Isa 1-4
Thời điểm: Vào khoảng năm 740 TCN. Địa điểm:
Giu-đa, vương quốc phía Nam.
Giu-đa đang đối diện với nguy cơ bị tiêu diệt bởi
tay tàn ác của người Asyri. Trong giờ phút khẩn cấp quyết định vận mệnh của quốc
gia như thế, Đức Chúa Trời đã sai phái Ê-sai (hay I-sa) – một con người đặc biệt
với một sứ điệp đặc biệt … “khó nghe”.
Lúc bấy giờ quốc gia Giu-đa đã đạt đến chỗ chín
muồi cho sự phán xét. Những tội lỗi thâm căn cố đế của nó như thờ hình tượng, đạo
đức giả, bất công và tham nhũng lan tràn khắp nơi, khiến cho nó không cách chi
thoát khỏi án phạt của Đức Chúa Trời thánh khiết được. Cơn thịnh nộ công chính
của Chúa sắp đổ xuống từ vua cho chí dân đen, đồng đều như nhau, hầu cho mọi
người phải học biết được rằng, Chúa Toàn Năng không thể và sẽ không dễ bị xem
thường.
Để hiểu được sách tiên tri I-sa hay Ê-sai, trước
hết, chúng ta nên dành thời gian đọc lại các phần Kinh Thánh trong 2Các Vua
15-21 và 2Sử Ký 26-32. Tiếp theo, chúng ta cần phải biết rằng phần lớn sách
tiên tri này được viết dưới dạng thơ, chớ không phải văn xuôi như trong Bản Dịch
Cũ ở tiếng Việt. Mà ngôn ngữ thơ ca thì … bóng gió xa gần, mượn trăng nói hoa,
mượn ta nói bạn, chớ không thể hiểu theo cái lối trần trụi của văn … kể chuyện
được. Thêm vào đấy, lại còn là thơ … tiên tri nữa cơ. Thế cho nên, dù có uyên
bác đến đâu thì anh chị em cũng nên sử dụng cho bằng hết tất cả các “quyền trợ
giúp”, để có thể xuyên thủng Ê-sai mà mình vẫn … không sai! He he.
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay là bản cáo trạng
đối với thủ đô Giê-ru-sa-lem và vương quốc phía nam. Đây là thời điểm mà Giu-đa
còn “ăn nên làm ra”, hay nói theo ngôn ngữ ngày hôm nay là kinh tế vẫn còn tăng
trưởng bền vững, tiêu thị nội địa vẫn cao, thị trường chứng khoán vẫn ổn định
chưa có dấu hiệu gì bất ổn (2: 7; 3: 16).
Trong bối cảnh thịnh vượng như thế mà lại đi
rao giảng rằng, quốc gia sẽ bị tiêu diệt, đất nước sẽ trở nên hoang vu, xứ sở sẽ
chỉ còn lại chủ yếu là phụ nữ và trẻ con thì chỉ có … điên mới tin mà thôi,
đúng không? Thế nhưng, đó là sứ điệp cảnh báo chính thức đến từ Chúa đấy. Điều
này cũng tương tự như mấy ông đang phương phi béo tốt, lúc nào cũng tự tin dõng
dạc như kiểu bác Thanh “tau khỏe có chi mô” nhưng đùng một phát … đứt bóng. Đơn
giản là vì không chịu kiểm tra sức khỏe định kỳ hoặc có kiểm tra thường xuyên
nhưng bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo của bác sĩ.
Trong đời sống thuộc linh cũng vậy, người tin
thờ Chúa cũng như người hầu việc Chúa cần phải thường xuyên kiểm tra tình trạng
tâm linh của mình. Và một khi nhận được lời cảnh báo, nhắc nhở từ Chúa thì phải
khiêm nhường đủ để lắng nghe và sửa sai.
Giu-đa bị kết tội là lìa bỏ Chúa và khinh bỉ
Chúa (1: 4). Thoạt nghe “bỏ Chúa, khinh Chúa” cứ tưởng đơn giản như ta hiểu ngày
nay là “không đi nhóm” hay “mồm thì a-men, mà lòng đầy ma men”. Thế nhưng, người
Giu-đa xưa thì không hề có cảnh đó. Thậm chí, họ còn nhóm họp lễ lạt tưng bừng
luôn. Từ câu 11-14 của chương 1 cho chúng ta thấy sinh hoạt tôn giáo của dân
Giu-đa thời bấy giờ rất chi là sùng kính. Nào là dâng đầy đủ các loại của lễ,
nhóm họp đầy đủ vào các ngày lễ; rồi thì là kiêng ăn, cầu nguyện, xông hương, …
Nói chung là không thiếu chi cả, thậm chí dư thừa nữa là khác.
Thế mà vẫn bị Chúa … bác đấy. Răng lọa rứa? –
Vì chỉ có mỗi cái vỏ sùng kính bề ngoài thôi. Còn bên trong í à: eo ôi, tởm lắm,
dân ngoại có khi phải xưng bằng cụ đấy (1: 15, 21-23; 2: 6, 8; 3: 16). Mà cái vỏ
thì chỉ có thể đánh lừa được con người thôi, chớ làm răng mà giấu được Chúa. Và
thế là … chuyện gì đến phải đến: Chúa kêu án.
Nhẹ thì mùa màng thất bát, kinh tế sa sút, chứng
khoáng sụp đổ (3: 1). Nếu nhiêu đó chưa đủ đô thì ngoại bang sẽ được sai đến,
chiến tranh nổ ra, đàn ông con trai chết như ngã rạ, phố phường thành quách bị
phá hủy … thấy thương luôn (1: 5-9; 3: 2, 25-26)
Đôi khi để trừng phạt một quốc gia nào đó về cớ
tội lỗi của nó, Đức Chúa Trời ‘sai phái’ đến quốc gia ấy một ‘cán bộ thi hành
án’, tức là một người lãnh đạo gian ác, hoặc một người lãnh đạo có “trình độ hạn
chế” theo như cách nói của các quan nhà ta thời nay. Chính loại lãnh đạo kiểu
ni sẽ kích hoạt loại án ‘nhẹ’ vừa kể ở trên ra cả nước cách nhanh chóng đấy.
Riêng trong trường hợp của vương quốc Giu-đa
xưa thì Chúa cảnh báo là sẽ đưa “trẻ nít” và “đàn bà” lên cai trị đất nước (3:
4, 12). Theo đó, khi mà một “đứa trẻ con” hay một “phụ nữ” ngồi vào vị trí lãnh
đạo quốc gia thì xứ sở ấy hay đất nước ấy đang bị rủa sả, đang bị phán xét đấy.
Sốc quá đúng không? Khó chấp nhận quá, đúng
không? Thế nhưng, chính Chúa đã phán như vậy. Và nếu Đức Chúa Trời cũng áp đúng
mức án này cho nước Mỹ, thì ‘chéc cú’ là năm tới nước này sẽ có nữ tổng thống đầu
tiên đấy. Hãy chờ xem nhé.
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay không chỉ có phần
luận tội và tuyên án, mà còn có phần thuyết phục nhận tội để được tha bổng và
thậm chí hưởng phước nữa kia đấy. Ấy là vì mục đích chính của kỷ luật không phải
là hủy diệt, là loại bỏ mà là phục hồi, là được nhận lại.
Đức Chúa Trời trong bốn chương Kinh Thánh hôm
nay vừa là Đức Chúa Trời của công lý, đồng thời cũng là Đức Chúa Trời của tình
yêu. Chúa nghiêm phạt những kẻ phạm tội, nhưng cũng sẳn lòng tha thứ những ai
biết tỉnh ngộ ăn năn. Còn đối với những ai bền lòng tin cậy Chúa, sống ngay thật
theo Lời Chúa dạy, mặc cho xung quanh sự giả trá gian ác lộng hành, thì họ chẳng
những không bị hình phạt chung với kẻ ác mà còn được hưởng phước ngay cả khi khắp
xứ bị tai ương (3: 10).
Bạn là ai đối với Chúa ngày hôm nay: là người
công chính đích thực theo như chuẩn mực của Lời Chúa hay chỉ là một người “có
môi miệng tôn thờ Chúa, nhưng lòng thì cách xa Chúa”? Nếu bạn là đối tượng thứ
hai thì tin vui cho bạn là: hãy xưng nhận tội lỗi của mình và trở lại cùng
Chúa. Chúa bảo đảm rằng, “Dù
tội các ngươi có đỏ như son, cũng sẽ trở nên trắng như
tuyết; Dù
đỏ thắm như vải điều,
cũng sẽ trở nên trắng như lông chiên” (1: 18)
Hãy nhanh chóng đáp lại lời mời gọi của Chúa
dành riêng cho bạn hôm nay. Và đây là lời hứa: “Nếu
các ngươi sẵn lòng vâng lời, Thì sẽ được ăn sản vật
tốt lành của đất. Nhưng
nếu các ngươi khước từ và nổi loạn, Các ngươi sẽ bị hủy
diệt
bởi gươm” (1: 19)
Quyết định thuộc về mỗi một chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét