Esai 58-62
Phần ‘túm lược’ của 5 chương Kinh Thánh hôm nay là ri nè:
Sự an ủi sẽ đến trong hình thức của một người giải cứu (vua Siru, các
chương 40-48); Sự an ủi sẽ đến trong hình thức của một Đầy Tớ Chịu Khổ (Đấng
Cứu Thế, các chương 49-57); và cuối cùng, sự an ủi sẽ đến trong hình thức của
một dân tộc được giải cứu (dân Giu-đa, các chương 58-66).
Vâng giữ những mạng lệnh của Chúa luôn là con đường dẫn đến phước hạnh
cho một cá nhân, cũng như cho một cộng đồng. Và chắc chắn, dân sự Chúa sẽ có
một tương lai xán lạn!
Một khi mà Sự Sáng của Giê-ru-sa-lem, tức là Đấng Mê-sia hay Chúa Cứu
Thế hiện đến thì sự công chính và sự cứu rỗi sẽ tỏa lan đến mọi dân, mọi nước
(60: 1; 62; 1), và khi ấy, Giê-ru-sa-lem sẽ là “sự ca ngợi trong khắp đất” (62:
7)
Trong phần Kinh Thánh hôm nay, chúng ta sẽ dành trọn thời lượng cho 2
‘anh’ chót bảng U 50 là 58 và 59. Vâng, chúng ta sẽ ‘bình’ về phước hạnh của sự
thờ phượng thật và hẳn nhiên, không cần bình ly gì ráo trọi thì ta cũng sẽ thấy
được những bất hạnh của sự thờ phượng không thật của dân sự Chúa. Nhớ là của
dân sự Chúa – tức là chúng ta, chớ hổng phải người ngoại đâu à nha.
Đầu tiên, dân Chúa rất chi là ấm ức: “Răng chúng con kiêng ăn cầu nguyện
mà Chúa nỏ trả lời?” (58: 3). Câu này nghe quen quen, đúng không? Nào, cận cảnh
thêm chút xíu để thấy rõ chân dung của dân Chúa ngày xưa có giống ‘phe ta’ ngày
nay không nhé:
“CHÚA ơi, dzậy là bất công rồi đó nha. Chúng con kiêng ăn đến như thế mà
Chúa vẫn không đáp lời cầu xin của chúng con. Chả nhẽ, Chúa không biết là chúng
con tìm kiếm Chúa mỗi ngày à? Chúa không biết là hàng ngày chúng con muốn tìm
biết đường lối Chúa; chúng con làm sự công bình và khao khát được đến gần Chúa
sao? Thế mà Chúa vẫn không thèm trả lời chúng con. Tại sao, tại sao, tại sao cơ
chứ?”
Này, mấy anh mấy chị và luôn cả mấy … sư mà từ lúc tin thờ Chúa đến giờ
chưa từng biết kiêng ăn cầu nguyện là gì thì đừng có vội hí ha hí hửng rằng thì
là ngày nay người tin Chúa nỏ cần kiêng ăn đâu đó nhá. Chúa không cấm mà cũng
không trách dân sự Ngài kiêng ăn cầu nguyện (vì kiêng ăn cầu nguyện là một phần
trong nếp sống đạo của Cơ-đốc nhân – Mathiơ 6: 16-18; 9: 14-15), nhưng điều
Chúa quở trách dân Giu-đa xưa là họ chỉ kiêng ăn theo kiểu giữ lễ, tức là giữ
hình thức, thủ tục bề ngoài chớ không còn giữ tinh thần kiêng ăn thật.
Nếu chỉ chiếu theo bề ngoài mà xét thì việc kiêng ăn cầu nguyện của dân
sự Chúa thời Ê-sai có thể đã đạt đến … 9 nút chớ chẳng chơi (53: 5). Thế nhưng
bề trong thì … còn ‘tầy huầy’ hà. Họ không có một tấm lòng ăn năn chân thành để
được thanh tẩy từ bên trong.
Giống như phần nhiều người tin Chúa ngày nay, dân Giu-đa xưa đã nhầm
tưởng rằng kiêng ăn cầu nguyện của họ sẽ thay đổi được Đức Chúa Trời. Không anh
chị em ơi, kiêng ăn cầu nguyện không bao giờ có thể thay đổi Chúa. Kiêng ăn cầu
nguyện chỉ có thể thay đổi chính chúng ta mà thôi. Tăng tăng tăng tằng!
Chính vì ‘bé cái nhầm’ như thế nên nhiều người ngày nay cứ đụng chuyện
là dùng sự kiêng ăn cứ như là ‘sẵn sàng ăn thua đủ’ với Chúa không bằng. Số
khác thì cứ tưởng là ta ‘hành hạ’ xác thân mình thì Chúa sẽ mủi lòng thương xót
thôi.
Bậy! Kiêng ăn cái kiểu đó hả, lời cầu nguyện không đụng đến được trần
nhà chớ mong gì “thấu đến nơi cao”.
Trong chương 58 này, Chúa phơi bày hai điều chỉ còn hình thức trống rỗng
trong nếp sống đạo của dân Chúa thời Ê-sai. Đó là kiêng ăn và giữ ngày Sa-bát.
Cả hai đều tóm lại trong một chữ … xít-tốp (stop): NGHỈ ăn và NGHỈ làm.
Họ giữ đúng y bon như thế, nhưng Chúa lại không … ô-kê. Răng rứa?
Ấy là họ kiêng ăn nhưng để cầu xin: “Chúa ơi, giúp con thắng vụ này đi”,
hay “Chúa ơi, khiến cho tụi nó lụn bại luôn đi”, … (58: 4). Ấy là vì họ tuy có
nghỉ ngày Sa-bát nhưng không phải để thờ phượng Chúa mà là để đi chơi dzí ghệ,
để gầy sòng, để … nhậu tới bến hay nói cách rất chi nhẹ nhàng như Chúa là “đi đường
riêng, … làm theo ý riêng, … nói những lời vô bổ”.
Vì lối sống của con dân Chúa chỉ còn cái vỏ đạo đức, tin kính bề ngoài
nên lời cầu nguyện của họ thường là … một đi không trở lại, dù có được ‘đính
kèm’ với mấy đợt kiêng ăn! Rồi “theo năm tháng
hoài mong, thư gửi đi mấy lần, đợi hồi âm chưa thấy”, quân ta đâm
ra nghi ngờ, trước hết là khả năng ‘xử lý sự vụ’ của Chúa và sau đó là sự hiện
hữu của Ngài. Ta có thể nghi ngờ tất tần tật, ngoại trừ … tội lỗi của chính ta!
Bao giờ cũng vậy khi gặp nan đề, rắc rối, hoạn nạn, thật là dễ dàng cho
chúng ta để đổ lỗi cho đời, cho Trời, cho người hay cho hoàn cảnh xung quanh,
ngoại trừ … chính mình! Chúng ta luôn tìm thấy được một ai đó hay một điều gì
đấy làm nguyên nhân cho việc … “sao không thấy hồi âm”.
Thế nhưng, hãy nghe Chúa giải thích nè cưng:
“Nầy, tay Đức Giê-hô-va chẳng trở nên ngắn mà không cứu được; tai Ngài
cũng chẳng nặng nề mà không nghe được đâu. Nhưng ấy là sự gian ác các
ngươi làm xa cách mình với Đức Chúa Trời; và tội lỗi các ngươi đã che khuất mặt
Ngài khỏi các ngươi, đến nỗi Ngài không nghe các ngươi nữa.” (59 : 1-2)
Anh chị em ơi, mỗi khi đối diện với nan đề, thử thách, khoan vội hỏi
“tại sao” hay “Chúa ở đâu”, mà hãy tự hỏi: Chúa thật sự có chỗ trong đời sống
của mình không? Và Ngài có thật sự được bạn nhìn nhận là Chúa, tức là ông Chủ
hay chưa nhé.
Nghe này: tội lỗi không phân cách bạn khỏi sự hiện diện của Đức Chúa
Trời đâu, vì Ngài cùng một lúc có thể có mặt ở khắp mọi nơi (Thi 139: 7); tội
lỗi cũng không phân rẽ bạn khỏi tình yêu của Đức Chúa Trời đâu, vì Ngài là Đấng
yêu tội nhân (Roma 5: 8). Thế nhưng, tội lỗi sẽ phân cách chúng ta (1) khỏi mối
thông công với Chúa, (2) khỏi phước hạnh của Chúa, (3) khỏi một số phúc lợi của
tình yêu Thiên Chúa như trường hợp người con trai hoang đàng trong Luca 15:
11-32, và (4) khỏi sự bảo vệ của chính Ngài.
Hy vọng là đến đây mỗi một người trong chúng ta đã có thể ít nhiều nhận
dạng được chân dung thật của chính mình, của gia đình mình, của hội thánh nơi
mình đang sinh hoạt rồi đấy. Phần còn lại thì tùy vào hành động của TỪNG NGƯỜI
sẽ quyết định kết cuộc là: phước hạnh hay bất hạnh dành cho NGƯỜI ĐÓ mà thôi.
Nhớ là không ai làm thay bạn “phần còn lại” này được đâu đó nha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét