Luca
16-18
Vâng, Chúa Giê-xu lại tiếp tục sử
dụng ẩn dụ để chuyển tải những chân lý thiêng liêng cho người nghe, mà ưu tiên
một là cho các môn đệ của Ngài. Có 3 ẩn dụ được Chúa sử dụng trong 3 chương
Kinh Thánh hôm nay, nhưng hai trong số đó thì đúng là … hơi bị khó (hiểu).
Tuy nhiên, do thời lượng có hạn nên
hôm nay chỉ ‘giải mã’ em đầu tiên, tức là ẩn dụ về người quản lý bất trung
nhưng lại được chủ khen mà thôi (16: 1-9). Chủ khen hắn khôn, biết nắm lấy cơ
hội ‘khi còn đương chức’ để chuẩn bị cho tương lai, chớ hổng phải khen hắn tốt
đâu à nha. Bởi vì, vừa nhận được đơn tố cáo, mà chủ đã bắt hắn trình diện và
làm tường thuật rồi, thì nay tang chứng vật chứng ‘phá hoại tài sản’ rành rành
ra đấy chẳng lẽ chủ lại tha cho hắn sao. Đúng không?
Chúa muốn dạy các môn đệ của Ngài
điều gì qua ẩn dụ này? – Một ‘thằng’ gian như thế mà còn biết lo cho ngày mai
của mình, thì tại sao những ‘đứa’ ngay như các ngươi lại không làm được như
thế. Tương lai của ‘thằng’ gian í chỉ thuộc về trần thế ngắn ngủi này mà nó còn
‘quyết liệt’ đến như thế, huống chi tương lai của các ngươi thuộc về cõi đời
đời lại chẳng nên đầu tư càng hơn như vậy sao?
Cụm từ “của cải bất nghĩa/bất chính”
trong các câu 9-12 cần được giải thích bởi chính văn mạch của nó. Theo đó, “của
cải bất nghĩa” chính là “của cải của người khác”, mà cụ thể ở đây là “của người
chủ”.
Mà chủ là ai? – Đức Chúa Trời chớ ai.
Thế còn người quản lý? – Là mỗi một chúng ta đấy.
Do đó, tất cả những gì ta gọi là của
ta thì thật ra là của Đức Chúa Trời cả đấy. Ta chỉ là người quản lý mà thôi.
Người quản lý tồi là người “phung phí tài sản của chủ” (16: 1); còn người quản
lý trung tín là người biết sử dụng “của cải của người khác”, tức “của chủ” mà
“kết bạn”, tức là đem nhiều người khác cùng vào trong tương lai “đời đời” của
mình.
Người giàu (16: 19-31) là một minh
họa sống động cho một đời sống không biết chuẩn bị cho tương lai đời đời của
mình.
Người giàu vào hỏa ngục không phải vì
giàu, cũng không phải vì ích kỷ. Cũng vậy, La-xa-rơ được yên nghỉ trong Lòng
Áp-ra-ham (một nơi tạm cư trước khi diễn ra sự phán xét đời đời) không phải nhờ
nghèo hay có xuất thân là … ăn xin.
Bác nhà giàu được ‘định cư’ vĩnh viễn
trong hỏa ngục là vì “không chịu nghe Môi-se và các nhà tiên tri”, tức là chối
bỏ Lời Chúa trong kinh Cựu ước đấy ạ. Bác í cuối cùng cũng hiểu được chân lý
này, tiếc là lúc ấy thì đã quá muộn rồi.
Một người có thể vừa có tiền bạc, vừa
có Chúa, nhưng người ấy không thể vừa hầu việc Chúa vừa hầu hạ tiền bạc được.
Hoặc là Chúa hoặc là thần tài. Không thể cả hai cùng là chủ của chúng ta được.
Có thể, giống như những người Pharisi ngày xưa, có ai đó trong chúng ta bên
ngoài thì rất chi là sùng đạo, nhưng trong lòng thì tiền bạc mới là nâm-bờ
oanh.
Chỉ cần mần cái trắc nghiệm ni là
biết được ai đang thật sự là chủ của mình liền à: “Người ta trả bao nhiêu tiền
thì bạn sẽ không đi thờ phượng Chúa?”
- 10 RM nhé? – Đừng có mơ.
- 43 RM (tức 10USD
hay 22.000 VND)? – Không.
- 430 RM?
Mần thử đi để biết được đối với mình
thì Chúa đáng giá bao nhiêu, hay bao nhiêu tiền thì ‘mua đứt’ được Chúa ở trong
ta.
Con người thì không thể nhưng Chúa
thì thấy rất rõ tấm lòng của mỗi một chúng ta. Không cần ai thưa kiện hay tố
cáo gì ráo trọi thì Chúa cũng biết được là bạn và tôi là người quản lý trung
tín hay bất trung. Nhớ đấy.
Vào thiên đàng thì chỉ cần tin là đủ,
nhưng TIN là răng? – Là nghe Lời Chúa và làm theo chớ răng. Mà Lời Chúa thì lúc
nào cũng bao gồm cả “Luật Pháp và Lời Tiên Tri” (16: 16-17) hay nói theo kiểu
khác là “Môi-se và các nhà tiên tri” (16: 29-31). Và Lời Chúa (bao gồm cả Luật
Pháp, tức kinh Cựu Ước nói chung) thì muôn đời vẫn còn nguyên giá trị (16: 17).
Thế cho nên, đừng có viện cớ xã hội thay đổi hòng bẻ cong Lời Chúa để thỏa mãn
dục vọng tội lỗi của mình. Điển hình như chuyện ly hôn (16: 18).
Vì cớ TIN nghĩa là “nghe và làm theo
Lời Chúa” nên nó đòi hỏi một quyết định của ý chí. Không có chuyện tự trôi vào
thiên đàng, mà “mọi người phải dùng sức mạnh mà vào đó” (16: 16).
Hãy đọc thật kỹ phần Kinh Thánh còn
lại của ngày hôm nay, bạn sẽ nhận thấy ý tưởng này xuất hiện khắp nơi. Đức tin
phải được thể hiện bằng hành động, còn bằng không thì đó chỉ là … đứt bóng, chớ
nỏ phải đức tin. Đơn giản rứa thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét