Luca 22-24
Trong tường thuật của mình về những
ngày cuối cùng trong chức vụ trên đất của Chúa Giê-xu, Luca đã đưa ra một số
chi tiết đảm bảo không … ‘đụng hàng’, tức là chưa từng được công bố bởi các tác
giả Phúc Âm khác.
Này nhé: chỉ Phúc Âm Luca mới có
‘biên bản’ ghi đầy đủ ‘lời thành văn’ cuộc tranh giành ghế trọng trong vương
quốc Đức Chúa Trời giữa các môn đệ; Chỉ có Phúc Âm Luca mới ghi lời cảnh báo
của Chúa Giê-xu đối với Phê-rơ về việc Sa-tan đang thèm bác í lắm lắm; Chỉ Phúc
Âm Luca mới kể lại việc Chúa Giê-xu chữa lành cho người đầy tớ của vị thượng
tế; Chỉ có Phúc Âm Luca mới cung cấp những chi tiết liên quan đến phiên xử Chúa
Giê-xu trước mặt Hê-rốt An-ti-ba; Chỉ Phúc Âm Luca mới thuật lại việc ăn năn
của một trong hai tên cướp cùng bị đóng đinh với Chúa Giê-xu; và cũng chỉ có
sách Phúc Âm này mới giới thiệu việc hiện ra của Chúa Giê-xu phục sinh cho hai
môn đệ trên đường đi Em-ma-út mà thôi.
Dù có những khác biệt ‘chút chút’ như
thế, nhưng về cơ bản thì cả 4 sách Phúc Âm (Mathiơ, Mác Luca và Giăng) đều dành
nhiều thời lượng và tường thuật khá giống nhau về hầu hết mọi chi tiết liên
quan đến cuộc khổ nạn và sự sống lại của Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ấy là vì sự chết,
sự chôn và sự sống lại của Đức Chúa Giê-xu là nội dung, là cốt lõi của Phúc Âm
hay Tin Lành mà lị. Nếu lấy những chi tiết đó ra khỏi 4 sách Mathiơ, Mác Luca
và Giăng thì chúng có khác chi là “muối mất mặn”, và không bao giờ còn được gọi
là các sách Phúc Âm nữa.
Thế cho nên, đừng ai trong chúng ta …
“vội vội vàng vàng cho xong” mỗi khi đọc những phần Kinh Thánh tường thuật về
cuộc khổ nạn và sự sống lại của Chúa Giê-xu, thậm chí ngay cả khi ta gần như đã
thuộc lòng nhé! Hãy đọc với tấm lòng mở ra. Bạn vẫn có thể nhận được nhiều sự
dạy dỗ tươi mới từ những phần Kinh Thánh quen thuộc này bởi Đức Thánh Linh đấy.
Chẳng hạn, nhờ có Chúa Giê-xu mà
“trước kia Phi-lát với vua Hê-rốt thù hiềm nhau, nhưng nội ngày ấy trở nên bạn
hữu” (23: 12); nhờ có Chúa Giê-xu mà tử tù Baraba được tha bổng (23:
18-25). Hoặc ‘tiến trình’ chối Chúa của Phê-rơ bắt đầu bằng việc bác í “đi theo
Chúa xa xa” (22: 54), rồi đến chỗ “ngồi giữa” những kẻ bắt Chúa – chắc là tính
ẩn mình, giấu đi thân phận môn đồ đây (22: 55), và cuối cùng là chối bay chối
biến luôn gốc gác Galile của mình (22: 60). Và còn nhiều điều khác nữa …
Phần Kinh Thánh hôm nay được mở đầu
bằng một chi tiết rất đắt, và rất … độc: “Các thầy tế lễ cả và các thầy
thông giáo tìm cách để giết Đức Chúa Jêsus, vì họ SỢ DÂN CHÚNG” (22:
2). Những lãnh đạo tôn giáo chỉ sợ con người chớ không hề sợ Trời khi sắp phạm
tội giết người.
Khi mà một người không còn có lòng
kính sợ Chúa nữa thì chuyện gì người ấy cũng dám làm, tội gì cũng dám phạm, kể
cả giết người, và thậm chí là giết Chúa!
Mà “các thầy tế lễ cả và các thầy
thông giáo” là ai? – Là những người đang hầu việc Chúa lúc bấy giờ đấy. Thế mới
kinh. Không miễn trừ ai đâu nhé. Vâng, không miễn trừ ai hết, kể cả môn đệ thân
tín của Chúa là Giu-đa Ích-ca-ri-ốt.
Cho đến tận ngày nay, người ta vẫn
còn cãi nhau chí chóe về lý do khiến Giu-đa phản Chúa. Thôi thì đủ kiểu giả
thiết, luận giải trong khi Kinh Thánh hoàn toàn im lặng về chuyện này. Song có
một điều được đề cập rất rõ: Giu-đa được Chúa cảnh báo liên tục trước khi hành
sự. Nhưng tất cả đều bị anh í bỏ ngoài tai. Kết cuộc: anh í … ‘đai’.
Một môn đệ thân tín, ‘tay hòm chìa
khóa’ của Chúa như Giu-đa Ích-ca-ri-ốt mà quỷ Satan có thể ‘nhập’ vào thì đúng
là khó hiểu thật. Hẵn nhiên, Satan không ưa gì những người theo Chúa và đặc
biệt là những người có mối quan hệ gần gũi với Chúa. Hắn đã từng xin phép được
đưa Phê-rơ đi … ‘chơi đu quay’ cơ mà.
Chúa Giê-xu đã cầu nguyện để Phê-rơ
không mất đức tin (22: 31-32), thì chẳng lẽ Ngài không thể làm như thế để bảo
vệ Giu-đa sao. Hẵn nhiên là Chúa có thể nhưng với điều kiện là Giu-đa đừng mở
cửa lòng mình chào đón quỷ vương.
Vâng, có rất nhiều người đã sợ người
hơn sợ Chúa – từ Philat, đến các lãnh đạo tôn giáo, cho đến các môn đệ. Nhưng,
không phải tất cả là như thế. Vẫn còn có nhiều người sợ Chúa hơn là sợ con
người. Đó là Giô-sép người Arimathe, là những phụ nữ đến nơi táng xác Chúa vào
buổi sáng Phục sinh, là một tên cướp bị đóng đinh bên cạnh Chúa và thậm chí là
viên chỉ huy đội thi hành án.
Đâu là nguyên nhân dẫn đến sự khác
biệt này? Mỗi người chịu khó động não tí đi nha, song … chắc chắn là nguyên
nhân không nằm ở hoàn cảnh bên ngoài đâu đấy.
Cuối cùng, đó là hình ảnh Chúa “mở
trí cho các môn đồ để hiểu Kinh Thánh” (24: 45). Hai môn đồ trên đường đi
Em-ma-út đã hiểu được lời Kinh Thánh khi được chính Chúa giải thích cho (24:
25-32). Vậy nếu một người đọc Kinh Thánh mà không được Chúa mở trí thì răng? –
Thì … ‘đui’ luôn chớ răng. Tức là, có mắt như mù, đọc thì đọc mà … ‘hiểu được
chết liền’ luôn á
Mần răng chừ? – Bắt chước Đa-vít, mỗi
khi đọc Kinh Thánh, cầu Chúa ri nè: “Xin Chúa mở mắt con, để con thấy
được sự diệu kỳ trong luật pháp của Chúa” (Thánh Thi 119: 18)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét