Giăng 1-2
Hôm nay chúng ta bắt đầu đọc đến Phúc Âm Giăng, một
quyển sách dành cho mọi đối tượng, mọi trình độ. Một cách hình ảnh là ri: Một
đứa bé con lội cũng được, mà một con voi bơi cũng vừa. Nông, sâu đều ô-kơ cả.
Trong phần mở đầu tác phẩm của mình, Giăng đã giới
thiệu một góc nhìn khác về đời sống và chức vụ của Chúa Giê-xu so với 3 tác giả
trước đó là Mathiơ, Mác và Luca.
Phúc Âm Giăng bắt đầu với sự tiền hiện hữu (vốn có
từ trước) và thần tánh của Lời (nguyên văn là Logos), Đấng đã thành người để
bày tỏ Đức Chúa Trời cho nhân loại và để làm thành lời hứa của Thiên Chúa đối
với dân Israel về một Đấng Mê-sia, tức Đấng Cứu Thế.
Logos trở thành người hay Lời nhập thể đã được xác
nhận bởi Giăng Báp-tít, người được Thiên Chúa chọn làm người mở đường cho Đấng
Cứu Thế. Và sau đó các môn đệ đầu tiên của Người đã lần lượt xác nhận chân lý
này.
Trong Phúc Âm Mathiơ, Đức Chúa Giê-xu được giới
thiệu là một vị Vua; Trong Mác, Ngài là một Đầy Tớ; Trong Luca, Chúa Giê-xu là
một Con Người (Son of Man), thì trong Phúc Âm Giăng, Chúa Giê-xu được giới
thiệu là Con Đức Chúa Trời (Son of God).
Đối với người Do Thái, khi gọi ai đó là “con của …
một ai đấy/một điều gì đấy” (chẳng hạn, con trai của sấm sét hay con trai của
sự an ủi) thì có nghĩa là người ấy đồng nhất với người kia, với điều kia. Do
đó, đối với người Do Thái cụm từ “Con Đức Chúa Trời” có nghĩa rằng “người này
là Đức Chúa Trời”. (Đây chính là nguyên nhân mà Chúa Giê-xu về sau bị ném đá
tơi bời khói lửa đấy).
Không chỉ ngày xưa, mà tận đến ngày nay vẫn còn có
nhiều người, tuy vẫn tin thờ Chúa, nhưng vẫn cứ quyết liệt không chấp nhận Chúa
Giê-xu là Đức Chúa Trời.
Ngày xưa, người Do Thái khó chấp nhận Giê-xu là Đức
Chúa Trời, vì đối với họ, Người cũng chỉ là một con người bằng xương, bằng
thịt, ăn uống đi lại giữa họ, có cha có mẹ là láng giềng của họ. (Đó là chưa kể
đến việc, từ bé họ được dạy rằng “chỉ có duy nhất một Đức Chúa Trời mà thôi”).
Còn ngày nay, những người theo tà giáo Chứng Nhân Giê-hô-va và nhóm “Tân Chứng
Nhân” mới nổi lên ở Việt Nam khoảng chừng hơn năm nay, không chấp nhận Giê-xu
là Đức Chúa Trời là vì … cách giải nghĩa câu chữ Kinh Thánh.
Số là, trong các bản dịch Kinh Thánh thì Giăng 1: 1
đều là ri: “Ban đầu có Ngôi Lời, Ngôi Lời ở với Đức Chúa Trời, và
Ngôi Lời là Đức Chúa Trời” hoặc sát với nguyên văn nhất như bản Nhuận
Chánh là ri: “Ban đầu có Đạo, Đạo ở cùng Đức Chúa Trời, và Đạo là Đức
Chúa Trời”. Còn trong nguyên văn tiếng Hy lạp là ri:
Ἐν ἀρχῇ ἦν ὁ Λόγος, καὶ ὁ Λόγος ἦν πρὸς τὸν Θεόν, καὶ Θεὸς ἦν ὁ Λόγος.
Thế nhưng, trong tiếng Hy Lạp thì từ θεό (theo)
mà không có mạo từ xác định đi cùng, có nghĩa chung là thần, nên dịch là thần
cũng được mà dịch là Đức Chúa Trời cũng được. Và vì trong các bản Kinh Thánh cổ
thì các từ θεό này thường không viết hoa cho nên những dịch
giả “chứng Nhân” xưa cũng như nay đã chọn dịch chữ θεό thứ 2
là “thần”. Thành ra, phiên bản của mấy ảnh tương tự như ri: “Ban đầu có Lời,
Lời ở với Đức Chúa Trời và Lời là một vị thần”.
Mâu thuẩn nằm ở chỗ là cũng một từ θεό không
có mạo từ xác định đi cùng như thế nhưng trong các câu 6, 12-13, 18 của cùng
chương 1 này, thì mấy ảnh lại chọn dịch là “Đức Chúa Trời” mới đau chớ. Đó là
chưa kể đến những chỗ khác trong Kinh Thánh – như Mathiơ 5: 9; 6: 24; Luca 1:
35; Rô-ma 1: 7, 17 – mấy ảnh cũng vô tư dịch là Đức Chúa Trời hết ráo. Thế là, chơi
không đẹp, tiền hậu bất nhất rồi đúng không.
Logos hay Lời là Đức Chúa Trời và Lời này đã thành
người với tên gọi là Giê-xu. Kinh Thánh ‘phán’ sờ sờ ra như thế mà cứ vặn với
vẹo làm gì. Còn nếu cứ bám lấy nghĩa là “thần” đi, thì thử hỏi thần nào mà “muôn
vật đều do Ngài tạo dựng, không một loài thọ tạo nào được tạo dựng mà không bởi
Ngài”? Đó chẳng phải là Đấng Tạo hóa sao? Mà Đấng tạo hóa là ai? – Đức Chúa
Trời chớ ai (Sáng Thế Ký 1: 1).
Vòng vèo cho lắm vào rồi cũng trở lại vạch xuất
phát thôi. He he. Hay nói như Trịnh là “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”.
Quay đầu là bờ nha cưng.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay có thuật lại phép lạ
Chúa Giê-xu hóa nước thành rượu trong tiệc cưới ở Cana. Giăng gọi đây là phép
lạ đầu tiên trong số 7 phép lạ mà Chúa thực hiện được ghi chép lại. Giăng chỉ
chọn 7 việc điển hình để ký thuật lại chớ không phải Chúa Giê-xu chỉ làm có 7
phép lạ à nha.
“Đức Chúa Jêsus còn làm
nhiều dấu lạ khác trước mặt các môn đồ mà không ghi chép trong sách nầy. Nhưng
các việc nầy được ghi chép để anh em tin rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ,
Con Đức Chúa Trời, và để khi anh em tin thì nhờ danh Ngài mà được sự sống” (20: 30-31)
Mục đích rất rõ ràng, đúng không. Những phép lạ này
(trong số đó có phép lạ hóa nước thành rượu) được ghi chép lại để làm gì? – “Để anh em tin rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng
Christ, Con Đức Chúa Trời”. Nếu tin rằng, “Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ,
Con Đức Chúa Trời” thì răng? – “được sự sống”. Còn nếu không tin rứa thì răng?
– Thì được … sự chết chớ răng.
Trong phép lạ “nước thành rượu” này, có một nguyên
tắc liên quan đến sự trả lời của Đức Chúa Trời đối với lời cầu xin của chúng
ta. Đó là, Chúa đáp lời cầu xin của chúng ta theo thời điểm của Ngài chớ không
phải của chúng ta; sự đáp lời của Chúa thường xảy ra sau khi chúng ta làm theo
sự hướng dẫn cụ thể của Ngài; và sự đáp lời của Chúa luôn vượt trỗi hơn mọi
mong đợi của chúng ta.
Năm xưa, các môn đệ đầu tiên sau khi đến gặp Chúa
Giê-xu đều trở về rủ người thân của mình, bạn bè của mình “hãy đến xem!” (1:
35-51), và tất cả đều đã được Chúa bắt phục. Sao ngày nay, bạn không thể nói
như thế đối với những người thân thiết của mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét