Mathiơ
16-19
Dù phải dành thời
gian để đáp ứng nhu cầu của đông đảo quần chúng đói khát, để đối diện với những
chống đối ngày càng tăng của những người lãnh đạo tôn giáo và lãnh đạo thế tục
nhưng Chúa Giê-xu vẫn dành ưu tiên một cho những môn đệ của mình – những người
sẽ tiếp tục công việc của Ngài trong những ngày sắp sắp đến.
Tất cả những phép lạ
và ẩn dụ, những lần chữa lành và những bài giảng ngắn đều tập trung vào những
môn đệ trung tín nhằm chuẩn bị họ cho những ngày gian khó hầu đến.
Sau một thời gian
‘thọ giáo’, được trực tiếp nghe, được tận mắt thấy mọi việc từ nơi Thầy của
mình, các môn đệ bước vào cuộc thi trắc nghiệm: “Còn các ngươi thì
xưng ta là ai?” hay nói cách khác: “Đối với các ngươi thì Ta là
ai?” (16: 15).
Phê-rơ đã buộc miệng trả lời một câu
… chuẩn không cần chỉnh luôn: “Chúa là Đấng
Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” (16: 16) hay “Ngài là Chúa Cứu Thế,
Con Đức Chúa Trời hằng sống”.
Đối với nhiều người thì Đức Chúa
Giê-xu chỉ là một tiên tri, một ông thầy chữa bệnh, một học giả uyên bác hay
thậm chí là một lãnh tụ tôn giáo xuất sắc. Song đối với các môn đồ mà đại diện
là Phê-rơ thì Đức Chúa Giê-xu còn hơn là một con người vĩ đại (vĩ nhân), Ngài
là Đấng cứu nhân độ thế, đến từ Thiên Chúa.
Đây là cột mốc quan trọng trong hành
trình đức tin của mỗi một người tin thờ Chúa. Ban đầu, đa số người ta tìm đến
với Chúa để được bình an, để được giải quyết nan đề, để được chữa lành, để học
được điều hay lẽ phải, … nhưng sẽ đến một lúc người theo Chúa phải đến chỗ xưng
nhận Ngài là Cứu Chúa, là Đấng Cứu rỗi của cá nhân mình.
Đây không phải đơn thuần là lời xưng
nhận nơi môi miệng mà là sự nhận biết mang tính cách kinh nghiệm hay trải
nghiệm trong mối quan hệ cá nhân với Chúa. Ngày nay ta thường gọi biến cố hay
sự kiện này là “gặp gỡ Chúa cách cá nhân”.
Đối với nhiều anh chị em sinh ra
trong gia đình có Đạo hay gia đình tin thờ Chúa thì đây chính là lúc mà họ mới
thật sự nhìn nhận rằng Đức Chúa Giê-xu là Cứu Chúa của riêng mình chớ không
phải là Chúa của ông bà hay cha mẹ mình như trước đó. Gặp gỡ Chúa cách cá nhân
là rứa đó.
Nếu hôm nay, Chúa đột ngột hỏi bạn
rằng, “Đối với con thì Ta là ai?” thì bạn đã có sẵn câu trả lời như Phê-rơ đã
từng không?
Trong phần Kinh Thánh hôm nay còn có
một ‘pha’ cũng không kém phần hấp dẫn. Đó là khi người xin mà không muốn nhận
điều mình xin (19: 16-30).
Chàng trẻ tuổi này đúng là ô-kơ toàn
tập luôn nha. Dâm không, gian không, dối không, giết (người) không, thảo kính
cha mẹ, yêu quí mọi người. Trẻ mà đã biết quan tâm đến đời sống tâm linh, biết
lo cho phần hồn của mình (sự sống đời đời) thì đúng là hàng hiếm rồi. Đúng
không.
Còn nữa, anh í lại đến nơi Đức Chúa
Giê-xu mà hỏi. Đúng cửa rồi còn gì. Và Chúa cũng chỉ bảo tận tình, đâu ra đó.
Thế mà, vừa nghe xong thì chàng quay 180 độ, lạnh lùng bước đi không một lời từ
giã.
Phải chăng, theo Chúa là phải trở nên
“nghèo rớt mồng tơi” mới được sao ta? Hẳn nhiên là không rồi. Điều mà người
thanh niên này còn thiếu là “đi theo Chúa”. Mà “để theo Chúa” thì anh này cần
phải giải quyết hay hy sinh điều đang trói chân mình. Điều gì đang cột chân anh
í? – Của cải.
Ngày hôm nay, có nhiều người – trẻ
có, già có – tuy không bị của cải cột trói, nhưng vẫn không thể nào “đến mà
theo Chúa” được. Người thì bị bạn bè, kẻ thì bị người thân, số thì bị công
việc, số khác thì bị địa vị, công danh, thú vui, … cột trói. Dầu họ biết rằng,
họ cần có sự sống đời đời và thậm chí họ cũng biết rằng chỉ có đến “theo Chúa
Giê-xu” thì mới có được sự sống đời đời mà thôi nhưng họ cũng không sẵn lòng
trả giá, sẵn lòng từ bỏ.
“Nầy, chúng tôi đã bỏ mọi sự mà theo
Thầy; vậy thì chúng tôi sẽ được chi?” (19: 27). Đúng là Phê-rơ! Người đâu mà thô lỗ, mà huỵch toẹt thế
cơ chứ.
Theo tư duy của chúng ta ngày nay thì
đúng là Phê-rơ rất đáng phải chịu phê bình. Nhưng theo quan điểm của giao ước
thì câu hỏi của Phê-rơ lại rất chi là bình thường. Và vì thế nên Chúa cũng trả
lời rất chi là rõ ràng: “Quả thật, ta nói cùng các ngươi, đến kỳ muôn
vật đổi mới, là khi Con người sẽ ngự trên ngôi vinh hiển của Ngài, thì các
ngươi là kẻ đã theo ta, cũng sẽ ngồi trên mười hai ngôi, mà xét đoán mười hai
chi phái Y-sơ-ra-ên. Hễ ai vì danh ta mà
bỏ anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, nhà cửa, thì người ấy sẽ lãnh
bội phần hơn, và được hưởng sự sống đời đời” (19: 28-29)
Đúng là cái gì cũng có giá của nó.
Thế nhưng, so với những gì ta sẽ nhận được ở đời này và đời sau thì những gì ta
từ bỏ hôm nay để theo Chúa thì đúng là một trời một vực. Bạn hiện đang là ai:
anh trai giàu có kia hay chàng Phê-rơ nhiệt thành bên cạnh Chúa?
Vấn đề không phải chúng ta bắt đầu ra
sao, mà là kết thúc ra sao. Chính Đức Chúa Giê-xu bảo rằng sẽ “có nhiều kẻ ở
đầu sẽ nên rốt, và nhiều kẻ ở rốt sẽ nên đầu” (19: 30). Bạn sẽ thuộc vào nhóm nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét