Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Ê-SAI GỌI, CHÚA TRẢ LỜI

Esai 63-66
Hôm nay, ngày cuối cùng của tháng 7, cũng là ngày kết thúc sách Ê-sai. Ê-sai khép lại sứ điệp tiên tri ‘hoành tráng’ của mình bằng một lời cầu thay vô cùng khuấy động cho nhà Y-sơ-ra-ên nói chung. Trong khi nhận biết sự ngang bướng và liên tục phản loạn của những đồng hương mình, Ê-sai vẫn tiếp tục công bố những lời hứa của Đức Chúa Trời dành cho họ. Đó là những lời hứa về việc cứu chuộc và tái tạo họ vì cớ vinh quang của CHÚA.
Sự phản hồi của Đức Chúa Trời gồm cả nặng lẫn nhẹ, cả nghiêm khắc lẫn thương yêu, cả hình phạt lẫn an ủi.
Phường nghịch tử sẽ bị hình phạt vì cớ bỏ ngoài tai những lời mời gọi thường xuyên của Đức Chúa Trời. Và bởi những hình phạt khá ‘rát’ này mà những tội thờ hình tượng, tham lam, phản loạn và không vâng phục sẽ được bứng tận gốc khỏi dân sự Chúa.
Trong khi đó, vinh hiển và hạnh phước dư dật sẽ được ban thưởng cho những người trung tín của Chúa. Đó là trời mới, đất mới; là không còn khóc lóc đắng cay; là không còn cảnh chết bệnh, chết trẻ; không còn người nghèo đói hay bị hoạn nạn tai ương nữa.
Ê-sai kết thúc bằng việc ‘túm lại’ những chủ đề chính trong tác phẩm của mình: (a) Đức Chúa Trời đề cao những người khiêm nhường và biết hối lỗi, (b) Đấng Mê-sia hay Chúa Cứu Thế sẽ đến để ‘xử đẹp’ mọi kẻ thù nghịch với Ngài, và (c) mọi dân tộc sẽ được nhìn thấy vinh quang của Đức Chúa Trời và mọi xác thịt sẽ có một ngày cùng thờ phượng CHÚA.
Sách Ê-sai là một sự nhắc nhở nghiêm khắc cho người đọc trong mọi thời đại mà đặc biệt là cho những người tin thờ Chúa về hậu quả vô cùng đau đớn của việc:
§  Phớt lờ những lời hứa của Đức Chúa Trời (và do đó dẫn đến việc MẤT phước)
§  Phớt lờ những lời cảnh báo của Đức Chúa Trời (và do đó dẫn đến việc phải CHỊU phạt)
§  Phớt lờ những lời mời gọi của Đức Chúa Trời (và do đó dẫn đến việc THIẾU mất niềm vui trong mối quan hệ gia đình riêng tư với chính Ngài)
Sách tiên tri Ê-sai là một sách khá dài. Vì dài nên mới được liệt vào nhóm Đại Tiên Tri, tức tiên tri lớn đấy. (Chớ không phải đại tiên tri là vì cụ Ê-sai to con hơn hay vì chức vụ của cụ cao hơn, ‘hoành tráng’ hơn, bề thế hơn mấy cụ khác đâu nha). Sách tiên tri Ê-sai có … nhiều chương hơn tất cả các sách tiên tri khác trong kinh Cựu Ước. Thế nhưng, sứ điệp của nó thì lại vô cùng ngắn gọn và hết sức … ‘bình dân học vụ’: Hình phạt luôn dành cho những kẻ khinh lờn lời phán dạy của Chúa, còn sự an ủi luôn dành cho những ai vâng giữ. Rứa thôi.
Cũng cần phải mở ngoặc thêm một tí về 4 chương Kinh Thánh hôm nay. Trước hết, đó là cách sử dụng thì của Ê-sai: lúc ở thì hiện tại, lúc phi sang thì tương lai. Cứ ‘chơi’ cái món nộm (gỏi) vừa xa, vừa gần trong cùng một cảnh kiểu ni thì đảm bảo là … hoa cả mắt ngay, nếu không tỉnh táo đủ. He he.
Chẳng hạn, trong chương 63 từ câu 1-6, ‘cụ’ (Ê-sai) đang ‘hỏi gì-đáp nấy’ với Chúa về ‘cú’ phán xét kinh thiên động địa dành cho muôn dân lúc bấy giờ, và được khởi đầu từ dân Ê-đôm. Đây là cơn phán xét sẽ xảy ra sau khi Giê-ru-sa-lem thất thủ, tức là nhiều năm sau khi Ê-sai nói ra những lời này.
Thế rồi, đột ngột sang 63: 7 (cho đến hết chương 64, tức 64: 12), Ê-sai hay đúng hơn là một người đại diện nào đó của dân Giu-đa còn sót lại từ chốn lưu đày – là chuyện sẽ xảy ra … ‘tút mú cà tha’, xa lắc xa lơ về sau này nữa – liền cất tiếng cầu xin Chúa đem dân sót của Chúa hồi hương!
Hãy để ý 63: 7 nha. Vào lúc ấy trong tương lai (so với lúc Ê-sai đang nói tiên tri, chớ còn với ta ngày nay thì chuyện đó đã xảy ra từ đời tám hoánh rồi, là dĩ dzãng rồi), khi đang bị lưu đày nhục thôi rồi, tận bên I-rắc, mà bác í vẫn có thể ca ngợi Chúa đấy thôi. Ê-sai thấy trước là sẽ có một người cầu nguyện như thế, như thế. Bắt đầu là ca ngợi Chúa như thế, ăn năn như thế, kêu xin như thế, … rồi ông nói ra như thế.
Thế nhưng, chương 65 mới thật sự là đỉnh của … trộn! Mới đọc lướt qua câu 1, ta rất dễ nhầm tưởng là Chúa trả lời tắp lự lời cầu xin của anh nào đấy ở chương 63-64 trước đó. Song le, nào có phải vậy đâu. Ấy là Chúa ‘đáp xoáy’ đấy. Chúa đang so sánh tình trạng trớ trêu, ‘đau hơn … bò đá’ giữa dân ngoại và dân của Chúa đang trong thì hiện tại, tức là thời điểm mà Ê-sai nói tiên tri. Đọc kỹ từ câu 2-7 của chương 65, ta sẽ nhận ra được điều đó. Đó là lúc mà “sự báo trả đích đáng” của Chúa, tức là hủy diệt Giê-ru-sa-lem và dân Giu-đa bị bắt đi lưu đày chưa xảy ra.
Phần tiếp theo bên dưới từ câu 8-25 là một món trộn kiểu khác, được mang tên là Tương Lai. Ấy là vì nó bao gồm những gì sẽ xảy ra cả trong tương lai gần (khi dân Giu-đa bị lưu đày, khi họ được hồi hương), lẫn tương lai xa … vừa vừa (khi Đấng Mê-sia hay Chúa Cứu Thế, tức Chúa Giê-xu xuất hiện – 65:9), và xa … mút chỉ cà tha, cả đến tận hôm nay vẫn chưa … xảy ra (65: 17-25).
Từ câu 11-15 cũng hé lộ cho chúng ta thấy là có hai loại đầy tớ Chúa, tức những người hầu việc Chúa đấy nhá. Tuy mang danh là người hầu việc Chúa nhưng cũng có loại người “đã từ bỏ Chúa, quên Đền Thờ Ngài, thờ thần 'Vận May' và thần 'Số Mệnh'” đó nha anh chị em (c. 11). Bảo trọng. Bảo trọng.
Sách Ê-sai tạm khép lại hôm nay, với một câu hỏi thật lòng: bạn có nghe được Chúa nói điều gì với riêng cá nhân mình qua sách tiên tri này không? Nếu có, thì bạn đã đáp ứng lại với điều đó như thế nào?
Còn nếu không, thì bạn ơi ‘chức năng nhận cuộc gọi’ của bạn có lẽ đã gặp gấn đề rồi đấy. Kiểm tra lại ngay đi nhé.


Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

TRỌN SỰ PHÁN XÉT

Esai 58-62
Phần ‘túm lược’ của 5 chương Kinh Thánh hôm nay là ri nè:
Sự an ủi sẽ đến trong hình thức của một người giải cứu (vua Siru, các chương 40-48); Sự an ủi sẽ đến trong hình thức của một Đầy Tớ Chịu Khổ (Đấng Cứu Thế, các chương 49-57); và cuối cùng, sự an ủi sẽ đến trong hình thức của một dân tộc được giải cứu (dân Giu-đa, các chương 58-66).
Vâng giữ những mạng lệnh của Chúa luôn là con đường dẫn đến phước hạnh cho một cá nhân, cũng như cho một cộng đồng. Và chắc chắn, dân sự Chúa sẽ có một tương lai xán lạn!
Một khi mà Sự Sáng của Giê-ru-sa-lem, tức là Đấng Mê-sia hay Chúa Cứu Thế hiện đến thì sự công chính và sự cứu rỗi sẽ tỏa lan đến mọi dân, mọi nước (60: 1; 62; 1), và khi ấy, Giê-ru-sa-lem sẽ là “sự ca ngợi trong khắp đất” (62: 7)
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ dành trọn thời lượng cho 2 ‘anh’ chót bảng U 50 là 58 và 59. Vâng, chúng ta sẽ ‘bình’ về phước hạnh của sự thờ phượng thật và hẳn nhiên, không cần bình ly gì ráo trọi thì ta cũng sẽ thấy được những bất hạnh của sự thờ phượng không thật của dân sự Chúa. Nhớ là của dân sự Chúa – tức là chúng ta, chớ hổng phải người ngoại đâu à nha.
Đầu tiên, dân Chúa rất chi là ấm ức: “Răng chúng con kiêng ăn cầu nguyện mà Chúa nỏ trả lời?” (58: 3). Câu này nghe quen quen, đúng không? Nào, cận cảnh thêm chút xíu để thấy rõ chân dung của dân Chúa ngày xưa có giống ‘phe ta’ ngày nay không nhé:
“CHÚA ơi, dzậy là bất công rồi đó nha. Chúng con kiêng ăn đến như thế mà Chúa vẫn không đáp lời cầu xin của chúng con. Chả nhẽ, Chúa không biết là chúng con tìm kiếm Chúa mỗi ngày à? Chúa không biết là hàng ngày chúng con muốn tìm biết đường lối Chúa; chúng con làm sự công bình và khao khát được đến gần Chúa sao? Thế mà Chúa vẫn không thèm trả lời chúng con. Tại sao, tại sao, tại sao cơ chứ?”
Này, mấy anh mấy chị và luôn cả mấy … sư mà từ lúc tin thờ Chúa đến giờ chưa từng biết kiêng ăn cầu nguyện là gì thì đừng có vội hí ha hí hửng rằng thì là ngày nay người tin Chúa nỏ cần kiêng ăn đâu đó nhá. Chúa không cấm mà cũng không trách dân sự Ngài kiêng ăn cầu nguyện (vì kiêng ăn cầu nguyện là một phần trong nếp sống đạo của Cơ-đốc nhân – Mathiơ 6: 16-18; 9: 14-15), nhưng điều Chúa quở trách dân Giu-đa xưa là họ chỉ kiêng ăn theo kiểu giữ lễ, tức là giữ hình thức, thủ tục bề ngoài chớ không còn giữ tinh thần kiêng ăn thật.
Nếu chỉ chiếu theo bề ngoài mà xét thì việc kiêng ăn cầu nguyện của dân sự Chúa thời Ê-sai có thể đã đạt đến … 9 nút chớ chẳng chơi (53: 5). Thế nhưng bề trong thì … còn ‘tầy huầy’ hà. Họ không có một tấm lòng ăn năn chân thành để được thanh tẩy từ bên trong.
Giống như phần nhiều người tin Chúa ngày nay, dân Giu-đa xưa đã nhầm tưởng rằng kiêng ăn cầu nguyện của họ sẽ thay đổi được Đức Chúa Trời. Không anh chị em ơi, kiêng ăn cầu nguyện không bao giờ có thể thay đổi Chúa. Kiêng ăn cầu nguyện chỉ có thể thay đổi chính chúng ta mà thôi. Tăng tăng tăng tằng!
Chính vì ‘bé cái nhầm’ như thế nên nhiều người ngày nay cứ đụng chuyện là dùng sự kiêng ăn cứ như là ‘sẵn sàng ăn thua đủ’ với Chúa không bằng. Số khác thì cứ tưởng là ta ‘hành hạ’ xác thân mình thì Chúa sẽ mủi lòng thương xót thôi.
Bậy! Kiêng ăn cái kiểu đó hả, lời cầu nguyện không đụng đến được trần nhà chớ mong gì “thấu đến nơi cao”.
Trong chương 58 này, Chúa phơi bày hai điều chỉ còn hình thức trống rỗng trong nếp sống đạo của dân Chúa thời Ê-sai. Đó là kiêng ăn và giữ ngày Sa-bát.
Cả hai đều tóm lại trong một chữ … xít-tốp (stop): NGHỈ ăn và NGHỈ làm. Họ giữ đúng y bon như thế, nhưng Chúa lại không … ô-kê. Răng rứa?
Ấy là họ kiêng ăn nhưng để cầu xin: “Chúa ơi, giúp con thắng vụ này đi”, hay “Chúa ơi, khiến cho tụi nó lụn bại luôn đi”, … (58: 4). Ấy là vì họ tuy có nghỉ ngày Sa-bát nhưng không phải để thờ phượng Chúa mà là để đi chơi dzí ghệ, để gầy sòng, để … nhậu tới bến hay nói cách rất chi nhẹ nhàng như Chúa là “đi đường riêng, … làm theo ý riêng, … nói những lời vô bổ”.
Vì lối sống của con dân Chúa chỉ còn cái vỏ đạo đức, tin kính bề ngoài nên lời cầu nguyện của họ thường là … một đi không trở lại, dù có được ‘đính kèm’ với mấy đợt kiêng ăn! Rồi “theo năm tháng hoài mong, thư gửi đi mấy lần, đợi hồi âm chưa thấy”, quân ta đâm ra nghi ngờ, trước hết là khả năng ‘xử lý sự vụ’ của Chúa và sau đó là sự hiện hữu của Ngài. Ta có thể nghi ngờ tất tần tật, ngoại trừ … tội lỗi của chính ta!
Bao giờ cũng vậy khi gặp nan đề, rắc rối, hoạn nạn, thật là dễ dàng cho chúng ta để đổ lỗi cho đời, cho Trời, cho người hay cho hoàn cảnh xung quanh, ngoại trừ … chính mình! Chúng ta luôn tìm thấy được một ai đó hay một điều gì đấy làm nguyên nhân cho việc … “sao không thấy hồi âm”.
Thế nhưng, hãy nghe Chúa giải thích nè cưng:
“Nầy, tay Đức Giê-hô-va chẳng trở nên ngắn mà không cứu được; tai Ngài cũng chẳng nặng nề mà không nghe được đâu. Nhưng ấy là sự gian ác các ngươi làm xa cách mình với Đức Chúa Trời; và tội lỗi các ngươi đã che khuất mặt Ngài khỏi các ngươi, đến nỗi Ngài không nghe các ngươi nữa.” (59 : 1-2)
Anh chị em ơi, mỗi khi đối diện với nan đề, thử thách, khoan vội hỏi “tại sao” hay “Chúa ở đâu”, mà hãy tự hỏi: Chúa thật sự có chỗ trong đời sống của mình không? Và Ngài có thật sự được bạn nhìn nhận là Chúa, tức là ông Chủ hay chưa nhé.
Nghe này: tội lỗi không phân cách bạn khỏi sự hiện diện của Đức Chúa Trời đâu, vì Ngài cùng một lúc có thể có mặt ở khắp mọi nơi (Thi 139: 7); tội lỗi cũng không phân rẽ bạn khỏi tình yêu của Đức Chúa Trời đâu, vì Ngài là Đấng yêu tội nhân (Roma 5: 8). Thế nhưng, tội lỗi sẽ phân cách chúng ta (1) khỏi mối thông công với Chúa, (2) khỏi phước hạnh của Chúa, (3) khỏi một số phúc lợi của tình yêu Thiên Chúa như trường hợp người con trai hoang đàng trong Luca 15: 11-32, và (4) khỏi sự bảo vệ của chính Ngài.
Hy vọng là đến đây mỗi một người trong chúng ta đã có thể ít nhiều nhận dạng được chân dung thật của chính mình, của gia đình mình, của hội thánh nơi mình đang sinh hoạt rồi đấy. Phần còn lại thì tùy vào hành động của TỪNG NGƯỜI sẽ quyết định kết cuộc là: phước hạnh hay bất hạnh dành cho NGƯỜI ĐÓ mà thôi.
Nhớ là không ai làm thay bạn “phần còn lại” này được đâu đó nha.


Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

ĐẦY TỚ CHỊU KHỔ

Esai 52-57
Trong tinh thần ‘hướng về ngày mai tươi sáng’, như hầu hết 27 chương, trong phần thứ II (từ 40-66) của sách tiên tri Ê-sai, 6 chương Kinh Thánh hôm nay cũng tiếp tục những sứ điệp tiên tri mang tính Lai Thế.
Trước hết là những lời tiên tri đầy hy vọng về việc hồi hương của dân Chúa sau những năm tháng lưu đày xa tổ quốc (52: 1-12; 54: 1-17; 57: 14-19). Tiếp theo là một thời kỳ thái bình trùm khắp năm châu bốn bễ, khi mà người người, nhà nhà chạy đến tìm cầu và thờ phượng Đức Giê-hô-va (55: 1-5; 56: 1-8).
Nhưng có lẽ đỉnh điểm của mọi niềm hy vọng là việc xuất hiện của vị đầy tớ CHÚA (52: 13 – 53: 12). Đầy tớ CHÚA, hay đầy tớ của Đức Giê-hô-va thì nhiều người trong Kinh Thánh cũng từng được gọi như vậy (Apraham, Môi-se, Đa-vít, … và thậm chí là vị vua ngoại quốc Siru), thế nhưng, vị đầy tớ này có rất, rất nhiều điều đặc biệt mà không một vị nào trước đó hoặc sau đó có thể có.
“Thật người đã mang sự đau ốm của chúng ta, đã gánh sự buồn bực của chúng ta; mà chúng ta lại tưởng rằng người đã bị Đức Chúa Trời đánh và đập, và làm cho khốn khổ. Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương, bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh. Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy: Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người.” (53 : 4-6)
Ngày nay, khi đọc phần Kinh Thánh này, đại đa số chúng ta đều tin rằng đây là những lời tiên tri nói về Đấng Cứu Thế, tức là Đức Chúa Giê-xu. Thế nhưng, đối với dân Giu-đa ngày ấy và ngay cả với tiên tri Ê-sai thì chắc chắn là … ‘hiểu được chết liền!’
Mãi cho đến khi Đức Chúa Giê-xu sống lại từ trong kẻ chết thì những lời tiên báo này – sau hơn 500 năm – mới được sáng tỏ hoàn toàn. Vì được sáng tỏ hoàn toàn nên khi được vị thái giám người Ethiobi chất vấn “Tôi xin hỏi ông, đấng tiên tri đã nói điều đó về ai? Có phải nói về chính mình người chăng, hay là về người nào khác? Phi-líp bèn mở miệng, bắt đầu từ chỗ Kinh thánh đó mà rao giảng Đức Chúa Jêsus cho người.” (Công vụ 8: 34-35)
Thế cho nên, đừng vội “bán tín, bán nghi” đối với những chỗ trong Kinh Thánh còn khó hiểu hoặc ‘nỏ hiểu chi mô’ – đối với cá nhân mình – và cũng chớ vội vàng dùng khả năng hiểu biết hạn hẹp của mình để “giải thích sai ý nghĩa” mẫy chỗ đó, mà phải “chuốc lấy sự hư mất riêng về mình” như Lời Chúa đã cảnh báo chúng ta trong thơ 2 Phê-rơ 3: 16 anh chị em nhé.
Khá nhớ là khi tiên tri Ê-sai nói ra những lời này (kể cả lời phán xét, lẫn lời hy vọng) thì cả vương quốc Y-sơ-ra-ên phái Bắc, lẫn nước Giu-đa phía Nam vẫn rất chi là … ‘con gà đen’, tức ô-kê nha. Thỉnh thoảng, thì họ cũng bị ngoại xâm tấn công, hù dọa chút đỉnh, nhưng mọi sự vẫn còn rất ngon lành, đặc biệt là tại thủ đô ‘nghìn năm văn hiến’ Giê-ru-sa-lem.
Chính vì vậy mới có cảnh người ta nhạo cười, chỉ trích những sứ điệp tiên tri cảnh báo từ CHÚA (57: 3-4); mới có cảnh những người lãnh đạo (cả lãnh đạo quốc gia lẫn lãnh đạo thuộc linh) sắp chết đến nơi rồi mà vẫn cứ tiếp tục say, vẫn cứ tiếp tục vơ vét, vẫn đang trong cảnh mơ màng vừa đui, lại vừa câm (56: 10-12).
Cả một quốc gia thờ CHÚA nhưng lại say mê thần tượng ngoại giáo như điếu đổ. Họ say mê cúng thờ thần tượng ngoại giáo không khác gì mấy cô gái nghiện ma túy, sau khi ‘phê’ thuốc thì luôn tìm người khác phái để thỏa mãn cơn khát sex và thường là miễn phí! (57: 5-10)
Từ vua chí dân, từ lớn chí bé đều mụ mẫn, lú lẫn như thế nên chả trách trước cái chết, có lẽ là đột ngột, bất ngờ hay bất thường, của những người công chính, người nhân đức trong xứ thì không một ai lưu tâm, không một ai nhận ra rằng, họ được CHÚA cứu ra khỏi tai họa khủng khiếp hầu đến (57: 1-2).
Cũng vào chừng này năm ngoái, thế giới liên tiếp chứng kiến những tai họa hàng không với gần cả ngàn con người thiệt mạng. Trong số đó chắc chắn là có những người tin kính CHÚA, và không ít những trẻ con thơ dại. Một lần nữa, câu hỏi: “Có CHÚA thật sự không?” lại được nêu ra. Và rồi “nếu CHÚA có thật thì tại sao Chúa lại không chịu cứu những trẻ thơ vô tội và những người thật sự tin kính Ngài trong những chuyến bay đó?”
Phải chăng những câu hỏi loại này sẽ không có lời đáp hay là lời đáp của Chúa đã được giải bày trong 2 câu đầu tiên của chương 57 như thế này đây:
Người công chính chết đi,
Chẳng ai lưu tâm đến;
Người nhân đức bị cất đi,
Nhưng không ai hiểu rằng:
Chính vì tai họa sắp đến,
Mà người công chính được cất đi;
Người sẽ đi vào sự bình an.
Người nào sống ngay thẳng
Thì được an nghỉ trên giường mình.
Vâng, không phải dễ dàng để hiểu được mọi sự, và cũng không ai muốn được Chúa cứu khỏi tai họa theo cách này cả. Thế nhưng, Chúa mới là Đấng nắm quyền quyết định cuối cùng trên vận hạn của mỗi một chúng ta. Mà ý tưởng của Chúa, cách xử lý của Chúa thì lại cách biệt với ý muốn và cách thức của chúng ta không khác chi trời cao hơn đất (55: 8-9).
Thế thì, phần chúng ta phải làm là gì? – Tin cậy Chúa trong mọi sự và để tâm xem xét công việc của tay Chúa đang làm trên khắp thế giới ngày nay.
Hãy nghe lời mời gọi của Chúa dành riêng cho bạn hôm nay:
Hãy tìm kiếm Đức Giê-hô-va trong khi có thể gặp;
Hãy kêu cầu đang khi Ngài ở gần!
Kẻ gian ác hãy lìa bỏ đường lối mình,
Người xấu xa hãy từ bỏ các ý tưởng mình;
Hãy trở lại cùng Đức Giê-hô-va, Ngài sẽ thương xót,
Hãy đến cùng Đức Chúa Trời chúng ta, vì Ngài tha thứ dồi dào. (55: 6-7)


Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

BƯỚC ĐI TRONG SỰ SÁNG

Dừng Chân Lần Thứ 28 
NHÌN LẠI
Kỷ luật những đứa con bướng bỉnh bao giờ cũng là việc đau đớn cho cả đứa trẻ lẫn cha mẹ của chúng. Đức Chúa Trời cũng vậy khi phải … ra roi đối cùng tuyển dân ngang nghịch của Ngài.
Lời nói của dân sự Chúa thì chỉ có đúng và … đúng, nhưng lối sống của họ thì “hết chỗ chê, chỉ còn chỗ … chữi” mà thôi. Họ thay thế sự thờ phượng hết lòng dành cho Chúa bằng những lề luật, quy định do con người lập ra. Họ biết rất rõ rằng ai là đối tượng đáng tin cậy và đâu là nơi cần phải hướng đến, nhưng lại cố tình chọn bỏ cả hai. Họ trông đợi sự giải cứu từ những liên minh với thế lực ngoại quốc thay vì từ Đức Chúa Toàn Năng.
Điểm sáng chói lòa trong thời điểm tối hù, tối như hủ nút, tối hơn đêm ba mươi là vị vua công chính, thiện lành Ê-xê-chia. Đối mặt với những đợt tấn công vũ bão của quân Asyri, Ê-xê-chia hướng về vị Cứu Hộ thật – Đức Chúa Trời hằng sống. Đối mặt với cơn bạo bệnh đang đe dọa mạng sống của mình, Ê-xê-chia chạy đến cùng vị Thái Y Vĩ Đại.
Trong mỗi trường hợp, câu trả lời luôn chỉ có một cách giải thích duy nhất (“CHÚA làm đấy!”) và cũng chỉ có một kết luận lô-gíc mà thôi. Đó là “để mọi vương quốc trên đất đều biết rằng chỉ một mình Ngài là CHÚA” (37: 20).
Quả thật, nguồn an ủi, lời chỉ dạy và sự hướng dẫn luôn trong tầm tay của tất cả những ai trông cậy nơi Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên.
NHÌN LÊN
Bạn đồng đi với Đức Chúa Trời chí thánh như thế nào? Nếu CHÚA thật sự là “ngọn lửa thiêu đốt” (Hê-bơ-rơ 12: 29), thì làm thế nào bạn có thể là người bạn đường của CHÚA mà không bị thiêu rụi bởi vinh quang Ngài? Bạn trò chuyện, thông công với CHÚA như thế nào? Bạn phục vụ CHÚA; làm vui lòng CHÚA như thế nào?
Câu trả lời cũng tương tự như trong Ê-sai 33: 15-16. Ấy là những ai khao khát đồng đi với CHÚA thì không thể cẩu thả hay thờ ơ trong lời ăn, tiếng nói hay trong cách hành xử thường ngày của mình.
Một người mong được đẹp lòng CHÚA trong mọi sự là người:
§  bước theo sự công chính và nói điều ngay thẳng,
§  từ chối việc kiếm lợi bất chính,
§  tránh xa việc nhận hối lộ; và
§  tai không hướng về chuyện đổ máu, mắt không chú đến việc ác.
Còn đâu là phần thưởng dành cho những ai chấp nhận trả giá cao để sống một đời thánh thiện?
§  Người ấy “sẽ được ở tại nơi cao” (địa vị hay vị thế cao trọng và thiên đàng sẽ là nhà của họ)
§  “Người ấy sẽ luôn được cung cấp bánh ăn, và chẳng lo thiếu nước uống.” (CHÚA sẽ chu cấp nhu cầu thuộc thể cho họ - Philip 4: 19)
§  Người ấy sẽ “trú ẩn trong thành lũy bằng đá” (CHÚA sẽ bảo vệ và gìn giữ họ khỏi mọi kẻ thù)
NHÌN TỚI
Thật không hề dễ dàng để giữ vững lập trường đúng đắn của mình hoặc bênh vực cho những điều đúng khi mọi người xung quanh đang theo đuổi những điều sai trật. Cũng không hề vui vẻ chi khi ta ngược dòng dư luận hay ngược chiều với những xu hướng mang tính ích kỷ đương đại.
Và để cho sự thật được nhìn nhận cách rộng rãi thì luôn đòi hỏi một sự trả giá lớn. Đó luôn là một công việc khó khăn. Thế nhưng, đừng bao giờ chấp nhận im lặng rồi buông xuôi hay ngậm miệng để ‘cuốn theo chiều gió’. Vì sau tất cả mọi điều đó, như Đức Chúa Giê-xu đã từng cảnh báo chúng ta rằng “cửa hẹp và đường chật dẫn đến sự sống, người tìm thấy được thì ít” (Mathiơ 7: 14).
Cho dù trong cơ quan, trong công ty hay trong lớp học chỉ có mình ên bạn là không gian lận, dối gạt và làm ăn theo kiểu chụp giựt đi nữa thì cũng hãy tiếp tục sống thật, nói thật. Cho dù trong phòng hay trong lớp, chỉ có một ‘chắc’ bạn là người từ chối chuyện tình dục trước hôn nhân (hay ngoài hôn nhân) thì cũng hãy bền lòng mà chờ đợi.
“Sống khác người” hay “một mình một cõi” như thế không phải là lối sống phổ biến. Thế nhưng, nó luôn mang lại lợi ích cho bất kỳ ai chọn lựa để đồng đi với Đức Chúa Trời.


Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

THỦ LĨNH BÌNH AN

Isa 49-51
Chín chương đầu tiên trong các sứ điệp an ủi của Ê-sai tập trung vào sự giải cứu của Đức Chúa Trời dành cho dân sót của Ngài thông qua Siru. Giờ đây, Ê-sai tập chú vào một nhân vật, là người sẽ đem lại sự giải cứu, thông qua sự khổ nạn và cái chết của chính mình (49-55).
Người sẽ đến trong tư cách là một Đầy Tớ cho dân mình và là Sự Sáng đối với các dân tộc xung quanh, ban sức mạnh đến cho người yếu mõi và lòng thương xót cho kẻ ngã lòng.
Đối với chúng ta ngày hôm nay thì dễ dàng hơn dân Chúa xưa, trong việc nhận diện nhân vật được tiên báo trong các chương 49: 1-7; 50: 4-11 là Đấng Mê-sia, tức là Chúa Cứu Thế Giê-xu. Dễ dàng hơn là vì hầu hết mọi chuyện đã xảy ra rồi.
Thế nhưng, biết hay ‘thấy rồi’ là một chuyện, còn “tin vào chuyện đó” hay không, mà ở đây là “tin vào người đó” – tức Đấng Cứu Thế Giê-xu – lại là chuyện khác hoàn toàn à nha. Dù là xưa hay nay thì cũng phải TIN mới được phước, còn chỉ thấy thôi thì chưa xi-nhê gì đâu.
Biết bao nhiêu tôi tớ Chúa, con dân Chúa có Lời Chúa cả … bụng í chứ – Hăm-bơ-gơ, í nhầm, tiếng Hê-bơ-rơ này, Hy-lạp này; nghĩa đen này, nghĩa bóng này, … thông thuộc làu làu luôn đóa – nhưng ‘em chã’ … TIN được. Thế mới đau. Kết quả: đọc hoài, học hoài, bằng cấp cả rổ mà có thấy tí phước chi mô.
Đừng nói là bạn cũng có tên trong ‘bảng phong thần’ này đó nha. Hic
Tuy có câu số 4 chưa được rõ nghĩa cho lắm nhưng 7 câu đầu của chương 49 đã trình bày cách cụ thể sứ mạng của Đấng Cứu Thế: không chỉ là Đấng giải cứu của Israel mà còn là của toàn thế giới. Còn trong 8 câu cuối của chương 50 thì nói về tính cách vâng phục tuyệt đối của Đấng Mê-sia, tức Chúa Cứu Thế, đối với Đấng đã sai phái mình. Những câu Kinh Thánh này cũng là chuẩn mực cho những người được chọn làm đầy tớ Chúa ngày hôm nay để soi mình và trau dồi mỗi ngày.
Các phần Kinh Thánh còn lại của ngày hôm nay (49: 8-26; 50: 1-3; 51: 1-23) là lời hứa cho con dân Chúa, đặc biệt là cho những ai đang trong cảnh bị giam cầm trói buộc, đang lưu lạc hay trôi giạt giữa đời; những ai đang trắng tay hay những chức vụ đã thất bại.
“Thì thuận tiện, ngày cứu rỗi” đã đến. Giờ hành động của Chúa đã điểm. Hãy khai phóng đức tin của mình để chiếm hữu những gì Chúa đang phán với bạn qua phần Kinh Thánh hôm nay!
Có thể, bạn giống như dân Israen xưa, vì phải chịu đày ải trong kiếp phu tù quá lâu nên cho rằng Chúa đã “quên” mình rồi, đã “ly dị” mình rồi hay tệ hơn nữa là đã “bán” mình làm nô lệ rồi (49: 14; 50: 1). Nếu bạn đúng là như thế thì hãy nghe Chúa hỏi:
Bằng chứng đâu?
Bằng chứng chi? – Giấy ly hôn í, giấy biên nhận bán hàng í.
Mần chi có Chúa.
Chính xác. Ta có bỏ mi, có bán mi khi mô mà có.
Các ngươi bị như thế là tự mình làm í chớ. Các ngươi bị như thế là khi Ta về thì mẹ con ngươi chẳng thèm chào đón, khi Ta gọi chẳng đứa nào thưa đấy thôi (50: 2)
Hãy đọc lại phần cuối của chương 49, từ câu 8 trở đi và cả chương 51 rồi cùng hiệp lòng cầu nguyện cho quê hương Việt Nam của chúng ta.
Ngày đến, sẽ không còn cảnh dân ta tản lạc khắp bốn phương trời để làm thuê kiếm sống nữa đâu. Ngày đến, sẽ không còn cảnh kiều nữ Việt phải đem thân làm gái đĩ xứ người đầy nhục nhã nữa đâu. Ngày đến, sẽ không còn cảnh người Việt đi đâu cũng bị khinh, đến đâu cũng bị người ta xua đuổi hoặc cảnh giác nữa. Ngày đến, từ khắp mọi nơi người Việt sẽ trở về để chung tay dựng xây đất nước.
Chúa phán: Con cái của con nhanh chóng trở về;
Kẻ phá hại, hủy diệt con sẽ rời khỏi con.” (49: 17)
Đến đây, nếu trong bạn vẫn còn lửng lơ câu hỏi: “Làm thế nào được?” như dân Israel đã từng, đang khi quằn quại trong cảnh lưu đày ở xứ người, thì hãy nhìn vào 2 cụ tổ Abram và Sara (51: 1-2).
Từ một cặp vợ chồng già không còn khả năng sinh đẻ, sống cảnh du cư, không quê hương, lang thang rày đây mai đó, mà Chúa còn có thể khiến nên con đàn cháu đống, rồi ban cho họ một danh phận, lập nên một dân tộc, thành hình một quốc gia, thì không quá khó cho Chúa để đem dân Việt ta trở về để chấn hưng xứ sở.
Apraham “hoàn toàn tin chắc rằng Đức Chúa Trời có quyền năng để thực hiện những gì Ngài đã hứa” (Roma 4: 21) và ông đã nhận được điều mình tin, còn bạn thì sao?