Bốn
chương Kinh Thánh hôm nay giống như giờ nghỉ giải lao, hoặc là lúc chuyển cảnh
trên sân khấu. Diễn giả tạm ngưng giảng để nghe lời làm chứng xác nhận từ …
nhân chứng lịch sử.
Rằng
thì là ngày đấy tháng đấy, những gì mà Đức Chúa Trời đã báo trước qua tiên tri
Ê-sai về đạo quân xâm lược từ phương Bắc là Asyri đã ứng nghiệm hoàn toàn. 185.000
quân, sau một đêm, được phát hiện là đã … tự chết. Không phải trong đồn công an
mà là trong doanh trại quân đội! Và vì chắc là không muốn ‘chết đường, chết chợ’
hay ‘tự chết’ kiểu nớ, nên vua San-chê-ríp mới quyết định về nhà để các con
giúp cho … chết! (37: 36-38)
Trừ
bài ca chúc tụng Chúa của vua Ê-xê-chia, sau khi được chữa lành (38: 9-20), thì
các phần còn lại trong 4 chương Kinh Thánh hôm nay đã copy nguyên văn II Các
Vua 18:1 – 20:21. Cũng cần đính chính thêm là trong tác phẩm của mình, Ê-sai đã
bỏ qua các câu 14-17a trong II Các Vua 18.
Trong
phần Bình Lựng sách II Các Vua 18-21 (Ngày 12/4: Từ Quốc Nạn Đến Thân Nạn), chúng
ta đã nói về gương mẫu tuyệt với của vua Ê-xê-chia trong việc giải quyết những khủng
hoảng bằng cách quỳ gối trước mặt Chúa rồi. (Xem thêm: Cầu Được Ước Thấy – 14/4).
Hôm nay chúng ta chỉ ‘lẩy’ thêm vài điểm khác trong giai đoạn lịch sử đặc biệt
này của Giu-đa nói chung và vua Ê-xê-chia nói riêng mà thôi.
Trước
hết, đó là trò tâm lý chiến dụ hàng của đại sứ đến từ Asyri là Ráp-sa-kê.
Cần
nhớ là lúc này, Asyri đã thôn tính xong vương quốc Y-sơ-ra-ên ở phía Bắc, và
cũng đã chiếm được tất cả các thành phố quan trọng của Giu-đa rồi, chỉ còn mỗi Jerusalem
(36: 1). Thật ra thì vua tôi nhà Giu-đa cũng đã nhịn nhục hết cỡ rồi. Đến độ
phải gỡ cả vàng trên các cột của Đền Thờ Đức Chúa Trời để cống nộp cơ mà (2 Vua
18: 13-16). Thế nhưng, quân xâm lược đâu đã hết tham. Chúng muốn nuốt lấy toàn
bộ quốc gia cơ.
Kẻ
thù là rứa đó. Dù kẻ thù thuộc thể hay kẻ thù thuộc linh là ma quỷ thì cũng
rứa. Đừng mong là chấp nhận nhún nhường hay thỏa hiệp vài chuyện là nó sẽ tha
hay để yên cho ta. Không bao giờ có chuyện đó đâu. Đối với ma quỷ thì chỉ có
một phương án thôi: “Vậy hãy phục Đức Chúa Trời; hãy chống trả ma quỉ, thì nó sẽ
lánh xa anh em” (Gia-cơ 4:
7)
Trong
cái nhìn của con người thì rõ ràng là Asyri đang ở thế thắng, và thậm chí có
thể nói là chúng là đạo quân trăm trận trăm thắng vào thời điểm đó. Thế nhưng,
sao chúng không đánh mà lại … đàm, chính xác là dụ hàng nhỉ? Mà dụ có bài bản,
có trường lớp à nha.
Hầu
hết những luận điểm mà Ráp-sa-kê nêu ra luôn là thật: Ai-cập không phải là thế
lực quân sự hùng mạnh để có thể giúp đỡ nước khác vào thời điểm đó là thật.
Ê-xê-chia đã cho phá dỡ tất cả những bàn thờ Chúa tại các nơi cao trong toàn
Giu-đa là thật. Tình trạng quốc phòng yếu ớt của Giu-đa trong thời điểm đó là
thật. Bất chấp việc có thần hộ mạng của mình nhưng nhiều quốc gia vẫn bị Asyri
thôn tính là thật. Kể cả vương quốc phía Bắc là Y-sơ-ra-ên, cùng thờ Giê-hô-va Đức
Chúa Trời như Giu-đa đấy thôi, nhưng cũng đã bị Asyri xâm chiếm.
Đòn
cuối cùng, cực độc, mà Ráp-sa-kê tung ra là kéo Đức Chúa Trời đứng về phía
mình: “Hơn nữa, chẳng phải là
theo lệnh của Đức Giê-hô-va mà ta lên đánh xứ nầy để tiêu diệt nó sao? Đức
Giê-hô-va đã phán với ta rằng: ‘Hãy lên đánh xứ nầy và tiêu diệt nó đi!’” (36: 10)
Việc
được Chúa dùng và việc được Chúa phán, tức nhận lịnh trực tiếp từ Chúa là hai
việc khác nhau xa lắm đấy nhé. Đúng là Chúa có dùng Asyri làm công cụ thi hành
án phạt của Ngài đối với các dân tộc, các quốc gia thời bấy giờ, kể cả Y-sơ-ra-ên
và Giu-đa. Thế nhưng, bảo rằng Chúa phán với vua Asyri thế này thế kia thì chắc
cú là … nổ, là … ‘quăng lựu đạn’ rồi.
Hãy
hết sức cảnh giác trước những luận điệu xuyên tạc, dụ dỗ tinh vi kiểu ‘chín
thật, một giả’ của kẻ thù chúng ta là ma quỷ, hỡi anh chị em. Không ai đánh bả
chó nguyên cả một bát thuốc độc cả, mà chỉ cần vài giọt cho vào một bát phở là
đủ rồi. Lại nữa, nếu anh chị em thật sự yếu đuối thì ma quỷ không rỗi hơi để đi
dụ dỗ, chiêu hàng đâu. Nếu chúng còn giở trò đàm phán thì có nghĩa là nó chưa
nắm chắc phần thắng đâu.
Hãy
theo gương vua tôi nhà Giu-đa, với kẻ thù thì không tranh luận chi cả, mang tất
tần tật những gì chúng nói, tuốt tuồn tuột những gì chúng … nổ, đến mà méc với
Chúa. Xem ai chết biết liền. Rứa hỉ.
‘Chiện’
thứ hai của ngày hôm nay là phản ứng của Ê-xê-chia trước tin báo về cái chết
bất ngờ của chính mình (38: 1)
Tuy
được “xếp lịch làm chứng” sau nhưng chuyện này hoặc là xảy ra đồng thời hoặc là
xảy ra trước khi Ráp-sa-kê nổ tanh bành ở 2 chương trước đó nha. Bằng chứng là
đây: “Giê-hô-va
Đức Chúa Trời của Đa-vít, tổ phụ vua, phán thế nầy: ‘Ta đã nghe lời cầu nguyện
của con và thấy nước mắt con. Nầy, Ta sẽ cho con sống thêm mười lăm năm nữa. Ta sẽ giải cứu con cùng thành nầy khỏi tay vua A-si-ri, và Ta
sẽ bảo vệ thành nầy.’” (38: 5-6)
Cần
nhớ là lúc nầy, Ê-xê-chia mới có 39 cái xuân xanh, chưa có người nối dõi, và
đất nước thì đang bị quân xâm lược phương Bắc đe dọa.
39
tuổi mà phải chết sao? – Tuổi nào chẳng chết. Trẻ thì miễn chết à. Chết thì cần
chi đợi tuổi. Chớ có mà ti toe nha, hỡi “những người trẻ tuổi”
Đối
với Ê-xê-chia – cũng như với rất nhiều người – khi cận kề cái chết thì mới bắt
đầu “tuôn tràn giọt lệ” (38: 1-3). Nước mắt tiếc nuối, nước mắt ăn năn hối hận.
Bao nhiêu dự định tốt đẹp, bao nhiêu kế hoạch dỡ dang, …
Khá
nhớ rằng, không phải ai cũng được Chúa báo trước ngày chết hay thêm cho 15 năm
tuổi nữa như Ê-xê-chia đâu nha. Thế thì, hỡi anh chị em, hỡi các tôi tớ Chúa
hãy tỉnh thức: đời người ngắn ngủi lắm. Hãy sống sao cho không phải hối tiếc,
ân hận khi thời gian tạm trú trên đất của mình kết thúc. Tuy thời điểm có thể
khác nhau nhưng Chúa sẽ gọi mỗi một chúng ta rời khỏi cõi đời này vào một lúc
nào đấy. Điều đó là chắc chắn.
Bạn
muốn sử dụng những ngày còn lại của mình trên đất này như thế nào? Hãy nói điều
đó trực tiếp với Chúa ngay hôm nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét