1 Sử Ký 17-21
Năm chương Kinh Thánh hôm nay đã từng được ‘trình chiếu’ trong 2 Samuen
từ ‘tập’ 7 đến ‘tập’ 24 rồi. Thế nhưng, trong phiên bản mới Sử Ký này thì một
số tình tiết quan trọng lại hoàn toàn bị … đì-lít mất tiêu. Dù có tìm đỏ mắt
thì bạn cũng sẽ chẳng thấy dấu vết gì của triều đại Sau-lơ, không bóng dáng chi
của việc vụng trộm đại ác giữa Đa-vít và Bát-sê-ba hay chuyện loạn nghịch của
hai ông con trai lớn nhà Đa-vít là Ap-sa-lôm và A-đô-ni-gia.
Thế nhưng, ở đây người viết sử không ‘chơi’ cái kiểu “tốt khoe, xấu che”
đâu nha, mà là có chủ ý cả đấy. Thay vì ‘nhai đi, nhai lại’ sai lầm hay thất
bại mang tính cá nhân của Đa-vít, thì người viết sử nhấn mạnh đến chương trình
của Đức Chúa Trời đối với dân Ngài sẽ được hoàn tất. Một phần của chương trình
đó đã từng được thành tựu dưới triều đại Đa-vít. (Đừng quên thời điểm ‘sản
xuất’ của Samuen tập 2 và Sử Ký tập 1 này cách nhau cả 100 năm đó nghe. Samuen
tập 2 thuộc dạng ‘tường thuật trực tiếp’, còn Sử Ký tập 1 thuộc thể loại hồi
ký, tức “ngược thời gian, trở về quá khứ …)
Tuy là toàn những chuyện cũ nhưng không vì thế mà không có gì mới để học
trong 5 chương Kinh Thánh hôm nay đâu nha. Nếu không có gì đặc biệt, không có
gì ích lợi cho đám hậu sanh chúng ta thì Chúa đâu có cho ghi lại làm gì cho
chật … sách. Đúng không?
Trước hết, đó là việc xây nhà cho Chúa. Đó là một ước muốn tốt lành, thể
hiện cái tâm của Đa-vít đối với Chúa. “Chúa của ta vĩ đại thì nơi ‘thờ’ Chúa
phải hoành tráng mới xứng chớ”. Đó là cách suy nghĩ thường tình, rất đời và rất
… người. “Chúa của cả cõi trời đất này mà chỉ được thờ trong chiếc Lều cũ thế
kia thì không thể chấp nhận được. Hơn nữa, giờ con dân Chúa đều an cư lạc
nghiệp hết rồi, chớ có phải rày đây mai đó như xưa nữa đâu”. Quá có lý còn gì
nữa. Cả tiên tri của Chúa cũng ô-kê cơ mà.
Thế nhưng, Chúa cười khà khà rồi bảo: “Thank you David. No, thank!” Cảm
ơn lòng tốt của con nha, Đa-vít. Còn xây nhà cho Ta á? Cảm ơn, Ta không cần.
Mới có ‘thổ lộ tâm tình’ với cụ Nathan trong cung thôi mà đã đến tai
Chúa rồi. Nhanh thật. Vì cớ về sau Chúa vẫn cho phép Salomon xây Đền Thờ cho
Danh Chúa, nên ở đây, ta có thể học được hai điều căn bản về công tác xây dựng:
dù là xây nhà thờ vật chất hay nhà thờ thuộc linh, tức hội thánh. Đó là thời
điểm xây dựng và người chỉ huy trưởng. Cả hai đều do Chúa quyết định chớ không
do ý người hay đã hội đủ mọi điều kiện cần thiết. Đa-vít vẫn có thể tham gia
cách tích cực trong việc xây dựng này nhưng với tư cách là kiến trúc sư và nhà
cung ứng nguyên vật liệu chớ không phải là chỉ huy trưởng công trình.
Bao giờ cũng vậy, vâng lời Chúa để tiến thì luôn dễ hơn là vâng lời Chúa
để lùi. Đặc biệt là đối với những người lãnh đạo đứng đầu một hội thánh, một cơ
quan hay một tổ chức. Vui lòng lùi lại phía sau, sẵn sàng nhường chỗ cho người
khác đứng đầu không phải là một việc dễ dàng đâu nha. Phải có đức tin mới vui,
mới sẵn sàng được.
Phước cho những người lãnh đạo nào biết được thời điểm lùi của mình và
vâng phục Chúa. Phước cho những người lãnh đạo nào luôn có bên cạnh những thuộc
cấp kính sợ Chúa, can đảm bày tỏ ý muốn của Chúa cho mình như Đa-vít đã có
Nathan.
Từ chương 18 đến chương 20, Kinh Thánh liệt kê những chiến thắng vang
dội của triều đại Đa-vít trước các quốc gia thù địch ở xung quanh. Nói chung là
‘uýnh’ đâu thắng đấy. Uýnh lớn thắng lớn, uýnh nhỏ thắng nhỏ, thậm chí không
uýnh cũng thắng luôn (18: 9-10). Những chiến công này là kết quả tất yếu của
một tấm lòng yêu mến Chúa, vâng phục Chúa “sẵn tiến, sẵn thoái” của người lãnh
đạo Đa-vít.
Một khi mà Đức Chúa Trời thật sự được tôn cao trong đời sống của một
người, một triều đại, một quốc gia, thì không còn cửa thắng nào cho bất cứ kẻ
thù nào nữa. Kết quả này cũng nghiệm đúng chân lý mà Đức Chúa Giê-xu đã nói về
sau này trong Phúc Âm Mathiơ 6: 33: “Nhưng
trước hết, hãy tìm kiếm vương quốc Đức Chúa Trời và sự công chính của Ngài, thì
Ngài sẽ ban cho các con mọi điều ấy nữa”.
Thử đi. Biết liền à. Chúa và ý muốn của Ngài có phải là ưu tiên MỘT
trong việc tìm kiếm của bạn mỗi ngày không?
Cuối cùng, ta dừng chân lại nơi cuộc kiểm tra dân số của Đa-vít trong
chương 21. Đây là tội lỗi duy nhất của Đa-vít được nhắc đến trong bộ biên niên
Sử này. Lý do: tội này mang tầm mức quốc gia; chống nghịch Chúa có chủ ý; dù đã
được can gián nhiệt tình nhưng vẫn cứ … cương.
Có một chút ‘lăn tăn’ ở đây về đối tượng ‘xúi giục’ Đa-vít làm bậy.
Trong 2 Samuen 24 thì bảo rằng là CHÚA, còn ở chương 21 này thì lại nêu đích
danh Satan. Mà nếu CHÚA đã xúi thì sao lại còn đập túi bụi người ta như dzậy cơ
chứ (?)
“Một lần nữa, Đức Giê-hô-va nổi cơn
thịnh nộ với dân Y-sơ-ra-ên. Ngài giục lòng Đa-vít gây họa cho họ” (2 Samuen 24: 1) “Sa-tan nổi lên chống lại Y-sơ-ra-ên nên xúi giục Đa-vít kiểm tra dân
số” (1 Sử 21: 1).
Nếu hết sức chú ý thì ta sẽ thấy được rằng, CHÚA giận dân Y-sơ-ra-ên lắm
lắm. Còn giận vì lý do gì thì Chúa ứ cho ta biết. Vì giận nên Chúa mới phạt.
Phạt tội chết cơ đấy. Thế thì việc anh Dzít tổng kiểm tra dân số chỉ là cái cớ để
thi hành án đã định mà thôi. Đì-lít đến những 70.000 người kia mà. Mặc cho Dzít
khẩn khoản kêu nài: “Giết con đi Chúa ơi! Giết con đi Chúa ơi!” nhưng Chúa lại
ứ nghe. Kinh.
Ừ thì Dzít bị xúi. Chúa cho phép hay sử dụng Satan xúi Dzít. Nhưng trong
lòng Dzít cũng khoái cái dzụ đó. Lòng Dzít vẫn muốn tường tận giấy trắng mực
đen là ta nay có được bao nhiêu … nhân khẩu. Hay huỵch toẹt kiểu Hai Lúa là
tiềm lực quân sự ta … ‘khủng’ cỡ nào. Chỉ thế thôi.
Thế nhưng, suốt cả Kinh Thánh, từ đầu chí cuối, không chỗ nào bảo rằng
Chúa thắng trận nhờ vào số đông cả. Chúa không cần số đông, Chúa chỉ cần những
con người vâng theo lời Chúa và phục theo ý muốn của Ngài mà thôi. CHÚA luôn
luôn hoàn thành mục tiêu của Ngài không bởi số lượng mà là bởi chất lượng
Há chẳng phải Chúa đã chỉ giữ lại có 300 trong tổng số 32.000 quân tập
trung quanh Ghi-đê-ôn năm xưa mà đã tiêu diệt được toàn bộ quân Ma-đi-an đấy
sao. Vậy mà, Đa-vít không thuộc bài học này. Giá phải trả là quá lớn.
Tiếc thay, suốt dòng lịch sử hội thánh, “vết xe đổ” này của Đa-vít vẫn
còn có lắm người lãnh đạo đi vào. Một số thì khi đã thành công thì bắt đầu tập
chú hay dựa vào kết quả thay vì nơi Đấng làm cho kết quả. Số khác thì lại thấy
mình kém cỏi khi hội thánh mình coi sóc có ít người; và thấy mình ‘vĩ đại’ khi
hội thánh đông người nhóm lại! Và vì quá lo cho ‘nhan hiệu’ của mình nên không
ít người đã chẳng ngần ngại mà phù phép con số: không thành có hoặc có cũng như
không (vì cuỗm của người khác!). Buồn.
Trong hai lần phạm đại tội của Đa-vít đều có kết cuộc rất đáng để tâm
suy ngẫm. Lần đầu, (với Bát-sê-ba) thì sinh ra Sa-lô-môn, người sẽ xây dựng Đền
Thờ; còn lần này (kiểm kê dân số) thì chỉ ra địa điểm để xây Đền Thờ. Thật đúng
là “nơi đâu tội lỗi gia tăng thì ân điển của Đức Chúa Trời càng dư dật” (Roma
5: 20).
Thế nhưng, đây không phải là luận điểm để hậu thuẩn cho ý tưởng “cứ phạm
tội tới bến vì cuối cùng vẫn có quả tốt đang chờ” đâu nha. Nếu anh chị nào luôn
thích thú ‘chẽ sợi tóc làm tư’ hay luôn tìm bằng chứng hợp pháp để ‘lách’ Luật
Chúa thì vui lòng đọc một mạch từ Roma 5: 21 – 6: 23 để tập hợp được ‘đầy đủ hồ
sơ’ luôn nhé. Kính chúc bình an. He he
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét