Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

CUỘC KHỔ NẠN CỦA ĐẠI VƯƠNG

Mathiơ 26-28
Mới vài ngày trước đó, Giê-xu được tung hô là Vua thì giờ đây lại nếm trải sự bắt bớ, đánh đập, nhạo báng và bị đóng đinh như một “tội phạm”. Danh hiệu hoàng vương của Ngài bị treo cách đầy mỉa mai trên đỉnh cây thập giá.
Trong sự chết của mình, Chúa Giê-xu đã làm ứng nghiệm nhiều lời tiên tri Cựu ước hơn là khi Ngài còn đang sống. Không một chiếc xương nào của Ngài bị gãy, thật đúng như chiên con của Lễ Vượt Qua.
Và ngay thời điểm Chúa Giê-xu trút hơi thở cuối cùng, bức màn lớn trong Đền Thờ bị xé toạc làm đôi từ trên xuống dưới, làm dấu chỉ rằng thông qua Ngài, lối vào cùng Đức Chúa Trời đã rộng mở, không còn bị giới hạn như trước nữa.
Được chôn cách vội vã trong mộ mượn của người khác, được các môn đệ khóc thương suốt ba ngày tăm tối, Chúa Giê-xu đã sống lại trong đắc thắng vào lúc rạng sáng của ngày Phục Sinh đầu tiên, rồi sau đó ủy thác sứ vụ “đi và môn đệ hóa muôn dân” cho tất cả những ai đặt lòng tin cứu rỗi nơi Ngài (28: 19-20)
Có rất nhiều bài học dạy dỗ, cũng như vô số điều đáng suy gẫm trong 3 chương cuối cùng của sách Mathiơ này.
Trước hết đó là bài học về sự đầu phục ý muốn Đức Chúa Trời cách hoàn toàn của Đức Chúa Giê-xu. Mà ý muốn đó là gì? – Chết một cách nhục nhã, đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác trên thập giá. Không phải Chúa Giê-xu bị ép buộc phải chết, mà Ngài đã tình nguyện chấp nhận … được chết.
Những lời cầu nguyện của Chúa Giê-xu trong vườn Ghết-sê-ma-nê bày tỏ rằng, Ngài không muốn “uống chén đắng” đó. Tuy nhiên, sau một đêm vật lộn trong sự cầu nguyện, Ngài đã đi đến quyết định vui lòng chấp thuận ý muốn của Đức Chúa Cha: Cạn Chén! (26: 36-44)
Trong hành trình theo Chúa, có những việc ta chấp nhận hy sinh từ bỏ, không phải vì ta thích, mà là vì muốn làm vui lòng Cha trên trời. Đó là con đường theo dấu chân Chúa Giê-xu. Sẽ có những thời khắc mang tính quyết định như thế trong hành trình theo Chúa, phục vụ Chúa đối với mỗi một chúng ta. Đức Chúa Trời để cho chúng ta tự do quyết định: chọn ý Cha hay là chọn ý ta.
Một điều khác nữa cũng rất đáng để cho chúng ta ghi nhớ. Đó là cùng biết trước ý muốn của Đức Chúa Trời đối với bản thân mình nhưng Đức Chúa Giê-xu thì “làm xong công việc Cha giao”, trong khi đó Phê-rơ thì lại “biết trước mà bước không khỏi”.
Sự khác biệt nằm ở chỗ: “tỉnh thức và cầu nguyện” (26: 41). Không thật sự vật lộn hay chiến đấu trong sự cầu nguyện thì không thể nào đắc thắng cám dỗ, không thể nào đầu phục ý muốn của Đức Chúa Cha cách hoàn toàn được.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay tường thuật rất chi tiết cảnh người ta bắt Chúa Giê-xu, đánh đập, nhục mạ và giết Ngài.
Có ai trong chúng ta đã thắc mắc là tại sao người ta lại thù ghét Chúa Giê-xu đến thế không? Mà rõ ràng là Chúa Giê-xu không làm gì nên tội, ngoài những việc thiện lành.
Còn nữa, tại sao một người được tin cẩn như Giu-đa Ích-ca-ri-ốt lại có thể bán đứng Thầy mình chỉ để nhận được 30 đồng bạc trắng? Mà rõ ràng là anh í cũng đã được Chúa cảnh báo trước rồi đấy nhá (26: 25)
Ba chương Kinh Thánh hôm nay không nhằm lý giải cho câu hỏi vì sao Chúa Giê-xu phải chịu chết. Mathiơ chỉ tường thuật trực tiếp sự khổ nạn, sự chết, sự chôn và sự sống lại của Chúa Giê-xu với một lời chứng hùng hồn: “Ngài hoàn toàn vô tội” hay “Ngài thật là Đấng Công Chính”. Trong đó, sự sống lại của Chúa là bằng chứng mạnh mẽ nhất.
Bài học cuối cùng nằm ngay ở Sự Ủy Thác Vĩ Đại mà ta quen gọi là Đại Mạng Lịnh: “Hãy đi môn đệ hóa muôn dân!”
Điều gì Chúa bảo bạn làm, thì có nghĩa là bạn CÓ KHẢ NĂNG để làm điều đó. Chúa không bao giờ sai phái bạn làm một việc gì đấy mà bạn không thể. Như vậy, khi Chúa bảo “hãy đi môn đệ hóa muôn dân” thì điều đó có nghĩa là bạn có khả năng để làm việc đó. Bạn có biết điều này chưa?
Bạn có khả năng để khiến người khác trở thành môn đồ của Chúa Giê-xu đấy. Chưa thấy gì à? – Phải kích hoạt ‘nó’ lên. Phải đưa vào sử dụng thì mới biết được chức năng của ‘nó’ chứ.
Thì mười một môn đồ đến gặp Chúa Giê-xu lần cuối trên ngọn núi kia chính là những người đã bỏ chạy thục mạng khi Ngài bị bắt, bị đòn, bị giết đấy thôi. Họ đến gặp Chúa nhưng vài người trong số họ vẫn còn bán tin bán nghi kia đấy.
Thế mà Chúa vẫn ban thẩm quyền cho họ, vẫn giao việc cho họ - một công việc mà từ trước đến lúc đó họ chưa trực tiếp thi hành. Hẵn nhiên là Chúa không nhầm khi làm như thế, đúng không?
Và cũng một thể ấy, Chúa cũng không hề nhầm khi ban thẩm quyền cho bạn hôm nay và ủy thác cho bạn Nhiệm Mạng Trọng Yếu: “Hãy đi môn đệ hóa muôn dân”. Vấn đề còn lại, là bạn có sẵn lòng đầu phục ý Chúa để thi hành sứ vụ thiêng liêng này không?
Lời cuối cùng muốn được ‘nhủ’ cùng quý đầy tớ Chúa, những người đang làm công tác môn đệ hóa: quý vị có dám “liều” như Thầy của mình, là Đức Chúa Giê-xu, để giao việc cho những học trò còn “bán tín bán nghi”, còn “chưa sạch nước cản” hay còn “chưa nên đầu nên đũa gì cả” không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét