Mathiơ 24-25
Nổi bật nhất tại Jerusalem vào thời Chúa Giê-xu là ngôi Đền Thờ nguy nga
do vua Hê-rốt xây dựng. Thế cho nên, các môn đồ – vốn vô cùng ấn tượng với vẻ
lộng lẫy của Đền Thờ – đã thật sự bị choáng khi nghe Chúa Giê-xu bảo rằng sẽ
đến ngày nó bị hủy phá hoàn toàn.
Thế là ‘théc méc’ dồn dập luôn: khi mô và … à răng rứa Thầy.
Đối với các môn đồ thì Đền Thờ mà bị xóa sổ chỉ có khi … Chúa tái lâm.
Thế cho nên mấy ảnh mới hỏi câu ni: “Xin nói cho chúng con biết bao giờ việc ấy
sẽ xảy ra, và có điềm gì báo trước về sự quang lâm của Thầy và thời kỳ tận
thế?” (24: 3).
Chúa Giê-xu không trả lời vế đầu của câu hỏi. Ngài chỉ sử dụng cơ hội
này để dạy dỗ họ về thái độ cần phải có đối với người tin thờ Chúa trước ngày
Chúa tái lâm mà thôi.
Trước hết, “Hãy cảnh giác, đừng để ai lừa dối các con” (24: 4). Đấng cứu thế giả sẽ xuất hiện
lủ khủ luôn, nhưng sự tái lâm của Chúa Cứu Thế Giê-xu thì hai năm rõ mười giữa
thanh thiên bạch nhật, mọi mắt sẽ xem thấy (24: 24-31).
Tiếp theo, đừng ‘bấm độn’ tính ngày giờ Chúa tái lâm làm gì cho mệt xác
ra. Ấy là vì chỉ có mỗi mình Đức Chúa Cha biết khi nào thì sự kiện vĩ đại này
sẽ xảy ra mà thôi (24: 36)
Và vì “nỏ ai biết khi mô” Chúa đến, cho nên tất cả “hãy tỉnh thức!” (24:
42; 25: 13)
Tỉnh thức trước những dấu hiệu của thời đại như chiến tranh, đói kém,
dịch bệnh, động đất (24: 8). Rồi Đạo Chúa bị bách hại, bị thù ghét (24; 9); rồi
tình trạng bội đạo xảy ra trên diện rộng (24; 10-12), và dấu hiệu cuối: Tin
Lành được rao giảng khắp thế giới (24: 14). Hết giờ!
Tỉnh thức không có nghĩa là ‘suốt đêm không ngủ, bên tách cà phê rơi’
hay bắt ghế ngồi chong mắt nhìn ra cổng đâu nhé. Tỉnh thức là trung tín chu
toàn trách nhiệm chủ giao (24: 44-51; 25: 14-30); là luôn chuẩn bị mọi điều cần
thiết, luôn trong tư thế sẵn sàng để “lên đường” trước một chuyến đi xa hay
trước một sự kiện quan trọng (25: 1-13).
Hình ảnh bị bỏ lại “ở nơi sẽ có khóc lóc và nghiến răng” đối với những đầy tớ không tỉnh thức
nhưng chưa hề ngủ – tuy còn nhiều tranh cãi trong việc giải kinh – nhưng điều
không tránh khỏi là mấy anh, mấy chị không tỉnh thức khi Chúa tái lâm chắc chắn
sẽ bị phạt. Nhớ nha.
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, vì mang tính chất tiên tri, nên dường như
có sự đan xen giữa những dấu hiệu về sự đến lần thứ hai (tái lâm) của Chúa cứu
Thế và cơn hoạn nạn lớn (đại nạn) đối với dân Israel (24: 15-22). Đó là theo
cách hiểu của trường phái Tiền Đại nạn. (Theo đó, Đại Nạn chỉ dành cho dân Do
Thái, còn Hội Thánh – tức những người thật lòng tin thờ Chúa Giê-xu – thì đã
được cất lên trước đó rồi).
Tuy nhiên, nếu tất cả những gì Chúa Giê-xu nói ở đây sẽ xảy ra lần lượt
theo đúng trình tự thời gian thì chắc chắn là tất cả mọi người còn đang sống
vào thời điểm Chúa tái lâm sẽ phải trải qua cơn Đại Nạn (24: 29-31). Mà dù có
trải qua hay được … miễn Đại Nạn, thì thái độ cần phải có của tôi con Chúa vẫn
luôn phải là “TỈNH THỨC”.
Và nếu “KHÔNG TỈNH THỨC” thì … bị bỏ lại là chắc cú luôn. Còn “bị bỏ
lại” ở mô thì đến chừng đó sẽ biết. Có điều, đến chừng đó mới biết thì … biết
cũng như không!
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, Chúa Giê-xu cũng đề cập đến Tòa Phán Xét
Dân Ngoại (25: 31-46). Phiên toàn này xảy ra ngay sau khi Chúa tái lâm và trước
khi 1000 năm Bình An (Thiên Hy Niên) bắt đầu. Dù ở đây, có hai hình ảnh là
chiên và dê được sử dụng, nhưng chẳng liên quan gì đến người tin Chúa đâu nhé.
Nguyên tắc xét xử ở đây chỉ căn cứ vào mỗi việc: “làm hay không làm điều
ấy cho một người thấp kém nhất trong những anh em nầy của Ta”. Được vào hay
không được vào “vương quốc thiên đàng” chỉ phụ thuộc mỗi việc: mần hay không
mần thôi đấy.
Thế “những anh em hèn mọn hay thấp kém của Chúa Giê-xu” là ai ấy nhỉ? –
Không phải là người tin Chúa đâu nha. Họ chính là những người Do Thái, tức anh
em với Chúa Giê-xu về phần xác đấy.
Nói cách khác, trong ngày cuối cùng sẽ có một số lượng người ngoại được
ưu ái vào sống trong vương quốc 1000 năm Bình An, không bởi đức tin của họ nơi
Chúa Giê-xu mà chỉ là bởi thái độ của họ đối với dân Do Thái trong kỳ Đại Nạn.
Chính những người này và hậu duệ của họ sẽ có cơ hội bày tỏ đức tin của mình
nơi Chúa sau 1000 năm, lúc Chúa cho phép Satan dấy loạn lần cuối (Khải Huyền
20: 7-10).
Hãy tiếp tục nuôi những théc méc liên quan đến chuyện Lai Thế đi nha,
chừng nào đến sách Khải Huyền ta sẽ giải quyết dứt điểm nhé. Còn bài … ‘lựng’
hôm nay đến đây là hết gồi. Xi du tu-mớ-rau!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét