Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

THÔNG ĐIỆP CỦA ĐẠI VƯƠNG

Mathiơ 5-7
Ba chương Kinh Thánh hôm nay ‘đăng toàn văn’ Bài Giảng Trên Núi của Chúa Giê-xu. Đúng ra thì đây là một ‘tuyển tập’ gồm 10 bài ‘phát biểu’ hay bài giảng ngắn mà Chúa dành trước hết là cho các môn đệ của Ngài (5: 1).
Bài Giảng Trên Núi có thể được xem là Bản Tuyên Ngôn Nước Trời hay gọi là Hiến Chương Nước Trời cũng không sai. Ấy là vì trong đó, Chúa Giê-xu chỉ cho những người theo Ngài phải sống cách nào cho xứng hợp với tư cách là một công dân Nước Trời. Nhập gia, tùy tục mà lị.
Mở đầu là “Tám Mối Phúc” (5: 3-12) – mà thật sự là 7 – với việc giới thiệu những phẩm chất cần phải có của một công dân nước Trời và những “phần phước” tương ứng mà người ấy sẽ được nhận.
Nói đến phước, người ta thường nghĩ ngay đến tiền. Thế nhưng, PHƯỚC hay PHÚC mà Đức Chúa Giê-xu giới thiệu ở đây thì hơi bị khác và hơi bị rộng đó nha.
Theo đó, được Phước là có được Nước Trời hay Nước Thiên Đàng; là được an ủi; là được thừa hưởng đất; là được no đủ … sự công chính; là được thương xót; là được thấy Đức Chúa Trời; là được gọi là … con Trời!
Con người chúng ta thì quan tâm nhiều đến phần Phước, còn Chúa thì nhấn mạnh đến phẩm chất của những đối tượng sẽ được phước. Đặc điểm chung của những phẩm cách này đều nằm ở nơi TẤM LÒNG. “Đạo tại tâm” là thế. “Các nguồn sự sống đều từ nơi lòng mà ra” là thế.
Gọn một lời, tấm lòng của chúng ta cần phải được xử lý trước hết, sau đó mới bàn đến việc nhận phước từ Đức Chúa Trời.
Nói cách khác, điểm nhấn chính của một công dân nước Trời không nằm ở những hành vi đạo đức, hay công việc thiện lành bề ngoài mà là phẩm hạnh, là động cơ sâu kín ở bề trong, nơi tấm lòng của người ấy.
Thế ngày hôm nay, những người tin theo Đức Chúa Giê-xu, tức là một công dân nước Trời, không cần phải cầu nguyện, không cần phải kiêng ăn, không cần phải làm việc thiện lành, phúc đức sao?
Sao không. Chẳng những cần tiếp tục mà còn phải nhiều hơn nữa là khác. Có điều, mỗi khi làm những việc đó, chúng ta cần phải tự xét xem tại sao mình làm: vì sợ Chúa uýnh đòn hay vì yêu Chúa; vì muốn làm đẹp lòng Trời hay muốn làm đẹp lòng Đời.  
Có đến 6 lần trong chương 5, Chúa Giê-xu bảo rằng Chúa đến không phải để vô hiệu hóa Luật Pháp và Lời Tiên Tri (tức là kinh Cựu ước) mà là để làm cho trọn. Chúa Giê-xu không tuyên bố rằng, kinh Cựu ước đã hết … đát (date) rồi. Không à nha. Chúa cũng không áp-đết (update: cập nhật) Lời của Ngài mà Chúa chỉ áp-rết (upgrade: nâng cấp) việc áp dụng Lời Chúa trong đời sống của những người thật lòng tin theo Ngài mà thôi.
Nếu chỉ có đơn thuần vâng giữ Lời Chúa kiểu bề ngoài – tức có hành động đúng, việc làm đúng – mà không cần đếm xỉa gì đến động cơ, hay thái độ bề trong thì không một ai có thể qua mặt được mấy “thầy thông giáo và người Pharisi” thời bấy giờ.
Mà nếu có đạt đến chuẩn “thông giáo – Pharisi” như rứa đi nữa thì cũng đừng có mơ mà đặt chân vào cổng Thiên Đàng nghe cưng. Chính Chúa Giê-xu bảo như vậy đấy (5: 20).
Thế thì, anh chị em ơi đừng có mà tinh tướng khi thấy mình không còn bàn thờ bát nhang, không còn rượu bia, gái gú, … nhá. Cái bàn thờ lòng của chúng ta hiện ai đang ngự trong đó mới quan trọng. Chúa Giê-xu hay Ma-môn (thần Tài) hay chính cái tôi của chúng ta đang là chủ của chúng ta?
Có thể thân xác của ta không hề ăn nằm với một người khác phái không phải hoặc chưa phải là vợ hoặc chồng của mình, nhưng lòng của ta thì rạo rực dục tình khi nhìn người khác phái chăng. Có thể trước mặt người khác ta cười nói rất chi là vui vẻ, nào là ‘ai láp du’, ‘Gát bờ-lét du’ nhưng sau lưng người thì ta nói xấu, công kích, ganh ghét, tìm cách hạ bệ chăng.
Đức Chúa Giê-xu bảo, vì tất cả những điều đó – tức những động cơ, thái độ kín giấu mà không ai thấy í – những NGƯỜI TIN THỜ CHÚA đều phải ra hầu tòa hết đấy. Không thoát được đâu. “Thế thì các ngươi hãy nên trọn vẹn, như Cha các ngươi ở trên trời là trọn vẹn.” (5: 48)
Chúng ta đang sống trong một xã hội rất chuộng hình thức. Ai nấy đều lo trang điểm, mông má cho ‘mặt tiền’ của mình mà không quan tâm gì đến căn cốt bề trong. Và tinh thần giả dối này cũng đang làm mưa làm gió ngay cả trong đời sống của con dân Chúa, trong chức vụ của không ít người hầu việc Chúa và thậm chí trong nhiều sinh hoạt của hội thánh Chúa.
Tuy nhiên, … “Trời có mắt” đấy. Chúa thấy hết đấy. Một chiếc nhẫn vàng thật và một chiếc nhẫn mạ vàng thoạt trông thì chẳng khác chi nhau, nhưng đến giờ kiểm tra chất lượng sản phẩm thì thật ra thật, giả ra giả ngay à.
Mà đã là hàng giả hoặc kém chất lượng thì đều có cùng kết cuộc: hoặc là “phải quăng ra ngoài và bị người ta đạp dưới chân” (5: 13), hoặc là “bị đốn và ném vào lửa” (7: 19) hoặc “sẽ bị sập đổ, và thiệt hại nặng nề” (7: 24).
Trong phần Kinh Thánh hôm nay có một chỗ ít nhiều hay bị lắm người ‘théc méc’. Đó là “đừng cho chó những vật thánh, cũng đừng ném ngọc trai cho heo, e chúng chà đạp dưới chân, và quay sang cắn xé các con chăng” (7: 6)
Nghĩa đen thùi lùi của câu này là ri: “đừng cho người khác những gì mà họ không biết ‘giá trị sử dụng’ của món quà đó. Đã chẳng được biết ơn, không khéo lại bị chúng chữi cho nữa đấy!”
Thế nhưng, ta phải ‘giải’ câu này trong văn cảnh của nó, tức là ‘kẹp’ nó vào chung với những câu đi trước nó và đi sau nó thì … lời giải mới ô-kơ được. Còn nếu ta ‘bốc cổ’ hắn ra riêng một mình, rồi ‘xử’ thì dù có hay, có thâm thúy đến đâu đi nữa, cũng chỉ là giảng giải kinh … dị hoặc là giảng … vãi kinh mà thôi. He he.
Phần trước ‘hắn’ (câu 6) nói về sự phê phán hay xét đoán người khác. Ngày nay, ‘xét đoán’ nghiêng về việc bình phẩm sau lưng, còn phê phán thì mang nghĩa ‘xử’ tập thể hay uýnh hội đồng. Tuy nhiên, theo văn cảnh thì chuyện này mang tính rất chi là cá nhân (c.3). Mà đã là cá nhân thì ngày nay ta sử dụng từ ni nè: góp ý.
Sau câu 6, còn có 8 câu nữa nói về sự cầu nguyện. Thấy vậy chớ chúng có ‘ăn rơ’ với nhau đấy. Từ 1-14 là có dây mơ, rễ má với nhau đấy.
Vì đã quá thời lượng cho phép rồi, nên chỉ có thể ‘mớm cung’ cho những anh chị em nào thích đi đến ‘tận cùng bằng số’ của thằng số 6 với 2 câu Kinh Thánh trong sách Châm Ngôn là 9: 8 và 23: 9 mà thôi.
Xi du tu-mớ-rau!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét