1 Các Vua 9-11
Với việc xây xong Đền Thờ cho Danh
của Chúa tại Giê-ru-sa-len, Salomon đã đạt đến đỉnh trong sự nghiệp của mình.
Chính trong thời khắc quyết định ấy, Chúa hiện ra lần thứ hai cùng Salomon với
cả lời hứa và lời cảnh báo.
Nếu Salomon tiếp tục theo đường lối
tin kính của cha mình, là Đa-vít, thì Chúa sẽ ban phước cho vua và làm cho ông
thịnh vượng. Song nếu Salomon lạc lối đi thờ lạy hình tượng và làm những chuyện
vô luân, thì Chúa cảnh báo sẽ hình phạt cả vua và dân sự của người.
Mầm mống của sự sa bại và bất phục
này đã được gieo từ rất sớm trong đời sống của Salomon, giờ đây bắt đầu lộ
diện.
“Ngoài con gái của Pha-ra-ôn, vua
Sa-lô-môn còn yêu mến nhiều cô gái ngoại bang khác; đó là các cô gái người
Mô-áp, Am-môn, Ê-đôm, Si-đôn và Hê-tít. Họ thuộc các dân mà Đức Giê-hô-va đã
truyền phán với dân Y-sơ-ra-ên rằng: ‘Các con chớ kết thông gia với chúng, vì
chắc chắn chúng sẽ quyến rũ các con theo các thần của chúng.’ Tuy nhiên,
Sa-lô-môn vẫn yêu say đắm các cô gái ấy. Vua có bảy trăm bà vợ và ba trăm cung
phi; họ làm cho lòng vua lầm lạc.” (11: 1-3)
Cũng chính là ‘thanh niên’ này đây,
người đã viết trong sách Châm ngôn rằng, “Ai tìm được một người vợ là
tìm được một điều tốt” (18: 22). Nhưng dường như, Salomon không biết
được khi nào ông đã có quá nhiều điều tốt thì phải! 1 nghìn vợ có nghĩa là thừa
đến 999 bà lận đó. Quá xá cỡ rồi. Thừa đến thế mà không chết mới là lạ.
Tại đây, chúng ta nhận thấy điểm yếu
và sự thất bại của Salomon khi lòng của vua lìa khỏi Đức Chúa Trời. Sự sa sút
của Salomon bắt đầu từ đâu? Nó bắt đầu với việc vua thỏa thích vui hưởng những
thành tựu rực rỡ của triều đại mình.
Tất cả những sự nguy nga, tráng lệ,
rực rỡ ấy là bằng chứng về phước lành của Chúa trên đời sống của vua, nhưng
cũng chính tại nơi đó việc sa bại của Salomon bắt đầu. Sự sa bại bắt đầu khi
lòng ông bị những điều Chúa cấm cầm giữ. Điều này minh họa cách sống động cho
chân lý mà Đức Chúa Giê-xu đã từng nói trong Bài Giảng Trên Núi: “Của
cải các ngươi ở đâu thì lòng của các người cũng sẽ ở đó” (Luca 12: 34)
Trong suốt chiều dài của lịch sử Hội
Thánh, không ít những người hầu việc Chúa rất nổi tiếng, rất được ơn, bổng dưng
… đứt bóng, đột ngột ngã đánh oạch vì … chỉ một chữ T (hoặc tiền hoặc tình). Bề
ngoài, họ là những người hầu việc Chúa nhưng bề trong thì sự vô đạo đức và thỏa
hiệp đã như chứng bệnh ung thư ăn dần, ăn mòn, rồi … ăn sạch trọn ‘bộ đồ lòng’
và cả cuộc đời của ‘mấy ảnh, mấy chỉ’. Kết cuộc, chức vụ của họ bị hủy diệt
hoàn toàn.
Thật ra, tiến trình ‘đứt bóng’ này
thường diễn ra rất nhiều năm. Chúa nhân từ luôn cảnh báo và cho họ cơ hội để ăn
năn, làm lại cuộc đời. Song nếu anh í, chị í bất chấp cảnh bảo của Chúa, ăn
quen nhịn hổng quen, đâm nghiện, rồi … ‘một liều ba bảy cũng liều’ thì chuyện
‘bổng dưng … chết đứng’ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Ông í hay bà í chết thì không có gì
phải ‘lăn tăn’ cả, vì gieo thì phải gặt thôi. Vấn đề là khi mấy ‘cây đa, cây
đề’ này ngã thì khiến bao nhiêu cây bụi xung quanh cũng chết theo. Cây càng
cao, khi ngã gây tác hại càng lớn. Salomon ngã chết, vương quốc liền bị xé làm
đôi.
Bước đầu tiên trong tiến trình sa sút
luôn bắt đầu từ cảm xúc và lòng ham muốn của chúng ta. Điều gì đang chiếm giữ
vị trí số một trong tâm trí, trong ước muốn, trong cảm xúc của anh chị em? Nếu
đó không phải là điều Chúa chấp thuận, nếu đó là điều Chúa không cho phép, thì
anh chị em đang gieo mầm của sự hủy diệt trong đời sống của chính mình như
Salomon đã từng.
Hãy xem những kết quả thảm hại trong
những câu sau:
“Sa-lô-môn đã đi theo nữ thần
Át-tạt-tê của người Si-đôn và thần Minh-côm, một thần đáng ghê tởm của người
Am-môn. Như thế, Sa-lô-môn đã làm điều ác dưới mắt Đức Giê-hô-va, không hết
lòng theo Đức Giê-hô-va như Đa-vít, cha vua.
Bấy giờ, Sa-lô-môn xây một nơi cao
trên núi đối diện với Giê-ru-sa-lem cho thần Kê-mốt là thần đáng ghê tởm của
người Mô-áp, và cho thần Mo-lóc là thần đáng ghê tởm của người Am-môn. Vua cũng
làm như vậy cho tất cả các bà vợ ngoại bang của mình; họ xông hương và dâng
sinh tế cho các thần của mình.
Đức Giê-hô-va nổi giận với Sa-lô-môn
vì lòng vua lìa bỏ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, Đấng đã hai lần hiện
ra với vua” (11: 5-9)
Không thể nào tưởng tượng được, chính
Salomon lại đi xây những nơi thờ phượng cho những thần tượng ghê tởm của dân
ngoại, trong đó có Kê-mốt, một tà thần chỉ đòi hỏi sinh tế là thiêu sống trẻ em
trong lửa mà thôi.
Tuy những câu cuối cùng của chương
này ghi rằng, Salomon “an giấc cùng các tổ phụ mình và được chôn trong thành
Đa-vít”, nhưng cả vinh quang lẫn sự hùng mạnh của vương triều người liền bị
chấm dứt cách đột ngột.
Một kết cuộc buồn cho một người được
Chúa hết sức yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét