1
Sử Ký 1-9
Có thể tuyên bố
cách hùng hồn rằng, phần Kinh Thánh mà chúng ta phải đọc hôm nay là xương …
toàn tập. Trong các bản dịch Cũ, Hiệu Đính, … còn có thêm từ người này sanh
(sinh) người kia, chớ dịch chính xác như bản dịch Mới thì chỉ điểm danh ri
thôi: “A-đam, Sết, Ê-nót, Kê-nan, Ma-ha-la-le, Giê-rệt, Hê-nóc,
Mê-tu-sê-la, Lê-méc, Nô-ê, Sem, Cham, Gia-phết” (1: 1-4). Danh
mục điện thoại thì còn có … số điện thoại, chớ đằng này toàn tên là tên, mà là
tên tiếng Tây, tiếng u gì lạ hoắc. Đã vậy còn ‘quất’ tới 9 chương luôn, bảo sao
mà không chín. Hic
Răng mà phần ni
‘lọa’ rứa hè? Sử mà như rứa thì đừng có trách là chúng em sao không chọn ‘nó’
để thi tốt nghiệp đấy nha. Quá thời sự, đúng không? He he
Nhưng mà ri nè:
Trước hết, cuốn biên niên sử gồm 2 tập này là dành cho dân Y-sơ-ra-ên, những
người vừa được hồi hương sau 70 năm lưu đày tận bên I-rắc cơ. 70 năm phiêu bạt
xứ người, giờ được trở về cố quốc nhưng không còn tổ quốc. Để kiến tạo đất
nước, để chấn hưng xứ sở và quan trọng hơn hết là để phục hồi niềm tin cho
những tù nhân vừa xong thời hạn thi hành án này, thì cần phải khuấy động lòng
tự hào dân tộc. Những người trở về cần phải biết được gốc tích của họ, những
mốc son trong lịch sử dân tộc của họ và những nguyên nhân khiến họ phải bị lưu
đày. Phần trích lục gia phả trong 9 chương đầu này là nhằm vào mục đích đó.
Thế còn đối với
chúng ta, những người tin thờ Chúa ngày nay thì có lợi ích gì khi phải ‘xuyên’
lần lượt cả 2 Ký? Chắc là có đấy.
Anh chị em có
nhớ Chúa từng bảo rằng, con người chúng ta sống không chỉ nhờ cơm bánh mà còn
nhờ “MỌI LỜI NÓI RA TỪ MIỆNG ĐỨC CHÚA TRỜI” không? Trong số “mọi lời” đấy thì
chắc chắn là có cả những lời trong sách 1 Sử Ký và đương nhiên, là 9 chương
‘xương toàn tập’ hôm nay.
Xương có cái béo
bổ của xương, nhưng không phải tuổi nào cũng nhai xương được. Người thì nhai
xương rau ráu, khoan khoái thưởng thức sự béo lự của tủy xương; kẻ thì chỉ có
thể gặm chớ nhai thì còn phải … ‘vui lòng chờ đợi’ ít lâu, và cũng không ít
người, nếu có thèm, thì cũng chỉ biết … mút hay nhấm nháp chút nước xương, vì
răng đã có chiếc nào đâu. (Anh chị em thuộc nhóm nào: nhai, gặm hay mút?). He
he
Điều trước tiên
mà chúng ta có thể học được từ 9 chiếc xương này là cách Đức Chúa Trời hành
động trong lịch sử. Từ một người, nhớ là khởi đầu chỉ có một người, Chúa khiến
thành muôn dân trên đất. Từ một người tin kính, Chúa làm nên một gia tộc tin
kính, rồi một dòng tộc tin kính và cuối cùng là một dân tộc tin kính. Chúa vẫn
đang tiếp tục tuân thủ nguyên tắc này. Bạn có thể là “người khởi đầu” như thế.
Tại sao không?
Theo chiều ngược
lại, từ muôn dân trên đất Chúa chọn riêng cho Ngài một dân tộc (Y-sơ-ra-ên); Từ
một dân tộc, Chúa chọn riêng cho Ngài một dòng tộc (Giu-đa); Từ một dòng tộc
Chúa chọn riêng cho một cá nhân để lãnh đạo dân Ngài (Đa-vít). Bạn có biết
rằng, bạn là người được Chúa chọn không? (Nếu chưa biết, thì hãy mở sách Phúc
Âm Giăng xem chương 15 câu 16 nhé)
Trong những bảng
gia phả hay nôm na là ‘lít nem’ (list name) ở 9 chương này có vô số những con
người được nêu tên. Thế nhưng, không phải tất cả họ là những người nổi tiếng.
Một số cái tên thì chúng ta từng biết như A-đam, Nô-ê, Apraham, Đa-vít, … nhưng
đại đa số còn lại thì chúng ta chẳng biết gì về họ cả. Thậm chí, có tên chỉ
xuất hiện một lần duy nhất tại phần Kinh Thánh hôm nay nói riêng, cũng như cả
Kinh Thánh nói chung. Chúng ta học được điều gì từ điểm này?
Sở dĩ chúng ta
biết người này, người kia trong Kinh Thánh cũng như ngoài đời là vì những ‘công
trạng’ hay những việc làm của họ. Trong khi đó, Đức Chúa Trời biết một ai đó
không phải bởi những gì người đó làm. Trong kế hoạch của Đức Chúa Trời, rõ ràng
là không có vị trí này, công việc này quan trọng hơn vị trí nọ hay công việc
kia.
Đối với chúng
ta, có thể phần lớn những con người được kể tên trong 9 chương đầu của sách 1
Sử Ký chỉ là những nhân vật phụ, chỉ là … lính lác. Thế nhưng, đối với Đức Chúa
Trời thì họ là những con người đáng trọng. Vì đáng trọng nên tên của họ đã được
chọn để lưu danh trong Lời hằng sống của Ngài. Có thể đối với chúng ta, họ là
những người vô danh, nhưng thật ra họ là những người bất tử.
Có một ông cụ,
vốn là cha của 10 đứa con. Vốn là người mù chữ nên ông không đọc được Kinh
Thánh, và ngoài việc cầu nguyện cho con cháu thì ông chẳng có tham gia công
việc gì của hội thánh cả. Ông đi thờ phượng Chúa đều đặn mỗi Chúa nhật, nhưng
vẫn không bỏ được thuốc lá. Ông về với Chúa, không bệnh tật chi cả, chỉ yếu dần
đi trong khoảng một tuần với ba ngày cuối cùng hoàn toàn không ăn, không uống
chi cả.
Trong lễ tang,
khi được phân công viết tiểu sử cụ, một tôi tớ Chúa rất băn khoăn vì không biết
phải viết gì. Thình lình, Chúa hướng người ấy vào 10 đứa con của cụ. Cả thảy
đều đã lập gia đình và cả thảy, 10 cặp vợ chồng, đều là những mục sư đang hầu
việc Chúa!
Bạn thân mến,
cách đánh giá của Trời khác cách đánh giá của Đời xa lắm đó nghe.
Còn nhiều bài
học khác cũng ‘dzô cùng tiệt dzời’ trong 9 chương này nhưng vì ‘thời lượng
không cho phép’ nên đành phải cố đấm ăn … thêm khúc xương nữa thôi. Chẳng hạn,
… ‘khúc’ này: trong chương 1: 43-50, đột nhiên xuất hiện danh sách các vua
ngoại bang cai trị xứ Ê-đôm. Thoạt nhìn, thì phần này chẳng ăn nhập gì đến dân
Chúa cả, kể cả dân Chúa xưa lẫn dân Chúa nay. Thế nhưng, tưởng dzậy mà hổng
phải dzậy đâu nha. Có ý đồ cả đấy.
Xem nè: “Trước
khi dân Y-sơ-ra-ên có vua cai trị, đây là các vua trị vì xứ Ê-đôm” (c.43).
Điều này có nghĩa là dân Ê-đôm đi trước thời đại đấy, văn minh hơn đấy, khôn
lanh hơn đấy (theo cách nghĩ của Đời, theo chuẩn của Đời mà dân Y-sơ-ra-ên đã
từng có lần bị tiêm nhiễm và đòi cho bằng được một vua).
“Vâng, chúng ta
có vua sau họ đấy; có vẻ chúng ta lạc hậu hơn, ngu lâu hơn họ đấy, nhưng bây
giờ thì sao? Những dân tộc mà ta cho là khôn lanh, tài giỏi xung quanh chúng ta
nay đâu cả rồi?
Vâng, chúng ta
có bị tù. Vâng, chúng ta đã từng thất bại. Nhưng giờ chúng ta đã trở về. Chúng
ta đang đứng trên mảnh đất của tổ tiên. Cơ hội lập quốc, cơ hội phục hưng xử sở
đang trong tay chúng ta. Vâng, chúng ta đã từng thất bại nhưng Đức Chúa Trời mà
tổ tiên chúng ta thờ phượng thì không hề thất bại. Vâng, chúng ta đã bội tín
với Chúa nhưng Ngài luôn thành tín. Bằng chứng là chúng ta đã trở về quê cha,
đất tổ rồi đây. Đức Chúa Trời của chúng ta đã đem chúng ta trở về theo như lời
Ngài đã phán hứa. Chúng ta không tuyệt vọng vì Chúa của chúng ta là thành tín.
Ngài là Đấng sống”. (Đấy, “ý đồ” của mấy câu Kinh Thánh tưởng như không ăn nhập
gì là rứa đấy).
Đó là kết cuộc
khác biệt một trời một vực giữa một người, một dân tộc có hay không có Đức Chúa
Trời của Apraham, Đức Chúa Trời của Đa-vít làm Chúa, làm chủ vận mệnh mình.
Đó cũng chính là
điều mà Chúa muốn nói với mỗi một chúng ta qua người chép sử năm xưa. Thế thì,
đừng có cố mà bắt chước để giống Đời bạn nhé. Chúng ta được kêu gọi để giống
Trời chớ không phải giống Đời đâu. Lại hãy tập chú vào kết cuộc, vào những gì
còn lại đến lâu dài, sau những ba đào sóng gió, chớ đừng vội vàng tiêu tốn đời
mình cho những gì chỉ được Đời xưng tụng phút chốc rồi … teo!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét