Mac 1-3
Hôm nay, chúng ta bắt đầu ‘xuyên’
Phúc Âm Mác, cuốn sách giới thiệu Chúa Giê-xu như là một Đầy Tớ của Đức Chúa
Trời. Giê-xu trong sách Mác là một con người của hành động, chớ không phải là
một ông thầy dạy đạo.
Nghe đâu, vì mục đích là ‘làm chứng
về Chúa Giê-xu’ cho người La Mã, hạng người khoái làm hơn nói, nên Mác chỉ
trình bày toàn những ‘pha hành động’ của Chúa Giê-xu mà thôi. Đó cũng là một
cách làm chứng cần học hỏi nha bà con, hỡi những ai còn khao khát sống đời nhân
chứng hiệu quả cho Chúa.
Vì toàn là những ‘pha hành động’ nên
có một từ được Mác rất chi là … ưu ái, được sử dụng đến hơn 40 lần trong Phúc
Âm này. Đó là từ euthus trong tiếng Hy Lạp cổ, mà trong tiếng
Việt được dịch là liền, tức thì hay lập tức.
Không vòng vo rào đón chi cả, Mác
‘đạp ga’ một phát đi thẳng vào chức vụ của Chúa Giê-xu tại vùng Galile ngay tắp
lự. Và thế là hành động nối tiếp hành động, cứ cuồn cuộn, lôi cuốn từ màn đầu
cho đến màn cuối. Rất dễ đọc, rất dễ nhớ.
Thế nhưng, đằng sau những ‘pha hành
động’ dồn dập ấy luôn ẩn chứa những bài học sống động dành cho chúng ta, những
người đọc của ngày hôm nay, những người tin thờ Chúa của ngày hôm nay.
Trước hết, ta ghé thăm chớp nhoáng
với Giăng Báp-tít nơi hoang mạc. Đời thuở nay, có ai vào sa mạc để giảng đạo
bao giờ. Thế mà Giăng lại thành công rực rỡ mới … kinh chớ. Bí quyết: đó là ông
đã đến ĐÚNG CHỖ Chúa chọn cho mình.
Câu Kinh Thánh này cho ta thấy rõ
điều đó: “Giăng ĐÃ ĐẾN trong hoang mạc, … Dân chúng khắp miền Giu-đê và
thành Giê-ru-sa-lem ĐỀU ĐẾN với ông …” (1: 4-5). Trước hết, Giăng PHẢI
vâng lời Chúa đến nơi Chúa định và sau đó dân chúng khắp nơi SẼ đến cùng ông.
Thế thì vấn đề không nằm ở chỗ địa
điểm ấy có màu mỡ, có triển vọng hay không mà là đấy có phải là nơi Chúa gọi
bạn đến hay không. Nếu đó không phải là địa điểm Chúa chọn cho riêng bạn, thì
dù có là dập dìu phố thị hay trại tị nạn chen chúc đi nữa thì chức vụ của bạn
cũng sẽ đìu hiu như cảnh chợ chiều.
Tiếp theo, ta bắt đầu bám sát Người
Đầy Tớ quyền năng, với nickname là “Con Người”. Đức Chúa Giê-xu thường xuyên sử
dụng biệt danh này khi nói về chính mình Ngài. “Con Người” không có nghĩa là
“một người hoàn hảo”, “một người lý tưởng” hay một người nói chung. Biệt danh
này bắt nguồn từ sách Đanien 7: 13-14, được dùng để gọi vị Vua vinh hiển đang
đang đến để xét xử thế gian.
Ba chương Kinh Thánh hôm nay, tường
thuật trực tiếp những ca chữa bệnh, đuổi quỷ gồm đủ các thể loại của Chúa
Giê-xu. Từ cảm cúm, phong cùi, bại liệt, teo cơ, đến trục xuất tất tần tật mọi
cơ quan đoàn thể … quỷ. Từ sáng tinh mơ cho đến tối mịt, tối mờ, Chúa Giê-xu
vẫn … tả xung, hữu đột, trăm trận trăm thắng.
Mà Chúa lấy đâu ra sức lực để ‘chiến
đấu’ kinh rứa hì? – Đây, câu trả lời: “Sáng hôm sau, trời còn mờ mờ,
Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó” (1:
35).
Cầu nguyện không chỉ đem lại sức lực
siêu phàm để làm việc suốt ngày cách đầy hiệu quả, mà còn giúp Chúa Giê-xu nhận
biết khi nào nên “nhổ trại” lên đường sang nơi khác nữa đấy (1: 38).
Nếu Chúa Giê-xu – Đức Chúa Trời trong
thân xác phàm nhân – mà còn phải cầu nguyện mỗi ngày để được “xạc pin” và để
nhận được sự soi dẫn thiên thượng thì mỗi một chúng ta lại cần phải cầu nguyện
càng hơn. Nhớ nha.
Trong câu chuyện chữa lành người bại
liệt ở chương 2, nhân thân của Chúa Giê-xu được bày tỏ cách hết sức lạ lùng:
Ngài chính là Đức Chúa Trời trong thân xác của con người. Việc Chúa Giê-xu công
bố tha tội cho người bại minh chứng rằng, Ngài là Đức Chúa Trời.
Những thầy thông giáo biết rõ chân
lý: “ngoài Đức Chúa Trời không ai có quyền tha tội!” (2: 7). Thế nhưng, khi
thấy Đức Giê-xu tha tội cho người bại thì họ lại không thể nhận ra rằng, Ngài
chính là Đức Chúa Trời. Điều này cũng xảy ra tương tự cho những “thầy thông
giáo”, những học giả thời nay. Tuy rất giỏi chữ nghĩa, thông làu kinh sách,
nhưng dường như sự hiểu biết của họ chỉ thuần túy là lý thuyết, nên họ luôn
nhất mực phủ nhận Giê-xu là Đức Chúa Trời.
Từ thế kỷ thứ 2 SCN đến giờ, không
biết bao nhiêu là học giả uyên bác đã dính phải vi-rút quái ác mà mấy thầy
thông giáo xưa đã bị. Lúc nào cũng quang quác với người khác: “Phạm thượng quá!
Bậy bạ quá!” nhưng chính mình thì lại đang thật sự phạm thượng với Chúa mà
chúng nào có hay. Đúng là tội lỗi, tội lỗi. Đúng là “nô tài đáng chết”. Hic
Người bại trong chuyện này được lành
là bởi đức tin. Đức tin của bạn mình và đức tin của chính mình. Đức tin của
người bại được thể hiện ở chỗ làm theo đúng những gì Chúa bảo, tức là “đứng dậy
vác giường đi về nhà”. Còn đức tin của bạn anh í được bày tỏ trong việc khiêng
anh ấy đến chỗ Chúa Giê-xu và … dở tung mái nhà người ta!
Có những bạn hữu, người thân nào của
chúng ta đang trong tình trạng … không tự đến được cùng Chúa chăng? Có thể mỗi
mình ta thì không thể ‘cõng’ người được, thậm chí hai người cũng không ‘võng’
được. Thế tại sao ta không nhờ thêm ba người nữa để cùng ta đưa họ đến gặp Chúa
để được đổi đời
Trong câu chuyện này, còn một chi
tiết nữa cũng cần được lưu ý. Đó là câu nói của Chúa Giê-xu đối với người bại:
“Này con, tội lỗi con đã được tha” (2: 5).
Phần lớn bịnh tật, đau ốm là có liên
quan đến tội lỗi, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp. Thế nhưng, đừng bao giờ …
tuyên bố xanh dờn rằng MỌI bênh tật đều là hậu quả của tội lỗi nhé. Không phải
ai bị ốm cũng là do phạm tội cả đâu. Nhớ đấy.
Điểm nhấn cuối cùng của ngày hôm nay
nằm ở 3: 14-15 “Ngài bèn lập mười hai người, gọi là sứ đồ, để Ở CÙNG
Ngài và SAI ĐI GIẢNG ĐẠO, lại ban cho quyền phép đuổi quỉ.”
Chúa chọn các môn đồ, trước hết là
nhằm mục đích Ở CÙNG Ngài, rồi sau đó mới sai họ đi ra làm việc. Phải ở cùng
Trời thì mới có thể đến với Đời, mới có thể giúp Đời.
Bạn có biết tại sao Chúa Giê-xu đuổi
quỷ … phát một không? – Ấy là vì, Chúa có thì giờ ở với Cha (trong sự cầu
nguyện) nhiều hơn là thì giờ ở với … người ta.
Các sứ đồ luôn nắm vững nguyên tắc
này, luôn bám chắc mục đích này. Đó là bí quyết thành công của những người theo
Chúa, mà đặc biệt là những người hầu việc Chúa suốt mọi thời đại đấy.
Bạn có cần phải sắp xếp lại thứ tự ưu
tiên theo tinh thần Mac 3: 14 vừa nêu không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét