1 Các Vua 5-8
Bốn chương Kinh Thánh hôm nay miêu tả
Đền Thờ vô cùng lộng lẫy mà vua Salomon đã xây cho Danh của Chúa. Đã hơn 480
năm, dân Y-sơ-ra-ên chỉ thờ phượng Chúa trong Lều Tạm. Giờ đây, Salomon đã làm
thành ước mơ của cha mình là Đa-vít, ước mơ về một nơi chốn cố định và tốt đẹp
để dân Y-sơ-ra-ên có thể thờ phượng Đức Chúa Trời của họ.
Đền Thờ được xây dựng bằng đá quý, gỗ
bá hương Li-băng và bọc vàng toàn bộ phần bên trong từ sàn, tường cho đến trần.
Tính theo thời giá ngày nay, thì không thể là hàng triệu đô-la Mỹ mà phải là
hàng tỉ.
Tuy nhiên, bốn chương Kinh Thánh hôm
nay không hề hấp dẫn, lôi cuốn người đọc gì cả. Trái lại, nếu không phải là dân
xây dựng chuyên nghiệp thì người đọc khó mà hiểu tường tận những chi tiết được
mô tả trong những chương này.
Thế nhưng, ẩn đằng sau những gỗ, đá,
vàng ròng vô tri kia là những bài học luôn ‘nóng hổi tính thời sự’ cho chúng
ta, là con dân Chúa thời nay, nếu ta xem Đền Thờ mà Salomon xây cho Danh của
Chúa ngày xưa chỉ là cái bóng, còn hình thật thời nay là chính thân thể ta đây
và cũng là hội thánh của Đức Chúa Trời.
Trước hết, nói về kích thước của Đền
Thờ. Với kích thước 30m (dài) x 10m (rộng) x 15m (cao), một trệt hai lầu thì
không thể nói là rộng lớn. Đúng không? (Một số bản dịch cũ dùng đơn vị ‘thước’,
tức thước ta dài khoảng 0,5 mét). Thế nhưng, Đền Thờ Giê-ru-sa-lem được nổi
tiếng KHÔNG BỞI KÍCH CỠ của nó hay những nguyên vật liệu quý giá xây nên nó mà
là bởi vinh quang của Chúa, tức là sự hiện diện thánh khiết của Chúa đầy dẫy
trong nó.
Một hội thánh thật sự được nổi tiếng
không phải vì kích cỡ của hội chúng hay kích cỡ của nhà thờ; một Cơ-đốc nhân,
một người hầu việc Chúa thật sự được nổi tiếng không bởi tài trí, khả năng hay
những bằng cấp mà người ấy có được. Điều duy nhất khiến cho một người, một hội
thật sự trở nên nổi tiếng chính là sự hiện diện đầy vinh hiển của Chúa. Đấy mới
chính là điều mà trước hết mỗi một chúng ta, mỗi một hội thánh cần phải tìm
kiếm. Nhớ nha.
Dù cho Đền Thờ Giê-ru-sa-lem không có
kích cỡ rộng lớn như những đền thờ của các quốc gia lân bang thời bấy giờ hay
những đại giáo đường hoặc siêu hội thánh (megachurch) thời nay, nhưng điều hết sức
quan trọng là nó đã được “hoàn thành đúng theo mọi chi tiết về kiểu mẫu và kích
thước” mà Chúa đã bày tỏ cho vua Đa-vít.
Tiếp theo, nói về những cây gỗ bá
hương và gỗ tùng Li-băng được dùng để xây dựng Đền Thờ cho Danh Chúa. Gỗ này do
vua Hi-ram của Ty-rơ, một quốc gia ngoại bang cung cấp. Điều gì sẽ xảy ra nếu
Salomon không có mối quan hệ tốt với vị vua nước ngoài này? – Chắc chắn là
không có gỗ xây Đền. Cũng một thể ấy, nếu ta không có mối quan hệ tốt với người
ngoại thì sẽ lấy đâu ra ‘gỗ quý’, tức là nguồn thân hữu để xây nên hội thánh,
tức là nhà của Đức Chúa Trời.
Điểm thứ ba, về các nguyên vật liệu
xây dựng Đền Thờ. Tất cả đều là những nguyên liệu quý nhất thời bấy giờ. Vàng
thì khỏi nói rồi, gỗ quý thì đã đề cập ở trên. Giờ tới lượt đá quý.
“Vua ra lệnh họ phải lấy những tảng
đá lớn và quý mà đẽo để dùng làm nền của đền thờ. Những người thợ của Sa-lô-môn
và của Hi-ram cùng với người Ghi-bê-lít đục đá. Họ chuẩn bị sẵn sàng gỗ và đá
để xây dựng đền thờ” (5: 17-18)
“Vua dùng ván gỗ bá hương đóng vách
phía trong đền thờ từ nền cho đến trần, và lót nền bằng ván gỗ tùng. … Phía
trong đền thờ được lát bằng gỗ bá hương … nên không thấy đá.” (6: 15, 18)
Đá quý mà đem làm móng, làm nền, làm
sàn đã là … ‘sốc hàng’ lắm rồi nha. Giờ lại còn đem gỗ ‘bịt’ kín mít luôn thì
còn gì là quý nữa hả trời.
Thế nhưng, đó chính là phương cách mà
chúng ta nên áp dụng khi làm công việc Chúa. Đừng làm công việc Chúa chỉ vì bề
nổi nhưng hãy chú trọng đến những gì sâu nhiệm và kín giấu.
Đó cũng chính là cách mà Chúa làm
công việc của Ngài trong chúng ta. Chúa làm những việc sâu kín trong khi những
người khác chỉ quan tâm đến hình thức bề ngoài.
Ngoài ra, đấy cũng chính là cách mà
Chúa xây dựng hội thánh của Ngài. Chúa luôn muốn thiết lập một nền nóng vững
chắc, sâu nhiệm thay vì một cái móng tuy có rộng nhưng lại nông cạn.
Điều thứ tư, đó là việc lát nền, xây
tường mà không hề có bất kỳ tiếng động nào của búa, của đục, của … tất cả những
dụng cụ bằng sắt (6: 7). Điều này dạy gì cho chúng ta?
Trước hết, đó là cách mà Chúa muốn
công việc của Ngài được thực hiện. Đền Thờ Chúa được xây dựng bởi sức lao động
của con người, chớ không phải bởi một đội thiên sứ chuyên nghiệp. Tuy nhiên,
Salomon không muốn công khó của con người lên tiếng trong Đền Thờ Chúa. Điều mà
vua muốn truyền đạt thông qua quy định ‘giảm thanh’ này là Đền Thờ là của Chúa,
chớ không phải của con người.
Tiếp theo, đó là cách mà Chúa làm
việc giữa dân sự Ngài. Khá nhớ rằng, những công việc vĩ đại nhất trong vương
quốc Đức Chúa Trời thường xảy ra cách thầm lặng! Vâng, việc xây dựng Đền Thờ
diễn ra khá yên lặng vì cớ đã có rất nhiều công việc vất vã và ồn ào xảy ra tại
hầm đá rồi.
Xen giữa việc xây dựng và cung hiến
(khánh thành) Đền Thờ cho Danh Chúa là việc vua Salomon xây cung điện cho mình.
Có điều Đền Thờ Chúa, dù hết sức lộng lẫy, thì vua chỉ xây mất 7 năm nhưng nhà
riêng của mình thì Salomon xây đến 13 năm. Chỉ hai con số nhưng đã nói lên rất,
rất nhiều điều trong việc xây dựng nhà ta và nhà … Cha!
Và điều cuối cùng, chúng ta cần phải
ghi nhớ là đám mây vinh hiển của Chúa chỉ xuất hiện khi Hòm Giao Ước được rước
vào đúng vị trí: nơi chí thánh. Mà điều này chỉ xảy ra khi Đền Thờ đã được hoàn
thành và được cung hiến cho Chúa mà thôi.
“Anh chị em không biết rằng anh
chị em là đền thờ của Đức Chúa Trời, và Thánh Linh của Đức Chúa Trời ngự trong
anh chị em sao?” (1 Corinhto 3: 16)
“Theo ân điển của Đức Chúa Trời đã
ban cho tôi, tôi đã đặt nền như một thợ lành nghề, còn người khác thì xây cất
lên trên. Nhưng mỗi người phải thận trọng về cách mình xây trên nền … đã
được đặt là Đức Chúa Jêsus Christ.” (1 Corinhto
3: 10-11)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét