Những
sứ điệp của Ê-sai trong phần Kinh Thánh hôm nay tuyên phán về một loạt những tai
họa đặc biệt sẽ giáng xuống Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, mà trọng điểm là 2 thủ đô:
Samari và Jerusalem. Sự hủy diệt “hai chị em” nhà bây là … sát nút lắm rồi đó
nha.
Đối
với “những bượm rượu Epraim”, tức thủ phủ Samari thì đã quá trễ để ăn năn. Án
phạt là không thể tránh khỏi rồi (28: 1-4). Nhưng mấy bượm ở Jerusalem thì vẫn
còn có thể rút ra được bài học từ số phận của bà chị phương Bắc đấy.
Mơ
màng trong cảm giác an ninh giả tạo bởi những nghi lễ trống rỗng, Jerusalem cần
phải được đánh thức khỏi tình trạng đờ đẫn thuộc linh nầy. Nếu không thì nó sẽ
lại sẽ đi vào vết xe đổ của Y-sơ-ra-ên trong sai lầm chết người, khi thay thế
lòng tin cậy nơi Đức Chúa Trời bằng việc tìm sự giúp đỡ trong liên minh quân sự
với nước ngoài.
Hỏi
nhỏ chút nghe: Lần cuối cùng mà bạn tìm cách giúp Chúa để giải quyết nan đề của
bạn là khi nào dzậy?
Có
thể, sau hết mọi chuyện, bạn lập luận đại khái như ri: Chắc là Chúa không biết
được hoàn cảnh của tui nó thật sự bi đát, ‘tiệt dzọng’ ra răng mô. Vì nếu biết
thì Ngài đã đến giải cứu chớ. Nhưng bởi vì chẳng thấy Chúa động tịnh chi cả,
nên tốt hơn là tôi phải tham gia vào đó và giúp Chúa một tay. Đúng không?
Ron
(wrong) nguyên con luôn!
Giu-đa
đã phạm đúng sai lầm ấy đấy. Trứng mà đòi khôn hơn vịt. Đất sét mà đòi ngang
hàng với thợ gốm. Ở đó mà “hãy tự cứu lấy mình, trước khi trời cứu”!
Đã
là người tin thờ Chúa, từng chứng kiến những công việc lạ lùng của Chúa, nhưng
khi đối diện thử thách khó khăn thì xây lưng lại với Chúa, quay ra nhờ cậy, tìm
kiếm sự giúp đỡ của người ngoại thì … ốm đòn là đâu có oan. Đúng không?
Trong
chương 28, từ câu 9 đến câu 13, nhất là trong Bản Dịch Cũ, có một cụm từ khiến
cho ai nấy khi đọc đều lùng bùng lỗ tai. Thậm chí không ít người trẻ phải buộc
miệng: hiểu được chết liền! He he.
Nó đây: “giềng mối
thêm giềng mối, giềng mối thêm giềng mối; hàng thêm hàng, hàng thêm hàng; một
chút chỗ này, một chút chỗ kia!”
Trong các bản dịch
khác thì từ “giềng mối” được thay thế là “mệnh lệnh” hay “lệnh”, còn từ “hàng”
thì thay bằng “thước đo”. Riêng Bản Công Giáo thì giữ nguyên văn luôn – “Xáp la-xáp, xáp la-xáp, cáp la-cáp, cáp la-cáp, dơ-e sam,
dơ-e sam” – thành ra đã tù mù còn tù mù hơn.
Thật ra, nếu bám sát
văn cảnh của nó thì chúng ta sẽ dễ dàng thấy rằng, đây là lời cuả mấy tay bợm
nhậu Jerusalem – tức là “thầy tế lễ và đấng tiên tri”, những “người cai trị dân
này” – nhạo báng tiên tri Ê-sai khi nhại hay nhái cách giảng của ông. Phiên bản
2015 của I-sa 28: 9-13 là mẫu đối thoại đại loại ri nì:
-
Này, ông nghĩ tụi tui
là con nít hay sao mà cứ lãi nhãi điệp khúc ‘phải thế này, phải thế kia’ mãi
như thế hả? Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
-
Lớn rồi à? Không thích nghe những sứ điệp đơn giản, không thích nghe trực
tiếp bằng tiếng mẹ đẻ chớ gì? Chuyện nhỏ. Sẽ có giáo sư ngoại quốc kèm cặp tận
tình, kèm cặp thẳng tay luôn: Này thì “mệnh lệnh” này, “lề luật” này. Cứ nói một
tiếng, đập một phát rứa đấy. Tha hồ mà bỗ ngữa, bầm dập nha con. Ở đó mà nhạo,
mà nhại, mà nhái đi cưng.
Ngày nay, không thiếu những con người có thái độ như thế đối với các tôi tớ
Chúa và Lời của Chúa. Biết bao kẻ chết đến nơi những vẫn cứ say sưa trong sự
kiêu ngạo tri thức của mình đến nỗi họ cười nhạo, chế giễu sứ điệp đơn giản của
Phúc Âm được trình bày bởi những nhân chứng khiêm nhường.
Giống như người nông dân canh tác trên thửa ruộng của mình với những công việc
khác nhau (cày, bừa, gieo, tỉa, …), công cụ khác nhau (trái lăn, bánh xe, cái
que, chân ngựa, …) theo từng giai đoạn, thì Đức Chúa Trời cũng có nhiều công cụ,
nhiều phương cách thi hành án khác nhau để xử những kẻ kiêu căng, cứng cổ, và
hay cãi (28: 23-29)! Không đùa hay giỡn mặt với Chúa được đâu nhá. Liệu đấy!
Vương quốc Giu-đa, mà đại diện là thủ đô Jerusalem bị Chúa kêu án (29:
1-12) là vì răng?
“Vì dân nầy chỉ
lấy miệng đến gần Ta, lấy môi miếng tôn vinh Ta, nhưng lòng chúng nó thì cách xa Ta lắm. Việc chúng kính sợ Ta chẳng qua là điều răn của loài
người, do
loài người dạy bảo. … Khốn cho những kẻ giấu ý đồ của mình khỏi Đức Giê-hô-va
cách sâu kín, làm việc trong bóng tối và tự nhủ: ‘Ai thấy ta, ai biết ta?’” (29: 13, 15)
Đừng ai vội cho rằng, những người đã bỏ nhóm là những người Giu-đa thời
nay nhé. Không, dân Giu-đa không phải là hạng tín đồ hay thậm chí là sứ đồ … bỏ
nhóm đâu. Ngược lại, họ là những người nhóm họp đầy đủ, trung tín, thậm chí sốt
sắng nữa là khác. Nan đề của họ là thờ phượng Chúa nhưng không tin cậy Chúa. Họ
thờ Trời nhưng sống chẳng khác chi Đời.
Thế thì, vấn đề không phải là bạn còn đi lễ, còn dâng hiến tài chánh hàng
tuần hay không; vấn đề không phải là bạn có đang đảm trách chức phận gì trong hội
thánh: mục sư, truyền đạo, chấp sự, nhân sự, hướng dẫn thờ phượng, chơi nhạc, …
hay không, mà là LÒNG của bạn có còn thật sự tin cậy Chúa hay không, và đời sống
của bạn có thật sự kính sợ Chúa hay không.
Thờ Chúa mà không có lòng với Chúa hay đi đạo Chúa mà không có Chúa trong
lòng thì chắc chắn là khó bề thấy phước, chỉ thấy họa là nhiều thôi. Vì đối với
Chúa, “thờ Chúa mà không có lòng với Chúa” là thái độ khinh bỉ Chúa, coi thường
Chúa. Mà “Đức Chúa Trời không chịu khinh dể đâu” nên hỡi anh chị em “đừng tự dối
mình” (Galati 6: 7).
Đối với những người lãnh đạo vương quốc Giu-đa và cư dân Jerusalem năm xưa,
thì những sứ điệp này của Ê-sai – tức là những lời mà chúng ta đọc trong phần Kinh
Thánh hôm nay – chỉ mới ở dạng cảnh báo, tức là chưa xảy ra. Thế nhưng, lịch sử
đã xác nhận rằng tất cả những gì Ê-sai tiên báo đều đã được ứng nghiệm cách
chính xác rồi đấy.
Chúng ta rút ra được nguyên tắc gì cho hành trình theo Chúa của mình hôm
nay? – Hãy tra xét lại thái độ tấm lòng của mình với chính Chúa. Thời gian tin
Chúa của bạn càng lâu chừng nào thì lại càng cần phải kiểm tra “tim mạch thuộc
linh” thường xuyên hơn.
Lần cuối cùng bạn nhận được sự cảnh báo về tình trạng thuộc linh, về lối sống
tin kính của mình cách đây bao lâu rồi? Bạn còn có ai để nhắc nhở cho mình về
điều đó không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét