I-sa 44-48
Trong năm chương Kinh Thánh hôm nay, Ê-sai
tiếp tục chỉ ra mối tương phản một trời một vực, giữa sự bất năng của các thần
tượng và sự toàn năng của Đức Chúa Trời. Ngay cả những vị thần bản mệnh của đế
quốc Babilon một thời lẫy lừng thiên hạ, là Bên và Nê-bô, cũng không thể cứu
được dân tộc này và xứ sở này thoát khỏi họa diệt vong bởi tay vua Siru.
Ê-sai lột trần cái chuyện thờ ngẫu tượng tà thần của người ta ra
luôn, không kiêng nể gì ráo trọi. Này nhé: “Anh ta đi đốn cây … rồi … dùng gỗ của các cây ấy … một
phần dùng để sưởi, một phần dùng để nhóm lửa nướng bánh, rồi cũng lấy một phần
để làm một vị thần mà thờ lạy, một tượng chạm để quỳ lạy trước mặt nó … và cầu
khẩn với nó rằng: ‘Xin giải cứu tôi, vì ngài là thần của tôi!’ Những người ấy
không biết và không suy xét; … chẳng ai dùng trí khôn mà nhận thức rằng: ‘… Ta lại
đi cúi lạy một khúc gỗ sao?’ … Người không bao giờ tự hỏi: ‘Chẳng phải trong
tay phải ta là đồ giả dối sao?’” (44:
14-20)
Ngược lại hoàn toàn với những hình tượng vô tri, bất động, bất
năng kia, Đức Chúa Trời của Israen – và cũng là Đức Chúa Trời mà chúng ta tin
thờ ngày hôm nay – là Đấng Tạo hóa, Toàn Năng tuyệt đối, có một không hai. Hơn
một thế kỷ, trước khi Giu-đa bị lưu đày sang Babilon, thì Đức Chúa Trời đã báo
trước về tên tuổi của người mà Ngài đã chọn để giải phóng dân sự Chúa. Đại nhân
í có tên là Siru, chính là vị vua của đế quốc Ba-tư đấy ạ.
Có khi nào bạn thắc mắc về những phương cách … ‘không đụng hàng’
mà Đức Chúa Trời thường sử dụng khi dùng những con người, con vật hay vật dụng
để hoàn thành mục đích của Ngài trên đất không?
Chẳng hạn, một tấm lông chiên ướt chèm nhẹp để gọi Ghi-đê-ôn vào
chức vụ (Thẩm Phán 6: 36-38); một con lừa nói được tiếng người để quở trách
Balaam (Dân Số Ký 22: 28); hay một … ông cá đói để đem Giô-na vào đúng nơi cần
đến (Giô-na 1: 17)
Để quét sạch sự nhơ nhớp thuộc linh của một dân tộc, Đức Chúa Trời
đã phải dùng đến một chiếc chổi bẩn hơn là dân Babilon tàn ác. Rồi Chúa lại dấy
lên một vị vua ngoại đạo để giải phóng dân sự Ngài khỏi kiếp lưu đày và để tái
thiết Đền Thờ cho Ngài (44: 28; 45: 1, 4)
Chúa dấy Siru lên, gọi ông là “tôi tớ”, là “người chăn chiên”, “người
được xức dầu” của Chúa (44: 28; 45: 1), là “người được Chúa yêu” (48: 14). Chúa
cho Siru uýnh đâu thắng đó, giàu sang tột đỉnh, được cầm quyền cai trị trên cả
thiên hạ thời bấy giờ. Đúng là Siru được Đức Chúa Trời dùng làm công cụ để thi
hành sự đoán phạt trên Babilon và một số dân tộc khác. Thế nhưng, đó không phải
là mục đích chính mà vị vua này được chọn.
Mục đích chính là đây: “Vì Gia-cốp, đầy tớ Ta, và vì Y-sơ-ra-ên, người mà Ta đã
chọn, nên Ta đã gọi đích danh ngươi, Ta đã ban cho ngươi một tước hiệu, dù ngươi
không biết Ta” (45:
4).
Một vị nguyên thủ quốc gia, hay một người lãnh đạo đất nước được
chọn lựa là vì cớ dân sự của Đức Chúa Trời, là vì lợi ích của những người thuộc
về Đức Chúa Trời. Người ấy được chọn, trước hết, là để thực thi kế hoạch của Đức
Chúa Trời trên đời sống của những người tin thờ Chúa tại quốc gia đó. Người được
chọn làm lãnh đạo ấy không nhất thiết phải là một người tốt, một người tin kính
Chúa đâu nhé. Người ấy có thể không biết Chúa, thậm chí có thể … ác thôi rồi
luôn, nhưng chắc chắn anh í hay chị í sẽ là một “người được việc” đối với Chúa
đấy.
Nhìn vào câu chuyện Đức Chúa Trời chọn Siru làm vua một quốc gia
ngoại bang, thậm chí từ lúc bố của ông ấy chưa sinh ra, ta sẽ thấy được sự can
thiệp … hơi bị sâu của Đức Chúa Trời vào “công tác chuẩn bị nhân sự” của loài
người, đúng không? Và việc xuất hiện một người lãnh đạo mới tại các cường quốc
trên thế giới cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con dân Chúa khắp toàn cầu đó
nha.
Hỡi anh chị em, hãy chịu khó xâu chuỗi liên kết các sự kiện cá
nhân trong đời sống của mình với mục đích của Đức Chúa Trời; Hãy kết nối các diễn
biến quốc tế với tình hình hiện tại của đất nước trong viễn cảnh của Đức Chúa
Trời thì những lời tiên tri trong phần Kinh Thánh hôm nay dành cho dân Israen
năm xưa cũng sẽ là lời tiên báo cho tương lai của đất nước chúng ta, của dân tộc
chúng ta.
Xin nhớ cho rằng, tại một số quốc gia, trong đó có Việt Nam ta,
thì 2016 là năm của bầu cử, của Đại Hội để chọn ra những người lãnh đạo đất nước
trong giai đoạn mới. Khắp mọi nơi người ta đang rục rịch vận động, mặc cả, đấu
đá, … không từ một thủ đoạn nào, kể cả hạ độc thủ nhằm loại bỏ đối thủ. Vâng,
mưu định thì thuộc về con người, nhưng thành hay bại là do nơi Chúa Trời.
Chắc chắn là từ trước buổi sáng thế, Thiên Chúa đã chọn sẵn người
làm lãnh đạo Việt Nam, Hoa Kỳ, … cho nhiệm kỳ tới rồi. Đó sẽ là những người thực
hiện kế hoạch của Đức Chúa Trời vì lợi ích của con dân Chúa, trước hết, là tại
những quốc gia đó và sau nữa là trên phạm vi toàn thế giới.
Thế thì, hỡi anh chị em hãy thực hiện bổn phận công dân của mình
– cả công dân nước Trời, lẫn công dân nước Đời – bằng việc hiệp lòng bền đỗ cầu
nguyện với Chúa cho những nhà lãnh đạo đất nước trong nhiệm kỳ tới. Chúa hứa rằng,
“Ta sẽ ban cho các ngươi những người lãnh
đạo vừa lòng Ta, họ sẽ dùng trí khôn ngoan, óc thông sáng mà chăn dắt các ngươi”
(Giê-rê-mi 3: 15)
Bạn có được khích lệ bởi lời hứa này của Chúa không? Và bạn có sẵn
lòng kết ước trong việc cầu thay cho những người lãnh đạo sẽ được Chúa dấy lên
trong năm tới không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét