lên đường!”
Không biết là do
Ê-xơ-tê không đủ can đảm để trình bày yêu sách cùng phu quân ngay trong lần
tiệc đầu tiên hay vì hoàng hậu cố tình kéo dài thời gian, theo kiểu ‘ngàn lẽ
một đêm’ mà khi vua lập lại câu hỏi “ái khanh muốn điều chi?” thì nàng lại hẹn
đến buổi tiệc ngày mai sẽ nói.
Dù gì đi nữa thì cái
đêm trước … ngày mai ấy lại là bước ngoặc xoay chuyển tình thế. Dù không xuất
hiện trên sân khấu nhưng tổng đạo diễn của chương trình – Đức Chúa Trời – vẫn
đang hành động. Một loạt những sự kiện, tưởng như ngẫu nhiên, liên tiếp xảy ra,
đã đưa câu chuyện đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đầu tiên là việc đêm
ấy vua khó ngủ. Khó ngủ thì cũng thường thôi. Công việc triều chính bận rộn
hoặc do ít vận động chân tay, hoặc do ăn … quá no cũng làm cho … khó ngủ. Nhưng
trong muôn vàn cách để ru … vua vào mộng thì vua lại đi chọn nghe … ‘đọc chuyện
đêm khuya’. Rồi trăm ngàn loại thơ văn, chuyện tích sao không nghe lại chọn
đúng nhằm cuốn … “Nhật Ký Hoàng Cung” để nghe? Còn nữa, sao Haman lại đến đúng
y bon ngay lúc mà vua A-suê-ru phát hiện ra chuyện Mạc-đô-chê chưa được thưởng
công.
Thật là, tưởng dzậy mà
hổng phải dzậy. Tưởng đâu tình cờ nhưng nỏ phải. Cái này gọi là Chúa tể trị nè.
Tức là Chúa sắp xếp mọi sự, rồi thôi thúc, rồi ‘khiến’ người ta tình nguyện,
vui thích làm theo những gì Ngài đã lập trình.
Không có chuyện Chúa
áp đặt hay ép buộc đâu nha. Chúa đem người ta đến trước một sự chọn lựa. Người
ấy có toàn quyền tự do chọn lựa. Nhưng cuối cùng người ấy lại chọn đúng ‘món’
mà Chúa thích. Đó là lý do mà A-suê-ru chọn đọc sách sử biên niên, còn Haman
lại đến cung vào giờ ấy!
Hãy gẫm lại ngay cuộc
đời của chính mình thì bạn sẽ nhận ra được rất nhiều sự kiện, biến cố và thậm
chí là tai họa, tưởng như là tình cờ, xui rủi nhưng thật ra là Chúa tể trị mọi
sự đó để đem ta đến chỗ nhận biết Ngài và làm theo ý muốn của Ngài. “Mọi sự
hiệp lại có ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời” là vậy.
Chính cái đêm khó ngủ
đó đã đem vua đến chỗ nhận biết sai sót của mình: quên công người cứu mạng. Và
rồi trong buổi tiệc thứ hai khi nghe Ê-xơ-tê khẩn xin vua cứu mạng mình và dân
tộc của mình thì ngay lập tức A-suê-ra đã nhận ra là mình đã sai.
Vì dân Do Thái mà vua
đã ký lịnh diệt chủng là ai? Là người vợ yêu thương, xinh đẹp của mình đây, là
Mạc-đô-chê liều thân cứu mạng mình mà không đòi công trạng kia. Á à, thế thì
đích thị đây là một âm mưu, muốn nhằm vào chính ta để cướp ngôi rồi.
“Kẻ dám toan lòng làm
như vậy là ai, và nó ở đâu?” (7: 5) Thế là, Haman bị điểm mặt. Rồi bị bịt mặt. Và bị
xuyên thẳng qua thân người bằng một cây gỗ (hình thức tử hình man rợ của người
Ba-tư), rồi được đưa lên cao. Cao thật. Đến 25m kia mà.
Thật ra, bắt đầu từ
lúc Mạc-đô-chê được vua tôn trọng; Bắt đầu từ lúc người ta thấy thủ tướng
Ha-man trở thành tên dắt ngựa để Mạc-đô-chê cởi, thì gió đã xoay chiều. Chính
các vị cố vấn, vợ và bạn hữu của Haman cũng đã nhận biết điều này. “Ông
bắt đầu sa cơ thất thế với Mạc-đô-chê rồi. Nếu hắn đúng là dòng giống Do Thái,
ông không thể thắng được hắn đâu. Ông chắc chắn sẽ thảm bại.” (6: 13)
Việc thoát chết trong
gang tấc này của Mạc-đô-chê nói riêng và dân Do Thái nói chung là kết quả của
ba ngày kiêng ăn cầu nguyện toàn phần của hoàng hậu Ê-xơ-tê và toàn bộ dân sót.
Kẻ chủ mưu đã bị hành
hình. Đối với Haman thì đúng là đầu xuôi, nhưng đuôi không lọt. Đầu xuôi, mà
đuôi lại … xui. Hic
Không chỉ, ‘kẻ thù số
một và trực tiếp’ của dân Chúa đã bị tiêu diệt, mà sự kiêng ăn cầu nguyện của
dân sự Chúa cũng đã ‘cứu’ được vị vua đại ác, tính khí thất thường, coi mạng
người như cỏ rác, và chuyên giải quyết chính sự nơi … bàn nhậu – đại đế
A-suê-ru.
“Lòng của vua khác nào
nước trong lòng bàn tay của CHÚA, Ngài nghiêng về phía nào nó phải chảy về phía
đó.” (Châm ngôn 21:1)
Đá mà Chúa còn có thể
khiến trở thành con cháu Apraham được, nếu Ngài muốn (Mathiơ 3: 9), huống chi
là lòng của người lãnh đạo một quốc gia. Lú, thú, bù khú, … cỡ A-suê-ru mà chỉ
sau một đêm Chúa đã thay đổi thành một người khác rồi, thì không có một vị lãnh
đạo nào Đức Chúa Trời của chúng ta lại không thể thay đổi.
Chúa đang chờ sự cầu
thay (chớ không phải sự chỉ trích, phê phán) của bạn và tôi cho những người
lãnh đạo quốc gia của mình để Ngài chạm đến họ, biến đổi họ đấy.
Bạn đã sẵn sàng chưa?
Hội thánh của bạn đã sẵn sàng chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét