I-sa
24-27
Sau 11 chương tuyên án
chống lại một số quốc gia và vùng lãnh thổ riêng biệt, sứ điệp tiên tri của Ê-sai
lập tức được chuyển cảnh. Từ xa vừa vừa đến xa tít tắp mãi đến tận kỳ chung kết
đời, tức là đối với chúng ta ngày hôm nay cũng vẫn còn chưa xảy ra. Chưa chớ
không phải là không đâu nhé.
Không chỉ mỗi mình
Ê-sai tiên báo về điều này, mà một số tiên tri Cựu ước khác khác, rồi chính
Chúa Giê-xu và sau hết là Giăng cũng đã mô tả khá chi tiết trong sách Khải
Huyền về Ngày Của Chúa hay Kỳ Phán Xét cuối cùng.
Theo những gì Ê-sai
tiên báo thì sẽ có một ngày khắp cả trái đất sẽ quay cuồng trong sự phán xét,
cư dân trên đất sẽ thất thần, kinh hoàng, run rẩy. Song những người được chuộc
của Chúa thì sẽ chào đón ngày đó và hoan ca chúc tụng Đức Chúa Trời – Đấng Cứu
Rỗi của họ. “Kìa, đây là Đức Chúa
Trời chúng ta; Chúng ta trông đợi Ngài, và Ngài đã cứu chúng ta. Đây là Đức Giê-hô-va mà chúng ta trông đợi, Chúng ta hãy hân hoan vui mừng về sự cứu rỗi của Ngài!” (25: 9). Chính xác là kẻ khóc người
cười đấy ạ.
Giờ ta đi vào chi tiết
của 4 chương Kinh Thánh hôm nay.
Chương 24 báo trước về
một vụ ‘giải tỏa’ sạch sẽ, không đền bù. Không phải một khu vực, một vùng miền
hay một quốc gia đâu nha. Giải tỏa trắng cả địa cầu luôn đó (24: 1, 3). Nguyên
do: Quá dơ. Bẩn quá mức chịu đựng, không còn khuôn phép gì ráo trọi (24: 5)
Mà Chúa giải tỏa cách
chi? – Chỉ phán một lời. Xong phim!
Khi xưa, Chúa “phán
thì mọi sự liền có” (Thánh Thi 33: 9), còn chỗ ni Chúa phán thì …
mọi sự liền mất – mất sạch sẽ luôn. Một khi mà Chúa đã xuống lịnh thì … thôi rồi
Lượm ơi đó nha bà con. Một khi mà Chúa đã phát lệnh thì “mọi người sẽ cùng
chung cảnh ngộ” … bị uýnh như nhau (24: 2). Chúa mà đã ra tay thì trời cao, đất
dày chi cũng bị quật ngã sóng sượt, nhốt cung cũi như nhau cả thôi (24: 21-22).
Tuy có những hình ảnh gợi
nhớ cơn đại hồng thủy trong thời của Nô-ê (24: 18-20), thế nhưng nếu chú ý kỹ
thì chúng ta sẽ thấy là trong ngày cuối cùng, Chúa sẽ “giải tỏa trắng” đất này
bằng lửa chớ không phải bằng nước (2: 6). Điều này là phù hợp với lời khẳng
định về sau này của sứ đồ Phê-rơ: “Bởi lời Ngài các tầng trời và quả đất hiện
tại đã được để dành cho lửa, được giữ cho ngày đoán xét và hủy diệt những người
vô đạo … Nhưng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm. Các tầng trời sẽ tiêu tán với
một tiếng lớn. Các nguyên tố sẽ bị lửa hủy diệt và thế gian cùng mọi vật trong
thế gian sẽ bị thiêu hủy” (2 Phê-rơ 3: 7, 10).
Vâng, mọi vật sẽ bị thiêu
hủy. Ngoại trừ, một số ít người thuộc về Chúa, là những người được Chúa giấu
khỏi cơn Đại Nạn mà thôi (24: 6, 13; 26: 20)
Đây cũng chính là lý do
mà những người thuộc về Chúa, những kẻ được chuộc, và những kẻ sống sót qua cơn
Đại Nạn nên hiệp lòng ca khen chúc tụng Chúa, theo những lời ca đã được soi dẫn
trong các chương 25 và 26, mà cụ thể là từ 25:1 – 26:19 đấy ạ.
Theo đó, Đức Chúa Trời
xứng đáng được tụng ca vì Ngài là Đấng “thành tín và chân thật”; là quan án
công bình, là Đấng thực thi công lý, thưởng phạt nghiêm minh; và Ngài là nơi
nương tựa cho những ai có lòng tin cậy. Đức Chúa Trời không chỉ kiến cho kẻ
chết sống lại trong ngày sau rốt (26: 19) mà còn hồi sinh cả quốc gia Israel
(27: 2-6).
Điều này đã được ứng
nghiệm đến 2 lần rồi đấy. Lần thứ nhất là khi dân Y-sơ-ra-ên được phép hồi
hương sau 70 năm lưu đày (năm 538 TCN) và lần thứ hai là khi nước Israel hiện
tại được thành lập (14/5/1948).
Chúng ta rút ra được
những bài học áp dụng nào từ phần Kinh Thánh hôm nay?
Trước hết, đó là việc Đức
Chúa Trời luôn nắm quyền kiểm soát lịch sử của cả nhân loại. Chúa đã biết trước
mọi việc và đã cài đặt sẵn chương trình cho mọi tình huống trong tương lai từ
buổi sáng thế.
Thứ hai, tương lai của thế
giới này không do lãnh đạo của các cường quốc quyết định mà là do chính Chúa.
Nói cách khác, tương lai của mỗi cá nhân, mỗi dân tộc, hay mỗi quốc gia đều nằm
trong tay Chúa. Do đó, việc chọn lựa đứng về phía Chúa, sống theo ý Chúa là
quyết định sống còn mà mỗi một cá nhân, mỗi một dân tộc, mỗi một quốc gia nên
làm. Hãy khẩn thiết cầu nguyện để đất nước của chúng ta có được những người
lãnh đạo biết chọn lựa đứng về phía Chúa.
Cuối cùng, Đức Chúa Trời
là vị quan án công minh của cả cõi trời đất, chớ không phải của riêng người tin
thờ Chúa hay riêng những quốc gia có đông người theo Đạo Chúa.
Tội lỗi hay phạm pháp
chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Có thể, đối với luật pháp của một quốc gia nào đấy
thì việc này hay việc kia – chẳng hạn hai thằng đực rựa đi cưới nhau – là
âu-kơ, là chính đáng, là hợp pháp gì gì đi nữa nhưng hễ đối với Luật Trời mà
không âu-kơ thì sớm muộn gì cũng chết thẳng cẳng. Rứa thôi.
Chưa bị trừng trị thì
không bao giờ đồng nghĩa với việc là không bị trừng trị. Mà hình phạt của Trời
là thiên hình vạn trạng lắm đấy nhé. Không phải phạm nhân nào cũng được Chúa
đập phát chết ngay đâu nha. Vô phúc mà bị Chúa dìm vào bể phốt như thằng Mô-áp
kia thì thà được chết còn sướng hơn. Vì được sống mà thối tha, nhơ nhớp, nhục
nhã như rứa thì sống mần chi (25: 10-11).
Trong phần Kinh Thánh hôm
nay, có một đối tượng quen tên được nhắc đến. Đó là Lê-vi-a-than (27: 1). Tuy
sử dụng cùng tên nhưng hình như tay này với tay Lê-vi-a-than trong sách Gióp
(3: 8; 41: 1) là không cùng bản chất lẫn lê-vồ hay sao í. Dầu cả hai trượng đều
sống ở biển, đều là quái vật nhưng trong sách Isa này thì Lê-vi-a-than không
phải là con rắn tự nhiên. Vì nó bị Chúa trực tiếp giết trong ngày cuối cùng,
sau khi Ngài hủy diệt cả trái đất, nên con rắn này phải là quỷ vương, tức
Sa-tan.
Thế thì, ngay đến quỷ
vương cũng có lúc sẽ bị Chúa tiêu diệt. Điều ác không thể tồn tại mà không bị
trừng phạt. Chúa có thời điểm của Ngài để thi hành án phạt trên từng kẻ làm ác.
Điều đó là chắc chắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét